- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tim Đập Thình Thịch
- Chương 28
Tim Đập Thình Thịch
Chương 28
Gió đêm nhẹ nhàng thổi vào mặt, nước biển gợn sóng lên bờ, cua sống vội vã bò qua, ngôi sao trên trời thưa thớt.
Đường Nghiên đi theo Kỷ Du Thanh đến một nhà hàng ngoài trời gần đó. Giờ ăn tối, việc kinh doanh của nhà hàng rất tốt, đèn màu xung quanh lấp lánh, bầu không khí rất tao nhã, trang trí bên ngoài cũng có phong cách hải đảo độc đáo.
Có thể ngồi đây thưởng thức bữa tối, gió biển thổi từ ngoài biển vào, lắng nghe tiếng sóng vỗ, là một trải nghiệm thật sự khó quên.
Kỷ Du Thanh gọi món ăn, Đường Nghiên chỉ cần ăn là được rồi, nàng rất thân mật gọi cho cô một phần nước chanh mật ong, còn mình gọi một ly rượu vang đỏ.
"Chị ơi, tặng chị hoa này." Không biết từ góc nào có một cậu bé đáng yêu chạy ra, trong tay cầm theo một bông hồng muốn tặng cho Đường Nghiên.
Đường Nghiên cực kì bất ngờ: "Chắc chắn là tặng cho chị sao?"
"Chị thật xinh đẹp." Miệng cậu bé siêu ngọt ngào.
Ngay sau đó, giọng nói của một người phụ nữ truyền đến, dường như là gọi tên cậu bé: "Xin lỗi, đứa trẻ không hiểu chuyện, không thể gọi là chị được, phải gọi là dì."
Nghe được chữ 'dì' này, thân thể Đường Nghiên cứng đờ, qua nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được. Cô mới mười tám tuổi a, rõ ràng vẫn như là thiếu nữ tươi tắn, cư nhiên có thể làm dì của người khác. Nhưng ngẫm lại cũng quả thật không sai, cô so với cậu bé kia ít nhất phải lớn hơn mười mấy tuổi, đúng là nên gọi là dì.
Cậu bé được mẹ dẫn về, chỉ còn lại Đường Nghiên một mình trong gió mà hỗn loạn.
Một tiếng dì này khiến cho cô nghẹn một ngụm máu già.
Kỷ Du Thanh ngồi đối diện bị cô chọc cười, an ủi cô nói: "Lần đầu tiên khi dì bị người ta gọi là dì, khi đó tuổi cũng không lớn lắm, không khác gì con, sau đó chậm rãi tiếp nhận là tốt rồi, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, trong lúc chúng ta lơ đãng sẽ nhanh chóng chuồn đi, đến sang năm, một nhóm 20 tuổi khác lại sắp sinh ra, sau ba mươi như dì, qua vài năm nữa chỉ sợ sẽ bị người ta gọi là bà nội rồi a."
"Sẽ không đâu!" Đường Nghiên nghe xong cảm xúc liền kích động, trong tay nắm chặt khăn trải bàn: "Dì Kỷ ở trong mắt con vĩnh viễn đều trẻ tuổi như vậy, xinh đẹp như vậy."
Kỷ Du Thanh cười cười hỏi: "Thật sao? Nghiên Nghiên thật sự cho rằng như vậy sao?"
Đường Nghiên dùng sức gật đầu, biểu đạt sự kiên định của mình, còn chuyển tay cho Kỷ Du Thanh những bông hồng vừa rồi của cậu bé cho cô: "Dì Kỷ, tặng cho dì."
Kỷ Du Thanh đưa tay nhận lấy cây hoa hồng kia, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi: "Rất thơm, cám ơn Nghiên Nghiên."
Đường Nghiên bỗng nhiên có chút thẹn thùng, cuống quít cúi đầu ăn.
"Món ăn của nhà hàng này rất ngon." Kỷ Du Thanh lẩm bẩm: "Mười mấy năm trước khi dì tới đây, lúc đó còn chưa có nhà hàng này."
