Chương 35

Ca phẫu thuật kết thúc, cánh cửa phòng mổ được đẩy ra từ bên trong, bước ra trước là bác sĩ điều trị, thuận tay tháo khẩu trang xuống, giải thích tình hình hiện tại cho người nhà bệnh nhân: "Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng vẫn cần phải theo dõi trong bệnh viện một ngày nữa."

"Cảm ơn bác sĩ." Kỷ Du Thanh gật đầu, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Đường Nghiên đi theo một bên chờ, vài vị y tá đẩy mẹ của Kỷ Du Thanh ra, trên mũi bà có cắm ống oxy, trên mu bàn tay đâm kim tiêm để tiêu viêm nước, bình tĩnh nằm đó như đang ngủ.

Y tá nói rằng hiệu quả của thuốc gây mê vẫn chưa hết, cần phải ở lại bệnh viện để quan sát trong một ngày, sau đó không có vấn đề gì nữa liền có thể chuyển đến bộ phận hưu trí.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Nghiên nhìn thấy mẹ của nàng, tuổi tác tương đương bà nội, ngũ quan chu chính, có thể nhìn ra được lúc còn trẻ bà cũng là một mỹ nhân, chẳng qua hiện tại bởi vì năm tháng nên trở nên già nua mập mạp, hai gò má cũng trổ tàn nhan.

Từ tòa nhà phẫu thuật đến khoa nội trú cũng không xa lắm, ở giữa chỉ cần đi xuyên qua một hành lang dài, hai tòa nhà trước sau gần như là xuyên suốt, chờ mẹ của nàng hoàn thành ca phẫu thuật xong thời gian đã qua 0 giờ.

Bà bình tĩnh ngủ trên giường bệnh, Kỷ Du Thanh ngồi ở trước giường bệnh, trong tay nắm tay kia của bà ấy, Đường Nghiên không biết nên nói cái gì, ngoại trừ lẳng lặng làm bạn bên cạnh nàng.

Hai người hộ lý chạy tới thay ca chăm sóc, khuyên Kỷ Du Thanh đi nghỉ ngơi một chút, Kỷ Du Thanh vốn định nói mình muốn ở lại thêm một chút, nhưng vừa nghĩ đến còn Đường Nghiên ở đây, không đành lòng để cô và mình cùng nhau thức đêm ở đây, bởi vì nàng biết, nếu mình không đi nghỉ ngơi, đứa nhỏ này cũng sẽ không đi.

"Chúng ta đi nghỉ ngơi trước, sáng mai lại tới." Kỷ Du Thanh quay đầu nói với Đường Nghiên.

"Được." Đường Nghiên gật đầu.

Từ bộ phận nội trú đi ra, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, giống như đã tiến vào cuối thu, rõ ràng hơn một tháng trước ở Hoa Đô vẫn khô nóng, hoặc có lẽ nơi này được lưng núi bao rừng nên tương đối thanh u. Đem áo khoác cho nàng, vì vậy trên đường đi cô đều rụt người lại, hai cánh tay lạnh lẽo đến nổi da gà, hai người đi trên đường đá phiến, tiếng bước chân thanh thúy dễ nghe.

Kỷ Du Thanh dừng chân quay đầu lại nhìn Đường Nghiên ở phía sau: "Con có lạnh hay không? Trả lại áo khoác cho con a."

Một giây trước Đường Nghiên còn lạnh đến run rẩy môi, một giây sau lập tức căng thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Con không sao, không lạnh, dì cứ mặc đi."

"Thật sự không lạnh sao?" Kỷ Du Thanh bán tín bán nghi, hơi có một tia hồ nghi mà hỏi.

Đường Nghiên vỗ vỗ ngực mình, vui vẻ ha hả trả lời: "Thật sự không lạnh, con cảm thấy rất mát mẻ a."

Hậu quả của việc giả vờ là..trên đường đi cô chỉ đơn giản là bị đóng băng như bức tượng mà thôi.

