- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tìm Được Em
- Chương 2
Tìm Được Em
Chương 2
6.
Trước hôm khai máy một ngày, tất cả các diễn viên chính đều đến studio để chụp ảnh tạo hình, 3 giờ chiều tôi cùng trợ lí tới studio, bên trong đã bận túi bụi rồi.
Sau khi bảo trợ lí chia cafe và điểm tâm cho mọi người tôi đi tới cạnh nhϊếp ảnh gia, xem ảnh ở trong máy tính.
Đúng lúc đang chụp tới ảnh của Trình Diễn và Lê Nhã Tân. Hai người đều khoác lên mình một thân áo blouse trắng, một người đẹp trai, một người xinh gái, đứng chung với nhau vô cùng xứng đôi. Tôi có thể tưởng tượng được ra dáng vẻ fan cp điên cuồng cắn đường từ hai người họ rồi.
Chậc chậc chậc, người trẻ tuổi thật là tốt.
Lúc tôi tiến vào, ánh mắt Trình Diễn đã dính chặt lên trên người tôi rồi, chỉ vài động tác thân mật cũng thể hiện sự không tự nhiên.
“Thầy Trình, có thể thân mật hơn một chút không? Aizz, ánh mắt, ánh mắt nhìn vào cô Nhã Tân!” nhϊếp ảnh gia ở bên cạnh nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, lườm Trình Diễn một cái: Ngiêm túc chụp ảnh!
Lê Nhã Tân ở bên cạnh mỉm cười sáp lại gần, ánh mắt của Trình Diễn rơi lên người cô ta, một ánh nhìn thâm tình khẩn thiết.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, tôi lui về một bên nhìn Trình Diễn dưới ánh đèn, trời sinh cậu là một minh tinh.
“Chị Vi!” một giọng nam mềm mại từ bên trái truyền tới, tiếp theo đó có một cốc nước hoa quả được đưa tới trước mặt.
Quay đầu nhìn qua, là một nam sinh nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, tôi nhớ người đàn ông này, là nam tư truyền thông Hợp Khánh nhét vào, tên là Lâm Khả, đảm nhiệm vai diễn là một bác sĩ thực tập, sau khi thực tập được ba tháng, bởi vì năng lực chịu đựng và năng lực thực chiến không đủ vì vậy liền từ bỏ nghề bác sĩ. Tướng mạo vô cùng ngọt ngào, giọng nói cũng rất ngọt, cười lên cũng ngọt ngào nữa.
Tôi nhận lấy cốc nước hoa quả, nói một tiếng “Cảm ơn.”
Lâm Khả ngồi xuống bên cạnh tôi, mỉm cười nói: “Chị Vi, tôi là Lâm Khả.”
“Ừm, tôi biết.”
Nam sinh bên cạnh kinh hỉ như thể đã đạt được một món quà mà bản thân mong muốn vậy, lúc nở nụ cười bên khóe miệng xuất hiện ra hai má lúm rất sâu: “Chị Vi nhớ tôi ư!”
Tôi quay đầu nhìn cậu: “Ừm, trí nhớ của tôi khá tốt.”
Cái này còn phải nói hay sao, tôi thân là một PD, bộ phim này từ đầu tới cuối trong trong ngoài ngoài đều là tâm huyết của tôi, tôi có thể không nhớ diễn viên trong phim hay sao?
“Vậy chị Vi...”
Nam sinh này rất biết cách nói chuyện, cũng đang nhàn rỗi, tôi liền phối hợp mà nói chuyện cùng cậu ta. Một chút cũng không cảm nhận được ánh mắt của Trình Diễn ở bên cạnh.
Sau khi Trình Diễn và Lê Nhã Tân chụp ảnh xong liền nghỉ ngơi 15 phút, bảo mọi người thay quần áo khác. Trình Diễn đi thẳng tới, mỉm cười nói: “Nói gì mà vui vẻ như vậy?”
Lâm Khả lập tức đứng dậy, chào một tiếng “Anh Trình Diễn.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Trình Diễn, bây giờ đã trở thành anh Trình Diễn rồi cơ đấy.
Lê Nhã Tân ở bên cạnh cũng đi qua, sau khi chào hỏi xong liền mỉm cười hỏi Trình Diễn: “Thầy Trình, nhϊếp ảnh gia nói chúng ta chụp thường phục mà hồng trước.”