Đường Nghiên gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Con cũng cảm thấy rất ngon, không nhiều dầu nên cũng không quá ngán, không nhạt không mặn, hương vị vừa vặn."
Dần dần, lục tục có thực khách ăn xong cảm thấy mỹ mãn rời đi, trên mặt mỗi người cơ hồ đều tràn đầy vẻ hạnh phúc, nụ cười thả lỏng.
Trong một môi trường như vậy sẽ có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình cho người khác, hoặc môi trường và con người sẽ bổ sung cho nhau, ảnh hưởng lẫn nhau.
Đường Nghiên quay đầu lại liếc mắt nhìn ông chủ và đầu bếp trong nhà hàng, là một đôi vợ chồng tương đối trẻ tuổi, hai người hợp tác xây dựng nhà hàng này, thân mật vô cùng, ăn ý mười phần, trên mặt bọn họ cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc này.
Không khỏi lẩm bẩm nói: "Ở nơi này mở nhà hàng, chắc là vì rất yêu thích đi."
"Đúng vậy." Kỷ Du Thanh nói: "Mỗi ngày làm việc trong hoàn cảnh như vậy, tâm tình đều nhịn không được mà trở nên tốt hơn a."
Đường Nghiên một tay chống mặt, nhìn về phía biển rộng lớn cách đó không xa. Nếu có một ngày cô rời khỏi Hoa Đô, cũng muốn mở một cửa hàng như vậy, nếu...nếu lúc đó, Kỷ Du Thanh cũng có thể ở bên cạnh thì tốt rồi.
Sau khi ăn xong thanh toán chuẩn bị rời đi, Kỷ Du Thanh bỗng nhiên gọi Đường Nghiên lại: "Nghiên Nghiên, đưa điện thoại di động của con cho dì đi."
Đường Nghiên không nói hai lời đem điện thoại di động của mình giao cho nàng.
Kỷ Du Thanh mở camera di động ra, gọi Đường Nghiên tới: "Chúng ta ở chỗ này chụp một tấm ảnh chung với nhau đi."
Đối mặt với ống kính selfie, Kỷ Du Thanh cười rất ấm áp, Đường Nghiên nhìn biểu tình của nàng, tiếp theo Kỷ Du Thanh trả lại điện thoại cho cô, hai người một người một đường đi ra ngoài, một bên nói: "Lưu lại làm kỷ niệm, mặc kệ tương lai còn có thể có cơ hội hai người cùng đi nữa hay không, sau này vẫn đều là hồi ức a. Nghiên Nghiên của chúng ta a, tương lai có một ngày có thể cũng sẽ kết hôn, sinh con, đến lúc đó..."
Đường Nghiên ngắt lời nàng: "Dì Kỷ, con..." rồi muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Kỷ Du Thanh hỏi.
Đường Nghiên và nàng đi song song, cúi đầu lắc lắc. Trước kia Đường Nghiên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn sinh con, hiện tại ngẫm lại, kỳ thật cô cũng không phải muốn kết hôn như vậy, hoặc là có kết hôn hay không cũng không sao cả, cô cũng không phải khao khát về hôn nhân như vậy, nhất là hôn nhân truyền thống.
Cô không thể tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ có thêm sự xuất hiện của một người đàn ông xa lạ khác, hú chi cùng với anh ta thiết lập một gia đình, đóng vai một người vợ, thậm chí là mẹ, con dâu. Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không muốn kết hôn.
Xã hội này đối với phụ nữ luôn tương đối hà khắc, nhất là phụ nữ đến tuổi lại chưa kết hôn, bởi vậy cô rất bội phục Kỷ Du Thanh, từ trong mà lòng sùng bái nàng, nàng phá tan xiềng xích của thế tục, bỏ qua tất cả lời đồn đãi nhảm nhí, chỉ quan tâm đến cuộc sống mà mình muốn.
...
Hai người đi bộ trở lại khách sạn, nhân viên ở quầy lễ tân nhiệt tình chào hỏi các nàng, âm thanh ngọt ngào nói chúc ngủ ngon với các nàng.
Đường Nghiên phản ứng chậm nửa nhịp, vừa lên lầu vừa đờ đạp trả lời: "Chúc ngủ ngon!"
