Chương 38

Trên đường về lại kẹt xe tiếng còi kêu lênh inh ỏi xung quanh. Nhìn kĩ có vẻ phía trước cảnh sát đang kiểm tra gì đó, cũng có vài xe bị buộc phải dừng lại, Kỷ Du Thanh yên tĩnh lái xe cũng không quên thỉnh thoảng liếc mắt người ngồi ghế phó lái, có vẻ như nàng đã ngủ.

Cuối cùng cũng đến lượt xe của hai người Kỷ Du Thanh dừng xe, cảnh sát giao thông đi tới cửa sổ xe, lấy dụng cụ ra yêu cầu cô thổi hơi vào, không có gì, để cô đi qua.

Đường có chút ẩm ướt, xe phun nước vừa đi qua, Kỷ Du Thanh khẽ đóng cửa sổ hai bên lại, cô sợ Đường Nghiên ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh.

Về đến nhà, Kỷ Du Thanh tắt máy xe, bật đèn nhỏ ở giữa, nhẹ nhàng đẩy Đường Nghiên: "Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên về đến nhà rồi."

Đường Nghiên mơ mơ màng màng chớp mắt bối rối, "nơi này... nhà... ở đâu..."

"Nhà của ta."Kỷ Du Thanh đáp.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của nàng, Kỷ Du Thanh đành phải cởi dây an toàn trước rồi lại gần giúp nàng tháo dây an toàn, không ngờ Đường Nghiên lại không thành thật chút nào, nàng lắc lư qua lại, xoa xoa khóe môi. Mấy lần chạm vào cổ Kỷ Du Thanh khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, cơ thể sinh ra loại phản ứng khó tả.

Kỷ Du Thanh cúi đầu, vén mái tóc của mình ra sau tai, "Nghiên Nghiên, đừng nhúc nhích, để cô tháo dây an toàn cho con".

Phải mất rất nhiều công sức mới tháo dây an toàn trong không gian chật hẹp, Kỷ Du Thanh cầm túi xách xuống xe, đóng cửa lại, đi một vòng đến ghế hành khách, mở cửa rồi đưa tay ra đỡ nàng xuống. Đường Nghiên mơ màng giẫm lên khoảng không cả người bay về phía Kỷ Du Thanh, chưa nói đến cô gái này nặng đến mức nào nhưng suýt chút nữa đã khiến Kỷ Du Thanh lảo đảo mà mà ngã xuống. May mắn thay, vào lúc đó cô nhanh tay lẹ mắt dùng hai tay đỡ lấy nàng rồi dùng chân đóng cửa xe lại.

"Sao con lại uống nhiều như vậy? Thật không tưởng tượng nổi." Kỷ Du Thanh dìu người vào trong, giơ tay giúp Đường Nghiên vén lại sợi tóc che khuất mắt nàng.

Đường Nghiên ánh mắt trở nên rõ ràng, cũng không để ý tới con đường dưới chân mình nữa, ngược lại nhìn cô Kỷ đang ở rất gần mình, nhìn chằm chằm vào mặt cô, cười tủm tỉm nói: "cô Kỷ, cô thật xinh đẹp, con rất thích cô đấy."

Cơ thể Kỷ Du Thnah cứng đờ, giây tiếp theo cô bất đắc dĩ nhếch môi, " đứa trẻ này, coi như cô nhận lời ca ngợi của con".

"Hức ~~" Đường Nghiên lại ợ hai lần liên tiếp, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Ôm nàng vào nhà, Kỷ Du Thanh do dự một chút, đặt nàng lên ghế sofa rồi nói: " Cô đi pha cho con chút trà mật ong để giải rượu, nếu không mai tỉnh dậy chắc chắn sẽ đau đầu".

Đường Nghiên đang dựa vào ghế sofa nhìn thấy cô Kỷ chuẩn bị rời đi, nàng nhanh chóng duỗi bàn tay nhỏ bé bất lực của mình ra, đáng thương nói: "cô Kỷ, cô đi đâu vậy? Đừng đi."

Kỷ Du Thanh nửa đường sững sờ, quay người nói " cô không đi, cô ở ngay đây." Cô chỉ vào phòng bếp cách đó không xa.

"Đừng đi... đừng bỏ rơi con."

Kỷ Du Thanh:......

Sau khi sửng sốt vài giây, cô nhanh chóng bình tĩnh lại rồi nói: " ngoan ngoãn ở đây chờ cô."

Trong khi pha trà mật ong cô thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn sang bên đó, Kỷ Du Thanh thầm nghĩ, đứa trẻ này thật sự không biết uống rượu, toàn nói nhảm.