Trình Diễn đáp lại một tiếng, sau đó nhìn về phía tôi. Ý bảo tôi đứng dậy đi theo cậu vào phòng thay đồ, được rồi, sợ cậu rồi đấy.
Ai mà biết vừa mới tới phòng thay đồ, liền bị Trình Diễn kéo vào bên trong.
Tiếng kéo rèm ‘roạt’ một cái, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt chiếu vào bên trong từ khe hở, cậu dồn tôi vào trong góc, bên trong gian phòng thay đồ trở nên chật hẹp vì hai người trưởng thành, huống hồ trong đó lại còn là một người đàn ông hơn m8, thực sự vô cùng chật chội.
Cậu cúi đầu xuống, hơi thở của cậu lởn vởn bên tai tôi cảm giác ngưa ngứa: “Vừa nãy chị và Lâm Khả nói chuyện gì mà vui vậy, A Diễn cũng muốn nghe?”
Tôi ngẩng đầu lên, đôi môi sượt qua cằm cậu: “Nói về cậu.”
Khóe mắt người phụ nữ trước mặt này ngập tràn ý cười, ý cười đó chạm tới tận sâu thẳm trong trái tim cậu, giống như là móng vuốt của một chú mèo không ngừng cào vậy.
Giọng nói của Trình Diễn khàn khàn: “Nói cái gì về tôi chứ?”
Tôi mỉm cười nói: “Nói cậu...đẹp trai.”
Lời vừa nói ra, Trình Diễn liền biết bản thân bị trêu chọc, mang theo ba phần tức giận mà cắn cắn vào vành tai nhọn nhọn của người phụ nữ trước mắt, hơi thở nóng bỏng phả vào bên trong tai của cô: “Không phải chị thích bác sĩ hay sao? Con người A Diễn này, chị còn thích không?”
Từ trước tới nay cậu luôn biết chỗ nhạy cảm của tôi ở đâu, giọng nói vừa mềm lại vừa nhuốm màu du͙© vọиɠ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được ở bên tai truyền tới một trận tê dại, truyền từ đầu tới chân.
Hơi thở ổn định, không được rồi, người em trai này hiện giờ cũng biết trêu ghẹo tôi rồi.
Tôi quay đầu đi, kéo cậu cúi xuống, dựa sát vào cái miệng đang trêu ghẹo tôi kia, nhưng mà vào đúng thời điểm liền dừng lại, nhẹ nhàng nói ra âm cuối: “Thích chứ, lại càng thích vào buổi tối hơn⁓“
Có thể cảm nhận được hô hấp trên người cậu nặng thêm vài phần đáy mắt Trình Diễn nhuốm màu mờ ám, sáp lại định hôn tôi, nhưng mà lại bị tôi dùng một ngón tay đặt lên khóe môi.
Bên ngoài phòng thay đồ truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ của Tiểu Lý: “Chị Vi, anh Trình Diễn...đang, họ đang giục kìa...”
“Biết rồi.” Tôi trả lời.
Khóe mắt Trình Diễn toàn là ham muốn, khóa chặt người tôi, khóe môi vẫn còn chưa di chuyển ra khỏi ngón tay của tôi.
Tôi đưa chân đá đá, cậu lập tức khom người lại ‘Ô’ một tiếng.
Tôi mỉm cười nhìn cậu: “Thường phục màu hồng...đủ lớn không?”
Nói xong liền muốn vén rèm lên đi ra ngoài, nhưng lại bị cậu giữ lấy cánh tay.
Đôi tay của thiếu niên nóng như lửa đốt, cậu khàn giọng nói: “Chị đã trêu đùa A Diễn tới mức này rồi, còn không thể giúp A Diễn thay quần áo hay sao?”
Tôi:...
- --
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Trình Diễn, trên người mặc bộ thường phục màu hồng đứng dưới ánh đèn, tôi cười cười. Em trai nhỏ, may mà chiếc áo này rộng, nếu không xem cậu làm sao mà xử lí. (hí hí)
7.
Phần lớn các cảnh quay của bộ phim lần này đều diễn ra trong bệnh viện, ngoài những cảnh này ra phần ngoại cảnh lớn nhất chính là vào lúc nam chính nằm viện, huyện Lợi Doanh xảy ra động đất, tự mình xin tới khu vực bị thiên tai tàn phá từ đó mà trưởng thành.
