Chương 4

16.

Đẩy cửa phòng làm việc ra, liền nhìn thấy Hứa Thời Việt một thân tây trang mà xanh lam.

Anh ta quay lưng lại với cửa đứng trước chiếc cửa sổ sát đất lớn nhất, bầu trời bên ngoài xanh lam, một vài đám mây trắng trôi trên bầu trời giống như tôi đã từng thấy vô số lần, nhưng lại chưa một lần ăn kẹo bông gòn.

Anh ta quay người mỉm cười với tôi, khuôn mặt ấy đã cởi ra vẻ trẻ trung trên ti vi: “Anh không biết em tới huyện Lợi Doanh, còn để em gấp gáp quay về như thế này.”

Tôi dời tầm mắt, ngồi xuống ghế sofa: “Đi thẳng vào vấn đề đi.”

Dường như Hứa Thời Việt bị thái độ lạnh nhạt của tôi chẹn họng, nhưng rất nhanh đã khôi phục được nụ cười ngồi xuống bên cạnh tôi, lấy hợp đồng ra.

Nhìn trang giấy trắng đen trước mặt, bên tai là giọng nói của Hứa Thời Việt đang giải thích về điều khoản, rõ ràng là giọng nói mà tôi thích, nhưng mà vào thời khắc này tôi lại không nghe lọt tai một từ nào.

Tôi nghĩ tới 9 năm tước lần đầu tiên tôi chịu cúi đầu trước Đường Đình, là bởi vì muốn Đường Đình mượn quan hệ mà giúp đỡ Hứa Thời Việt.

Tôi là con ruột của Đường Đình, nhưng trên thực tế lại không như vậy. tôi biết rõ rằng ông ta thích thể diện, vì vậy chọn thời điểm ở trước mặt rất nhiều người để nói ra chuyện này, ông ta vui vẻ mà đồng ý, đó chính là lần duy nhất trong suốt 29 năm qua tôi cầu xin cha ruột mình, người cha có vô số phụ nữ.

“Tiểu Vi, Tiểu Vi?” Hứa Thời Việt vỗ vỗ tôi, “Em có đang nghe không vậy?”

Lời không vào đầu, tôi trực tiếp hỏi anh ta: “Vì sao lại kết hôn với cô ta?”

Hứa Thời Việt khựng lại, sau đó cười trả lười: “Đương nhiên là vì thích rồi.”

Tôi nhìn vào đôi mắt anh, giống như là muốn nhìn thấy được từ trong đôi mắt ấy người con trai trẻ trung năm đó: “Thích là gì?”

Còn chưa đợi anh trả lời, tôi lại tiếp tục hỏi: “Vậy tôi thích anh, anh có biết hay không?”

Ánh mắt Hứa Thời Việt né tránh, không lên tiếng.

Xem ra là biết nhỉ.

Cũng đúng, kết hôn thì kết hôn, tại sao phải hủy hợp đồng? chỉ có thể là không muốn vị kia ghen thôi.

Thanh âm của tôi có hơi khàn khàn: “Hai người bên nhau lúc nào vậy?”

Tôi nhìn anh đắn đo rồi lại đắn đo, cuối cùng vẫn mở miệng: “Ba năm trước.”

Nghe vậy, tôi bật cười, cười tới nỗi chỉ muốn đem bản hợp đồng trước mặt ném thẳng vào mặt anh, cười tới nỗi muốn dùng cây bút trong tay chọc thẳng vào động mạch của anh, sau đó ném anh từ trên tầng 19 xuống.

Tôi thích anh 9 năm, tôi dùng tất cả những thứ mà mình có nâng đỡ anh, bảo vệ anh.

Kết quả anh lại tốn hết tâm tư mà giấu giếm tôi yêu đương với người khác.

Vị trí của anh hiện nay không thể lay chuyển được, sau đó lại thẳng thắn nói với tôi muốn hủy hợp đồng.

Cảm xúc trào dâng như cây xanh, dây leo màu đen phủ kín từng tấc trong không gian, thân cây bị sương mù bao phủ dày đặc, không thể tìm thấy rễ.

Tôi tưởng rằng rơi xuống rồi sẽ có người đỡ lấy, nhưng mà lại không hề nghĩ tới chuyện mình đang rơi xuống vực sâu không thấy đáy.

Tôi nghe thấy có tiếng gió thổi bên tai, trước mắt ngũ quang thập sắc, đầu bút run rẩy.

Sau khi kí tên xong tôi đi về phía cửa, tay vừa chạm vào tay nắm cửa giọng nói của Hứa Thời Việt liền từ phía sau truyền tới: “Tiểu Vi, đó không phải là thích.”

Anh nói: “Không có ai khi thích, mà lại thích một người, rồi lại ở bên một người khác.”

17.

Bóng đêm rất nhanh đã bao quanh cả thành phố, tất cả các ngọn đèn đều được bật lên, đèn đường, đèn xe, đèn trong tòa cao ốc đồ sộ phản chiếu trong đêm màn đêm muôn màu muôn vẻ.

Không có ánh trăng, không nhìn thấy sao, không có gió cũng chẳng có mưa.

Có thì chỉ có âm thanh của xe cộ, và tiếng nhạc cao vυ"t trong quán bar.

Từng chữ từng chữ của Hứa Thời Việt nện vào trái tim tôi, tôi không nghĩ ra cũng nghĩ không thông.

Nhân viên phục vụ thắt nơ cau mày khách khí hỏi điều gì đó, tiếng nhạc bên tai quá lớn, tôi nghe không rõ những người trước mắt này đang nói điều gì.

Nhưng lại có thể nghe thấy một giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Không cần nữa, để tôi.”

Anh vẫn mặc áo sơ mi như vậy, chỉ là thay sang chiếc áo màu lam rất nhạt, ánh mắt của anh vẫn ẩn giấu sau cặp kính, mắt kính phản chiếu ánh sáng chói mắt trong quán bar.

Tôi mỉm cười hỏi anh: “Bác sĩ Tùy, anh nói xem một bác sĩ 5 tốt như anh, sao lại tới quán bar chứ?”

Trước mắt một mảng mông lung, đầu óc cũng ù ù cạc cạc.

Trong ánh sáng hình như tôi nhìn thấy anh đang đè nén điều gì đó, anh đưa tay về phía tôi, đầu ngón tay ấm áp chạm vào khóe mắt tôi, trong giây phút đó dường như tôi đã chạm phải ánh sáng.

Đầu ngón tay trong suốt có ánh nước, tôi thẫn thờ nhìn anh thu hồi ngón tay lại, đó là nước mắt ư?

Anh nhẹ nhàng gỡ ly rượu ra khỏi tay tôi, giống như nếu dùng lực mạnh một chút, thì sẽ có thứ gì đó vỡ nát.

Anh nhìn về phía tôi, rõ ràng là con người lạnh lùng như thế, mà giọng nói lại ấm áp lạ thường: “Không uống nữa có được không, tôi đưa em về nhà?”

Tôi chớp chớp mắt, có chút không thích ứng được với dáng vẻ dỗ trẻ nhỏ này. Nhưng mà rõ ràng là muốn kháng cự, nước mắt lại không chút báo trước mà rơi xuống.

Tôi hắng hắng giọng hỏi anh: “Thích là gì?”

