Chương 30

Mùa thu vàng vào tháng mười, ở vùng nông thôn phía nam là đang vào mùa thu hoạch tốt, đây là thời điểm mà mỗi gia đình nông nghiệp bận rộn, đi sớm về muộn, máy gặt đập trong đất hoạt động, tiếng chim inh ỏi, kèm theo ánh hoàng hôn, hoàng hôn nghiêng xuống sóng khói bay lên.

Đường Quân bận rộn cả ngày mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi, vì nóng lên mặt trở nên đỏ bừng, rầm rầm khiêng dụng cụ làm nông nghiệp về nhà, đập vào mắt là một sân hỗn độn, trong phòng ồn ào một mảnh. Ông ta im lặng trở về nhà, phát hiện con trai mình đi chân trần ngồi xổm trên ghế ăn táo, âm thanh truyền hình đinh tai nhức óc vang vọng, vỏ trái cây vứt đầy đất.

Ngọn lửa trong ngực bùng lên, ông ta chỉ vào người con trai mắng to: "Cả ngày lo ăn lười biếng khiến cho nhà cửa bề bộn, ngoại trừ biết ăn chơi bời nhàn rỗi ra thì mày còn có thể làm gì nữa, hả?"

Tiếng mắng chửi của Đường Quân rất nhanh thu hút sự chú ý của Hồ Xuân Hoa đang nấu cơm tối trong phòng bếp bên ngoài, bà ta không nói hai lời, dùng ngón tay hùng hùng hổ hổ vào huyệt thái dương của Đường Quân: "Ông nhàn rỗi không có việc làm lại mắng con làm cái gì? Con trai dù thế nào cũng là do ông sinh ra, có như thế nào cũng không thoát khỏi liên quan với ông a."

Nếu Đường Quân phản bác bà ta, như vậy kế tiếp sẽ xuất hiện một màn sau đây.

Hồ Xuân Hoa nằm trên mặt đất khóc đến lê hoa đái vũ, một phen nước mũi một phen nước mắt tố cáo: "Lúc trước tôi không nghe lời ba mẹ, lại sống chết đòi gả cho tên nghèo nàn như ông, mấy năm nay cũng không trở về nhà mẹ đẻ, thật vất vả lắm mới sinh cho ông một đứa con trai, ông đối đãi với tôi và con như vậy, số của tôi sao lại khổ như vậy a..."

Mỗi lần Đường Quân nghe xong đều sẽ mềm lòng, không so đo với bà ta nữa, cũng vì vậy mà vừa tức giận vừa mềm giọng nói với bà:"Vậy sau này bà có thể đừng nuông chiều nó nữa có được không? Bà xem bây giờ nó thành cái dạng gì rồi? Có gì khác với phế vật chứ?"

Đường Á Văn nghe xong lời này không vui, từ trên ghế không kiên nhẫn nhảy xuống: "Ba, ba nói lời này con cũng không thích nghe, cái gì mà nói con thành phế vật? Mấy năm nay mẹ không cho con ra ngoài, bộ bà cho rằng con thích ở trong cái thôn chim không phân này này sao?"

"Mày!" Đường Quân chỉ vào hắn, nặng nề buông xuống: "Mày nói mày muốn đi a, được, mày đi đi, tao tuyệt đối không ngăn cản mày nữa."

"Dựa vào cái gì mà con nhỏ tay chân lắm bùn Đường Nghiên kia có thể đến Hoa Đô chứ? Con cũng muốn đi Hoa Đô, tự gầy dựng sự nghiệp riêng cho mình." Đường Á Văn từ trong phòng đi ra nhà chính, toàn thân thể hiện lên vẻ tự tin, lại một bên ho hét đối với Đường Quân.

"Á Văn à, ở nhà có cái gì không tốt chứ, con muốn cái gì là có cái đó, mẹ đều cố gắng thỏa mãn con hết, đi Hoa đô làm cái gì a. Chỗ lạ, lại không có người quen chăm sóc a." Hồ Xuân Hoa nhịn không được nói.