Nhưng Đường Nghiên nghĩ, thà để cho mình lạnh cũng không muốn để nàng lạnh.

Căn hộ mà Kỷ Du Thanh trả là ba phòng ngủ một sảnh, trong đó có một căn phòng để lại cho nàng, bởi vì thỉnh thoảng cũng sẽ có tình huống cần cô ở lại. Căn hộ cao cấp trong đầu Đường Nghiên đơn giản chỉ là một phòng hai giường, sự thật chứng minh sự nghèo khó lại một lần nữa hạn chế trí tưởng tượng của cô, vì nơi mà mẹ nàng ở có thể dùng hai từ 'sang trọng' để hình dung.

Trong căn hộ có tất cả mọi thứ ngoại trừ việc không thể nấu ăn, bởi vì toàn bộ viện dưỡng lão là khu tập thể, tình hình sức khỏe của mỗi người cao tuổi là khác nhau, cần phải được tùy chỉnh đặc biệt. Viện dưỡng lão được trang bị chuyên gia dinh dưỡng chuyên dụng, đầu bếp năm sao, ở phương diện này tuyệt đối so với mỗi ngày nấu cơm còn tốt hơn và khỏe mạnh hơn.

Thiếu phòng bếp lại có thêm phòng sách, phòng sách này tương tự như phòng sách của trẻ em, phần lớn là một ít sách truyện tranh, bởi vì trí nhớ của mẹ Kỷ Du Thanh thoái hóa như trẻ con, đọc sách nhiều có lợi cho hoạt động não bộ, thậm chí còn có dụng cụ vẽ tranh, khi rảnh rỗi cũng sẽ vẽ tranh chơi giải trí, biểu đạt các loại suy nghĩ trong lòng mình.

Nơi này đại khái là viện dưỡng lão tốt nhất mà Đường Nghiên từng gặp qua, nhưng đồng dạng giá cả cũng không nhỏ, những người già ở nơi này nếu không giàu thì là quý, hoặc là do con cái giàu có lại cực kì có lòng hiếu thảo.

Đi theo nàng tiến vào, mở ra gian phòng bên trong, Kỷ Du Thanh nói: "Đây chính là phòng mà bình thường khi đến đây dì sẽ ở lại." Nói xong một chút quay đầu nói: "Đêm nay chúng ta có thể phải chen chúc để ngủ rồi."

Đường Nghiên nhất thời không biết nên nói gì, chỉ biết nghĩ đến buổi tối có thể ngủ cùng nàng liền khiến hai má cô hơi nóng lên.

Kỷ Du Thanh nhéo nhéo phía trên sống mũi, cảm thấy có chút mệt mỏi: "Con muốn tắm trước, hay dì sẽ đi trước?"

"Dì tắm trước đi." Đường Nghiên vội vàng nói.

"Được, dì sẽ tắm nhanh một chút." Kỷ Du Thanh ôm quần áo đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Đường Nghiên đứng trong phòng một hồi, đứng ngồi không yên, mặc dù không phải là lần đầu tiên cùng nhau ngủ, nhưng mỗi lần cô đều cảm thấy hồi họp.

Ngồi xuống ghế lấy điện thoại di động ra, lúc này đã là một giờ rưỡi sáng, thật không thể tin được buổi sáng các nàng còn trên đảo cách đó hơn một ngàn km, hiện tại trong nháy mắt đã trở về Hoa Đô.

Sau khi Kỷ Du Thanh tắm rửa xong đi ra, Đường Nghiên đi vào tắm rửa, nàng lại lên giường nằm chừa cho cô một nửa vị trí.

Đường Nghiên thật cẩn thận bò lên giường, thấy đối phương không có động tĩnh gì liền cho rằng đang ngủ, cô đưa tay tắt đèn bàn, vừa mới nằm xuống không bao lâu, người bên cạnh mở miệng nói chuyện.

"Nói cho con biết chuyện của mẹ dì a."

Thân thể Đường Nghiên giật mình: "Con tưởng rằng dì đã ngủ rồi..."

