Rửa vết thương ở bệnh viện một lát, bôi thuốc xong, rất nhanh hầu như không tốn bao nhiêu thời gian, dù sao cũng chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Triệu Tiểu Vân ngồi trên hành lang bệnh viện, chờ đối phương nộp phí trở về, trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng, cô cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã là ba giờ chiều.
Xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân, Triệu Tiểu Vân theo tiếng động nhìn lại, là cô gái vừa rồi trở về, mái tóc vàng vô cùng bắt mắt, nhất là ở đây chỉ cần phóng mắt nhìn cả bệnh viện đều là màu trắng, có vẻ riêng biệt lại cá tính.
Tɧẩʍ ɖυ Âm đi tới trước mặt Triệu Tiểu Vân: "Tiền thuốc men tôi đã thanh toán hết rồi." Vừa mở túi xách của mình ra, từ bên trong lấy ra mấy tờ tiền màu đỏ: "Đây là tiền lương bồi thường cho cô."
"Cái này tôi không cần, không thể lấy được." Triệu Tiểu Vân phát tờ rơi cả buổi chiều, bất quá chỉ có năm mươi tệ, đối phương đưa nhiều như vậy, cô không thể lấy.
Tay Tɧẩʍ ɖυ Âm cũng không có dấu hiệu thu hồi, vẫn cố ý đem tiền đặt ở vị trí bên cạnh Triệu Tiểu Vân.
Nhìn từ trên cao xuống: "Tôi không thích nợ người khác bất cứ điều gì, đây là tiền cô nên nhận từ công việc của cô."
Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Triệu Tiểu Vân thật đúng là có chút khó xử, có loại cảm giác là do mình cố ý đυ.ng vào để kiếm tiền, trong lòng cực kì không thoải mái, băn khoăn.
Cô không thoải mái với số tiền đó.
Mặc dù cô nghèo, nhưng cô cũng có nguyên tắc cơ bản để sống vì bản thân.
Tɧẩʍ ɖυ Âm vừa mới ra khỏi bệnh viện liền nhận điện thoại trong nhà gọi tới, sau khi nghe điện thoại nhanh chóng đi xuống bậc thang: "Về nhà làm gì? Con vừa ra ngoài mới chưa được bao lâu a."
"Mau trở về đi, ba con muốn tìm con." Người phụ nữ ở đầu dây bên kia ra lệnh.
"Được rồi được rồi, con biết rồi." Tɧẩʍ ɖυ Âm không kiên nhẫn cúp điện thoại, sau khi lấy xe liền chạy về nhà.
Nhà Tɧẩʍ ɖυ Âm nằm ở một khu biệt thự cao cấp ở Hoa Đô, cô lái xe còn chưa về đến nhà, từ xa đã nhìn thấy trước cửa nhà mình có một chiếc xe cứu thương màu trắng, đây là đội ngũ y tế tư nhân của cha mình. Xe chậm rãi chạy vào cửa, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc đồ thời trang từ bên trong chạy ra.
Tɧẩʍ ɖυ Âm tắt máy, mở cửa xe xuống, ngẩng đầu hô trước mặt người phụ nữ: "Mẹ, rốt cuộc là làm sao vậy? Vội vàng gọi con trở về làm gì?"
"Ba con lại trở bệnh, hẳn là sẽ có chuyện gì đó muốn nói với con, mau đi vào đi."
...
Trong phòng, một người đàn ông đầu đày tóc bạc có chút hói nằm trên giường, cắm ống oxy, khuôn mặt tái nhợt suy yếu.
"Ba làm sao vậy?" Tɧẩʍ ɖυ Âm hỏi.
"Du Âm...lại đây, đến gần ba tí." Người đàn ông trên giường gian nan mở miệng nói chuyện, lời nói phát ra có chút không rõ ràng.
Tɧẩʍ ɖυ Âm không tình nguyện đi tới bên giường: "Ba, có chuyện gì vậy?"