"Không phải còn có Đường Nghiên sao?" Đường Á Văn trêu chọc cười: "Dì gả đến nhà một người có tiền ở huyện Lâm, mỗi tháng chắc là cũng cho nó không ít tiền, chẳng lẽ không đủ để lo cho người anh họ là con sao?"

"Trước kia mày đối xử với con bé như thế nào? Giờ còn không biết xấu hổ mà nói câu này." Đường Quân tức giận nói.

"Đường Quân, ông la cái gì, con bé Đường Nghiên kia ở nhà của chúng ta ăn uống nhiều năm như vậy rồi, chúng ta có bạc đãi nó sao?" Hồ Xuân Hoa luôn luôn bảo vệ con trai mình.

Đường Quân không còn cách nào khác với bà, chỉ vào bà nói: "Bà che chở cho nó quá, cứ quen cái tính này của nó, đến ra bên ngoài thì ai chịu được tính khí này của nó đây."

Dứt lời, Đường Á Văn khó chịu trợn trắng mắt.

Hồ Xuân Hoa vội vàng đi qua giữ chặt hắn lại: "Nghe lời mẹ, chúng ta đừng đi Hoa Đô gì nữa, nếu con thật sự muốn đi ra ngoài, vậy mẹ bảo chú Trương trong thôn lần sau từ tỉnh thành trở về mua cho con thêm vài thứ a."

"Mẹ, mẹ đừng quản nữa, tỉnh thành gì đó sao có thể so sánh với thủ đô a." Đường Á Văn không kiên nhẫn đẩy tay bà ra.

[ ... "Giặt sạch mấy bộ quần áo này đi, giặt không sạch thì đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm." Cậu bé có khuôn mặt cực kỳ khó chịu la mắng.

Đường Nghiên ngồi xổm trên mặt đất liều mạng giặt quần áo, dùng sức mà giặt. Vào mùa hè nóng bức như vậy khiến mồ hôi cô chảy đầm đìa, lại cực kì khát nước, thật vất vả mới đợi đến khi anh họ không nhìn chằm chằm mình nữa mà vụиɠ ŧяộʍ đi uống nước, kết quả còn bị bắt lại, Đường Á Văn một cước đá trúng cổ tay Đường Nghiên, cô trượt xuống, nước cũng theo đó mà rơi xuống theo.

Bị mợ nhìn ra mắng thêm một trận, cô đành phải chịu đựng nén nước mắt lại tiếp tục giặt quần áo của cả nhà dưới ánh mặt trời chói chang này, mà phía sau lại truyền đến âm thanh như này.

"Á Văn à, mau rửa tay ăn cơm đi, hôm nay mẹ làm gà hầm khoai tây mà con thích nhất a."

"Sao Nghiên Nghiên không vào ăn cơm?" Đường Quân hỏi.

"Con bé vẫn chưa làm xong." Hồ Xuân Hoa nhẹ nhàng nói một câu.

Nơi Đường Nghiên giặt quần áo cùng với chỗ bọn họ ăn cơm cách nhau cũng không xa, quay đầu là có thể nhìn thấy bàn cơm, thức ăn thơm ngát mà bụng lại kêu gào. Mỗi người ăn cơm đều phát ra nhai nuốt, tiếng cháo vang lên, tất cả chỉ khiến cho cô càng cảm thấy đói, vì có thể sớm được ăn một miếng cơm vào bụngn, Đường Nghiên chỉ có thể cố giặt quần áo nhanh hơn, chỉ có giặt xong quần áo mới có thể có cơm ăn.

Đương nhiên, chờ cô giặt xong quần áo chuẩn bị đi vào ăn cơm thì tất cả mọi người đều đã ăn xong rời đi, trong đĩa thức ăn thừa còn sót lại không còn bao nhiêu, thịt gà đã bị ăn sạch không còn một mảnh, ngược lại có để lại một cái đầu gà, phía trên còn có một khối thịt nhỏ, hai khối xương gà còn lại không có thịt, trong một đĩa khác còn sót lại một nửa lá bắp cải, Hồ Xuân Hoa đi đến bên cạnh cô, lạnh lùng dặn dò một câu: "Ăn xong thì dọn dẹp chỗ này đi."

