" Cô Kỷ, chào buổi sáng..."
Kỷ Du Thanh đi một đôi dép bông sạch sẽ trên người khoác chiếc áo dệt kim, hướng nàng đi đến, cô không nhịn được hỏi: " Đêm qua là Bội Văn đưa cô về."
Đường Nghiên gật đầu: "Chị kia nói cô uống hơi nhiều..."
Quý Du Thanh khẽ mỉm cười lộ ra vẻ xấu hổ,"Cô biết, cô không nên cho con thấy một mặt đó của cô, không khỏi sẽ phá hình tượng trong lòng con đi, đêm qua có chuyện khẩn cấp. Vốn là có cuộc họp với đối tác vào thứ hai nhưng ông chủ bên đó lại đổi chuyến bay nên đã phải làm việc vào tối qua."
Đường Nghiên vừa gật đầu hiểu ý vừa để ý trứng chần trong nối.
"Hôm qua cô không làm gì thất lễ chứ?" Kỷ Du Thanh lại thử hỏi.
Đường Nghiên hoảng sợ trong chốc lát, toàn thân cứng đờ, cũng không có ngẩng đầu nhìn cô, nhanh chóng làm bộ như không có chuyện gì nói: " hôm qua cô về thì đi ngủ luôn mà."
"Ồ..." Kỷ Du Thanh kéo dài âm cuối, mặc dù Nghiên Nghiên nói như vậy, nhưng cô vẫn có thể đoán được tối hôm qua chính nàng là người giúp cô tẩy trang, rửa mặt rửa chân. Dù sao Bội Văn đi theo cô lâu nên biết thói quen của cô, sẽ không chủ động chạm vào cô.
Kỷ Du Thanh từ trước đến nay không thích có người thừa dịp cô không có ý thức mà đυ.ng vào thân thể của cô, đây là quy tắc đã được thiết lập từ lâu của cô, Nghiên Nghiên vô tình phá vỡ quy tắc của mình, hơn nữa không chỉ một lần, nhưng Kỷ Du Thanh không hề thấy phản cảm hay chán ghét.
Có lẽ vì nàng vẫn còn là đứa nh, tâm tư đơn thuần, Kỷ Du Thanh luôn muốn đặc biệt khoan dung một chút.
Kỷ Du Thanh cũng không nói nữa, đi qua một bên nướng bánh mì, Đường Nghiên có thể cảm nhận được cô Kỷ đứng sau lưng mình đang làm việc, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, nàng không tập trung nghĩ, xem ra cô ấy không nhỡ rõ chuyện tối hôm qua, thế nhưng trong lòng lại thoàng có chút thất vọng.
Trứng chần ăn kèm với bánh mì nướng của Kỷ Du Thanh, bữa sáng đơn giản đã được chuẩn bị xong. Ngay khi Kỷ Du Thanh đang ngồi xuống, Đường Nghiên lại đột nhiên bỏ chạy, đi đâu đó không rõ. Kỷ Du Thanh cảm thấy khó hiểu, một lúc sau, thấy nàng chạy lại với lọ mật ong trong tay, pha cho cô một cốc nước mật ong, hơi thở dốc đưa cho cô rồi nói:"lần trước con uống nhiều cô Kỷ cũng làm như vậy."
Kỷ Du Thanh sửng sốt một lát, rất kinh ngạc, cô không ngờ đứa nhỏ này học nhanh như vậy, lại ân cần như vậy, cô đưa tay nhận lấy, mỉm cười với nàng nói: "cám ơn Nghiên Nghiên, ngồi xuống ăn đi, vì bồi thường tối hôm qua, hôm nay sẽ cho con một cái khen thưởng."
Đường Nghiên kéo ghế ngồi xuống, không khỏi tò mò hỏi: "Cái gì... khen thưởng?"
Kỷ Du Thanh nâng cằm nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười yêu thương, nhẹ giọng nói: "Nghiên Nghiên của chúng ta đã lớn rồi, cần phải học cách ăn mặc, lát nữa cô sẽ dẫn con đi mua mấy đồ trang điểm cùng quần áo".
Đường Nghiên nghe vậy, theo bản năng xua tay từ chối, "Không, không, cô Kỷ... Con căn bản không biết trang điểm, rất ngại..."
"Không thành vấn đề, cô sẽ từ từ dạy con." Kỷ Du Thanh nói xong, đột nhiên chạm vào mặt Đường Nghiên, cái động chạm bất ngờ này khiến Đường Nghiên kinh hãi né tránh, khuôn mặt nóng bừng lên.
Kỷ Du Thanh thu lại tay, mỉm cười nói với nàng: " Nghiên Nghiên của chúng ta trang điểm lên nhất định sẽ rất xinh đẹp."
