51.
Cuối cùng. Tôi vẫn mở ngăn kéo ra.
Một chiếc nhẫn, bên trên có khắc 3 từ XSY.
Một bức ảnh có bối cảnh là trường tiểu học Lợi Doanh, có lẽ là ảnh chụp chung của lớp tiểu học nào đó.
Một tờ báo cũ về trận động đất ở huyện Lợi Doanh, bên trên biểu dương một bé gái ở trong tình hình khó khăn, đã đem nước và thức ăn nhường cho một cậu bé bị thương, cuối cùng là kì tích khi cả hai đều được cứu. bức hình đính kèm là hình ảnh bé gái đó nằm trên cáng được cứu ra.
Ngón tay khẽ run, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của bé gái đã được làm mờ, hô hấp dần dần trở nên gấp rút.
Những thứ đã từng xảy ra, những kí ức đã bị lãng quên, lại dần hiện lên ngay trước mắt.
52.
Trận mưa xối xả trong con hẻm nhỏ, lấp đầy thùng rác đầy mùi hôi thối.
Một viên gạch đập mạnh vào đầu một nam sinh, nam sinh kiêu ngạo đó liền nhìn thấy máu. Nam sinh vốn dĩ hung ác bên cạnh bụm miệng hét tránh ra, một cậu bé mập bị vây xung quanh, bộ đồng phục mặc trên người đều là dấu chân, khóc lóc thở không ra hơi.
Một nữ sinh mặc bộ đồng phục nhiều màu cả người ướt đẫm, cùng với khuôn mặt lạnh lùng chán ghét nói: “Ngáng đường tôi rồi, cút!”
“Họ Đường kia, cậu dám đánh tôi! Cứ đợi đấy!” cậu bé đầu chảy máu liền hét về phía nữ sinh, sau đó liền cắp đuýt chạy. một nhóm người cùng cậu ta bắt nạt người khác giờ đây cũng nhanh chóng chạy đi.
Nữ sinh không nhìn người nằm trên đất lấy một cái, cứ thế mà đi về phía con hẻm.
Không ngờ lại bị kéo lại.
Cậu bé khóc nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng mà vẫn cố chấp kéo người vừa giúp cậu đuổi bọn người xấu kia đi, nói một tiếng cảm ơn: “Cậu…cánh tay cậu đang chảy máu kìa…để tôi giúp cậu…”
“Không cần.” rõ ràng bản thân sợ muốn c.hết, nhưng mà lại cứ khăng khăng giữ tay tôi lại.
Tôi nhìn cậu khó khăn cởi cặp xuống, lấy ra một miếng băng cá nhân, sau đó dùng bàn tay mập mạp dán băng lên giúp cô: “Lớn…lớn quá, vết thương, phải đến phòng khám, tôi dẫn cậu…”
Chữ ‘đi’ của cậu bé còn chưa kịp nói ra, đã bị cô bé chán ghét mà đẩy ra.
“Được rồi được rồi không đi không đi.” Cậu mập len lén liếc nhìn cô bé, sau đó dán liền 3 cái băng cá nhân lên vết thương.
Dán vô cùng ngay ngắn thẳng hàng.
Sau ngày hôm đó, tôi thường xuyên nhìn thấy nhóc mập đó. Tiết thể dục của chúng tôi học cùng một hôm, mỗi lần tôi muốn rửa tay sau khi vận động xong thì nhóc mập đó lại chạy tới y như một trái bóng khổng lồ vậy, nói là vết thương của tôi không được động vào nước, sau đó kéo tay giúp tôi rửa.
Còn không ngừng chạy tới lớp của tôi, có gì ăn cũng đều mang tới: “bà nội nói, ăn cám trả vàng.” cậu ta cứ như một chiếc kẹo da trâu vậy, vô cùng bám người, cũng vô cùng phiền phức.
Trong lớp bắt đầu truyền tới những lời rất khó nghe, mà khi những lời này truyền tới tai tôi, tôi liền trực tiếp đánh cho những người lan truyền mấy lời vớ vẩn này nhập viện luôn; mà khi những nam sinh kia lại tiếp tục bắt nạt nhóc mập kia một lần nữa, tôi lại giúp cậu.
