Ban đêm, trước khi ngủ tôi nhận ra một chi tiết nhỏ.
Cố Hằng Viễn đổi hình nền trên vòng bạn bè, ý nghĩa trong đó chỉ tôi có thể hiểu được, đó là quy định về thuế anh đã tự dạy tôi lúc tôi đến công ty anh thực tập.
"Thứ anh có thể cho em, chắc chắn nhiều hơn em nghĩ rất nhiều."
Lời mà anh nói lúc đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Tôi nở nụ cười.
6.
Cuối tuần, tôi nhận được điện thoại của ba mẹ gọi về nhà ăn cơm.
Trong bữa ăn, ba mẹ bói rất nhiều chuyện thú vị gần đây, nhưng tôi lại chẳng nghe được gì.
Trong đầu tôi chỉ có một việc, đó là làm sao nói với ba mẹ chuyện tôi đã đổi người.
Không nói nhất định không được, cũng không thể để đến ngày kết hôn, cá hồi biến thành người sống được?
Đến lúc đó đừng nói là ba mẹ tôi, dù là khách đến dự đoán là cũng có vài người ngất mất.
Tôi buông đũa, ho nhẹ hấp dẫn sự chú ý của ba mẹ.
"Ba, ba cảm thấy Cố Hằng Viễn là người thế nào?" Tôi dùng giọng nói... tự nhiên nhất, bắt đầu thăm dò ba mẹ.
Đối mặt với vấn đề bất ngờ của tôi, đầu tiên ba tôi sửng sốt, sau đó có vẻ lấy lại tinh thần.
"À, con nói đén cậu của Từ Khôn, Cố Hằng Viễn đúng không?"
Không còn cách nào khác, ba mẹ vẫn chưa biết chuyện tôi và Từ Khôn đã sớm chia tay, chuyện gì cũng nghĩ đến Từ Khôn.
"Cậu ta là một kỳ tài khó có trong giới thương nghiệp, con và Tiểu Từ ấy, sau này ngoan ngoãn đi theo cậu học hỏi, nếu như Tiểu Từ có thể học được hai ba phần của cậu nó, ba không cần lo lắng cuộc sống sau này của hai đứa nữa."
Có vẻ như ba tôi đánh giá Cố Hằng Viễn rất cao, cũng không hề thấy tôi và anh có sự liên quan gì.
Nếu nói Cố Hằng Viễn có phải là một người con rể tốt không, đoán là ba tôi khi uống nhiều, sẽ lười suy nghĩ mà nói chuyện này không hề có liên quan gì đến ông.
Nhưng mà mẹ tôi lại thỏa mãn sự hão huyền của tôi.
"Cố Hằng Viễn đó mẹ cũng gặp rồi, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, dì Lưu cũng đã xem xét rồi, còn nói với mẹ muốn giới thiệu cho con gái bà ấy đấy."
Con gái của dì Lưu tôi cũng đã gặp, xuất sắc, hiểu tri thức lễ nghĩa.
Không ngờ rằng quan hệ của tôi còn chưa công khai đã có thêm một tình địch.
"Được rồi, sau khi kết hôn con cũng liên lạc với người ta nhiều một chút đi, đúng lúc giật dây cho nhà dì Lưu."
Tôi: "..."
Không cần vậy.
...
Sau khi ăn xong, ba mẹ cũng muốn hỏi tôi về chuyện lễ kết hôn, đều bị tôi cười ha ha cho qua.
Tôi nghịch điện thoại di động không mục đích, suy nghĩ rốt cuộc mình phải chính thức mở miệng thế nào.
Bỗng nhiên, lúc xem vòng bạn bèn, tôi lại một lần nữa nhìn thấy trạng thái của người khác.
Đây đã là bức hình thứ N khoe tình yêu đẹp đẽ của Chu Tiếu rồi.
Thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng mấy thứ này chỉ để tôi thấy.
"Cuối tuần phải gặp người lớn rồi, thật căng thẳng mà."
Cuối tuần, không phải ngày mai sao?
Nói đến thì tôi và Chu Tiếu cũng đã nhiều năm không gặp rồi.
Tôi bắt đầu nghiêm túc lướt lại bài đăng mấy ngày qua, ý cười bên khóe miệng ngày càng đậm.
Xem ra đã đến lúc gặp cô ta rồi.
Không sai, trước đây lúc đánh Từ Khôn no đòn, trong lòng tôi đã đưa ra quyết định, trà xanh Chu Tiếu này cũng không thể chạy thoát.
...
Sau khi quyết định xong, tôi lập tức có ý chí chiến đấu, vọt vào cửa hàng điên cuồng lướt một vòng.
Lúc tính tiền, nhân viên hỏi tôi quẹt thẻ hay là tiền mặt.
"Đợi chút, tôi cầm lấy ví tiền."