"Vốn rất mệt mỏi, nhưng nằm xuống rồi lại không ngủ được, con muốn nghe một chút không?" Kỷ Du Thanh hỏi.

"Nếu dì chịu nói nói với con những lời này, con tất nhiên muốn nghe a." Đường Nghiên trả lời.

Người bên cạnh xoay người nằm thẳng xuống, hướng lên trần nhà mở miệng lần nữa: "Mẹ dì là một người phụ nữ đáng thương và cực khổ, ở thời đại đó bà ấy được coi là một phần tử cao tri, vốn có thể có tiền đồ vô lượng,sau lại coi trọng ba dì, không để ý đến cả nhà phản đối mà gả đi, cùng ông trải qua những ngày tháng nghèo khó, truyền thống và phong kiến trong nhà của cha buộc mẹ dì phải từ chức khỏi đơn vị, buộc bà ấy sinh con trai.

May mắn thay, sau ba năm kết hôn, họ đã có đứa con đầu lòng, cũng là anh trai của dì, nhưng mẹ dì cũng đã sống không được tốt, hai năm sau con trai chết, bọn họ lại chờ đợi cho đến khi bà ấy có đứa con thứ hai. Khi đó mẹ dì đã hơn ba mươi tuổi, đứa con thứ hai là dì, bởi vì là con gái nên không được gia đình coi trọng, ba dì bất đắc dĩ mang theo hai mẹ con dì rời khỏi gia đình đến Hoa Đô lang thang. Những ngày đó dì nhớ lại, mặc dù nghèo khổ nhưng gia đình vẫn còn hài hòa, sau này sự nghiệp của ba dần dần khởi sắc, số lần trở về nhà cũng ngày càng ít, năm dì mười tuổi, ông ấy dẫn một người phụ nữ khác từ bên ngoài mang trở về, bà ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, rất trẻ tuổi lại xinh đẹp. Mẹ vì gia đình hoàn chỉnh mà nhẫn nhục chịu đựng, đổi lại chỉ là việc ông ấy lần lượt làm tới..."

Nói đến đây, Kỷ Du Thanh hít sâu một hơi, đối với cách xưng hô của ba mình cũng đổi thành người đàn ông kia.

"Sau đó thì sao?" Đường Nghiên lẩm bẩm hỏi.

Kỷ Du Thanh tự giễu cười: "Chuyện sau này, năm dì thi đại học, người đàn ông kia thậm chí còn mang con gái riêng của mình về nhà. Sau khi tốt nghiệp trung học, dì liền bỏ nhà ra đi, không trở về ngôi nhà kia nữa. À không đúng, trở về hai lần, một lần là dẫn mẹ dì đi, một lần là dẫn mẹ dì và ông ta làm thủ tục ly hôn."

Đường Nghiên nghe xong toàn bộ chuyện xưa, trong lòng cũng không biết là loại tư vị gì, ngũ vị tạp trần. Tại sao ông ấy lại không tốt như vậy chứ, ít nhất trong nhận thức có hạn của cô, cũng chưa từng gặp qua người đàn ông nào tốt, nhưng cũng không thể vứt bỏ vợ con như vậy.

Người cha chưa từng gặp mặt của cô như vậy, cha của nàng cũng vậy, loại đàn ông một thời thăng tiến này đã quên đi người vợ cùng chịu khổ của mình, thật sự khiến người ta khinh bỉ.

Cô không biết nên biểu đạt cảm nhận của mình như thế nào, cũng không cách nào tưởng tượng ra được nằm Kỷ Du Thanh mười tám tuổi đã rời khỏi nhà tự mình ra ngoài dốc sức đến tột cùng là vượt qua như thế nào, trong đó có gian khổ và ủy khuất như thế nào cũng chỉ có mình nàng hiểu được.

So với Kỷ Du Thanh, Đường Nghiên thật ra còn may mắn hơn, bởi vì ở tuổi mười tám cô đã gặp được nàng.

