Chương 29

Vào buổi sáng sớm, sương mù dày đặc, một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện ở một cửa tầng một của tiểu khu Tây Sơn Đường, chủ sở hữu của đôi giày là một cô gái trẻ với mái tóc vàng sáng.

Dì Trương ở trên lầu xách giỏ tre chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn, liếc mắt một cái bị cô gái này hấp dẫn, với sự nhiệt tình và giúp đỡ người khác, dì Trương đi tới hỏi cô: "Cô gái, cô gái, cô đến đây tìm ai vậy?"

Tɧẩʍ ɖυ Âm nghe thấy tiếng gọi liền xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc quan sát người trước mắt này: "Dì...dì đang nói chuyện với con?"

Trước mắt dì Trương giật mình, tinh tế quan sát diện mạo của cô nàng: "Con và Tiểu Kỷ thật giống nhau, nếu nói là mẹ con thì cũng không có khả năng a, Tiểu Kỷ sao có thể có con gái lớn tới như vậy được."

Tɧẩʍ ɖυ Âm chỉ cảm thấy đối phương rất kỳ quái, định rời đi.

Dì Trương lại vội vàng nhiệt tình nghênh đón: "Tiểu Kỷ không có ở nhà, hai ngày trước đã đi du lịch, còn dẫn theo con của bạn con bé, nhìn hẳn là cùng tuổi với con a."

"A, con không phải tới tìm cô ấy." Tɧẩʍ ɖυ Âm gật gật đầu rõ ràng, sau đó xoay người nhanh chóng bước nhanh rời đi, một giây cũng không muốn ở chỗ này lâu hơn.

Dì Trương xách giỏ trúc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô gái kia, chỉ cảm thấy cực kì kinh ngạc, thật sự rất giống, giống như hai chị em, bất quá Tiểu Kỷ ở đây lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô gái này tới.

***

Trên giường, một người già đầu tóc bạc phơ, nhìn qua đã suy yếu không ít, không bằng trước kia cứng rắn.

Người phụ nữ trung niên ngồi bên giường trông coi, vẫn ăn mặc thời thượng, trang điểm, toàn thân treo đầy châu báu có giá trị.

"Đạt Quân à, ông không cần lo lắng, a." Một bên nhẹ giọng nói vừa bưng chén thuốc đút thuốc cho người trên giường: "Tôi đã bảo Du Âm đi tìm con bé rồi, ông cứ an tâm ở nhà dưỡng thân thể đi, công ty còn có một đám người chờ ông trở về chủ trì a."

Lão đầu trên giường thở dài thật sâu, ngửa nhìn trần nhà, suy yếu mở miệng: "Tôi tự biết...đã không còn nhiều thời gian nữa, tôi...không buông xuống được nhất chính là Thanh nhi, nhiều năm như vậy rồi, con bé vẫn không chịu... tha thứ cho tôi...khụ khụ khụ khụ khụ..." Nói xong nhịn không được lại ho khan mãnh liệt.

Người phụ nữ vội vàng buông chén thuốc xuống, đứng dậy giúp hắn mượt ngực: "Ông a, lần đừng nói như vậy, thân thể ông còn tốt lắm, lần trước bác sĩ tới cũng đã nói rồi, chỉ là bệnh cũ tái phát, cũng không phải không thể trị được, nghỉ ngơi thật tốt đừng lo lắng nhiều như vậy."

Vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi bà ta liền vang lên, cầm ra nhìn, nhìn thấy người gọi là Tɧẩʍ ɖυ Âm, lại đặc biệt nhìn thoáng qua người nằm trên giường, nói: "Tôi đi ra ngoài nhận điện thoại a."

Lão đầu vội vàng hỏi: "Là Du Âm gọi tới sao?"

Bà ta cười cười nói: "Con bé vừa mới đi không bao lâu, sao có thể nhanh như vậy được chứ, là công ty gọi tới, tôi đi ra ngoài một chút."

Đi ra bên ngoài, nụ cười trên mặt bà ta dần dần thu liễm lại.

"Có chuyện gì vậy? Là bên phía Kỷ Du Thanh có tin tức gì sao?"

Tɧẩʍ ɖυ Âm lái xe đeo tai nghe lên, nói: "Đυ.ng phải hàng xóm trên lầu của chị ta, chị ta cũng không có ở nhà." Dừng một chút lại cực kỳ không tình nguyện nói: "Mẹ, lần sau có thể đừng để con làm chuyện này nữa hay không? Thật sự rất xấu hổ, quan hệ giữa con và chị ta không tốt, lần trước còn gặp ở trường..."

"Gặp nhau ở trường? Sao con và con bé đó có thể gặp nhau ở trường được?"

"Thì là con có quen một đàn em mới vào trường này học, bây giờ còn đang ở tạm nhờ nhà của chị ta." Tɧẩʍ ɖυ Âm không muốn nói đến đề tài khác: "Mẹ, lần sau có thể đừng để con làm chuyện này nữa được không?"