Hình như anh có một loại ma lực, một loại ma lực khiến người ta cảm thấy an định.

Tôi túm lấy anh hỏi, tôi đứt quãng mà nói rất nhiều về Hứa Thời Việt, trong đầu toàn là thời niên thiếu dài dằng dặc ấy, hành lang màu đen, còn có ánh sáng màu trắng lộ ra sau khe cửa khép hờ.

Cho tới khi màu sắc rực rỡ xung quanh đều biến thành màu đen cùng xanh nhạt, cho tới khi âm thanh huyên náo bên tai dần dần cách xa, cho tới khi tôi cảm nhận được gió đêm và sự lạnh lẽo, cảm nhận được tiếng tim đạp mạnh mẽ mà có lực của anh bên tai, cảm nhận được sự ấm áp và lực độ trên tay anh, tôi mới dần dần thϊếp đi trong vòng tay anh.

Tôi mơ một giấc mơ đầy màu sắc, bên tai là thứ âm thanh lẫn lộn, chóp mũi ngập tràn hương rượu, mọi người điên cuồng lắc lư trên sàn nhảy, người trên sân khấu cao giọng hò hét, nhưng mà có một người dịu dàng mà bình tĩnh nói: “Thích, chính là khi bạn nhìn thấy cô ấy, bức tranh trắng đen sẽ trở nên rực rỡ. cô ấy như một ngọn đèn, khiến bạn tìm được con đường trong sương mù, những nơi cô ấy hiện hữu, chính là đường, cũng là nơi tìm về.”

Anh cúi thấp đầu, ngón tay vuốt ve dọc theo chiếc li, lông mi rũ xuống, tạo thành bóng trên cánh mũi.

Anh nói thích một người, không nhất thiết phải lập tức để cô ấy biết, nhưng lại không để cô ấy cho rằng bản thân thích người khác.

Tôi lắc lắc đầu, tôi nói anh không hiểu.

Trong vòng giải trí này, bạn thích một người thì sẽ có rất nhiều ánh mắt và sự trói buộc. mà nếu như tôi muốn giúp anh, thì tôi không thể cho người khác biết rằng tôi thích anh, như vậy, tôi mới có thể không chút lo lắng mà giúp đỡ anh.

“Tôi biết, cũng hiểu.” anh nói: “Nhưng mà như vậy không đúng.”

Tôi nhìn anh, muốn xuyên qua mắt kính mà nhìn vào đôi mắt anh, nhưng mà lại bị chìm đắm trong một mảnh ánh sáng.

“Thích chính là một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý.”

18.

Tôi tỉnh dậy bởi một mùi hương.

Đập vào mắt là chiếc chăn màu trắng, bức tường màu trắng, rèm cửa màu trắng.

Ánh sáng mặt trời không xuyên qua được lớp rèm mỏng và lớp vải dày, chỉ lưu lại từng tầng từng tầng ánh sáng màu vàng kim. Vầng sáng đó tản ra trong phòng, giống như là rơi vào một ngôi sao trong mơ.

Đây không phải là quán bar.

Đè lại cơn đau đầu vén chăn xuống giường, quan sát một vòng căn phòng, gọn gàng sạch sẽ không một hạt bụi, có lẽ chủ nhân là một người rất sạch sẽ. lại nhìn cách bài trí trong căn phòng, xem ra còn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.

Theo mùi hương đi qua hành lang sáng rực, đập vào mắt chính là phòng khách sáng sủa ngăn nắp, cùng với bữa sáng bày trên bàn.

Tùy Nhiên bưng hai cốc sữa từ nhà bếp đi ra, đáy mắt có chút đỏ, ngữ điệu ngập tràn sự ấm áp: “Dậy rồi à, lại đây ăn sáng đi.”

Tôi thất thần tại chỗ nhìn anh, mùi sữa cùng với mùi cháo thoang thoảng bay ra khắp căn phòng.

Anh hơi cau mày nhìn tôi, quay người đi tới huyền quan lấy một đôi dép, đi tới bên cạnh tôi sau đó ngồi xổm xuống, trong giọng nói còn mang theo chút ưu tư: “Sao lại đi chân trần?”

Tôi nhìn anh cúi người xuống, tay xách dép đặt bên chân tôi, lúc ngẩn đầu lên nhìn tôi giống như là đợi tôi nhấc chân lên vậy.

Anh không mặc sơ mi, xương quai xanh lộ ra già nửa, anh không đeo kính, ánh mắt nhìn tôi mang theo sự nhu tình không nói nên lời.

Sau khi tôi đeo dép vào, anh mới đứng dậy đi vào trong bếp: “Trên bàn có canh giải rượu, có thể giảm nhức đầu, uống xong rồi thì ăn sáng.”

Lọ hoa trên bàn phòng khách là một bó hoa sao saby, dưới lọ hoa là một quyển sách được mở ra, bên cạnh quyển sách là một cốc canh giải rượu.

Đi qua cầm cốc lên, tùy tiện lật lật quyển sách đó, là sách về các phương diện về tâm lí học.

Lúc tôi ngẩng đầu lên, Tùy Nhiên đứng bên cạnh bàn ăn mỉm cười nhìn tôi: “Tới ăn sáng thôi.”

Tôi khuấy từng chút từng chút cháo trong bát, Tùy Nhiên nhìn động tác của tôi, mở miệng hỏi: “Sao vậy, không hợp khẩu vị ư?”

Tôi lắc lắc đầu: “Tôi thấy kì lạ, sao mà mỗi lúc tôi chật vật đều có thể gặp được bác sĩ Tùy chứ?”

Tùy Nhiên chỉ cười cười nói: “Có lẽ là duyên phận.”

Không ai nhắc tới chuyện tối ngày hôm qua, giống như một loại ăn ý ngầm hiểu vậy.

“Bác sĩ Tùy bao nhiêu tuổi rồi vậy”

“31.”

Tôi nâng mắt lên có chút bất ngờ: “Trông như 27, 28 vậy.”

Tùy Nhiên giương giương khóe miệng, không lên tiếng.

“Bác sĩ Tùy vừa đẹp, lại vừa trẻ lại có…” tôi vừa ăn cháo vừa nói, đột nhiên nhớ tới ZDN trong wechat của anh, liền thốt lên: “Tôi ở trong nhà anh như thế này, bạn…gái anh có hiểu lầm không, có cần tôi giải thích giúp anh không?”

Bàn tay đang cầm đũa của Tùy Nhiên khựng lại, vẫn không lên tiếng, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Bên kia hình như rất vội.

Sau khi cúp điện thoại, anh rút một tờ giấy ra lau miệng: “Tạm thời có một bệnh nhân xảy ra chút vấn đề, tôi phải quay về làm phẫu thuật.”

Nhìn thấy anh nhanh chóng đứng dậy, thu dọn đồ đạc đi ra cửa, tôi ngây người: “Á, được.”

Lúc ra cửa, hình như anh nhớ ra điều gì đó, liền dừng bước kéo cánh cửa không một bóng người ra, anh không quay đầu lại: “Tôi không có bạn gái.”

Nói xong liền ra ngoài luôn.