"Ba muốn...muốn nhờ con một chuyện...con cố gắng...tìm chị gái con về a."
Sắc mặt Tɧẩʍ ɖυ Âm đại biến, cả người kháng cự: "Con không muốn..." Cô quay mặt đi: "Con không có chị."
Người đàn ông nằm ở trên giường ho khan một trận, tâm tình kích động, hai bàn tay lồi ra đầy nếp gấp kia nắm chặt ga giường: "Hai đứa là chị em ruột thịt, nghe lời đi."
Tɧẩʍ ɖυ Âm che mặt không nhịn được mà khóc, không nói hai lời xoay người chạy ra khỏi phòng, người phụ nữ trung niên vội vàng đuổi theo: "Du Âm, Du Âm!"
Tɧẩʍ ɖυ Âm dừng bước ở trong sân, người phụ nữ trung niên đi lên đỡ vai cô, muốn nói lại thôi.
"Sao con lại phải làm như vậy?"
"Ba con tự biết thời gian không còn nhiều, cho nên mới muốn một nhà đoàn tụ, coi như là ước nguyện cuối cùng đi."
Tɧẩʍ ɖυ Âm tức giận, xoay người lại: "Nhưng như vậy đối với mẹ không công bằng. Mẹ, đây đều là hậu quả xấu do chính ông ấy tạo thành, dựa vào cái gì để hai mẹ con chúng ta gánh vác chứ."
Người phụ nữ trung niên giúp cô bình tĩnh, khuyên cô bình tâm tĩnh khí lại: "Nếu ba con muốn gặp đứa con của người phụ nữ kia, vậy thì chúng ta cứ để cho ông ấy gặp đi. Con phải nghe lời a, để cho ba con biết, ông ấy không chỉ có một đứa con, ông ấy cũng còn có con a."
"Nhưng mẹ, con không muốn...mẹ cũng biết, con không thể đi tìm chị ta được."
"Coi như là vì mẹ, được không? Vì tương lai của mẹ con chúng ta a." Người phụ nữ trung niên nói.
Tɧẩʍ ɖυ Âm lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu: "Chuyện này thì có liên quan gì đến tương lai của chúng ta chứ?"
"Những chuyện này con không cần biết, mẹ tự mình có chừng mực, con chỉ cần nghe lời ba con mà làm là được. Chờ tới sau này, mẹ sẽ từ từ nói cho con biết."
...
Buổi chiều hôm đó Tɧẩʍ ɖυ Âm vẫn không ở lại trong nhà, một mình lái xe đến quán bar, hẹn một đám bạn bè, tiếng nhạc vang dội, ánh đèn chói mắt, đám người ồn ào náo nhiệt, thân hình tùy ý lay động vặn vẹo trên sàn nhảy.
Một cô gái trang điểm đậm nằm sấp trước đài: "Này, cậu gọi mọi người tới chơi, nhưng chính mình lại một mình ở đây uống rượu buồn sầu như vậy, thật là chán a."
Tɧẩʍ ɖυ Âm lại rót cho mình một ly rượu, bộ dáng tâm sự nặng nề: "Cậu cảm thấy tớ thế nào?"
Cô gái trang điểm đậm sửng sốt một chút: "Cái gì thế nào?"
"Các cậu cảm thấy tớ như thế nào?" Tɧẩʍ ɖυ Âm hơi say hỏi.
Cô gái cười: "Cậu trẻ đẹp a, tính cách vui vẻ, gia đình có tiền lại đối với bạn bè hào phóng, tất cả mọi người đều ghen tị với cậu a!"
Tɧẩʍ ɖυ Âm nghiêng chén rượu trong tay, tự giễu cười, lẩm bẩm một câu: "Chẳng qua chỉ là ngoài mặt mà thôi."
Tất cả chỉ là ngoài mặt.
***
"Sao lại chảy máu rồi? Đây là làm sao vậy?" Kỷ Du Thanh nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng vào toilet lấy khăn mặt đến cầm máu. Đường Nghiên có chút hoa mắt chóng mặt, trước mắt chỉ thấy một khối ngực hoa trắng lắc lư, lắc lư, thiếu chút nữa tới đứng cũng không vững.