Trở lại phòng, vẫn là bộ dáng khi rời đi, gió đêm thổi vào rất mát mẻ, mặc dù nhiệt độ không thấp, nhưng cũng không cảm thấy nóng bức. Đúng lúc này, điện thoại di động của Đường Nghiên vang lên, có người gọi điện thoại tới.
Kỷ Du Thanh thấy thế mở miệng nói: "Vậy con đi nghe điện thoại đi, dì đi tắm trước."
"Vâng!" Đường Nghiên đáp lại.
Tiếp theo cầm lấy di động đi đến ban công bên ngoài, đem điện thoại đặt ở bên tai: "Tiểu Vân!"
"Nghiên Nghiên, đang làm gì vậy?"
"Vừa rồi mới cùng dì Kỷ từ bờ biển trở về, hiện tại đang ở trong khách sạn." Đường Nghiên trả lời, dừng một chút lại hỏi: "Còn cậu thì sao? Buổi chiều không có việc gì đi, có ổn không?"
"Ừm...ngược lại cũng không có việc gì, hôm nay chủ xe kia trả tiền thuốc men, lại bồi thường cho tớ mấy trăm tệ, kỳ thật chỉ là một chút vết trầy xước nhỏ, tớ tự mình đi tiệm thuốc mua chút thuốc và nhãn dán là có thể giải quyết rồi."
"Người ta hẳn là cũng có lòng tốt đi, người này coi như cũng được."
"Nhưng tớ cầm mấy trăm tệ của người ta trong lòng luôn cảm thấy không được thoải mái lắm, lúc ấy tình huống khẩn cấp, cũng không có phương thức liên lạc, đối phương cũng vội vàng rời đi."
Đường Nghiên bĩu môi: "Vậy thì không còn biện pháp rồi, cậu cứ cầm trước đi, không chừng sau này còn có cơ hội gặp lại."
"Tớ cảm thấy sẽ không... Hoa Đô lớn như vậy, hơn 200.000 dân cư, muốn gặp lại cùng một người có tỷ lệ thấp biết bao a." Triệu Tiểu Vân nói tiếp: "Cậu thì sao? Chắc là đi chơi rất vui vẻ đi."
"Nơi này quá đẹp, khó trách dì Kỷ còn muốn đến thêm lần nữa." Đường Nghiên nói.
"Vậy tớ phải chăm chỉ kiếm tiền, tranh thủ cũng có thể đi hải đảo du lịch một lần!" Triệu Tiểu Vân nói xong ngáp một cái: "Không biết vì sao gần đây tớ luôn mệt mỏi a, còn phải ngủ sớm. Vậy tớ đi ngủ trước a, cậu cũng đi ngủ sớm một chút đi, tạm biệt."
"Ừm, được, tạm biệt." Nói xong Đường Nghiên lấy điện thoại di động xuống, cúp điện thoại.
Nắm chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay, Đường Nghiên nằm sấp trên lan can lại nhìn cảnh sắc trước mắt, trăng tròn treo ở chân trời, trên biển phản chiếu hình ảnh phản chiếu lấp lánh gợn sóng, giữa bụi cây dưới lầu khách còn có một tiếng ò hét, cực kỳ giống kỳ nghỉ hè khi Đường Nghiên còn bé ở nông thôn.
Thân bị vây trong cảnh tượng như vậy, thật sự có thể bất tri bất giác cả trái tim cũng trở nên yên tĩnh lại, thời gian phảng phất cũng trôi qua chậm hơn một chút.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm được mở ra từ bên trong, Kỷ Du Thanh mặc đồ ngủ đi ra, kiểu dáng đồ ngủ rất rộng rãi, có chút hương vị hòa cùng với gió: "Con cũng đi tắm đi."
"Dạ!" Đường Nghiên gật đầu, cầm điện thoại di động từ ban công đi vào, tiện tay đặt nó lên bàn.