Sau khi chụp xong ảnh cho mọi người quay về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày thứ hai liền nhanh chóng lên máy bay bay tới di chỉ động đất huyện Lợi Doanh bắt đầu lịch trình bốn tháng quay phim.
Huyện Lợi Doanh được vây quanh bởi núi non, một trận động đất vào 21 năm trước dường như đã biến thị trấn mộc mạc này thành một thị trấn c.hết, mà vài năm trở lại đây sau khi thị trấn mới được xây nên, di tích động đất lại càng không có ai sinh sống nữa.
Có một vài kí ức đối với những người đã từng trải qua mỗi một cái liếc nhìn đều mang lại đau đớn.
Sau khi tưởng nhớ tới tất cả những người gặp nạn xong, chúng tôi đi tới bảo tàng di chỉ trước, tận mắt nhìn thấy những đau thương mất mát mà nó đã để lại, tâm trạng của mọi người đều trầm xuống.
Mà thứ cảm xúc này cứ kéo dài mãi cho tới buổi chiều khi khai máy, cả tổ quay phim được bao trùm bởi không khí nặng nề.
Nhưng mà giống như nụ cười của các liệt sĩ bên trong nghĩa trang, tôi nghĩ, có lẽ những người đã đi xa cũng mong rằng người ở lại sẽ sống hạnh phúc khỏe mạnh, muốn nhìn thấy đất nước này lớn mạnh an ổn.
8.
Tất cả mọi thứ đều được tiến hành từng bước, tuy rằng huyện Lợi Doanh nằm ở trong núi sâu nhưng may mà đồ ăn đồ sinh hoạt trong khách sạn nơi chúng tôi ở đều vô cùng chỉnh tề sạch sẽ, vì vậy mọi người cũng không cảm thấy khó chịu gì cả.
Điều duy nhất không được tốt chính là tín hiệu bị chập chờn!
Đêm khuya, tôi đứng bên ngoài bắt tín hiệu cuối cùng thì cũng thống nhất xong thời gian chỉ đạo kĩ thuật ở ngoại cảnh với Tùy Nhiên. Vì nghề nghiệp của Tùy Nhiên có tính đặc thù thế nên đã tập chung hết tất cả các cảnh giải phẫu và kĩ thuật y học lại với nhau, sau đó điều chỉnh theo thời gian của Tùy Nhiên.
Sau khi nói chuyện điên thoại xong quay trở về khách sạn, liền nhìn thấy Trình Diễn và Lê Nhã Tân ở khúc ngoặt cầu thang.
Lê Nhã Tân đang cầm trong tay một chiếc hộp được bọc vô cùng đẹp mắt, đôi mắt khi cười cong cong như trăng lưỡi liềm: “Anh Trình Diễn, vốn dĩ em định vào hôm sinh nhật mới tặng quà cho anh, nhưng mà trong quá trình vận chuyển xảy ra chút vấn đề thế nên hôm nay mới tới.”
Hai tay cô đưa món quà cho Trình Diễn, lúc cười lên đẹp tới nỗi ngay cả một người phụ nữ như tôi đây cũng không nhẫn tâm mà từ chối: “Chúc anh Trình Diễn sinh nhật vui vẻ!”
Trông Trình Diễn như là vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, hơi rối. cậu lười biếng dựa vào tường cúi thấp đầu nhìn không rõ ánh mắt: “Cảm ơn, còn quà cô giữ lại đi.”
“Nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi vào trong trước đây.” Cậu đứng thẳng người trong lời nói mang theo vẻ mệt mỏi. gần đây lịch trình quay phim dày đặc quả thực khiến cậu mệt rồi.
Nghe vậy, ý cười trong đôi mắt Lê Nhã Tân vụt tắt, còn đem theo một chút ủy khuất.
Có lẽ là ý thức được bản thân quá đỗi lạnh lùng Trình Diễn bèn giải thích: “Gần đây có hơi mệt mỏi, sáng sớm ngày mai tôi còn phải quay phim nữa, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Trình Diễn còn chưa đi được nửa bước cánh tay liền bị kéo trở lại.
Khuôn mặt nhỏ bé của Lê Nhã Tân đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt của Trình Diễn, ấp a ấp úng một hồi có vẻ như mới hạ quyết tâm, thở dài một hơi nói: “Anh Trình Diễn, em thích anh rất lâu rồi, nếu như anh đối với em cũng… chúng ta có thể thử qua lại hay không?”
