Chương 52

Đường Nghiên không biết tâm trạng của mình lúc này là gì, ngay cả bây giờ nghĩ đến cũng có thể khiến người khác đỏ mặt, tim nàng đập thình thịch. Trong khoảng thời gian này, nàng chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt cô Kỷ bởi vậy việc này khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ, có thể thấy cô rất tin tưởng nàng nguyện ý để nàng giúp đỡ mà không gọi y tá đến, nếu đổi lại là người khác tới làm thì chắc chắn nàng sẽ rất ghen tị.

Dưới ánh sáng trắng, khuôn mặt Kỷ Du Thanh hơi đỏ lên, hồng hào hơn rất nhiều so với lúc sáng, "con cũng nên đi nghỉ ngơi sớm đi."

Trong phòng VIP có một giường gấp, đêm nay Đường Nghiên sẽ ngủ ở đây, mà nói đúng ra là mấy ngày tới nàng đều sẽ ở đây chăm sóc cô Kỷ.

"Vâng vâng." Đường Nghiên vừa mới dọn dẹp xong gật đầu đáp. "Cô Kỷ, có chuyện gì có thể gọi con bất cứ lúc nào."

Vì vội đến nên Đường Nghiên cũng không mang theo quần áo để thay, chỉ vào phòng tắm rửa mặt rồi leo lên giường bên cạnh, mười giờ tối, nàng tắt đèn trong phòng bệnh rồi nằm xuống, bên cạnh chỗ nàng nằm là cửa sổ có thể loangd thoáng nghe được một vại tiếng ô tô qua lại.

Đường Nghiên lăn lộn một lúc cũng không ngủ được, lúc này trong phòng vang lên giọng nói của Kỷ Du Thanh

"Con vẫn chưa ngủ à?"

"Con chưa chưa, cô Kỷ, cô cũng chưa ngủ à?" Đường Nghiên hỏi, kìm nén sự phấn khích nho nhỏ trong ngực.

Trong bầu trời đêm vang lên một hơi thở dài, sau đó Kỷ Du Thanh nói: "Đây là lần đầu tiên trong đời cô phải nằm viện, không ngủ được cũng là bình thường."

Đường Nghiên âm thầm cắn môi, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy: "Đều là lỗi của con..."

nàng còn chưa nói hết Kỷ Du Thanh đã cắt ngang lời nàng: "Đừng nói như vậy, Nghiên Nghiên, kỳ thật hôm nay con có thể ở lại, cô thật sự, thật sự rất vui."

Cô lặp lại hai lần để thể hiện sự vui vẻ của mình, Đường Nghiên khẳng định cô thực sự rất vui nên nàng cũng rất vui, chỉ là chăm sóc cô ở bệnh viện thôi có gì mà không thể, kể cả có như thế nào thì nàng cũng nguyện ý.

"Đây là việc con nên làm." Đường Nghiên trả lời.

"Không, không có gì là nên hay không nên cả Nghiên Nghiên, con là một đứa trẻ ngoan, một đứa trẻ rất ngoan. Cô Kỷ thích con, cô hy vọng có thể nhìn thấy con lớn lên, nhìn con càng ngày càng tốt."

Nghe những lời này, một dòng nước ấm dâng lên trong l*иg ngực Đường Nghiên, nàng quay người lại, úp mặt vào mu bàn tay, thầm nói trong lòng: cô Kỷ, con cũng thích cô, con thích cô hơn tất cả.

Bất tri bất giác, Đường Nghiên ngủ quên và có một giấc mơ kỳ lạ nhưng tuyệt vời. Trong giấc mơ, nàng và cô Kỷ hai người tay trong tay đi trong nhà thờ hai người mặc váy cưới giống hệt nhau. Hai bên ghế dài ngồi đầy những vị khách, ở cuối thảm đỏ có một vị linh mục đang đợi họ với khuôn mặt tươi cười, đây hẳn là một đám cưới, nhân vật chính của đám cưới là cô và cô Kỷ.

Đường Nghiên cười đến vô cùng vui vẻ và rạng rỡ, nàng nắm lấy tay cô Kỷ mười ngón đan xen, Đường Nghiên còn hôn cô với sự chứng kiến của mọi người. Cảm giác tim nàng còn đang đập rất trân thực thẳng đến khi tỉnh lại, cảm giác ngọt ngào trên khóe miệng vẫn chưa tan đi.

Đường Nghiên đưa tay dụi mắt, thật chẳng muốn tỉnh lại, nếu kia không phải mộng thì thực tốt.

Nàng ngồi dậy, cô Kỷ vẫn đang ngủ ngon lành trên giường bệnh cách đó không xa, hình như y tá đã đến vào sáng sớm và đã truyền dịch cho cô.