Thực ra lúc đó đánh người không hề sợ hãi, chưa hề học qua taekwondo hay võ thuật gì cả, mà chỉ liều c.hết mà đánh thôi.
Nhưng mỗi lần bị thương nhóc mập đó lại vô cùng nghiêm túc cẩn thận giúp tôi băng bó, khiến cho cậu tuổi còn nhỏ nhưng đã có tay nghề băng bó không tồi rồi.
Sau khi quen thuộc hơn rồi, khi đó tôi mới biết được, cậu học lớp 5, lớn hơn tôi 1 tuổi. cậu bị bắt nạt là bởi vì béo, rất rất béo, cậu ở cùng ông bà nội, không có ba mẹ làm chỗ dựa, bị bắt nạt cũng không biết nói với ai. Cộng thêm cậu là học sinh chuyển trường, lại còn thông minh vượt trội, các thầy cô vô cùng yêu quý.
Vì vậy cậu bị cô lập, bị chê cười, bị bắt nạt.
Có những lúc, tôi cũng hận rèn sắt không thành thép: “Người khác đánh cậu, cậu cứ đánh trả! Cậu có nhiều thịt như vậy để làm gì chứ?”
Lúc này, nhóc mập sẽ nghiêm túc mà trả lời tôi: “Bọn họ không hiểu chuyện, kiến thức của tôi chẳng tầm thường như họ đâu.”
Làm cho tôi khi đó tức tới bật cười.
Nhưng mà nhóc mập ‘lấy ơn báo oán’ này lại nghe được những lời khó nghe đó, sau khi nghe được ‘tiện nhân cùng chó, thiên trường địa cửu.’liền đánh nhau cùng đám người nói câu đó. Sau đó còn khóc lóc trước mặt tôi, tôi tưởng rằng vết thương quá đau, đang định đi báo thù cho cậu, thì lại bị cậu ôm lấy.
Nhóc mập ấy mạnh mẽ mà nói xin lỗi với tôi.
Tuy rằng lúc đó tôi không biết tại sao cậu phải nói nhiều câu xin lỗi như vậy, nhưng mà nước mắt nước mũi cậu lau sạch vào người tôi, phiền c.hết mất!
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, cho tới lúc nhóc mập chụp ảnh tốt nghiệp tiểu học, cậu đột nhiên nhăn nhăn nhó nhó chạy tới lớp tôi: “Vi Vi, chúng ta có thể cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp không?”
Tôi nhíu mày, cảm thấy khó hiểu: “Ảnh tốt nghiệp của lớp các cậu, tôi làm sao mà chụp được?”
Cậu bé bày ra vẻ mặt đau lòng, khóe miệng giật giật: “Được rồi được rồi, chụp được chưa!”
Tôi tìm một chiếc áo đồng phục sạch sẽ, buộc tóc lại cẩn thận, vào lúc bác chụp ảnh đếm tới một liền đột nhiên đứng vào bên cạnh hàng.
Cậu bé nhìn thấy tôi xuất hiện ở bên cạnh thì cười tít mắt.
Bác chụp ảnh nghi ngờ nói: “Này! Em học sinh kia, em mới tới à? Chỗ em đứng không đúng!”
Học sinh trong lớp đều nhìn về phía này, khuôn mặt đang mỉm cười lập tức giãn ra: “Lớp bọn tôi chụp ảnh tốt nghiệp cậu tới đây làm gì!”
“Mau đi đi!”
…
Tôi nghĩ, lát nữa sẽ đi tìm bác chụp ảnh xin tấm ảnh vừa nãy chụp, sau đó đưa cho nhóc mập.
Lúc rời đi, còn âm thầm làm mặt quỷ với cậu.
Nhóc mập nói, chờ cậu thi cuối kì xong thì phải quay về Bắc Kinh với ba mẹ. tôi nói cũng tốt, nghe nói người thành phố rất khoan dung, cậu lương thiện sạch sẽ như vậy, rời khỏi thị trấn tối tăm này thì sẽ có cuộc sống rất tốt.