Đường Nghiên không nói gì, một mình bưng chén lên múc chút cháo, đương nhiên hơn phân nửa đều là nước, hạt gạo còn rất ít, một mình cô ngồi xuống trước bàn cơm, còn chưa ăn miếng đầu tiên thì Đường Á Văn đã đi ra, dùng ánh mắt châm biếu này nhìn cô.

Đường Nghiên không có ý định phản ứng với hắn ta, ai ngờ đối phương càng thêm hăng hái, cố ý đưa tay tới lật chén cháo của cô, nước cháo chảy ướt một thân, làm ướt trước ngực cô.

"Anh muốn làm gì!" Đường Nghiên cãi nhau với hắn, ánh mắt hung dữ.

"Chà, còn biết trừng người khác rồi a, đồ tạp chủng." Đối phương cười nhạo càng thêm hăng hái.

"Anh nói ai là tạp chủng." Đường Nghiên thở phì đứng dậy, nắm chặt hai đấm.

"Nói mày đó, nói mày đó, đồ tạp chủng, đồ tạp chủng, đồ tạp chủng không cha không mẹ, ha ha ha ha..." ]

"Không phải...không phải...không phải...không phải..."

Kỷ Du Thanh tỉnh lại, vội vàng bật đèn ngủ ở đầu giường lên, một bên nhẹ nhàng vỗ về Đường Nghiên đang bồn chồn bất an ngủ bên cạnh: "Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, làm sao vậy?"

Đường Nghiên hơi mở hai mắt ra, khóe mắt có chút ướŧ áŧ, giọng mũi nồng đậm mở miệng nói: "Con mơ thấy chuyện khi còn bé."

"Vậy sao...có chuyện gì tệ lắm sao?" Kỷ Du Thanh nhẹ giọng hỏi.

Đường Nghiên gật gật đầu, muốn nói lại thôi.

Kỷ Du Thanh đứng dậy đi vào phòng tắm, làm ướt khăn mặt vắt khô rồi trở về, lúc này Đường Nghiên đang tựa vào đầu giường, cả người co lại, hai tay ôm chặt hai chân, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Nếu như có thể thì tâm sự với dì, nếu như con tin tưởng dì." Kỷ Du Thanh vừa nói vừa nhẹ nhàng giúp cô lau mồ hôi trên trán.

Đường Nghiên ôm hai chân hơi ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Du Thanh, giọng nói có chút yếu thế: "Thật sự có thể sao?"

"Đương nhiên có thể." Kỷ Du Thanh cười rất ấm áp.

"Khi còn nhỏ, con và phần lớn trẻ em đều khác nhau, mọi người đều sẽ mong chờ đến kỳ nghỉ, chờ đến kỳ nghỉ đông, kỳ nghỉ hè, mà con lại chỉ muốn ở trường. Bởi vì một khi con trở về căn nhà đó thì chính là bắt đầu các cơn ác mộng." Cho đến bây giờ khi nhớ lại những kí ức kia, Đường Nghiên vẫn không nhịn được mà cả người đổ mồ hôi lạnh.

"Bởi vì mẹ chưa lập gia đình đã sinh con, cho nên đã cãi nhau với bà ngoại rất nhiều, rất ít khi trở về. Bà ngoại cũng không thích con, cậu đối xử với con còn được, nhưng cậu lại quá sợ mợ, mỗi ngày cậu đều đi làm thuê, mợ ngoại trừ nấu cơm ra thì chính là đánh bài, con phụ trách giặt quần áo cả nhà, quét dọn vệ sinh, còn phải cho heo ăn, có đôi khi mợ đánh bài quên nấu cơm, vậy con phải nấu. Nhưng mặc dù là như thế, con đã cố gắng làm tốt những chuyện này, nhưng bọn họ vẫn không hài lòng, mỗi ngày con chỉ có thể ăn thức ăn thừa, nhưng anh họ sẽ đánh đổ không cho con ăn, nhiều lúc cũng sẽ cùng với các người bạn trong làng bắt nạt con."