Để cô có thể nghỉ ngơi nhiều nhất có thể, Đường Nghiên rửa mặt rồi lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Có bữa sáng được cung cấp tại khoa nội trú của bệnh viện. Sau khi Đường Nghiên hỏi thăm, nàng đến đó, có rất nhiều người, hầu hết đều là người nhà của bệnh nhân. Điện thoại nhận được tin nhắn, Đường Nghiên lấy ra xem, là Hạ Tử Hàm gửi tới nói có buổi học sớm còn nhắn thêm hâm mộ nàng không phải dậy sớm.

Đường Nghiên một bên đáp lại nàng cũng phải dậy sớm rồi chụp luôn bức ảnh náng đang xếp hàng mua đồ ăn sáng gửi sang.

Có cuộc gọi đến là trợ lý của cô Kỷ, chị Bội Văn, chị nói rằng mình đang đến bệnh viện và thông báo rằng báo cáo giám định thương tích đã có, nên sẽ thảo luận xem nên làm gì tiếp theo.

Đường Nghiên không nói gì cũng không bày tỏ ý kiến sau khi cúp điện thoại nàng liền lâm vào trầm tư.

Nàng không dám nói với cô Kỷ về cuộc gọi tối qua của cậu nàng, nàng rất sợ, một bên là sự chiếu cố của cậu, một bên là thái độ hùng hổ dọa người của mợ. nàng không thể tưởng tượng được khi họ đến Hoa Đô sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Đường Nghiên có kinh nghiệm cá nhân, nàng đã từng chứng kiến

mợ của mình chửi mắng chanh chua người ngoài đường chỉ để trút giận thay Đường Á Văn, một người như vậy Đường Nghiên thực sự không thích, nàng lo lắng mợ sẽ gây thương tổn cho cô Kỷ kể cả bằng lời nói cũng không thể chấp nhận được.

Quay trở lại phòng bệnh khi đã mua xong bữa sáng, chị Bội Văn cũng đã tới, cô Kỷ cũng đã dậy, hai người đang nói chuyện gì đó thấy Đường Nghiên Trở về liền dừng lại.

"Cô đang nghĩ vừa thức dậy sao không thấy con, sao con ngủ thêm một chút" Kỷ Du Thanh mỉm cười với nàng.

Đường Nghiên chỉ vào bữa sáng nàng đang cầm,"hôm qua con nghe chị y tá nói buổi sáng phải đi sớm mới có thể lấy đồ ăn nóng hổi."

Bội Văn đứng bên cạnh vội cười nói "cô bé này thật chu đáo, tục ngữ nói con gái như là áo bông tri kỉ quả không sai."

"Đúng vậy". Kỷ Du Thanh phụ họa nói.

Đường Nghiên bĩu môi, sao những lời này nghe có vẻkhông thuận lắm.

Sau khi nâng góc giường lên và bày bàn ăn ra, Đường Nghiên đặt bữa sáng lên, nàng mang về đều là những món ăn nhìn rất nhạt nhẽo nhưng lại giàu chất dinh dưỡng, có lợi cho quá trình phục hồi của bệnh nhân.

Kỷ Du Thanh ăn hai miếng, phát hiện trong phòng có hai người vẫn đứng đó, vội hỏi: "Nghiên Nghiên, con cũng chưa ăn phải không, lại đây cùng nhau ăn đi."

"Không, không, không." Đường Nghiên liên tục xua tay, "con không đói."

Đúng lúc này, có một bàn tay đặt lên vai nàng cùng với giọng nói vang lên bên tai: " như vậy đi, vừa nãy vội ra ngoài tôi cũng chưa có ăn sáng, tôi mang em tới quán bên dưới ăn thế nào.

"Nhưng tôi..." Đường Nghiên muốn nói thêm điều gì, nhưng lại không tìm được lý do.

Kỷ Du Thanh đang uống cháo cũng nói thêm: "Việc này tự cô có thể xử lý được, con cứ đi theo Bội Văn đi."

Đường Nghiên cứ như vậy bị Bội Văn vội vàng lôi đi, trong phòng bệnh lập tức chỉ còn lại Kỷ Du Thanh.

Vận động nhẹ nhàng vẫn có thể được, chẳng hạn như cầm thìa bằng tay không bị thương quá nặng, tuy nhiên, cử động lớn hơn có chút khó khăn, cô thực sự không thể để người khác đút cơm cho mình được, cho nên ngày hôm qua cô chỉ truyền dich, hôm nay liền tự mình ăn cơm. Mỗi người đều có một mặt kiêu ngạo cùng tự tôn, chỉ cần cô không quá già đến nỗi không thể động đậy thì cô sẽ không muốn phiền toái người khác.