Chiều này còn có bài thi tiếng anh, buổi trưa lúc đi ra khỏi phòng học, cậu liền nước mắt nước mũi tèm lem tủi thân mà nhìn tôi.
Tôi xách túi đồ ăn vặt đợi cậu, thấy cậu như vậy, còn tưởng rằng bài thi toán của cậu hỏng bét rồi, không ngờ là vì sáng nay bà nội nói với cậu tuần sau ba mẹ sẽ tới đón cậu.
Cậu không nỡ xa tôi.
Tôi còn chưa kịp nói gì, một trận trời rung đất chuyển. đến cả thời gian phản ứng cũng không có, tôi liền nhìn thấy tất cả cửa kính của phòng học rơi xuống, tôi kéo cậu định chạy, nhưng mà trong tích tắc đã bị vùi lấp trong phòng học.
Tôi bị dòng nước hôi thối làm cho tỉnh dậy. tôi bị đè dưới một mảng phế tích, mảnh đá tạo thành một hình tam giác tạo ra một khoảng không gian nhỏ cho tôi.
Khó khăn nhìn trước sau một vòng, liền nhìn thấy túi đồ ăn vặt cùng với nước mới mua lúc nãy, may mà vẫn còn đồ ăn và nước.
Chỉ là, nhóc mập đâu rồi?
“Nhóc mập?” tôi nhỏ giọng gọi, sợ âm thanh lớn sẽ động tới tảng đá trên đầu.
Rất lâu sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên: “Vi…Vi…”
ở bên dưới, hai phiến đá ngăn cách chúng tôi. Xuyên qua khe hở, tôi loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng cậu, cậu có vẻ không ổn lắm.
cậu nói, cậu bị tấm kính vừa rơi xuống làm bị thương rồi, cậu nói có rất nhiều máu, cậu nói cậu rất sợ, cậu nói cậu đau…
cậu nói Vi Vi có sao không, không giống cậu chứ, cậu nói Vi Vi đừng sợ, cậu đang ở dưới này, cả người cậu là thịt mềm mềm, nếu như tôi có rơi xuống, cũng là rơi lên người cậu thôi.
Giọng nói của cậu yếu ớt, đem theo tiếng khóc thút thít, một thân toàn là thịt này cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.
Tôi không dám nói với cậu tôi rất sợ, đã rất lâu rồi tôi không sợ hãi như vậy, tôi sợ phải c.hết.
Tôi sợ tới mức không dám nghĩ tới một người mập như cậu, có bị xi măng cốt thép làm bị thương hay không
Tôi sợ tới không dám tưởng tượng người cậu toàn là máu, rõ ràng cậu rất sợ đau
Tôi sợ tới không dám động đậy, sợ vừa động một cái phiến đá liền rơi xuống, sẽ khiến cho nhóc mập bên dưới bị liên lụy theo.
Tôi sợ, sợ cậu sẽ c.hết ở phía dưới tôi.
53.
Bọn tôi ở tầng 4, bên trên còn có hai tầng nữa.
Tôi bị chôn vùi trong đống đổ nát, cơ bản không thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ có tiếng nước chảy liên tục, tôi biết, trời mưa rồi.
Bọn tôi không biết đã qua bao lâu, chỉ biết rằng xung quanh tối đen, vô cùng yên tĩnh.
Từng đợt từng đợt dư chấn, đều khiến phế tích phía trên bọn tôi lệch vị trí, tôi còn nghe thấy tiếng đau đớn của cậu ở phía dưới, chỉ là có lẽ cậu sợ tôi lo lắng nên nhịn lại.
Dư chấn mở ra giữa bọn tôi một khẻ hở nhỏ, vừa vặn để tôi có thể đưa tay qua đưa đồ ăn và nước cho cậu.
Thức ăn và nước càng ngày càng ít, tôi có thể không ăn liền không ăn. Dù sao thì tôi cũng là một kẻ cặn bã của xã hôi, còn cậu lại vô cùng thông minh, sau này nhất định sẽ trở thành một người có nhiều cống hiến cho xã hội.
Hơn nữa, ai bảo cậu mập cơ chứ! Thịt nuôi bao nhiêu năm nay mà mất đi quả thực là rất phí.