Không khí xung quang phút chốc trở nên cực kì yên tĩnh.
Tôi dựa vào bên cạnh không lên tiếng, quan sát một vòng xung quanh không thấy có paparazi.
Mà điều đáng c.hết nhất chính là còn chưa đợi được câu trả lời của Trình Diễn thì âm báo wechat của tôi lại vang lên.
Sắc mặt Lê Nhã Tân trắng bệch.
Để không dọa tới hai bạn nhỏ tôi liền mỉm cười bước ra: “Là tôi, đừng căng thẳng.”
Lê Nhã Tân nhìn thấy là người trong công ty mình liền thở phào một hơi: “Chị Vi.” Lại như là đột nhiên nhớ ra tôi là quản lí của Trình Diễn thì lại trở nên căng thẳng.
Cô ta liếc nhìn Trình Diễn một cái, vẻ mặt của Trình Diễn trắng bệch, vào khoảnh khắc tôi bước ra liền hất tay Lê Nhã Tân ra ngoài.
Trong khoảnh khắc ánh mắt Trình Diễn nhìn tôi có chút hoảng loạn: “Tôi…”
Tôi nhìn cậu một cái, lại nhìn về phía Lê Nhã Tân đang lo lắng bất an kia, mỉm cười ngắt lời Trình Diễn: “Không sao, yêu đương là một nhu cầu bình thường, chỉ cần không gây ảnh hưởng tới công việc, người tình ta nguyện là được, còn tôi thì không có vấn đề gì cả.”
Nghe vậy, Lê Nhã Tân thở phào một hơi, mỉm cười đáp: “Cảm ơn chị Vi!”
Trình Diễn nhìn tôi ảm đạm.
“Cẩn thận đừng để bị chụp được, hiện giờ việc quay phim là quan trong nhất.” tôi bổ sung.
9.
Vừa đi tới cửa phòng liền bị Trình Diễn đuổi theo sau kéo tay lại: “Vừa rồi chị có ý gì?”
Tôi lấy tấm thẻ phòng từ trong túi ra, nói: “Nhã Tân kém cậu một tuổi, tuổi tác cũng xấp xỉ cậu, khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp, lại vô cùng ngoan ngoãn hiền lành, hoạt bát đáng yêu, lại còn là tiểu hoa nổi tiếng nhất sau 95, rất hợp với cậu.”
“Đợi tới lúc thích hợp còn có thể xào cp tăng thêm nhiệt độ.”
Cửa phòng ‘kẹt’ một tiếng, tôi vừa đưa thẻ phòng lên khe cắm liền bị Trình Diễn siết cổ tay lại đè lên tường. đèn trong phòng lập tức sáng lên là tôi chói mắt, bên tai là tiếng nghiến răng nghiến lợi của cậu: “Đường Vi!”
Tôi nhíu mày: “Không biết lớn nhỏ!”
Lần nữa mở mắt ra tôi liền nhìn thấy đáy mắt Trình Diễn đỏ bừng.
Bên tai truyền tới tiếng ma sát vào nhau, tôi liền nhíu mày quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một người đàn ông! Khỏa thân! Đang nằm trên giường của tôi! Kinh ngạc mà nhìn tôi và Trình Diễn đứng ở cửa!
Tôi:???
Trình Diễn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt ngây người trong chốc lát, sau đó nhìn về phía tôi khóe miệng run run: “Niềm vui mới...” chữ cuối cùng cậu thốt ra vô cùng khó khăn: “Của chị ư(*)?”
(*) nguyên văn là 姐姐的新欢?
Lâm Khả kéo chăn phủ lên người mình, trốn vào trong chăn nhìn về phía cửa, không dám lên tiếng.
Tôi cau mày nhìn cảm xúc rõ ràng không đúng của Trình Diễn: “A Diễn, cậu vượt quá giới hạn rồi.”
Tôi rút cánh tay mình ra khỏi tay Trình Diễn, đi vào phía trong: “Cậu về phòng đi.”
Ngón tay Trình Diễn hoàn toàn trắng bệch, sa sầm mặt nhìn bóng lưng người phụ nữ trước mặt để lại, lại nhìn Lâm Khả đang nằm trên giường vài cái, cuối cùng không nói một lời nào cả, quay người đi ra ngoài.
Đợi Trình Diễn đi ra ngoài, tôi mới dựa vào bàn nhìn về phía Lâm Khả trốn trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt nhìn tôi.