Tôi: …

Quay đầu nhìn căn phòng trống không, á cái này…Tùy Nhiên cứ yên tâm như vậy mà vứt lại một mình tôi ở trong nhà anh ư???

Đắn đo một lúc, liền đem thức ăn vẫn còn chưa ăn xong thu dọn vào nhà bếp, sau đó thay giày đi ra cửa, ai mà biết tôi mới vừa ra cửa, cánh cửa lại trực tiếp được mở ra từ bên ngoài.

Tôi và dì đang xách giỏ thức ăn trố mắt nhìn nhau.

Khuôn mặt mang theo nụ cười hiền hòa nhanh chóng đánh giá tôi mấy lần, sau đó cười haha mà mở miệng: “À cái đó, tôi là người giúp việc của anh Tùy, đến đây để chuẩn bị bữa trưa.” Nói xong, sợ tôi không tin, còn đem cánh tay trái đang xách giỏ thức ăn và chiếc chìa khóa bên tay trái đưa cho tôi xem, “Đây là chìa khóa.”

“Xin chào.” Tôi lịch sự gật gật đầu, nghiêng người để dì tiến vào, “Tùy…bác sĩ Tùy đi làm rồi, bên trong nhà bếp vẫn còn bữa sáng, có lẽ cần dì thu dọn một chút.”

“Ài được!” dì đó đứng ở huyền quan cũng không tiến vào, liền nhìn nhìn tôi: “Cô gái cô là?”

“À, cháu là bạn của anh ấy.” tôi cầm lấy túi xách, mỉm cười chào dì: “Vậy làm phiền dì rồi, cháu vẫn còn có việc, nên đi trước vậy.”

“Được rồi được rồi, không có gì.” Dì đó vui vẻ mà tiễn tôi ra ngoài cửa.

Sau khi ra ngoài cửa, tôi liền gửi một tin nhắn cho Tùy Nhiên, nói với anh người giúp việc tới rồi.

Rất lâu không thấy trả lời, có lẽ vẫn đang làm phẫu thuật.

19.

Tôi siết chặt chiếc nhẫn ngồi trên sofa cả một đêm, khi tia sáng đầu tiên chiếu vào trong phòng khách, tôi mới đứng dậy chỉnh lại bản thân một chút.

Hôm qua uống nhiều rượu như vậy sáng lại không ăn gì cả, chắc chắn sẽ rất khó chịu.

20.

4 giờ chiều từ trong phòng họp đi ra, mới nhận được tin nhắn trả lời của Tùy Nhiên.

Vô cùng ngắn gọn: “Ừm, tôi biết rồi.”

Trợ lí cầm bản kế hoạch đi tới, còn chưa nói được mấy lời thì chuông điện thoại liền vang lên, là Trình Diễn.

Nghe thấy đầu dây bên kia là giọng nói của thiếu niên trẻ trung lưu loát: “Chị đang làm gì vậy?”

Tôi gật đầu ra hiệu trợ lí tiếp tục nói, liền đổi điện thoại sang một bên tai khác: “Vừa họp xong, sao vậy?”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong giây lát, ngữ khí đem theo chút đè dặt: “cảnh quay bên này đã kết thúc rồi, lát nữa tôi sẽ lên máy bay trở về Bắc Kinh, buổi tối…tới tìm chị có được không?”

Cầm lấy bút trong tay trợ lí vạch xuống phương án A, sau đó đi về phía phòng làm việc.

Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Tùy Nhiên: “Thích chính là một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý.”

Tiếng đóng cửa kính có chút chói tai, có lẽ là thấy tôi quá lâu không lên tiếng, giọng nói của Trình Diễn lại thêm phần gấp gáp nghi ngờ: “Chị…vẫn còn đang giận ư?”

Làm ổ trên ghế sofa màu đen bằng da, người và vật đã qua giống như thước phim đã chiếu xong vậy, Đường Đình, người mẹ tiểu tam của tôi, Hứa Thời Việt, người bạn trai cũ đó, từng người từng người một đến cả tên của bạn giường còn không nhớ nổi…

Ánh mặt trời làm cửa sổ sát đất lớn nhất mạ lên một tầng kim, nhìn qua vô cùng ấm áp.

Nhưng mà chỉ có chạm vào thì mới biết được, thủy tinh sáng chói kia, vừa băng lại vừa lạnh.

Ý niệm thường hay gạt người.

Nhưng mà nếu như không tin tưởng, không mong đợi, vậy thì làm sao nó có thể lừa bạn được cơ chứ?

Tôi nhếch mép bật cười: sự yêu thích của người trưởng thành, đáng bao nhiêu tiền đây? Lại tồn tại được mấy ngày chứ?

“Không có,” tôi trả lời: “Tối nay đợi cậu ở nhà.”

Bên tai là giọng nói đang cố che giấu nụ cười của thiếu niên: “Được.”

Câu trả lời trầm thấp lặp đi lặp lại: “Đợi chị.”

- -

Nhìn con số trong thang máy dần dần tăng lên, ma xui quỷ khiến mở vòng bạn bè của Tùy Nhiên trên wechat ra.

Trống trơn.

Chỉ có chiếc avatar hình ngôi sao màu vàng ấm áp phía trên bên phải.

“Ting⁓”, cửa thang máy mở ra, tôi liền cất điện thoại vào trong túi xách, dường như chỉ mấy giây sau khi tôi bấm chuông cửa Trình Diễn đã ra mở cửa rồi.

Thiếu niên đứng bên trong, mặc chiếc áo len màu hồng nhạt cùng một chiếc quần thể thao màu xám tro, đèn màu xanh nhạt ở huyền quan vây quanh thiếu niên làm lộ ra đôi chân trần trắng nõn. Tóc mái rủ xuống trán, và lớp lông trên áo len hiện lên vẻ ôn thuận.

Ánh mắt nhìn về tôi cong cong, bên trong như thể có ngôi sao đang lấp lánh: “Chị⁓”

Tiếng đèn huyền quan ‘Tạch’ một tiếng liền tắt đi, cậu vừa mới tắm xong, trên người toàn là mùi sữa tắm vị quýt, đó là loại tôi chọn cho cậu.

Trong không gian tối đen, chỉ có ánh đèn yếu ớt truyền từ phòng khách tới, và ánh đèn âm xanh lam dưới chân.

Tôi ôm lấy cổ cậu hôn lên, một tay khác mò vào bên trong áo len, từ cơ bụng trượt xuống vòng eo thon thả, lại một đường thuận lợi mà lần lên phía cột sống.

Cơ thể Trình Diễn run rẩy kịch liệt, hông dựa vào tường, đuôi mắt phiếm đỏ.

Trình Diễn trong những người bạn giường như nước chảy kia là người ở bên tôi lâu nhất, gần hai năm.

Giống như năm 16 tuổi cậu nói ở trong phòng bao ktv vậy, cậu rất ngoan, rất nghe lời.

Răng môi dây dưa, không khí trở nên nặng nề ướŧ áŧ, lại nóng rực.

Bàn tay từ sau lưng trượt về phía trước, chụp vào chiếc quần thể thao màu xám tro của Trình Diễn.

Trình Diễn bị kí©h thí©ɧ ‘ưm’ một tiếng, sợ không cẩn thận cắn phải miệng tôi, liền lui về phía sau.