Cậu dần cảm thấy mâu thuẫn:”Vi Vi, vậy cậu ăn gì đây? Tôi không cần!”
Tôi vực dậy tinh thần dỗ cậu: “Chỗ tôi vẫn còn nhiều lắm, tôi nhất định sẽ không để bản thân bị đói đâu, nhưng mà cậu đừng để cơ thể toàn thịt của mình bị đói nhá!”
Cậu bắt đầu vừa khóc vừa ăn, chỉ là càng ăn càng ít.
Rất nhanh, thức ăn và nước sắp không cầm cự nổi rồi, nhưng cứu hộ vẫn chưa tới.
Cậu hỏi tôi: “Vi Vi, chúng ta có khi nào sẽ c.hết không?”
Tôi đói tới nỗi không còn chút sức lực nào cả, thế nhưng vẫn cố cười đáp: “Không đâu, chúng ta sắp được cứu rồi.”
“Cậu thông minh, lương thiện như vậy, ông trời nhất định rất yêu quý cậu, sẽ không bỏ rơi cậu đâu.” Tôi lầm bầm.
Hình như cậu nghe ra có lẽ tôi sắp phải đi gặp ông trời rồi, cương quyết không cho tôi ngủ, nhất quyết bắt tôi nói chuyện cùng cậu.
Giọng nói yếu ớt của cậu mang theo tiếng khóc nức nở: “Vi Vi, tôi sợ, cậu đừng ngủ, cậu nói chuyện với tôi được không?”
Dường như tôi nhìn thấy khuôn mặt của hàng xóm cùng với bạn học mấy năm nay, nghe thấy những lời họ từng mắng tôi, nhưng cảnh tượng cuối cùng lại biến thành khuôn mặt của nhóc mập cười lên không thấy con mắt đâu cả, những lời ấy cũng biến thành giọng nói yếu ớt của cậu.
Mít ướt, đồ dính người, kẹo da trâu!
Đầu đột nhiên rất đau, nhưng đến cả sức để ngẩng lên cũng không có: “Được được được, không ngủ, nói gì bây giờ?”
“Nói…” giọng nói truyền tới cũng chẳng giống với có chuyện gì muốn nói cả, “Nói... Vi Vi cậu có bao giờ nghĩ tới tương lai chưa, cậu muốn làm gì?”
Tương lai ư? Tôi nhìn miếng đổ nát trắng xám trên đầu: “Không có.”
“Vậy còn đồ vật thì sao?”
“Chắc là ngôi sao.” Cho dù có thiếu mất một ngôi, cũng vẫn còn có những ngôi sao khác, có thể cùng nhau chiếu sáng một khoảng đêm đen.
Phía sau là một khoảng im lặng, lại tiếp tục cố chấp hỏi: “Vậy…cậu không thích nghề nào ư?”
Tôi mệt mỏi suy nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện ra những người khoác áo blouse trắng trước đây đã từng xem trong một bộ phim, họ đang cứu giúp mọi người: “Bác sĩ.’
“Bác sĩ…ư?” nhóc mập lẩm bẩm, “tại sao vậy?”
Ý thức của tôi dần dần mơ hồ, dường như không thể nghe rõ cậu nói gì, chỉ lẩm bẩm: “người mặc áo blouse trắng, chạy đua cùng tử thần, có thể cướp mạng sống từ trong tay tử thần.”
“Kiểu người vừa khiêm tốn lại lễ độ, tỉ mỉ chu đáo, dịu dàng nhưng nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ.”
“Kiểu…được hàm dưỡng từ trong xương tủy…”
“Họ gặp phải bất cứ chuyện gì…cũng không hoảng loạn, trầm ổn, bình tĩnh, có thể khiến người ta…”
“Có cảm giác…đặc biệt an toàn.”
Giọng nói của tôi dần trở nên yếu ớt, dường như tôi nghe thấy tiếng khóc của nhóc mập. cậu gọi tôi rất to, hình như còn đang nói gì đó. Tôi không nghe rõ, tôi thật muốn nói với cậu một câu nhỏ tiếng một chút, chút nữa chỗ đất đá lại sụp xuống thì làm thế nào.