Sau khi trà mật ong được chuẩn bị xong, Kỷ Du Thanh một tay cầm cốc trà, một tay cầm thìa bạc, nhẹ nhàng khuấy đều, cô chậm rãi đi đến ghế sô pha, nhẹ giọng nói: "Nào, ngoan, uống cái này đi. "

Đường Nghiên nheo mắt cười với cô: "Con muốn cô Kỷ đút cho con ~"

Kỷ Du Thanh phản ứng chậm nửa nhịp sắc mặt có chút mất tự nhiên, trong cổ họng ép ra vài chữ: "Được... cô đút cho con."

Cô nhẹ nhàng múc một thìa đưa vào miệng Đường Nghiên, nàng ngoan ngoãn mở miệng nhận lấy, uống xong còn liếʍ môi, đôi môi hồng nhạt mịn màng bóng loáng, hơi hé mở.

Kỷ Du Thanh nuốt nước bọt, bầu không khí lúc này có chút khác biệt so với trước đây, tuy vậy, cô vẫn tận tụy đút cho nàng miếng thứ hai, Đường Nghiên ngoan ngoãn nhận lấy lần nữa, nhưng không ngờ, có chút gì đó rỉ ra từ khóe miệng cô, trượt xuống, Kỷ Du Thanh không nói gì, càng không nói đến đưa tay giúp nàng lau đi.

Không ngờ Đường Nghiên lại không hề theo lẽ thường mà nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Kỷ Du Thanh, cúi đầu hôn lên mu bàn tay, Kỷ Du Thanh run rẩy, nhanh chóng thu tay lại, hoảng sợ đứng dậy: "Ừm, Nghiên Nghiên, để cô đưa con về phòng nghỉ ngơi.

Đường Nghiên say khướt nằm ở mép ghế sofa: "cô Kỷ, cô có muốn ngủ với con không?"

Kỷ Du Thanh giả bộ bình tĩnh, đỡ lấy Đường Nghiên đang say rượu, kéo nàng về phòng, "Không, tự con ngủ đi."

Rốt cục cũng đưa được đứa nhỏ này lên giường, sau khi trở lại chiếc giường êm ái, Đường Nghiên xoay người, bắt chéo một chân lên chăn, nhắm mắt lại, hài lòng ngủ thϊếp đi.

Kỷ Du Thanh đứng ở trước giường hít sâu một hơi, duỗi tay thả lỏng tứ chi, đêm nay náo loạn khiến đầu cô càng hỗn loạn.

Nghỉ ngơi một lát, Kỷ Du Thanh tiến lên, nhẹ nhàng giúp nàng kéo chăn đắp lên người, sau đó mới yên tâm đi ra ngoài.

Phòng khách rộng rãi sáng sủa, đột nhiên có chút trống trải, Kỷ Du Thanh đi dép lê vừa đi vừa đấm một bên vai, đi đến tủ lạnh, mở cửa tủ lấy ra một chai rượu vang đỏ, rót một ly. Sau đó lại vẫy ly, sau khi vào phòng ngủ, cô đổ đầy nước vào bồn tắm cởϊ qυầи áo rồi nằm trong đó, nước ấm làm các lỗ chân lông khắp cơ thể cô giãn ra, thư giãn các cơ bắp đau nhức.

Hơn một tháng qua, Nghiên Nghiên thực sự đã tăng cân và có được rất nhiều sức lực, việc đỡ trong một quãng đường dài như vậy thực sự khiến cô kiệt sức.

Kỷ Du Thanh ngâm mình trong bồn tắm, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cảm giác thoải mái đến mức suýt chút nữa đã ngủ quên.

Đêm đó Đường Nghiên nằm mơ, một giấc mơ rất khó coi, nàng mơ thấy mình say rượu rồi ngủ với cô Kỷ, toàn bộ quá trình và khung cảnh đều vô cùng rõ ràng và khắc sâu trong tâm trí nàng...

Khi vừa tỉnh dậy, Đường Nghiên gần như không thể phân biệt được giữa mơ và thực bởi vì giấc mơ quá trân thật, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy chột dạ.

Làm sao nàng có thể có một giấc mơ như vậy, một giấc mơ khiến người ta mặt đỏ tim đập như vậy, Đường Nghiên giơ hai tay che mặt, co chân lại lăn lộn trên giường hồi lâu, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng của mình mới dám rời giường.

Đầu tiên nàng nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã tám giờ cũng là thời gian nên rời giường rồi, so với thời gian bình thường của nàng thì có chút muộn, xuống giường xỏ dép đầu nàng choáng váng trước tiên đi rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng trong nhà có cảm giác đặc biệt yên tĩnh.