Mở ví ra, một tấm thẻ đen đặt ở vị trí dễ thấy nhất.
Đó là thứ ngày đầu tiên sau khi xác định quan hệ, Cố Hằng Viễn cho tôi.
"Vợ tương lai tiêu tiền của mình, là vinh hạnh của anh." Lúc anh nói với tôi câu này thật sự rất thoải mái.
Thật ra điều kiện nhà tôi và Từ Khôn đều không kém, nhưng mà mấy năm ở bên nhau này, tôi không có thói quen tiêu tiền của Từ Khôn.
Ngày lễ nhận quà thì tôi rất nguyện ý, nhưng mà nếu bàn đến vấn đề tiêu tiền của Từ Khôn, vậy mà tôi chưa bao giờ có suy nghĩ này.
Nói cho cùng, có lẽ anh ta chưa từng cho tôi cảm giác an toàn cả.
Nhưng đối mặt với Cố Hằng Viễn, tôi lại không có cảm giác ràng buộc này.
Tôi cười rút thẻ ra:
"Quẹt thẻ này đi, của chồng tôi."
7.
Cuối tuần.
Trước đó đã đến nhà họ Từ vài lần, nhưng hôm nay lại có một thân phận khác.
Lúc Từ Khôn nhìn thấy tôi, rõ ràng sắc mặt đã suy sụp nhiều.
Đoán có lẽ anh ta vẫn còn kiêng kỵ bóng ma bị tôi đánh no đòn, khi nhìn thấy tôi thì cả người theo bản năng rụt lại.
Sự khinh thường trong lòng tôi càng nhiều hơn, xem ra vết nhơ lớn nhất đời này của tôi chính là Từ Khôn rồi.
Nhưng mà cũng may, vấn còn có một yêu tinh nói dối là Chu Tiếu vội vàng cướp anh ta đi.
"Thẩm Giai, đã lâu không gặp, cậu khỏe chứ?" Chu Tiếu có vẻ không thèm để ý đến tôi, trái lại ôm Từ Khôn, cười chào hỏi tôi.
"Yên tâm, khỏe hơn cô." Tôi bình tĩnh ngồi xuống, sau đó không nhìn họ nữa.
Từ Khôn không hiểu được tôi muốn làm gì, ánh mắt không ngừng nhìn về phía tôi.
Từ sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi và Từ Khôn xem như hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Trừ chuyện làm trò trong hợp đồng lần trước, nhu nhược như anh ta, sợ rằng ngay cả chuyện nói tình hình thực tế cho ba mẹ cũng không dám, lúc này kéo Chu Tiếu, ánh mắt thâm tình dịu dàng, có vẻ như đây là sự chân thành nhất của anh ta mà tôi thấy.
Một tên lừa gạt, một tên hèn nhát.
Xem ra anh ta và Chu Tiếu mới là một đôi trời đất sinh ra.
...
"Thẩm Giai, có phải cậu nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của mình nên đặt biệt đến nhà họ Từ không?" Chu Tiếu quái gở nói, tôi lại cười.
Quả nhiên là cô ta cố ý.
Không đợi tôi mở miệng, Chu Tiếu tiếp tục "hiền lành rộng lượng" nói: "Mình biết cậu rất yêu Từ Khôn, không ăn được sẽ đạp đổ, nên lần trước mới đánh Từ Khôn tàn nhẫn như vậy. Nhưng mình và Từ Khôn yêu nhau thật lòng, bọn mình vẫn giấu cậu là vì không đành lòng làm cậu tổn thương, mong cậu có thể chúc phúc cho bọn mình.
Ôi.
Yêu tinh dối trá Chu Tiếu này lại một lần nữa làm tôi thay đổi nhận thức.
Làm kẻ thứ ba còn không đành lòng làm tôi tổn thương sao?
Vẫn không nói cho tôi biết, mãi đến lúc thử váy cưới mới nói cho tôi biết, không phải là để càng khiến tôi khó chịu, khiến tôi trở tay không kịp sao?
À...
Chu Tiếu nói xong, Từ Khôn quả nhiên nhìn tôi nhiều thêm mấy lần, dường như đã lấy lại được chút khí thế, có lẽ anh ta cũng đầy lòng tự tin ràng tôi không ăn được muốn đạp đổ, quá yêu anh ta rồi.
"Thật sự thì tôi xem vòng bạn bè của cô nên mới đến."
Tôi thật thà nói, Chu Tiếu quả nhiên đắc ý cười.
"Nhưng mà về phần tại sao lại đến, hai người có vẻ như đã hiểu lầm rồi..."
Đúng lúc này, Cố Hằng Viễn đi đến, anh đi thẳng đến bên cạnh tôi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, nửa ôm tôi vào lòng.
"Xin lỗi, ban nãy anh đang nói chuyện với chị."
"Không sao, em cũng vừa đến." Tôi cười đáp lời, chủ động rúc vào cổ Cố Hằng Viễn.