Tôi nói rồi, nhưng mà cậu không nghe thấy.
Tôi cảm giác bên trên không còn yên tĩnh nữa, mà có âm thanh ồn ào, rất ồn ào. Sau đó ở nơi yên lặng từ lâu đột nhiên xuất hiện một ‘cái hố. ánh sáng chói mắt trong phút chốc liền chiếu vào, nhưng mà tôi không thể mở nổi mắt.
Cũng không nghe rõ âm thanh.
Chỉ cố chấp mà lầm bầm: “Bên dưới, người, bị thương…’
54.
Từ đó về sau, tôi không còn gặp lại nhóc mập kia nữa.
Sau khi rời khỏi Lợi Doanh, tôi biết được tất cả về mẹ mình, tôi nhìn thấy người phụ nữ mặc bộ đồ trắng ngã trong vũng máu, tôi hiểu ra rằng cho dù bản thân ở đâu đi chăng nữa, thì việc tôi là con gái của mẹ không thể xóa đi được.
Tiềm thức tôi cho rằng, vì trận động đất kia mới khiến cho tất cả lộ ra ngoài ánh sáng.
Tôi bắt đầu trốn tránh tất cả những gì liên quan tới Lợi Doanh, bắt đầu quên đi tất cả của Lợi Doanh.
Bao gồm cả cậu, nhóc mập duy nhất kia.
Nước mắt tí tách rơi trên tấm ảnh cũ đã ngả vàng, nhóc mập nghiêng đầu sang nhìn cô bé buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh, lúc cười lên đôi mắt liền híp lại.
Tôi lau nước mắt rơi trên tấm ảnh cũ, lau cả cặp mắt đang mơ hồ của bản thân.
Người thợ chụp ảnh kia là một người vô cùng tốt, dù là bản hỏng, cũng vô cùng chu đáo mà viết hết tên của các bạn học sinh lên vị trí tương ứng phía sau ảnh.
Màu đỏ của thể chữ Tống, chỉ là nhiều năm trôi qua như vậy, màu sắc đã biến thành thứ mà đỏ loang lổ rồi, nhưng mà vệt in vẫn còn vô cùng rõ ràng: “Tùy Nhiên.”
Chỉ là vị trí của cô bé kia, không có tên.
Nhưng ở góc phải bên dưới tấm ảnh, có dòng chữ dùng bút máy để viết, nhìn vết mực, có lẽ là rất lâu rồi.
“Tôi tìm được cô ấy rồi.”
55.
“Cô biết ZDN là gì không?”
Màn đêm ngoài cửa xe tĩnh lặng, ánh đèn neon dùng đèn xe đang điên cuồng lùi lại phía sau.
Bên tai vang lên lời nói của Trần Hựu: “ZDN, tìm được em(*)”
(*) 找到你 /zhǎodào nǐ/, zdn là viết tắt 3 chữ đầu trong phiên âm
Trước mắt là hình ảnh lẫn lộn giữ huyện Lợi Doanh và hiện tại, lúc nhỏ anh giúp tôi băng bó vết thương, tặng đồ ăn cho tôi, nhóc mập kéo tôi ra khỏi đống đổ nát, mỗi lần tôi cần Tùy Nhiên đều xuất hiện, anh ấm áp, anh tức giận, anh cười lên...
Cuối cùng hai người không hề liên quan tới nhau này dần dần hợp thành một.
Tôi nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả rồi.
“Thật xin lỗi, Vi Vi thật xin lỗi, là anh tới quá muộn rồi.”
“Là anh quá muộn, mới tìm được em.”
Thì ra, không phải là vừa gặp đã yêu.
“Hồi thằng bé học tiểu học, có một khoảng thời gian dì và ba thằng bé rất bận, liền đưa thằng bé tới Lợi Doanh cùng ông bà nội.” Lời nói của mẹ Tùy vang lên bên tai, “Sau trận động đất thì bọn dì liền đón thằng bé cùng bà nội về, sau đó không biết vì sao, người chưa từng muốn giảm cân lại nằng nặc đòi giảm.”
Thì ra, là tôi quên đi anh.