Tôi nâng mắt cười cười nhìn cậu, tay trái kéo cổ áo cậu xuống rồi lại kéo cả người cậu ngồi xuống, môi dừng lại ở vị trí cách đôi môi cậu trong gang tấc, tay phải mò vào phía bên trong chiếc quần thể thao màu xám của cậu.

Nhìn vào khuôn mặt cùng chiếc cổ đã đỏ ửng của cậu.

Nhìn vào đôi mắt dần dần nổi lên hơi nước.

Nhìn vào đôi môi đỏ hồng đang mím chặt, nghiêng đầu đi không dám nhìn tôi.

Sau đó lại hôn lên môi cậu.

Nghe cậu khàn khàn kêu lên: “Chị”

Cậu từ động tình tới kìm nén, lại tới sụp đổ, rồi lại đến buông thả.

21.

Dày vò tới nửa đêm, cả căn phòng ngập tràn mùi vị t.ình d.ục, rèm cửa dày kín được kéo lên, bên cạnh là hơi thở bình ổn của thiếu niên.

Cậu ngủ thật say, hàng lông mi dày mà rậm rạp rũ xuống, làn da còn hơi đo đỏ, đơn thuần mà vô hại.

Chỉ là nhìn vào đáy mắt nhàn nhạt xanh đen ấy, dường như là mấy ngày đều không nghỉ ngơi tốt.

Cầm lấy cánh tay đang để trên eo tôi của Trình diễn ra, nhẹ nhàng lật người, nhưng dường như lại kinh động tới người đang trong mộng kia, cậu nhíu mày, một bộ dạng như muốn khóc vậy.

Tôi nhanh chóng vuốt ve đầu cậu, nhẹ giọng dỗ dành vài câu, cậu mới yên lặng mà ngủ say.

Nhìn vào ngọn đèn thiết kế đơn giản mà gọn gàng trên trần nhà, tôi tỉnh táo không có chút buồn ngủ nào cả.

Vén chăn lên cầm lấy bộ quần áo, rón rén ra khỏi phòng, đèn cảm ứng ở trên hành lang bật sáng, đèn âm sàn dường như đang muốn chỉ đường.

Mở cửa thư phòng đi vào bên trong, bên trong ngổn ngang các kịch bản và thông cáo của Trình Diễn. tiện tay cầm một bản lên xem, bên trong toàn là ghi chép cùng chú thích, tôi cười cười, xem ra có vẻ rất chăm chỉ nhỉ.

Vốn dĩ định tìm hai quyển sách đọc g.iết thời gian, nhưng mà lúc cầm lấy sách thì lại phát hiện ra phía sau sách là vài bình thuốc màu trắng.

“(*)Paroxetine, Citalopram, escitalopram, topiramate, oxazepam…”

(*) thuốc trị trầm cảm

Xem từng cái cái tên trên từng lọ, tôi nhíu mày, cầm lấy điện thoại ra chuẩn bị lên baidu tra, thì cửa thư phòng trong phút chốc liền bị đẩy ra.

Tôi quay đầu qua xem, liền nhìn thấy Trình Diễn một thân toàn mồ hôi, ánh mắt kinh hoàng, khi nhìn thấy tôi mới tan ra một chút. Ánh mắt chuyển tới tay tôi, khuôn mặt liền trắng bệch.

Cậu liền nhanh chóng đi tới lấy đi mấy lọ thuốc trước mặt tôi, sau đó vứt toàn bộ vào trong thùng rác: “Chị, không được uống thuốc linh tinh!”

Tôi:???

Tôi nhìn cậu, chỉ vào số thuốc trong thùng rác: “Đừng đánh trống lảng, thế này là thế nào?”

Trình Diễn mím mím môi, mỉm cười nói: “Không phải mình đang quay phim về y học hay sao, đây đều là đạo cụ. Lần trước Tiểu Lý quên marng về.”

“Đạo cụ phải giấu sau sách ư?” tôi hồ nghi nói.

“Không có giấu, chính là lúc đặt sách vào không chú ý tới mấy lọ này.” Tuy rằng tôi vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm, nhưng mà nhìn thấy cậu có vẻ thành thật hoặc có lẽ do tôi nghĩ nhiều rồi?

Vành tai Trình Diễn đột nhiên đỏ lên, ánh mắt nhìn tôi thêm vài tia ai oán: “Giấy kiểm tra lần trước của A Diễn chị không xem ư, A Diễn rất khỏe mạnh.”

Vẫn còn đang nói, Trình Diễn liền sáp lại gần: “Không phải chị cũng biết hay sao?”

Nhìn đáy mắt Trình Diễn lại bắt đầu cuồn cuộn, tôi nhanh chóng đẩy cậu ra: “Sáng cậu không muốn quay phim nữa có phải không?”

“Vẫn còn có thể.” Cậu nói có sách mách có chứng.

“Cút đi ngủ đi!”

22.

Trên lối thoát mờ tối của bệnh viện, người đàn ông mặc bộ áo xanh phẫu thuật ngồi trong bóng tối dựa vào tường.

ống kính quét qua dưới mắt người đàn ông ngũ quan tinh sảo là một màu xanh đen, con mắt đầy tia máu toàn là sự áy náy cùng tự trách. kéo mũ phẫu thuật xuống, mái tóc toàn là mồ hôi, sự xốc xếch bao trùm lêи đỉиɦ đầu, toàn thân đều tỏa ra sự chán chường.

cửa thoát hiểm mở ra, bên ngoài truyền tới tiếng khóc lóc của người nhà bệnh nhân.

Lê Nhã Tân mặc áo blouse trắng đi ra, ánh mắt là vẻ ân cần cùng dè dặt, nói: “Bệnh nhân tiếp theo đã vào phòng phẫu thuật rồi, bác sĩ Hà…anh, có ổn không?”

Trình Diễn nghe vậy mới có chút động tĩnh, con mắt u tối mới có chút gợn sóng. Cậu vuốt mặt một cái, giọng nói khàn khàn: “Vậy thì đi.”

Dựa vào tường đứng dậy, đi ra khỏi lối thoát hiểm tối tăm, cuối cùng thì ống kính dừng lại ở chút ánh sáng phản chiếu qua khe cửa.

“Cắt!” đạo diễn hô một tiếng, lối thoát hiểm yên ắng mới có âm thanh, “Cảnh tiếp theo cảnh tiếp theo, nhanh!”

Vì quay ở bệnh viện, để tránh gây phiền phức cho bệnh viện, thế nên tất cả các phân đoạn đều được thực hiện vô cùng gấp rút, tất cả nhân viên công tác đều nghiêm túc thực hiện.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, tôi ở bên cạnh mở máy tính lên trả lời email, nhưng lại phát hiện máy tính hết pin.

“Nếu như không để ý, thì tới phòng làm việc dùng máy của tôi?” bên tai truyền tới giọng nói của Tùy Nhiên.

Tôi nghiêng đầu qua, nhìn thấy anh mặc một chiếc blouse trắng, khóe môi là ý cười nhàn nhạt.

“Vậy cảm ơn anh.” Tôi mỉm cười nói.

Một đường đi, anh đều vô cùng lịch sự mà đáp lại lời chào hỏi của mọi người, cũng lộ ra vẻ xa cách.