Từ Khôn và Chu Tiếu đều sợ ngẩn người.
Kể ngốc cũng có thể nhận ra quan hệ giữa hai bọn ta đã biến chất.
"Cậu, cậu và Thẩm Giai, hai người không phải..." Kinh ngạc của Từ Khôn viết hết lên mặt, cơ bản không thể che giấu.
"Thằng nhóc, Thẩm Giai là để con gọi sao? Không biết lớn nhỏ."
Cố Hằng Viễn không thèm liếc mắt, giọng nói cũng rất nghiêm túc.
Không chỉ Từ Khôn, Chu Tiếu cũng có vẻ lờ mờ.
Tóm lại, người đàn ông mà cô ta cố hết sức giành lấy từ tôi, lúc này đã trở thành cháu của tôi.
Tôi nở nụ cười: "Hôm nay tôi đến đây, là vì nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Chu Tiếu, nghĩ ràng tôi là trưởng bối, vợ tương lai của cháu trai hôm nay lần đầu đến nhà, tất nhiên phải đến cổ vũ."
Tôi cười thật tươi, gương mặt của Từ Khôn và Chu Tiếu lại hoàn toàn đen thui.
Đúng lúc này ba mẹ của Từ Khôn đi ra, có vẻ bọn họ cũng đã biết quan hệ giữa tôi và Cố Hằng Viễn.
Mẹ của Từ Khôn nhìn tôi, như có vẻ áy náy, lại có vẻ tò mò.
...
"Mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi chút đi, cậu và chị có chuyện muốn nói."
Cố Hằng Viễn ra lệnh đuổi khách, Từ Khôn không thể làm gì khác hơn là không phục đi ra ngoài, còn Chu Tiếu thì càng chỉ có thể đi theo sau.
Còn tôi lại cười xán lạn nhận lấy ánh mắt của Từ Khôn và Chu Tiếu, không sai, bây giờ tôi đã lên cấp, là trưởng bối của hai người họ.
"Giai Giai, chuyện của cháu và tiểu Khôn, dì rất tiếc."
Bình tĩnh xem xét, mẹ của tj không sai, ít nhất vẫn thật lòng với tôi.
"Nhưng, tối qua tiểu Viễn bỗng nói cháu và nó sẽ kết hôn, chú gì thật sự quá giật mình...."
Từ Khôn nɠɵạı ŧìиɧ, tất nhiên là đàn ông cặn bã.
Nhưng mà nói đi phải nói lại, tôi đây đối tượng "ngay sau đó" của tôi cũng không khỏi quá kỳ lạ rồi.
Thái độ của nhà họ Cố vẫn rất bình tĩnh, vẫn khó có thể chấp nhận như cũ.
Thật không biết đến khi đến chỗ ba mẹ tôi thì sẽ là trận bão táp mưa sa gì đây...
Tôi định há mồm, Cố Hằng Viễn đã cầm lấy tay rôi, anh mỉm cười lắc đầu, ánh mắt như có vẻ muốn nói: "Để anh."
Sau đó ngay trước mặt cha mẹ của Từ Khôn, nói về một số tiến trình bao gồm nhà ở, hôn lễ và cả những sắp xếp sau đám cưới.
Cuối cùng anh lại tỏ rõ thái độ của mình.
"Nói chung chuyện này bọn em đã quyết định, nếu đám cưới được người nhà chúc phúc thì em sẽ rất vui, nhưng nếu như không có, sau này nếu giá cổ phiếu của công ty có gì biến chuyển, anh rể cũng đừng trách em."
Cố Hằng Viễn nhìn như nói đùa nhưng lại khiến ba của Từ Khôn lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Uy hϊếp chân chính chưa bao giờ ầm ĩ náo loạn, mà là dùng thực lực nghiền ép.
Nhớ đến ban đầu tôi lại chỉ như một kẻ thô bạo chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết Từ Khôn.
Xem ra, Cố Hằng Viễn còn rất nhiều điểm đáng để tôi học tập đó.
"A Viễn, em đang nói gì vậy, chị còn rất nhiều chuyện về đám cưới còn cần bàn với em đó."
Mẹ của Từ Khôn thở dài, có vẻ cũng không có ý phản đối, còn ba của Từ Khôn thì càng lập tức bắt đầu tỏ vẻ quan tâm đến hôn lễ.
Chuyện bọn họ nói vừa nhỏ nhặt lại không chút thú vị, tôi sắp hết hứng thú kiên nhẫn nghe tiếp.
"Không phải bên công ty em còn có việc sao, đi trước đi."
Cố Hằng Viễn ti kỷ lấy cớ cho tôi đi trước, trong lòng tôi ấm áp.
Nhưng mà vừa ra khỏi cửa đã bị một con ruồi chặn lối đi.
Là Chu Tiếu.