"Bây giờ sức khỏe của ba con không tốt, đây đều là ý nguyện của ông ấy." Bà ta vừa nghe điện thoại vừa lặng lẽ liếc vào bên trong, xác định không ai có thể nghe thấy mình nói chuyện: "Không ở nhà thì không ở nhà a, chuyện này không cần phải nóng nảy, mẹ đoán là ba con sốt ruột muốn gặp con bé như vậy, có thể là về chuyện phân chia tài sản."

Tɧẩʍ ɖυ Âm bất đắc dĩ trợn trắng mắt, đạp phanh trước, thiếu chút nữa vượt qua vạch đèn đỏ: "Phân chia tài sản thì phân chia tài sản, chuyện này có liên quan đến con chứ! Hơn nữa chị ta dù sao cũng là con gái của ba, di sản có phân cho chị ta thì cũng là hợp tình hợp lý."

"Ngốc như con a, hiện tại cô ta đã là người ngoài rồi, đạo lý nước phù sa không chảy vào điền của người ngoài kia con có hiểu hay không,..." Ba ta hít sâu một hơi: "Bỏ đi, con trở về trước đi, chuyện tìm Kỷ Du Thanh tạm thời gác lại đã, chuyện này càng kéo dài đối với chúng ta thì càng có lợi."

"Con có hẹn với bạn." Tɧẩʍ ɖυ Âm nói xong khó chịu cúp điện thoại.

"Đô Đô Đô..."Đầu dây bên kia chỉ còn lại có một chuỗi âm thanh bận rộn đơn điệu.

Bà ta có chút tức giận, đứa nhỏ Du Âm này, thật sự là càng ngày càng không nghe theo quản giáo, cũng được, dù sao cũng còn nhỏ, rất nhiều chuyện nhìn không được rõ ràng như vậy, thân là mẹ của con bé, bà cũng phải lo nhiều hơn một chút.

Đối với Kỷ Du Thanh, Tɧẩʍ ɖυ Âm kỳ thật cho tới nay đều không có ý kiến gì, chưa nói đến thích, nhưng nói ghét...thật ea cũng chưa tới. Nhưng cô nàng biết Kỷ Du Thanh đối với cả nhà bọn họ đều là ác ý, cho nên cô nàng cũng không nên làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh, cho dù cho tới nay cô nàng đều biết, mình có một người chị cùng cha khác mẹ tồn tại.

Suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, cô nàng chỉ muốn tự do một chút, về phần những thứ khác, đó là chuyện của thế hệ trước bọn họ.

***

Kỷ Du thanh dậy rất sớm, lúc Đường Nghiên tỉnh lại trên giường đã không có một bóng người, ngơ ngác ngồi dậy dụi dụi mắt, cửa kính trên ban công mở rộng, rèm cửa sổ màu trắng tinh khiết theo gió phiêu vũ, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên sàn gỗ, phản chiếu một ánh sáng khác, xem ra hôm nay là thời tiết tốt, bất quá, Kỷ Du Thanh đi đâu rồi?

Hơi chậm một hồi, Đường Nghiên đứng dậy xuống giường, thay quần áo rửa mặt, trên điện thoại di động nhận được một tin nhắn.

Kỷ Du Thanh: [Dì đang ở dưới nhà, xuống ăn sáng.]

Cầm lấy điện thoại di động mang dép lê xuống lầu, trên bàn gỗ tròn dưới khách sạn có bày hai đĩa bữa sáng tinh xảo, Kỷ Du Thanh vừa lúc bưng hai ly nước trái cây đi qua, cười nói: "Ông chủ khách sạn rất tốt, còn cho dì mượn phòng bếp."

Đường Nghiên mím môi, nhìn thức ăn trên đĩa không khỏi nuốt nước miếng.

"Mau ngồi xuống ăn đi, lát nữa dì dẫn con đi một chỗ."

Đường Nghiên kéo ghế ngồi xuống: "Đi đâu vậy?"

"Lát nữa con sẽ biết." Kỷ Du Thanh cười rất ấm áp: "Tạm thời là bí mật."

Mới tám giờ sáng, cả hòn đảo vừa mới được chiếu sáng bởi ánh mặt trời, nhà hàng đang làm công tác quét dọn, bảng hiệu close đổi thành open, người trên bãi biển tương đối ít, có mấy đứa trẻ địa phương tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mặc quần đùi đang chơi bóng da.

Toàn bộ biển tương đối yên tĩnh, bầu trời đặc biệt xanh, bầu trời trong vắng và không có mây.

Buổi sáng tương đối mát mẻ, không khí ẩm ướt, hôm nay Kỷ Du Thanh mặc một chiếc áo kẻ sọc cổ chữ V màu xanh nhạt phối hợp với váy nửa người màu trắng tinh khiết, tóc buộc thành bím tóc, vui tươi, mát mẻ lại trẻ trung, so với cách ăn mặc của Đường Nghiên bình thường thì trẻ hơn nhiều. Cô yên lặng đi theo phía sau nàng, luôn không kìm lòng được mà suy nghĩ, sao nàng lại mặc quần áo như vậy, lúc nào cũng ăn mặc đẹp như thế, hào phóng kỹ càng, trong này nhất định cũng có sự tìm hiểu sâu sắc đi.