“Nhân duyên của bác sĩ Tùy thật tốt.” Tùy Nhiên mở cửa phòng làm việc ra, làm động tác mời vào.

Rèm cửa sổ phòng làm việc được kéo ra, giống như sáng sớm hôm đó ở trong phòng anh vậy, sạch sẽ mà gọn gàng.

Có lẽ bác sĩ luôn có bệnh sạch sẽ nhỉ.

Trong hòm thư là mấy hợp đồng vô cùng quan trọng, tôi đọc cẩn thận từng chữ từng chữ một, sau đó lại trả lời từng cái, đợi tới lúc ngẩng đầu lên, mới phát hiện đã 8 giờ tối rồi.

Tùy Nhiên ngồi ở sofa đối diện mỉm cười nhìn tôi, trên bàn trước mặt bày vài món ăn thanh đạm, đều được bọc cẩn thận: “Đến đây ăn chút gì đi.”

Cái bụng không đúng lúc mà sôi ùng ục.

“Bác sĩ Tùy ở đây từ nãy ư?” nhìn thấy anh cứ mặc áo blouse suốt, bên tay để một xấp tài liệu.

Bệnh viện này gần đây không phải rất bận rộn hay sao? Đặc biệt là ngoại khoa tim mạch, đáng lẽ phải chân không chạm đất mới đúng chứ.

Có lẽ Tùy Nhiên đọc được suy nghĩ của tôi, anh tách đôi đôi đũa dùng một lần ra đưa cho tôi: “Hôm nay tôi đưuọc nghỉ, buổi sáng là giúp Trần Hựu trực ban.”

Gắp một miếng măng cho vào trong miệng, có chút ôn lạnh. Không biết bởi vì sao, chỉ là món ăn rất bình thường hôm nay lại vô cùng ngon.

“Vậy hôm nay tôi đã trì hoãn ngày nghỉ hiếm có của bác sĩ Tùy mất rồi?” tôi cười nói.

Dù sao thì người ta cũng ngồi với tôi tới tận tối.

“Đều như nhau.” Khóe miệng anh mang theo nụ cười, trả lười tùy ý.

Không ai muốn nói chuyện, trong nhất thời phòng làm việc chỉ còn có mùi hương của thức ăn và tiếng va chạm của đôi đũa vào chiếc hộp.

Cúc áo sơ mi của người ấy được cài vô cùng quy củ, áo blouse trắng phẳng phiu, đến cả chiếc bút cài ở ngực trái cũng vô cùng ngay ngắn. lúc anh nói đem theo một loại ma lực gì đó có thể khiến người ta an tâm, ưu tú nhưng không kiêu ngạo, lịch sự ôn hòa, tỉ mỉ chu đáo, đến ăn cơm cũng không thể làm mờ đi được vẻ tiết chế.

Có lẽ là tôi nhìn thêm vài cái, anh dừng đũa, trong giọng nói còn mang theo ý cười không rõ: “Mặt tôi dính cái gì ư?”

“Không…” trong lúc hoảng loạn tôi mở to mắt, ngược lại còn trông giống như đang chột dạ hơn.

Nhai kĩ thứ không biết mùi vị trong miệng, đột nhiên hiếu kì, một người ung dung mà bình tĩnh như vậy, cũng sẽ có lúc thất thủ chứ nhỉ? Cũng sẽ chán chường, cũng sẽ tự trách nhỉ?

“Bác sĩ Tùy…”

“ừm?” anh nâng mắt lên nhìn tôi.

“Anh…” tôi hơi ngập ngừng, “Có lúc nào đó bất lực hay không?”

Cánh tay cầm đũa của Tùy Nhiên khựng lại, anh nghiêng mặt đi, rũ mắt xuống.

Vào lúc tôi lại định mở miệng, anh liền lên tiếng: “Có.”

Tôi chớp mát nhìn anh, anh liền bật cười, giọng nói ôn hòa ung dung như mọi khi: “Bọn tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Như là quan chức, lời nói ra dường như một chút ấm áp cũng không có.

“Sẽ không một mực khó chịu chứ?”

“Có khó chịu, nhưng không thể làm ảnh hưởng tới bệnh nhân tiếp theo.”

Nhưng mà thực ra, vô cùng ấm áp

23.

Thời gian trôi qua rất nhanh, năm mới tới gần, tiến trình của tổ phim cũng gần tới giai đoạn cuối.

Trình Diễn được mời tham dự đêm tiệc mừng năm mới của tổng đài, gần đây thời gian trống khi quay phim còn phải tập luyện tiết mục, vừa hay hợp tác với Lê Nhã Tân.

Từ hợp tác quay phim tới hợp tác biểu diễn, hai người họ đã bắt đầu làm dậy sóng một cộng đồng fan cp bắt đầu ‘kiên cường’ với ‘cuộc sống gian khổ’ gặm đường mà sống, nhìn thái độ của fan cp trên mạng càng ngày càng tốt, tôi và người quản lí của Lê Nhã Tân đã thương lượng xong xuôi, đầu tiên để cho nhân viên công tác xuống nước dẫn đường dư luận, chờ tới trước ngày công bố hai ngày, thì truyền ra đoạn video lần trước Trình Diễn vì giúp Lê Nhã Tân mà bị thương, xào cái chủ đề này.

Trong phòng thu âm là giọng nói trong suốt của thiếu niên và âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ.

Trình Diễn mặc một chiếc áo len cao cổ màu vàng nhạt, đeo tai nghe, chuyên chú, nghiêm túc. Lê Nhã Tân bên cạnh một thân hồng nhạt, cầm bút vạch lên khuông nhạc.

Nhạc dạo, điệp khúc, giọng trầm, giọng cao, hòa âm, hai người họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, kim đồng ngọc nữ, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi.

Điện thoại rung lên một lát, là Tùy Nhiên.

“Cuối tuần này, em có về nhà không?”

“Không về.”

Cuối tuần là đêm giao thừa, Đường gia từ sớm đã không đón năm mới rồi.

Cũng không thể để cho Đường Đình mang theo tình nhân của mình, mẹ tôi đem theo tình nhân của bà, tôi lại đem theo bạn giường của tôi cùng tới mặt đối mặt được?

“Có tiện nghe điện thoại hay không?”

Tôi vừa gõ chữ vừa đi ra phía bên ngoài: “Tiện.”

Rất nhanh có cuộc gọi đến, giọng nói yếu ớt của ti vi truyền từ đầu bên kia tới, dường như anh dang trốn ở nơi nào đó gọi điện thoại cho tôi vậy, giọng nói ép xuống rất thấp: “Làm phiền rồi…”

Trong lúc lơ đãng tôi cũng hạ giọng xuống: “Không sao, anh không tiện nghe điện thoại ư?”

“Cũng không phải, tôi ở nhà, ừm…” anh nói chuyện ấp a ấp úng.

“Có chuyện gì ư?”

Bên kia trầm mặc một lát, sau đó mới lên tiếng: “Đường tiểu thư, cuối tuần này em có thể tới nhà tôi ăn tối không?”

Tôi: …

Câu nói ‘tại sao cuối tuần này tôi phải tới nhà anh ăn tối’ của tôi còn chưa kịp nói ra miệng thì đã nghe thấy anh nói: “Lần trước em gặp dì ấy ở nhà anh, đó là mẹ của anh. Thật ngại quá, lần trước bà ấy lừa em là người giúp việc, tôi thay bà ấy xin lỗi em.”