Nói đến đây, Đường Nghiên cúi đầu hít mũi.

Kỷ Du Thanh không nói hai lời, giơ tay ôm vai cô, nhịn không được thì thào: "Đứa nhỏ đáng thương."

"Cho nên mỗi năm con chờ mong nhất chính là ngày khai giảng, thầy nói tri thức có thể thay đổi vận mệnh, cho nên con liều mạng đọc sách, nằm nào cũng đạt nhất, con muốn thay đổi số mệnh của mình, con muốn đi ra khỏi nơi đó, con muốn đi đến một nơi mà không ai có thể gọi con là đồ tạp chủng."

Nghe đến đây, thân thể Kỷ Du Thanh không khỏi cứng đờ, cực kì khó tin hỏi: "Bọn họ gọi con là...thật sao?" Từ đó nàng thực sự khó có thể nói ra.

Đường Nghiên gật gật đầu, lập tức tự giễu cười, thản nhiên nói: "Bởi vì con không có ba a, mẹ hình như cũng không thích con lắm, nếu không thì sao lại bỏ rơi con mà không để ý chứ. Khi con còn nhỏ, lúc nào cũng nghĩ như vậy, trong lòng đều sẽ rất hận bà ấy, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn là mẹ a. Sau đó dần dần lớn lên, tuy rằng anh họ không còn giống như trước mà bắt nạt con nữa, nhưng cũng sẽ không cho con sắc mặt tốt. Bất quá con cũng rất thức thời, bảo trì khoảng cách với anh ấy, nhưng có thể thi đậu vào đại học Hoa Đô, là chuyện ta vui vẻ nhất."

Kỷ Du Thanh nhìn cô, trong mắt tràn đầy đau lòng: "Mẹ con cũng có nỗi khổ của riêng mình, nhưng con phải tin, trong lòng mẹ con nhất định là rất yêu con."

"Chỉ mong là vậy đi, con cũng thường xuyên tự gạt mình như vậy." Đường Nghiên lẩm bẩm.

Một lát sau, Đường Nghiên nhìn về phía Kỷ Du Thanh: "Dì Kỷ, cám ơn dì đã chịu nghe con kể chuyện một chút, câu chuyện của con có phải rất bình thường hay không? Ha..." Nói xong tự mình cười rộ lên, nhưng Kỷ Du Thanh nhìn ra được, cô cười cũng không được vui vẻ như vậy, thậm chí có chút chua xót.

"Không bình thường, một chút cũng không bình thường." Kỷ Du Thanh cực kì đau lòng cô gái trước mắt này, không khỏi đưa tay ôm chặt cô, ôm vào trong ngực, cằm đặt lêи đỉиɦ đầu Đường Nghiên, thì thầm nói: "Chờ khi nào có thời gian, dì cũng sẽ kể cho con nghe chuyện xưa của dì."

"Ừm!" Đường Nghiên lên tiếng.

Chóp mũi Đường Nghiên quanh quẩn một mùi thơm không rõ, có thể là do nàng ôm mình, trên người nàng luôn có thể có một mùi thơm dễ ngửi.

"Chuyện không vui nói ra rồi, có phải đã tốt hơn một chút không?" Kỷ Du Thanh nhẹ giọng hỏi.

"Tốt hơn nhiều rồi." Đường Nghiên cười nhạt.

"Sau này a, có dì ở đây rồi, sẽ không có ai bắt nạt con nữa, chỗ dì chính là bến cảng của con."

Đường Nghiên nghĩ, Kỷ Du Thanh thật sự là một người rất ấm áp, cô chưa bao giờ gặp qua người ấm áp lại dịu dàng như vậy. Được nàng ôm như vậy, nhẹ giọng nhỏ giọng an ủi cô, so với chuyện thi đỗ Hoa Đô còn hạnh phúc hơn.