Mất rất nhiều sức mới cầm máu lại: "Được rồi, Nghiên Nghiên, có chỗ nào không thoải mái không?" Kỷ Du Thanh hỏi.
Đường Nghiên khoát tay áo, hít sâu một hơi, cười nói: "Con không sao, dì Kỷ, vừa rồi cũng không phải không khỏe gì đâu a."
"Lúc nãy con thật sự khiến dì sợ hãi a." Kỷ Du Thanh xoay người đi rót cho cô một ly nước: "Uống một ngụm nước đi."
Ngay sau đó Kỷ Du Thanh lại lấy từ trong túi ra một chiếc áo dài bằng lụa, khoác vào cho mình, thắt một cái nơ bên hông nói: "Nếu con không được thoải mái, vậy chúng ta không ra bờ biển nữa, nghỉ ngơi ở đây đi."
"Con không có cảm thấy không thoải mái, dì Kỷ, con muốn ra biển." Đường Nghiên vội vàng trả lời.
Kỷ Du Thanh trong một giây liền cười ra tiếng: "Thật ra dì cũng rất mong con sẽ mặc bộ đồ bơi này để dì ngắm một chút." Nói xong còn cầm trong tay so sánh qua lại: "Con mặc vào nhất định sẽ rất đáng yêu."
Đường Nghiên cười đến run người, nghĩ thầm Kỷ Du Thanh thật sự cho rằng như vậy sao? Vậy cô cũng rất muốn mặc thử.
Nghỉ ngơi một lát, Đường Nghiên vào toilet thay xong bộ đồ bơi kia, so sánh với bộ bikini của Kỷ Du Thanh chỉ có bảo thủ hơn, thân trên chỉ lộ ra một phần xương quai xanh, phía dưới là kiểu váy ngắn.
Bất quá trước khi ra khỏi khách sạn, Đường Nghiên còn có chút chột dạ: "Dì Kỷ, nếu không biết bơi mà ra biển thì có bị sóng biển đánh trôi không?"
Vấn đề quả thật có chút ngu xuẩn, nhưng Đường Nghiên thật sự không biết, dù sao cũng không sợ không có, chỉ sợ là có mà ít.
"Kỹ thuật bơi lội của dì rất tốt, cho dù con có bị sóng biển cuốn trôi, dì cũng nhất định cứu con lên." Nói xong lại cười cười nói: "Chỉ là đùa thôi, yên tâm đi, chúng ta chỉ chơi ở bên bờ thôi, nằm trong phạm vi an toàn."
Mặc dù mặc đồ bơi đã được coi là bảo thủ, nhưng Đường Nghiên trước khi ra ngoài vẫn choàng thêm một chiếc áo khoác, đề phòng buổi tối sẽ lạnh.
Hai người cứ như vậy đi tới bãi biển, đúng vào lúc hoàng hôn, có mấy đứa nhỏ đang xếp chồng lên nhau chơi trong lâu đài, vui vẻ vui đùa, cũng có nam nữ đang tản bộ, con gái mặc đồ bơi là bikini, con trai lại cởi trần mặc quần đi trên bãi biển. Người cũng không tính là ít, thậm chí còn có thể nhìn thấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, trên cơ bản đều là khách du lịch tới nơi này.
Đường Nghiên học bộ dáng của Kỷ Du Thanh cởi giày ra, chân trần giẫm lên bãi cát, lạnh lẽo mềm mại, một cước giẫm xuống, cát mịn mài đến lòng bàn chân lại có chút ngứa ngáy, thì ra bãi biển có cảm giác như vậy, tất cả mọi thứ trước mắt đối với Đường Nghiên mà nói đều là trải nghiệm hoàn toàn mới chưa từng có.