“Sao cậu vào được?” tôi hỏi.
Lâm Khả nuốt nước bọt: “Vi...chị Vi.”
Tôi nâng mắt lên nhìn đăm đăm vào cậu ta, trong ánh mắt là vẻ kinh ngạc.
“Là...cho một chút tiền, liền lấy được...thẻ phòng.” Ánh mắt Lâm Khả vừa liếc trộm tôi, vừa lắp bắp nói: “Đúng đúng đúng...xin lỗi, chị Vi, tôi không biết chị và...anh Trình Diễn, hai người...tôi chính là, thích...thích chị.”
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nam sinh trước mặt mỉm cười nói: “Thích tôi? Nên là nghe nói tình nhân của tôi rất đông đảo nhỉ.”
Đường Vi, có tài nguyên và nhân mạch tốt nhất, cũng có đời sống cảm tình tốt nhất. Có thể nói, từ lúc bắt đầu tiến quân vào giới giải trí kí kết với Hứa Thời Việt, đàn ông bên người tôi chưa từng bị chặt đứt.
Lâm Khả nghe vậy thì không dám tiếp lời.
“Biết điều gì nên nói điều gì không nên nói không?” tôi hỏi cậu.
Lâm Khả siết chặt chăn điên cuồng gật đầu.
Tôi cười cười, thả bước về phía phòng vệ sinh: “Tôi không có hứng thú với cậu, mặc quần áo vào rồi lập tức rời khỏi đây.”
Gọi điện thoại cho quản lí khách sạn, thông báo cho bọn họ biết có người mua bán tin tức của khách hàng. Nếu như không lập tức xử lí vậy thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.
10.
Sau khi Lâm Khả run lẩy bẩy mặc quần áo vào xong liền phi ra ngoài, liền bị người đàn ông ở bên ngoài dọa cho suýt chút nữa thì ngồi xuống đất.
Trình Diễn dựa vào bức tường cạnh cửa, bên chân là một đống tàn thuốc, 10 ngón tay thon dài cùng với điếu thuốc kẹp giữa ngón tay còn đem theo khói thuốc, ánh mắt là một mảng âm trầm.
Lâm Khả suýt thì khóc rồi: “Anh Trình Diễn, em thực sự sai rồi, em không biết anh và chị Vi có loại quan hệ đó, em sẽ không có lần sau nữa đâu...”
Không biết chữ nào đã động tới Trình Diễn, cậu thả lỏng một chút, đột nhiên thấp giọng bật cười.
Cậu nâng mắt nhìn Lâm Khả, trong mắt hằn lên tơ máu.
Lâm Khả như gặp quỷ nhìn Trình Diễn.
Giọng nói Trình Diễn trầm khàn: “Chẳng phải chỉ là muốn có thêm phim thôi sao.”
Lâm Khả ngây người một lát, như thể là bị nói trúng tim đen.
Trình Diễn dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn Lâm Khả, trong giọng nói là sự uy hϊếp cùng cảnh cáo: “Tôi có thể giúp cậu.”
“Nhưng mà.” Sắc mặt cậu sa sầm nhìn Lâm Khả, “Nếu còn để tôi nhìn thấy cậu xuất hiện bên cạnh chị ấy một lần nữa...” Trình Diễn không nói tiếp lời phía sau, chỉ cười khẽ, sau đó quay người rời đi.
Đợi Trình Diễn rời khỏi, Lâm Khả đang đứng như trời trồng tại chỗ mới hồi phục thần trí, hô hấp nặng nề, hai chân run rẩy mà đi về phía phòng mình.
- -
Sau khi Trình Diễn trở về phòng, đứng ở cạnh giường rất lâu không động.
Trong đầu chỉ toàn là hình ảnh ở khúc quanh cầu thang vừa nãy và những lời cô nói ở trong phòng, rất lâu sau, cậu mới đá một cái thật mạnh vào giường.
Khuôn mặt đó rõ ràng là đang cười, nhưng mà trông còn khó coi hơn cả khóc.
“Anh Trình Diễn, em thực sự sai rồi, em không biết anh và chị Vi có loại quan hệ đó, em sẽ không có lần sau nữa đâu...”
Tôi và cô ấy là quan hệ gì đây?
Đến cả tình nhân cũng không phải.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tìm Được Em
- Chương 2