"Nhưng cô Kỷ ở một mình..." Đường Nghiên theo Bội Văn ra ngoài, ngập ngừng nói.

Bội Văn xoay người hướng nàng cười nói: "Đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề gì, nếu chúng ta ở lại sẽ khiến chị ấy không được tự nhiên, mấy năm qua tôi hiểu chị ấy quá rõ."

"Thật sự..." Đường Nghiên có chút nghi hoặc.

Sau đó Bội Văn vừa nói vừa khoanh tay trước ngực bước đi: "Tôi biết chị ấy sáu năm trước lúc đó tôi mới tốt nghiệp đại học, chị Du Thanh đã là giám đốc điều hành của công ty, tình cờ chị ấy lại phụ trách cuộc phỏng vấn của tôi lúc đó, ấn tượng đầu tiên chi ấy dành cho tôi là một người phụ nữ nghiêm khắc nhưng có tình người, độc lập, tự chủ và tràn ngập mị lực của một mỹ nhân."

"Sau đó thì sao?" Đường Nghiên nóng lòng hỏi, bởi vì nàng muốn biết nhiều hơn, muốn hiểu rõ hơn.

"Một năm sau, tôi chuyển phòng và làm trợ lý cho chị Du Thanh. Chúng tôi thường ở cùng nhau khi ra ngoài bàn chuyện kinh doanh, chị ấy có năng lực làm việc rất mạnh, mọi người trong nhóm đều ngưỡng mộ chị, không có một dự án nào qua tay chị ấy mà thất bại c, ngay cả sếp tổng cũng phải khen ngợi chị ấy."

Đường Nghiên gật đầu đồng ý: "Tôi cũng cảm thấy cô Kỷ là một người rất có năng lực."

"Cô ấy không chỉ tuyệt vời mà còn toát ra vẻ lôi cuốn và nữ tính, quả thực rất mê hoặc, em không biết đâu theo những gì tôi đã thấy trong nhiều năm qua, rất người đàn ông trong công ty đều theo đuổi chịấy, ngay cả những người kém chị ấy đến mười tuổi dùng ngôn ngữ giới trẻ của các em chính là tiểu thịt tươi cũng vô số."

"Cô Kỷ có đồng ý không?" Đường Nghiên sốt ruột hỏi.

"Đương nhiên là không." Bội Văn liếc nhìn nàng, "Nhưng tôi không biết tại sao, một người phụ nữ hoàn hảo không tì vết như vậy lại dường như không có ham muốn tình cảm hay tìиɧ ɖu͙©, điều này thật khó đoán."

Nghe vậy, Đường Nghiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm vui mừng.

Hai người vừa đi ra khỏi thang máy vừa trò chuyện Bội Văn đặt tay lên vai Đường Nghiên, cười nói:"nhưng nói lại thì điều làm tôi ngạc nhiên là có một ngày chịấy đột nhiên nói với tôi rằng có một cô bé sắp đến học Đại học Hoa Đô còn muốn đem nàng đến ở trong nhà".

Đường Nghiên ngượng ngùng nói: "Người đó là tôi phải không?"

"Em phải biết rằng, tôi biết chị ấy nhiều năm như vậy nhưng chưa thấy ai ngủ hay ở lại nhà chị ấy cả, trừ mẹ chị ấy nhưng bà cũng đã đến viện dưỡng lão vài năm rồi."

Sau khi đến quán ăn sáng, Bội Văn hỏi nàng ăn gì, Đường Nghiên liếc nhìn thực đơn rồi nói: "món gì càng nhanh càng tốt, tôi muốn nhanh chóng trở về, để cô Kỷ một mình tôi không yên tâm."

"Được rồi, ăn món gì đó đơn giản thôi."Bội Văn đóng menu lại rồi gọi cho mỗi người một tô mì bò.

Đường Nghiên ăn rất nhanh, hiển nhiên là đang vội Bội Văn đành phải nói với nàng: "Chậm một chút cẩn thận nghẹn."

"Không sao đâu, tôi luôn ăn như thế này khi đi học buổi sáng sớm ở trường." Đường Nghiên mỉm cười đáp lại.

Bội Văn đặt đũa xuống, lấy khăn giấy trên bàn ra, đưa cho Đường Nghiên một cái, vừa lau miệng, vừa ngẩng đầu nhìn Đường Nghiên, đột nhiên nói: "Em không phải là, đối chị Kỷ.. cái ý tứ kia chứ?"

Đường Nghiên đang cúi đầu ăn mì không nghĩ sẽ bị hỏi như vậy liền bị sặc đến ho khan vội đứng lên.