Đường Nghiên ngượng ngùng vo vo khăn trải bàn dưới gầm bàn: "cô Kỷ thật sự nghĩ vậy sao?"
"Đương nhiên!" Kỷ Du Thanh kiên định trả lời.
Nếu là trước đây, Đường Nghiên cho rằng có lẽ việc trang điểm sẽ không bao giờ sảy ra trên người mình, nàng không có hứng thú, nhưng hôm nay nghe cô Kỷ nói, nàng đột nhiên muốn thử xem, không phải vì điều gì khác, chỉ vì cô Kỷ nói thích, cô Kỷ nói đẹp.
Đường Nghiên muốn cho cô thấy mặt xinh đẹp của mình, và không có gì khác đủ để biện minh cho điều đó.
Ăn sáng xong, Kỷ Du Thanh nói nàng đợi để cô quay lại phòng sửa soạn lại bản thân, Đường Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, cũng thừa dịp lúc này quay trở lại phòng.
Trong phòng có một chiếc gương nhỏ, Đường Nghiên giơ lên
nhìn mình trong đó, nàng có đôi lông mày hơi thô, mắt hai mí tự nhiên, sống mũi không cao nhưng hình dáng vừa phải, không tính là xấu, miệng...Đường Nghiên đưa tay lên vuốt ve vài lần, lúc nàng không cười thực ra khiến cho người ta cảm giác rất lạnh lùng, nói chung, vẻ ngoài của Đường Nghiên không phải kiểu ôn nhu đáng yêu mà có chút thiên lãnh đạm.
Cô Kỷ thực sự thấy mình như vậy là đẹp sao?
Kỷ Du Thanh trở về phòng thay quần áo, bên trong mặc váy hoa khoác thêm chiếc áo dệt kim màu be, đi giày đế bệt bằng kaki, mái tóc dài tùy ý xõa ra sau, hơi uốn cong, trang điểm tươi tắn, tao nhã không làm cho người ta cảm thấy nặng nề.
Đường Nghiên thích tất cả những trang phục cô mặc, ngay cả khi cô không trang điểm thì trong mắt nàng cô vẫn luôn xinh đẹp như tiên nữ.
Đặc biệt là đôi môi mềm mại đó, Đường Nghiên không khỏi nuốt nước bọt, cắn chặt môi dưới, thật muốn hôn cô lần nữa.
Đương nhiên Kỷ Du Thanh không hề biết cái suy nghĩthực sự của cô bé trông có vẻ ngoan ngoãn ổn trọng bên cạnh này, cô cầm túi xách lên cùng Đường Nghiên đi ra ngoài.
Mặc dù hôm nay là cuối tuần, Đường Nghiên buổi tối phải trở về ký túc xá của trường, nhưng không sao cả, bọn họ vẫn còn cả ngày để ở bên nhau.
Lúc này ra ngoài cũng không có tắc đường nhiều, hôm nay Kỷ Du Thanh dẫn nàng đến một trung tâm mua sắm lớn tương đối nổi tiếng, trong đó có rất nhiều quầy hàng tên tuổi, gọi nơi này là thiên đường mua sắm cũng không quá lời.
Chỗ để xe trên mặt đất đã gần đầy, Kỷ Du Thanh không chút suy nghĩ lái xe vào bãi đậu xe ngầm của trung tâm thương mại, đỗ xe xong liền dẫn Đường Nghiên đi lên thang máy.
Đường Nghiên chưa từng đến những nơi như thế này, lần đầu tiên đến tâm tình vẫn thực khẩn trương và bất an, cô Kỷ đi phía trước nàng, ngẩng cao đầu đầy tự tin, Đường Nghiên hy vọng chính mình có một ngày cũng có thể trở thành một người giống cô.
Hai người đến một cửa hàng, Đường Nghiên không để ý đến tên cửa hàng, nhưng mơ hồ nhớ ra nó bắt đầu bằng chữ D. Nhân viên bán hàng đã đi tới hỏi họ cần gì.
Kỷ Du Thanh vòng tay qua vai Đường Nghên, nói:"Mua một bộ mỹ phẩm cho cô bé này."
Sau đó nhân viên vội vàng giới thiệu nhưng Kỷ Du Thanh lại không thật sự nghe nhân viên nói, nửa chừng hỏi: "Có cái nào phù hợp với lứa tuổi của nàng không?"
Nhân viên sửng sốt một chút, sau đó quay sang hỏi Đường Nghiên: "Em gái năm nay bao nhiêu tuổi?"
Đường Nghiên vẫn có chút không thoải mái khi bị hỏi: "Mười tám, cả tuổi mụ là mười chín."