Lúc tới dưới nhà Tùy Nhiên, tôi ở bên trong xe đã khóc không thành tiếng.
Chờ tới khi bình tĩnh lại, tôi mới mở khung chat ra gửi cho anh một tin nhắn: “Tôi ở dưới nhà anh, có tiện nói chuyện không?”
56.
Tuyết vẫn còn rơi rất dày đặc, cả thế giới đều bao trùm bởi màn đêm đen cùng tuyết trắng xóa.
Tùy Nhiên rất nhanh đã đi xuống, anh đứng dưới đèn đường bên ngoài cửa, nhìn trước nhìn sau một vòng, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho tôi.
Tiếp sau lại bị tôi đột nhiên xuất hiện ôm vào lòng.
Tùy Nhiên bị tôi đột nhiên tập kích mà khựng lại, nhìn thấy tôi khóc, tay chân luống cuống hỏi tôi làm sao vậy.
“Xin lỗi, Tùy Nhiên thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi, em không nên quên mất anh; thật xin lỗi, em không nên nghi ngờ tình yêu của anh; thật xin lỗi, em không nên để một mình anh tìm kiếm em nhiều năm như vậy.
Thực lòng xin lỗi, để anh 21 năm sau mới tìm được em, mà phải chịu đựng nhiều thứ như vậy.
Anh chỉ ôm thật chặt lấy tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, rất lâu sau đó, anh mới khàn giọng lên tiếng: “Em…biết cả rồi?”
“Ừm…”
Hoa tuyết rơi lả tả giữa bầu trời, dịu dàng mà lưu luyến.
Tùy Nhiên trầm mặc, sau đó thở dài một hơi: “Vi Vi, em không cần xin lỗi.”
“Bởi vì không có Vi Vi, cũng không có Tùy Nhiên của hiện tại.”
Đột nhiên có một bảo vệ từ đằng sau đi tới: “Ô…Bác sĩ Tùy…” người bảo vệ thô lỗ không dễ dàng gì thông qua đêm đen, cùng màn tuyết dày mà nhìn thấy hình ảnh trước mặt, vội vàng thắng xe lại sau đó quay đầu rời đi: “Làm phiền rồi! hai người tiếp tục đi! Xin lỗi xin lỗi!”
Tôi bị dọa liền rời khỏi l*иg ngực Tùy Nhiên, hai người đều bị thứ gì đó đột nhiên làm cho ngượng ngùng.
Đợi người bảo vệ thô lỗ rời khỏi, đối mắt với ánh mắt kia một thoáng, bầu không khí khô lạnh lại trở nên mập mờ.
“Anh…không bất an sao?”
Không sợ tôi vẫn luôn nghi ngờ tình cảm của anh sao, không sợ tôi sẽ mãi quên đi anh sao, không sợ tôi vẫn sẽ giống như trước đây, chỉ coi anh là tình nhân hay sao?
Ánh vàng ấm áp của đèn đường chiếu lên người anh, bông tuyết rơi xuống mái tóc và bờ vai anh. Tôi nhẹ nhàng kiễng chân lên gạt đi bông tuyết trên người anh, nhưng lại bị anh bắt lấy tay.
Đột nhiên ngước mắt lên, bờ lông mày dài mà rậm bị ánh đèn trên đầu chiếu xuống tạo thành bóng mờ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt ấm áp mà kiên định kia có cảm giác tan vỡ.
Anh mím mím môi, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại hơi khàn khàn: “Có.”
- --
Trên đường về nhà, tôi nhìn chiếc nhẫn có khắc chữ XSY kia. Chiếc nhẫn bị tôi tiện tay vứt vào góc ban công lúc ở Pari, nhưng lại bị anh nhặt được, vô cùng trùng hợp.
“Sao anh lại nhận ra em?” tôi hỏi anh.
“Vi Vi so với hồi nhỏ không khác là mấy, chỉ là ngũ quan tinh xảo hơn mà thôi.”
Tôi nhìn đôi mắt cười của anh, nắm chặt chiếc nhẫn trong túi.
“Từ lúc nào anh…nhận ra em vậy?”