Anh nói rất chân thành, nhưng mà quả thực tôi không quá để ý tới điều này: “Không sao không sao.”

Anh lại ngừng lại một lúc, “Lần trước mẹ tôi hiểu nhầm em là bạn gái của tôi, tôi giải thích…quả thực không có trọng lượng.”

“Nhiên Nhiên con xong chưa vậy? hay là để mẹ nói với niếp niếp(*), con có được không vậy!” rõ ràng là tiếng đập cửa xen lẫn giọng nói của một người phụ nữ truyền tới.

(*)cách gọi thân mật.

“Mẹ, mẹ đi ra trước đi!” giọng nói của Tùy Nhiên đột nhiên trở nên nặng nề không rõ, như là dùng tay che ống nghe đi.

Tôi dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mâu thuẫn lại bất lực của Tùy Nhiên.

Nhiên Nhiên? Không ngờ tới ở nhà mẹ anh ấy lại gọi anh như vậy.

Điều gì sẽ xảy ra đối với sự đáng yêu một cách khó hiểu này.

Khóe miệng vô thức mà nâng lên.

“Khụ! Mẹ tôi nói khá là thích em, muốn gặp mặt em một lần.” giọng nói của Tùy Nhiên thêm vài phần lúng túng, “Bà ấy muốn hẹn em tới nhà tôi ăn cơm tất niên.”

Cửa sổ lớn mở ra, đón lấy cơn gió đêm đông lạnh lẽo. đột nhiên có vô số những điểm màu trắng bay trong không trung, tôi đưa tay ra, rơi trên tay là một mảng lạnh băng và ôn hòa.

Tuyết rơi rồi.

Tuyết đầu mùa năm nay tới thật muộn, vậy mà tới tận lúc sắp qua năm mới mới lững thững mà đến muộn, nhưng mà may mắn, vẫn đến rồi.

Giọng nói ôn nhu mang theo một chút dè dặt không dễ phát giác: “Có được không?”

Dì ấy thích tôi?

Những bông tuyết nhuộm lên màn đêm những điểm trăng trắng, có lẽ đợi ngày mai trời sáng rồi, tất cả những tối tăm trên thế giới này đều biến mất.

Sẽ có người, thích tôi ư?

“Được.” tôi nghe thấy bản thân nói: “Dù sao thì, bác sĩ Tùy cũng giúp tôi rất nhiều lần.”

Cơn gió lạnh lẽo cuốn lấy những bông tuyết nhỏ li ti bay vào trong cửa sổ, rít qua làn da lộ ra trong không khí, cắt vào da thịt làm con người ta đau đớn.

Người mở mắt ra đón gió sẽ rơi lệ, bởi vì đôi mắt liền với tâm can, tâm can nóng, mà gió thì lại lạnh.

Vì vậy bọn họ không hề biết được, gió có thể thổi bay được du͙© vọиɠ bẩn thỉu trong không khí, đứng trong gió mà nhìn thế giới, thế mới là sạch sẽ.

Tôi cảm nhận được gió lạnh cắt qua da thịt, từng tấc từng tấc, cắt đi hết những thứ đó trên người tôi, hơi thở khiến người ta buồn nôn.

Rõ ràng người lạnh tới nỗi run rẩy.

Nhưng mà nơi nào đó trong tim lại có sự ấm áp không quen thuộc.

24.

Tiện tay giúp Trình Diễn sửa sang lại cổ áo xong: “Được rồi, mau đi đi, lát nữa đừng tới muộn đấy.”

Trình Diễn kéo lấy tay tôi, bĩu môi: “Chị không cùng tôi đi quay sao, vậy buổi tối quay xong tôi tới tìm chị nhé?”

Đôi tay giúp cậu chỉnh lại mũ áo khoác của tôi khựng lại, cũng chỉ có một khoảnh khắc, tôi vỗ cho cậu một cái, lực đạo rơi trên áo khoác, không một chút tổn thương: “Tìm cái gì mà tìm, quay xong thì trở về nghỉ ngơi, 5 giờ ngày mai còn có cảnh quay.”

Trình Diễn muốn nói gì đó, liền bị tôi đẩy ra khỏi phòng làm việc.

Lúc hoàng hôn, tôi lên xe của Tùy Nhiên: “Có cần mua chút đồ gì đó không?”

Hôm nay mặt trời lặn thật đỏ, ánh sáng vàng rực rỡ xuyên qua cửa kính nhuộm một tầng vàng kim trên người.

Điều hòa bên trong xe được điều chỉnh vừa đủ, cho người ta cái cảm giác của mùa hè.

Tùy Nhiên cười ra hiệu nhìn về phía sau, tôi vừa thắt dây an toàn vừa nghiêng đầu qua nhìn một cái, quà cáp chỉnh tề, tương đối thỏa đáng.

Lúc xe dừng lại ở cổng Tùy gia, tôi mơ hồ cảm nhận được một trận bức rức: “Tôi có cần…chú ý điều gì không?”

Tùy Nhiên trấn an mỉm cười điều bất ngờ là nó còn có tác dụng hơn thuốc an thần: “Đây không phải là điều to tát gì cả?”

Giọng nói của anh hiếm có lại đem theo sự chế giễu nhàn nhạt, nhưng trong khoảnh khắc lại làm tan biến đi sự bất an trong lòng tôi.

Cũng đúng, ba mẹ bác sĩ Tùy làm sao có thể bì được những yêu m.a q.ủy quái trên bàn đàm phán được?

- --

Sau khi mở cửa ra, đập vào mặt là hương thơm thức ăn.

“Anh họ về rồi à?” giọng nói giòn giã của nữ sinh từ xa lại gần, thắt hai bím tóc cùng nụ cười sáng rực, lúc nhìn thấy tôi liền khựng lại, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chị có phải là Đường Vi không?”

Tôi ngây người, mỉm cười đáp. Nụ cười trên mặt cô bé càng sâu hơn, trực tiếp nhảy nhào tới: “Em nhìn thấy người thật rồi, oimeoi tôi gặp được idol rồi aaaaaa!”

Cô bé 15, 16 tuổi cũng không nặng lắm, cô bé ôm chặt lấy tôi, bên tai toàn là giọng nói hưng phấn của cô bé: “Chị Vi Vi em thích chị lắm lắm luôn! Aaa em được gặp người thật rồi hahaha, anh họ, em yêu anh hahahahaha!”

Sự nhiệt tình của cô bé khiến tôi không biết nên phản ứng thế nào. Vẫn là Tùy Nhiên tới gỡ cô bé ra khỏi người tôi, giọng nói còn mang theo ý cười: “Kỳ Kỳ, em xuống trước đi đã, vào trong rồi nói.”

Duẫn Kỳ Kỳ dường như giờ đây mới phản ứng lại được, trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của Tùy Nhiên, kéo tôi vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Chị Vi Vi em cực thích chị luôn, chị biết không sau này em cũng muốn trở thành một người quản lí như chị!”

“Phải không?” tôi mỉm cười đáp.