Nàng mang dép lê lắc lư đi đến phòng khách, thoáng thấy cô Kỷ đang ngồi trước máy tính trong phòng làm việc, nàng chưa kịp nói thì Kỷ Du Thanh đã lên tiếng trước chẳng qua toàn bộ quá trình ánh mắt cô không ròi màn hình,: " bữa sáng ở trên bàn."

"Vâ..vâng chào buổi sáng cô Kỷ." Đường Nghiên gật đầu rồi mò mẫm đi đến bàn ăn.

Bữa sáng gồm có bánh mì nướng, trứng rán, bông cải xanh nướng muối và một ly nhỏ nước cam mới vắt.

Đường Nghiên nhấp một ngụm nước cam trước, sau đó cầm bánh mì lên cắn một miếng, cẩn thận không gây ra tiếng động lớn.

Đúng lúc này, tiêng động của cô Kỷ từ trong phòng làm việc kéo rèm cực kỳ chói tai, rồi tiếng cô nói: "Nghiên Nghiên, ăn sáng xong hãy qua đây, cô có chuyện muốn nói với con."

Đường Nghiên cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng, nói: "Được..."

Lúc đó cô căng thẳng đến nỗi cổ họng bốc khói, giọng nói của cô Kỷ nghiêm túc như vậy, cả buổi sáng cô không hề nở một nụ cười, Đường Nghiên cảm thấy rất căng thẳng.

Nàng hơi cố ý ăn chậm lại, vắt óc nhớ lại xem tối qua mình có thực sự đã làm điều không nên làm hay không, nhưng điều duy nhất nàng có thể nhớ là mình đang ăn cùng Tiểu Vân, trò chuyện, rồi nhịn không được có uống chút rượu. Không, nàng dường như uống rất nhiều rượu để trút bỏ cảm xúc, giống như người bị kìm nén lâu ngày đột nhiên tìm được lối để trút giận, vì vậy không thể khống chế được chính mình.

Sau đó, Đường Nghiên thậm chí còn không nhớ nổi mình đã quay về bằng cách nào, có thể là Tiểu Vân đưa nàng về, cũng có thể là cô Kỷ đến đón, Đường Nghiên trong đầu đang rấhỗn loạn.

Còn có khả năng, chuyện tối qua không phải nằm mơ, chẳng lẽ tối hôm qua nàng đã thực sự làm cái gì đó quá phận với cô Kỷ?

Nhưng dù có chần chừ suy nghĩ lung tung đến đâu, cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi việc tra hỏi và phán quyết sắp tới.

Đường Nghiên ăn xong bữa sáng, đứng dậy có chút ợ hơi, nàng bước từng bước nặng nề đi về phía thư phòng của cô Kỷ, mặc dù cửa mở nhưng nàng vẫn giơ tay gõ cửa ra hiệu.

Kỷ Du Thanh ngước mắt lên, rời mắt khỏi màn hình máy tính, nghiêm túc nói với nàng: "vào đi, ngồi ở đây", cô chỉ vào chiếc ghế trước mặt.

"Vâng." Đường Nghiên nuốt khan, có cảm giác khẩn trương giống như thầy chủ nhiệm gọi lên phòng nói chuyện.

Đường Nghiên ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, Kỷ Du Thanh tháo kính ra, vuốt tóc, nhìn nàng nói: " có biết vì sao cô gọi con đến nói chuyện không?"

Đường Nghiên trước tiên lắc đầu, sau đó không xác định gật đầu.

"Tối qua con uống rất nhiều rượu đến nỗi không biết gì, con có nhớ không?"

Đường Nghiên lắc đầu, chủ động thừa nhận sai lầm của mình: "cô Kỷ, con sai rồi, con không nên tùy tiện uống rượu."

"Đây không phải là chuyện uống rượu bừa bãi, nếu gặp phải người có ý đồ xấu sẽ gây ra hậu quả rất khó lường." Kỷ Du Thanh hít một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc của mình, "con có thể cam đoan từ nay về sau sẽ không uống nhiều như thế được không?"

"Con hứa, cô Kỷ, đừng tức giận." Đường Yên yếu ớt nói.

Kỷ Du Thanh mím môi, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, "cái này không phải cô đang giáo huấn con hay gì nhưng mà đêm qua con..."Kỷ Du Thanh do dự, "trạng thái tối qua của con thật sự khiến cô lo lắng." Cũng may là là cô ở bên cạnh, không phải những người khác.

Đường Nghiên nghe xong lời này tim đập thình thịch, xong rồi, khẳng định tối qua nàng đã làm chuyện gì xấu rồi.

Tưởng tượng lại giấc mộng kia, cùng với cô Kỷ tội nghiệp bị chính mình đặt dưới thân liền...