Cửa hàng mà Kỷ Du Thanh dẫn cô tới rất đặc biệt, gọi là "Bưu điện Thời Không", trang trí bên ngoài có chút cổ điển, giống như đang đi vào một cửa hàng hoa ở châu Âu thời Trung cổ, bởi vì các vị trí bên ngoài cửa hàng đều treo chậu cây xanh, tông màu chủ đạo là màu gỗ cổ điển.

Dưới cửa treo chuông gió, mỗi khi có khách ra vào đều sẽ theo đó mà vang lên, thanh thúy dễ nghe, không cảm thấy ồn ào.

Khi họ đến, cửa hàng này chỉ vừa mới mở, họ là những vị khách đầu tiên của ngày hôm nay.

Đi ra nghênh đón họ là một cô gái đeo kính nhìn khoảng hai mươi tuổi: "Hoan nghênh đến với Bưu điện Thời Không."

Nơi này cũng là một cửa hàng cũ, mười bảy năm trước khi Kỷ Du Thanh một mình đến đây du lịch thì đã có, khi đó người quản lý cửa hàng không phải là cô gái này, vì thế nàng nhất thời cảm thấy có chút kinh ngạc: "Chủ tiệm ở tiệm này không làm nữa sao?"

Cô gái cười cười với nàng và nói: "Cô nói mẹ tôi sao? Gần hai năm này sức khỏe của bà ấy không tốt, nên tôi đã đưa bà ấy vào trong thành phố tĩnh dưỡng, nhưng cũng không thể bỏ lại cửa hàng này, nên bà ấy đưa cho tôi quản lí."

Đường Nghiên có chút kinh ngạc hỏi: "Dì Kỷ trước kia đã từng tới nơi này rồi sao?"

Kỷ Du Thanh gật gật đầu: "Năm đó dì mười tám tuổi, vừa mới thi đại học xong, đã từng ở chỗ này viết một lá thư, năm dì hai mươi tám tuổi đã gửi tới chỗ dì."

"Wow, thật kỳ diệu!" Đường Nghiên lần đầu tiên nghe nói có chuyện như thế.

Cô gái vội vàng giới thiệu với cô: "Tên cửa hàng này của chúng tôi là Bưu Điện Thời Không, đúng như tên gọi của nó là có thể viết thư cho bạn hoặc người khác trong tương lai, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo quản và niêm phong, đến thời gian tương ứng sẽ gửi đi."

Đường Nghiên gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Hai vị là muốn đến viết thư sao?" Cô gái hỏi.

Kỷ Du Thanh gật đầu: "Lúc này tôi muốn viết thư cho mình vào năm năm sau." Sau đó lại hỏi: "Nghiên Nghiên, con thì sao?"

Bỗng nhiên bị gọi đến, Đường Nghiên không yên lòng giật mình, vội vàng trả lời: "Giống như dì Kỷ vậy!"

"Được." Kỷ Du Thanh mỉm cười.

Cô gái yêu cầu họ chọn giấy viết thư yêu thích của họ, sau đó đưa họ đến khu vực viết thư, là trong khu vực trưng bày, một không gian tương đối hẻo lánh, bàn được dọn dẹp rất gọn gàng, có rất nhiều ống bút, ống bút có tất cả các màu sắc bút.

Đường Nghiên và Kỷ Du Thanh giữ khoảng cách viết thư với nhau, cô còn đang ngẩn người, suy tư xem muốn viết cái gì, liếc trộm nàng ở bên cạnh, phát hiện nàng đã sớm bắt đầu viết.

Đường Nghiên không biết chính là, Kỷ Du Thanh lặng lẽ tìm cô gái xin hai phong bì, hai tờ giấy, ngoại trừ muốn viết thư cho mình vào năm năm sau, nàng còn muốn viết một lá thư cho Đường Nghiên.

[ Người viết thư: Kỷ Du Thanh

Người nhận: Nghiên Nghiên năm năm sau

Nội dung: Chào Nghiên Nghiên, khi con nhận được lá thư này thì có lẽ đã tốt nghiệp đại học thuận lợi, cũng có thể đã tìm được một công việc thỏa đáng để làm việc an toàn trong một năm rồi. Có một số điều, dì nghĩ rằng con có quyền được biết sự thật ...

Đường Nghiên suy tư một hồi lâu, mới rốt cục hạ bút.

【Năm năm sau, xin chào Đường Nghiên, tôi đến từ quá khứ của cậu, bây giờ có lẽ cậu đã tốt nghiệp đại học và tham gia công tác rồi đi, cũng nhất định đã sớm rời khỏi nhà dì Kỷ rồi a,... 】

Viết tới đây Đường Nghiên chợt dừng lại, không biết vì sao, vừa nghĩ đến tương lai, nghĩ đến cuối cùng nghĩ đến chuyện tách ra với Kỷ Du Thanh cô liền cảm thấy cay mũi, loại cảm giác chua xót này vẫn kéo dài hồi lâu, sau đó cô mới cắn răng tiếp tục viết tiếp.

【Mặc kệ tương lai gặp phải chuyện gì, có như thế nào cũng phải ở bên cạnh dì Kỷ...】

Tách ra hay gì đó, cô không muốn.