Tùy Nhiên nhìn người em gái hoạt bát một cách bất thường, mỉm cười bất lực, đặt đồ trong tay xuống liền đi qua.

Trên bàn ăn là người đàn ông tóc đã điểm bạc cùng với bà nội, mẹ Tùy mặc một chiếc áo nhung lông cừu.

Lúc chào hỏi, chiếc kính trên sống mũi của bà nội tuột xuống, bà nhìn ông nội bên cạnh, ông nội liền giơ hai tay dính bột mì lên.

Nhìn thấy cảnh này, Tùy Nhiên nhẹ nhàng giúp bà nội nâng cặp kính lên, ai mà biết được bà lại lườm Tùy Nhiên một cái, sao đó trợn mắt nhìn ông nội ai oán nói: “Không biết rửa tay đi à, còn để Nhiên Nhiên giúp tôi!”

Ông nội cười bất lực.

Mẹ tùy cười dịu dàng: “Niếp niếp con ra kia ngồi một lát đi, ba Nhiên Nhiên đang trong bếp chuẩn bị thức ăn, lát nữa có thể ăn rồi!”

Lúc nhắc tới ‘Nhiên Nhiên’, Tùy Nhiên bên cạnh này mất tự nhiên mà ho lên một tiếng, vành tai đỏ lừ.

Tôi cười đáp, sau đó liền bị Duẫn Kỳ Kỳ đẩy tới sofa.

Trên ti vi truyền hình trực tiếp đêm xuân vãn, không biết Duẫn Kỳ Kỳ lấy đâu ra một đống đồ ăn vặt đặt trước mặt tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh: “Chị Vi Vi, bình thường bọn chị thường làm những gì?”

“thì…giúp nghệ sĩ nhận một ít thông cáo, sau đó chuẩn bị kịch bản phim.”

Tùy Nhiên ngồi ở bên cạnh, xé một túi quả khô đưa cho tôi.

“À, vậy chuẩn bị kịch bản thì thường làm những việc gì?”

“ừm…” thấy hai mắt cô bé phát sáng nhìn về phía tôi, tôi gật gật đầu bắt đầu kể: “Quá trình bình thường sẽ là chọn ra kịch bản, sau đó chọn ra đoàn đội chế tác chính, tiếp đó là chọn cảnh hoặc là dựng cảnh…”

Cô bé nghe rất nghiêm túc, đến cả miếng khoai tây trên tay cũng quên ăn luôn.

Đợi tới khi nói hết quá trình ra rồi, liền nghe thấy giọng nói của mẹ Tùy: “Kỳ Kỳ, mau tới giúp nào!”

“Á? Cháu còn đang nói chuyện với chị Vi!” giọng nói của Duẫn Kỳ Kỹ rõ ràng là không tình nguyện.

Bà nội đẩy đẩy cặp kính: “Aiza, hình như có bột mì bay vào trong mắt tôi rồi, ông nó mau đi theo tôi giúp tôi rửa nào.”

Ông nội đáp ứng, bà nội liền nói: “Kỳ nha đầu, nhanh lên, còn nhiều lắm đấy!”

Người vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh tôi là Tùy Nhiên đây đột nhiên lên tiếng: “Kỳ Kỳ mau đi giúp đi.”

Duẫn Kỳ Kỳ bĩu môi, dường như không hiểu nổi nhiều người như vậy mà cứ buộc cô bé phải đi vào giúp gói sủi cảo ư: “Được rồi được rồi.”

Đứng dậy chưa đi được mấy bước, cô bé liền quay lại nháy nháy mắt: “Chị Vi Vi, đứng dậy thôi!” nói rồi định kéo tôi dậy.

“Chị không biết…gói sủi cảo.”

“Đơn giản lắm! em dạy chị” Duẫn Kỳ Kỳ kéo tay tôi không buông.

Ánh đèn phòng ăn của Tùy gia là màu vàng ấm áp, trên bàn cắm hoa hướng dương cùng hoa sao saby, sau đó bày đầy vỏ bánh, còn có một bát nước.

Có lẽ nhìn thấy tình hình của bọn tôi bên này, mẹ tùy cầm lấy một chiếc vỏ bánh cười dịu dàng: “Niếp niếp tới đây, dì dạy con!”

Cuối cùng người gói sủi cả trên bàn biến thành ông bà nội vừa từ nhà vệ sinh quay về, mẹ Tùy, Duẫn Kỳ Kỳ, tôi và Tùy Nhiên.

Mẹ Tùy cầm lấy vỏ bánh dạy tôi từng chút từng chút một, ánh đèn ấm áp bao phủ lên khuôn mặt bà, ấm áp lại nhu hòa.

Nhưng mà gói sủi cảo quả thực không dễ dàng gì, mấy cái trước toàn bị Duẫn Kỳ Kỳ cười nhạo: “Chị Vi Vi, mấy cái này của chị lát nữa cho vào nồi kiểu gì cũng tan!”

Mẹ Tùy ở bên cạnh vừa cười vừa an ủi tôi, vừa kiên nhẫn làm mẫu cho tôi.

Đúng lúc tôi đang ngượng ngùng, Duẫn Kỳ kỳ nhìn vào thành quả mà Tùy Nhiên vừa mới gói xong, cười càng lớn: “Anh, cái này của anh còn không bằng của chị Vi Vi!”

Nhìn thấy sủi cảo của tôi gói càng lúc càng đẹp, mà Tùy Nhiên vẫn như cũ ‘bất động như sơn’, mẹ Tùy liền đuổi anh ra khỏi nhà bếp: “Đi làm cơm với ba con đi!”

Tùy Nhiên cười xin tha, bà nội đỡ đỡ kính, thì thầm với ông nội: “Ông lão, xem ra trình độ gói sủi cả cũng có thể lúc cao lúc thấp nhỉ…”

Ông nội một mặt nghi hoặc: “Hả?”

Bà nội lườm nhìn ông nội như nhìn một khúc gỗ mục, sau đó lấy nhân trong tay ông nội cho vào bên trong vỏ bánh của mình.

25.

Có cây vui vẻ là Duẫn Kỳ Kỳ ở đây, một bữa cơm cũng ăn rất vui vẻ.

Một đêm giao thừa, cô bé nghịch ngợm, Tùy Nhiên cười, mẹ Tùy thỉnh thoảng lại nói vài câu làm tổn thương con trai mình, còn kéo theo cả ba Tùy để ông đứng cùng một chiến tuyến với mình, mà người tới điều hòa “Mâu thuẫn” là bà nội Tùy chỉ cần dùng một hai câu là có thể khiến cả bàn ăn càng thêm náo nhiệt.

Bối cảnh âm nhạc là tiểu phẩm và tướng thanh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trong đêm xuân vãn, trước mặt là một bàn thức ăn bình thường, bên cạnh là Tùy Nhiên đang trong tiếng cười mà quay đầu nhìn tôi, mắt kính mỏng kia không thể che giấu đi sự dịu dàng cùng sự sáng rực trực tiếp chiếu vào ánh sáng trong lòng tôi.

Duẫn Kỳ Kỳ chậc chậc hai tiếng: “Anh, anh không uống rượu mà trông mặt đã có vẻ say rồi, đang nhìn ai vậy⁓”

Mẹ Tùy gắp một miếng thịt gà nhét vào miệng Duẫn Kỳ Kỳ, cô bé ô ô hai tiếng, ai oán không lên tiếng.