Trước khi đến đây đã nghe Kỷ Du Thanh nói, thời tiết bên này tương đối nóng, cho nên cũng mang theo một bộ đồ ngủ mùa hè. Vẫn là bộ mà nàng mua, quần đùi ngắn tay, một lần cũng chưa từng mặc qua, trên đó có in hình hoạt hình, là phong cách tương đối đáng yêu.
Trước đó, Đường Nghiên cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày sẽ ngủ cùng với nàng, cho đến khi cô vào phòng tắm, lúc cởϊ qυầи áo của mình ra mới bắt đầu trở nên tâm thần bất định, không khỏi hồi hợp, tim cũng đập nhanh hơn, rốt cuộc là làm sao vậy?
Đường Nghiên tắm thật lâu thật lâu, lâu đến khi cô đi ra, Kỷ Du Thanh thoạt nhìn đã sớm ngủ thϊếp đi.
Đường Nghiên không dám gây ra động tĩnh lớn tiếng, rạp rạp, đi lại cẩn thận, đầu tiên là đi tới ban công đóng cửa kính, sau đó nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ.
Lúc xoay người lại, Kỷ Du Thanh đột nhiên tỉnh lại: "Con tắm xong dì cũng đã ngủ quên rồi a."
Đường Nghiên cứng đờ ở đó, như khúc gỗ gật gật đầu.
"Con cũng ngủ sớm một chút đi, dì không thức nổi nên ngủ trước." Nói xong Kỷ Du Thanh xoay người đi qua, không còn động tĩnh gì nữa.
Có vẻ như dì ấy ngủ rồi đi?
Đường Nghiên nín thở, thật lâu sau cũng không thể lên giường, ngược lại lại ngồi trên ghế ôm điện thoại di động chơi thật lâu, chơi đến chính cô cũng không biết còn có gì thú vị, lúc này mới thỏa hiệp thuyết phục mình buông điện thoại xuống.
Tắt đèn trong phòng, yên lặng vòng qua đầu kia giường, cẩn thận lên giường, cái giường này rất mềm, rất mềm, đặc biệt mềm mại, mềm như kẹo dẻo, bởi vì Đường Nghiên ngồi lên, lõm xuống một khối lớn.
Cô không dám lộn xộn, sợ sẽ đánh thức Kỷ Du Thanh, chậm rãi nằm xuống, nằm ngửa tư thế hướng trần nhà.
Bên tai chính là tiếng hít thở của nàng, rất bình tĩnh lại có quy luật, nhưng Đường Nghiên một chút buồn ngủ cũng không có, tâm phiền ý loạn, lại nói không nên lời.
Còn có hương thơm của nàng, không biết là dùng loại dầu gội gì, giống như hương thảo u cổ, khiến người ta hồn vía mộng mị.
Đúng lúc này, người đang ngủ bên cạnh có động tĩnh, tựa hồ đang xoay người, Đường Nghiên nằm thẳng lại càng nín thở không dám lộn xộn, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới, đặt lên eo Đường Nghiên, Đường Nghiên nhìn xuống, là tay của nàng.
Trong căn phòng tối đen, chỉ có một tia ánh trăng có khe hở rèm cửa sổ thấm vào.
Đồng tử Đường Nghiên phóng đại, thân thể cứng ngắc, trái tim kiên nhẫn đã lâu bắt đầu ở trong l*иg ngực phốc thông, phốc phốc, kịch liệt nhảy lên.
Cô gần như có thể nghe thấy được nhịp tim của mình.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của cô, giống như chuông trống trên đồng hồ, lại giống như một cây kim giây không ngừng đi lại, lắc lắc, lắc lư...
Đường Nghiên lặng lẽ xoay người lại, đưa lưng về phía Kỷ Du Thanh, ai có thể ngờ được, nàng đang ngủ lại thuận thế siết chặt cánh tay, trực tiếp ôm bên hông cô.
Trong nháy mắt đó, cảm giác tần suất trái tim sắp nổ tung, Đường Nghiên cơ hồ là theo bản năng giơ tay sờ sờ chóp mũi mình, may mắn là khô.
***
Trans: Nghiên Nghiên thật sự không có tiền đồ!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tim Đập Thình Thịch
- Chương 28