Dưới mấy loại kem nền dạng lỏng được nhân viên giới thiệu, Kỉ Du Thanh đưa tay chọn một cái, một lọ nhỏ giá hơn năm trăm tệ, Đường Nghiên cảm thấy đắt quá nên kéo cô Kỷ xuống thấp giọng nói: "Cái này đắt quá, đừng mua ạ".
Kỷ Du Thanh lại chân thành nói với nàng:"Nghiên Nghiên, con có biết một bộ mĩ phẩm phần quan trọng nhất là gì không?"
Đường Nghiên hoàn toàn không hiểu, lắc đầu.
"Là kem nền tốt, bởi vì nó tiếp xúc trực tiếp với da nên phải sử dụng thật tốt." Ngay khi Đường Nghiên đang bối rối, Kỷ Du Thanh đã quay sang nhân viên nói: "Tôi muốn cái này."
Sau đó, cô lần lượt mua những thứ khác, Đường Nghiên không còn dám dùng đầu óc để tính toán xem chúng giá bao nhiêu, cô Kỷ luôn thành công trong việc tẩy não nàng, khiến nàng nghĩ rằng, à, cô Kỷ nói rất đúng.
Lúc thanh toán, cô Kỷ đột nhiên muốn nhờ nhân viên ở cửa hàng trang điểm giúp nàng, Đường Nghiên rất xấu hổ và ngượng ngùng liên tục xua tay từ chối, cô Kỷ phía sau có chút tiếc nuối nói, " cô còn chưa thấy qua con trang điểm bao giờ, haizz thật đáng tiếc".
"Làm, con sẽ làm!" Đường Nghiên lập tức đổi ý, tốc độ thay đổi ngay cả chính nàng cũng kinh ngạc!
Đường Nghiên chủ động ngồi xuống ghế, nhân viên nhanh chóng lấy ra một bộ mỹ phẩm cho khách hàng dùng thử, Kỷ Du Thanh vội ngăn cô lại, nói:"Dùng của chúng tôi đi." Cũng không biết đã có bao nhiêu người dùng những mỹ phẩm này rồi, Kỷ Du Thanh vẫn là không muốn dùng những thứ này trên mặt Nghiên Nghiên.
Cuối cùng, không biết mọi việc diễn biến thế nào lại thành cô Kỷ trang điểm cho nàng, khiến cho sự căng thẳng của Đường Nghiên lại tăng lên một cái level.
Vì họ đang ngồi đối diện nhau nên ánh mắt của Đường Nghiên không tránh khỏi nhìn thẳng vào cô Kỷ, toàn thân căng thẳng, trước khi trang điểm cô thực hiện một loạt động tác dưỡng ẩm cho khuôn mặt, cô lấy một chút kem dưỡng ẩm lên mặt nàng xoay tròn vuốt phẳng, Đường Nghiên có thể thấy rõ những ngón tay thon dài trắng nõn của cô nhẹ nhàng xoa trên mặt nàng, cảm cúc thật thoải mái không thể nào hình dung được, cổ họng nàng nghẹ lại không ngừng nuốt nước bọt.
"Con sao vậy? Thư giãn đi, đừng căng thẳng." Kỷ Du Thanh cười đùa nàng.
Nhưng Đường Nghiên không thể khống chế được phản ứng của thân thể, không thể nói không căng thẳng liền không căng thẳng đây.
Để khiến bản thân bớt căng thẳng, Đường Nghiên cố gắng dời ánh mắt của mình nhìn khắp mọi nơi
Tỉ như những chiếc kệ cách cô Kỷ không xa, màu sắc của sàn nhà, chân ghế...
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, nàng kinh ngạc khi đã bắt đầu vẽ lông mày.
Kỷ Du Thanh cũng đang cùng nhân viên thảo luận xem Đường Ngiên nên để dáng lông mày nào phù hợp với đẹp hơn, nàng cảm thấy mình giống như một con búp bê trong tủ trưng bày có cửa kính, bất động để người khác nhìn thấy quan sát.
Kẻ xong lông mày, Đường Nghiên rõ ràng nhìn thấy đôi lông mày rõ ràng nhướn lên của cô Kỷ, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Hai người mua hai cây son, trong đó có một cây màu khá tự nhiên cô Kỷ nói rất thích hợp để nàng thoa khi đi học, sẽ không quá đậm nhưng cũng không quá nhợt nhạt. Còn lại là Dior999 màu đỏ rất thích hợp để nàng sử dụng khi đi chơi hay tụ tập bạn bè.
( Chính nó)
Đường Nghiên với khuôn mặt trang điểm đã xong, Kỷ Du Thanh vừa lòng cười không tiếc lời khen nàng: " Nghiên Nghiên của chúng ta thật xinh đẹp"