Thông qua buổi tối hôm đó, Đường Nghiên nghĩ, khoảng cách giữa cô và nàng đã càng thêm gần.

Đó là khoảng cách giữa trái tim và trái tim.

***

Ngày hôm sau tỉnh lại, hai người rửa mặt xong thu dọn đồ đạc chạy đến phòng nội trú thăm mẹ Kỷ. So với tối hôm qua, ban ngày người sẽ đông hơn một chút, cũng náo nhiệt hơn một chút. Hai người vừa đến cửa, trước mặt liền đυ.ng phải người hộ lý đi ra, mừng rỡ nói cho Kỷ Du Thanh biết mẹ Kỷ hiện tại đã tỉnh lại, đang dùng cơm.

Đường Nghiên đi theo Kỷ Du Thanh vào, cửa sổ trong phòng bệnh mở rộng, rèm cửa sổ lụa trắng múa theo gió, bên ngoài thời tiết nắng đẹp vừa vặn, từ cửa sổ chiếu vào từng luồng ánh sáng.

Đập vào mắt chính là người phụ nữ tóc bạc đang ngồi trên giường bệnh kia, trên giường có dựng bàn ăn, trên bàn tuy rằng ăn có chút hỗn độn, nhưng trạng thái tinh thần của người phụ nữ ấy thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

"Mẹ."

Kỷ Du Thanh vui mừng gọi một tiếng, âm thanh thoáng có chút run rẩy.

Bà ấy cũng không để ý tới nàng, tựa hồ là không nghe thấy, vẫn an tâm ăn đồ như trước.

Mặc dù như thế, trên mặt Kỷ Du Thanh vẫn nở ra nụ cười vui mừng, kéo một cái ghế ngồi ở bên giường, đồng thời quay đầu lại gọi Đường Nghiên một tiếng: "Mau lại đây."

Đường Nghiên ngoan ngoãn tiến lên, Kỷ Du Thanh kéo cô giới thiệu với bà: "Đây chính là Nghiên Nghiên, Đường Nghiên, lần trước tới con đã nói với mẹ rồi, là con gái của một đàn chị."

"Chào bà." Đường Nghiên cung kính cúi đầu hành lễ, bất quá luôn cảm thấy tiếng xưng hô này rất quái dị, nói xong còn nhìn về phía nàng xin giúp đỡ, nhỏ giọng hỏi: "Nên gọi là bà sao?"

Kỷ Du Thanh cười ra tiếng: "Bằng không thì nên gọi là gì? Theo bối phận thì đương nhiên là bà."

Hộ lý Tần đi vào, một bên sửa sang lại đồ dùng sinh hoạt của mẹ Kỷ, một bên cùng các nàng tán gẫu: "Bác sĩ vừa rồi tới, nói trạng thái của bà ấy không tệ, tập trung tĩnh dưỡng rất nhanh là có thể khôi phục lại rồi."

Kỷ Du Thanh gật gật đầu, trên mặt không giấu được ý cười, so với vẻ mặt mây sầu dày đặc của tối hôm qua đã không còn giống nhau.

"Mẹ, mẹ tịnh dưỡng cho tốt, nhất định sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu."

Lúc này mẹ Kỷ nghe được âm thanh mới rốt cục dừng lại, ngẩng đầu lên, đầu tiên là quét qua người trong phòng một vòng, ngay sau đó nhìn Đường Nghiên ánh mắt trơn bóng, run rẩy mở miệng: "Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn con tới rồi a."

Đường Nghiên tỏ vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Du Thanh.

Khóe miệng Kỷ Du Thanh giật giật, rất xấu hổ lúng túng giải thích: "Đó là tên lúc nhỏ của dì. Dì đã không nghe tên này trong nhiều năm nay rồi, mẹ dì có lẽ đã nhận nhầm con với dì rồi."

"À..." Đường Nghiên quay đầu lại.

Bất quá cái tên này cũng quá đáng yêu đi, thật sự là khó có thể tưởng tượng được.