Dường như tôi bị lời kia làm bỏng, trong phút chốc dời mắt đi, cúi thấp đầu ăn thức ăn mà mẹ Tùy vừa mới gắp cho. Vì vậy cũng không nhìn thấy Tùy Nhiên giương khóe miệng lên mỉm cười, sau đó ném vào bát Duẫn Kỳ Kỳ mấy miếng măng.

Tôi đã rất nhiều năm không tưởng tượng được có thể cùng với người nhà ngồi trước bàn ăn, trên đầu là ánh đèn ấm áp, trong đêm giao thừa mà nói nói cười cười, chính là kiểu ăn một bữa cơm bình thường như vậy.

Có thể không hàn huyên, có thể không xã giao, có thể không bị đánh giá, có thể không bị tính toán.

Sau khi ăn cơm xong, tôi bị mẹ Tùy kéo lên sofa ngồi xem xuân vãn.

Tùy Nhiên đang thu dọn bát đũa, bà nội nói mình ăn no quá muốn đi tiêu cơm sau đó bảo ông nội đi mượn chú cún ở nhà hàng xóm bên cạnh.

Duẫn Kỳ Kỳ ló đầu từ nhà bếp ra: “bà đừng làm cún con nhà người ta gầy đi nhá!”

Tùy Nhiên bưng bát, một tay xách tạp giề của Duẫn Kỳ Kỳ đẩy vào trong bếp: “Mau đi rửa bát.”

“Anh, anh bóc lột sức lao động!”

Trong phòng bếp truyền ra tiếng ồn ào, mẹ Tùy mỉm cười đem một miếng táo gọt xong cho tôi: “Cháu đừng để ý bọn nó, Kỳ Kỳ chính là như vậy. mau ăn táo đi, giải ngấy.”

“Cảm ơn bác.” Tôi mỉm cười nhận lấy.

“Con đừng thấy bà nội tuổi tác đã cao rồi, bà ấy đi bộ rất tốt đấy.” mẹ Tùy nhìn bóng lưng bà nội đóng cửa nói, “Trước đây còn ầm ĩ muốn ba Nhiên Nhiên đi dạo cùng bà ấy, ba Nhiên Nhiên đi được hai lần, sau đó sống c.hết liền không đi nữa.”

Ba Nhiên đang đọc báo ngẩng đầu lên, nhìn mẹ Tùy cười hì hì, thở dài lại tiếp tục đọc.

“Thời gian trước bà nội làm cún con nhà hàng xóm gầy đi 1,5 kg, lão Lý liền dẫn theo chó tới tìm mẹ, nói cuối cùng thì chứng thừa cân của chó nhà bọn họ cũng có hi vọng rồi, người nhà họ đều không thích vận động!”

Nghe vậy tôi bật cười: “Bà nội thích nuôi chó như vậy, tại sao không nuôi một con ạ?”

Lần này mẹ Tùy còn chưa kịp nói, ba Tùy ở bên cạnh đã giải thích: “Mẹ nó bị dị ứng lông chó.”

Tiết mục tướng thanh đã kết thúc rồi, một tiểu thịt tươi đang nổi tiếng đang hát, đồng thời, trong phòng bếp truyền tới tiếng cười của Duẫn Kỳ Kỳ.

“Con trai bây giờ cũng đẹp trai phết nhỉ.” Mẹ Tùy quay đầu qua nhìn tôi, ôn giọng nói: “Niếp niếp à, con cảm thấy Nhiên Nhiên thế nào?”

Chút chuyển biến này có hơi, có hơi, gượng gạo.

Tôi mỉm cười đáp: “Bác sĩ Tùy, rất tốt ạ.”

Nghe vậy, sắc mặt mẹ Tùy ngưng trọng lại một lát, kéo tay tôi ngữ trọng tâm trường: “Niếp niếp à, con đừng nhìn thấy Nhiên Nhiên bình thường đối với ai cũng lạnh lùng không thích để ý tới người khác, lịch sự chu đáo nhưng lại duy trì khoảng cách nhất định với người khác, nhưng mà thực ra nó rất chu đáo, thực ra là một người luôn âm thầm dịu dàng với mọi người.”

Tôi nghĩ tới lần gặp anh ở bệnh viện, hàng lông mày lạnh lùng sạch sẽ, nhưng ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Bác sĩ trong nội khoa tim có việc gấp, tôi giúp cậu ấy trực ban một lúc, nếu như vị tiểu thư này không yên tâm, có thể đợi lát nữa anh ấy tới thì đi hỏi lại lần nữa.” nhưng lúc ở trong phòng làm việc lại rất nhanh đã đồng ý thỉnh cầu của tôi; câu nói ‘Để tôi’ vừa trầm ổn, lại bình tĩnh ở huyện Lợi Doanh đó; lúc say rượu ở trong quán bar anh dịu dàng dỗ dành tôi; dưới ánh sáng mặt trời buổi sớm, anh ngồi xổm xuống bên cạnh chân tôi, nâng mắt lên một khắc chạm mắt dịu dàng kia, dường như vào mỗi lúc tôi cần, anh đều sẽ ở nơi nào đó xuất hiện bên cạnh tôi, nơi tôi giương mắt lên nhìn, anh đang cười nhẹ mà nhìn tôi.

Khóe mắt bất giác mà dâng lên ý cười, tôi giương khóe miệng lên nhẹ giọng nói: “Vâng, con biết.”

Vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt của mẹ Tùy trong phút chốc tiêu tan: “Niếp niếp à, từ nhỏ Nhiên Nhiên đã đặt hết tâm tư lên việc học, đầu tiên là vượt lớp, sau khi học xong đại học thì đầu óc toàn là y học, nó cũng không qua lại với con gái, không biết được trong lòng con gái nghĩ gì. Nếu như…” mẹ Tùy vỗ vỗ tay tôi, “Nếu như nó có chỗ nào làm không tốt, thì con nói cho nó biết, hoặc là con có thể nói với dì!”

Tôi im lặng, không ngờ không thể tránh được cái chủ đề này: “Bác gái…”

Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt ôn hòa mà mong đợi của mẹ Tùy, những lời phía sau không cách nào nói ra miệng được.

“Đang nói gì vậy?” Tùy Nhiên bưng một đĩa trái cây đã cắt xong từ nhà bếp đi ra.

Mẹ Tùy nhíu mày: “Đang nói con lúc nhỏ là một đứa mập.”

“Mẹ…”

Hình như mẹ Tùy đột nhiên phát hiện ra một đả kích mới: “Niếp niếp bác nói cho con nghe, lúc nhỏ Nhiên Nhiên không đẹp như bây giờ đâu, lúc đó nó là một đứa mập đấy! bác có ảnh, con đợi chút, để bác đi lấy!”

Nói rồi, mẹ Tùy liền đi lên lầu.

Tùy Nhiên nhìn về phía ba Tùy với ánh mắt cầu cứu, ai mà biết ba Tùy lại cho anh một ánh mắt thương xót mà không thể làm gì được, tự cầu phúc đi.

Anh nhìn bóng lưng của mẹ Tùy bất lực lại luống cuống: “Mẹ…!”