Anh nghĩ nghĩ: “Chắc là…3 năm trước? một đồng nghiệp của anh thích Hứa Thời Việt, liền kéo anh đi xem concert của cậu ta, lúc đó anh tình cờ nhìn thấy em.”
“Vậy anh…không đến tìm em.” Tôi mím môi, mở tay ra, bên trong lòng bàn tay là chiếc nhẫn đó, “Là vì thứ này ư?”
Tùy Nhiên nhìn chiếc nhẫn trong tay tôi, có chút bất lực bật cười, dùng âm mũi phát ra tiếng “ừm”
Anh dựa vào lưng ghế, nhìn ánh đèn bên ngoài, ánh đèn rực rỡ rơi vào đôi mắt anh: “Anh cũng không biết, bắt đầu từ lúc nào cảm giác dành cho em liền biến thành tình yêu.”
“Lúc đó em…thích Hứa Thời Việt.” qua rất lâu, anh vẫn cảm thấy những từ này thật khó nói ra. Anh cúi thấp đầu: “Anh không cần thiết phải xuất hiện.”
Cổ họng tôi hơi khô: “Vì vậy mới xuất hiện ở…Pari ư?”
Anh mỉm cười: “Cũng không hẳn, lúc đó anh tham gia một buổi giao lưu học thuật ở Pháp, biết được Hứa Thời Việt mở concert ở Pari, nghĩ rằng em cũng tới cùng, vì vậy liền đi xem thử.”
Anh cụp mắt, khóe mắt khẽ run.
Tôi kéo tay anh, anh lại bắt tay tôi lại, nhìn về phía tôi trong đôi mắt ấy hoàn toàn là tôi: “Không ngờ tới nhìn thấy em…không vui mà chạy ra ngoài, sợ em xảy ra chuyện sau đó liền đi theo em tới quán bar.”
“Đêm hôm đó em uống rất nhiều, nói với anh rất nhiều, có chuyện liên quan tới Hứa Thời Việt, cũng có…” sự đau khổ trong mắt anh che đi bóng hình của tôi, khiến tôi ngộp thở: “Anh không biết rằng những năm này, những gì em trải qua…”
Lời sau cùng của anh, đều bị tôi cướp lấy.
Tôi nghiêng người qua hôn anh, đây là lần đầu tiên hai người chúng tôi hôn nhau khi còn tỉnh táo.
Vì vậy tôi có thể cảm nhận được anh có bao nhiêu đau đớn, tôi cũng có thể cảm nhận rõ ràng được, bản thân mình đau nhường nào.
Thì ra trên thế gian này thực sự có một người,
Sẽ vì yêu bạn,
Vậy nên còn buồn, còn đau đớn hơn chính bản thân bạn.
57.
Khoảnh khắc cánh cửa nhà thờ trang nghiêm mở ra, tôi nhìn thấy những chú bồ câu trắng được thả ra tung bay lên bầu trời nhuộm ánh đỏ hồng.
Tôi nhìn thấy nụ cười của những vị khách, và khuôn mặt nở nụ cười bình yên của người nhà Tùy gia.
Còn anh đang đứng ở đầu bên kia lễ đường, trìu mến nhìn tôi.
Tôi khoác tay Đường Đình, đi qua con đường hoa mà hoa đồng rải xuống đến bên anh.
Bên tai là lời chúc phúc trịnh trọng mà từ ái của cha sứ, thông qua khăn trùm đầu, tôi nhìn thấy anh quỳ xuống nâng bàn tay tôi lên, nhẹ nhàng giúp tôi đeo chiếc nhẫn vào, cứ như thể dùng lực mạnh một chút thì ‘búp bê sứ’ trước mắt này sẽ vỡ mất vậy.
Anh ngước lên, khóe mắt ngập ánh lệ.
Anh nói: “Tôi đồng ý.’
Nếu như trên thế gian này không có thượng đế và thần phật, vậy thì tôi mong rằng bản thân có thể xuyên qua tất cả những năm tháng cùng đêm đen, mang theo tình yêu sâu nặng và tất cả sự ấm áp, ôm chặt lấy em.
Bởi cho tới giây phút này, em vẫn là tất cả ánh sáng của đời anh.
- ----hoàn chính văn-----