Kỷ Du Thanh chạy tới cởϊ áσ dài sa của mình ra giao cho Đường Nghiên: "Giúp dì cầm một chút." Nói xong liền một mình chạy về phía bờ biển, từng bước một đi ra biển, cuối cùng dứt khoát trực tiếp vùi đầu xuống, Đường Nghiên đứng ở bên bờ nhìn, cả người đều kinh hồn nức nở.
Chỉ là một lát sau, Kỷ Du Thanh lại xuất hiện ở một vị trí khác, còn quay đầu lại cười chào hỏi với Đường Nghiên, trái tim Đường Nghiên nâng lên mới có thể buông xuống, kinh hãi một hồi.
Nước biển ấm như thế nào?
Đột nhiên Đường Nghiên có chút tò mò, muốn cảm nhận thử một chút, cô không dám đi quá sâu, chỉ đứng ở ngang tầm con sóng đánh tới. Có thể là do vừa rồi nước biển vọt tới vị trí chân cô, cảm giác lạnh lẽo, lập tức rửa sạch cát trên chân.
Đường Nghiên trong lòng rất vui mừng, lại đứng ở nơi đó cảm nhận lâu hơn một chút, dần dần mỗi lần nước biển vọt tới, đã có thể làm ướt mắt cá chân cô. Kỷ Du Thanh bơi xong, tóc hoàn toàn bị thấm ướt, nàng vừa vặn nước trên tóc vừa đi về phía Đường Nghiên: "Bơi xong thật thoải mái."
Đường Nghiên nhìn thấy lông mi Kỷ Du Thanh đều đã dính nước biển, trên mặt cũng có vết nước chưa khô, giờ phút này dùng nước phù dung để hình dung người phụ nữ trước mắt cũng không quá đáng.
"Chúng ta đi bên kia ngồi một chút đi."
"Được!" Đường Nghiên ôm quần áo, ngoan ngoãn đi theo Kỷ Du Thanh.
Hai người ngồi xuống trên một bãi cát khô hướng ra biển, bên tai tràn ngập tiếng trẻ con chơi đùa, tiếng cười, các loại âm thanh nói chuyện, tiếng sóng biển, cùng với tiếng tắm biển cách đó không xa.
Trong lòng giờ phút này lại vô cùng yên tĩnh, phảng phất đều đủ tự động lọc tất cả tạp âm, xa xa mặt trời lặn phía tây, bị nhuộm một mảnh màu đỏ cam, trên mặt biển lạch chải lạch chải, sóng biển từng tầng từng tầng vỗ vào bờ.
Đường Nghiên len lén nhìn về phía sườn mặt Kỷ Du Thanh ở bên cạnh, phát hiện trên mặt nàng giờ phút này mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt không chớp nhìn về phía trước, không khỏi hỏi: "Dì Kỷ, rất thích biển sao?"
"Biển khiến cho dì cảm thấy yên tĩnh." Kỷ Du Thanh há miệng.
Khiến cho nàng có thể quên đi khoảng thời gian ngắn kia, tất cả những điều xấu, khó chịu, không thể chịu đựng được trong quá khứ.
Đường Nghiên hiểu rồi lại giống như không hiểu, lặng lẽ quay đầu lại, đúng lúc này dư quang của cô chú ý tới phía sau Kỷ Du Thanh đang có một người đứng đó, tựa hồ đã đứng hồi lâu. Cô lặng lẽ quay đầu nhìn, phát hiện là một người đàn ông tương đối hèn mọn vẫn nhìn chằm chằm ngực Kỷ Du Thanh.
Đường Nghiên cơ hồ là không suy nghĩ, yên lặng giơ tay khoác áo dài lên người nàng. Lúc này Kỷ Du Thanh quay lại nhìn cô, Đường Nghiên còn bất động thanh sắc giải thích: "Hình như có chút lạnh."
Kỷ Du Thanh mỉm cười, âm thanh dịu dàng: "Cám ơn Nghiên Nghiên."
Khi Đường Nghiên lại nhìn người phía sau, hắn đã sớm rời đi.