Chương 26

Triệu Tiểu Vân thông qua nhóm bán thời gian do đồng nghiệp giới thiệu, tìm được một công việc phát tờ rơi. Cô nàng không nói hai lời liền vứt bỏ kỳ nghỉ ngắn ngủi mà ra đường phát tờ rơi. Hiện tại cô đang rất thiếu tiền, công việc mới còn đang trong thời gian mài giũa, từ giờ đến khoảng thời gian phát lương cũng là chuyện của tháng sau, cũng rất có thể ở tháng đầu thì tiền lương còn không bằng lương của cô khi còn làm việc trong nhà máy, bởi vậy cô phải thừa dịp có thời gian rãnh mà làm công việc lặt vặt trợ cấp sinh hoạt phí.

Địa điểm phát tờ rơi không tính là quá xa, xuất phát từ ký túc xá dành cho nhân viên hiện tại của cô, đi thêm vài trăm mét rồi ngồi tàu điện ngầm qua ba trạm là được.

Vào tháng 10 ở Hoa Đô thời tiết đã mát mẻ hơn nhiều, đặc biệt là ngày hôm nay gió lớn hơn, thổi đến cả cửa sổ cũng rung chuyển. Nhà vệ sinh hơi cũ, giống như phong cách của những năm 90 của thế kỷ trước. Sau khi dọn xong tất cả, tòa nhà này cũng có một số thứ đã cũ kỉ, phần cứng hơi rỉ sét, gương cũng có những đốm vàng vàng còn sót lại qua nhiều năm.

Triệu Tiểu Vân đứng trước gương, tay đưa lên mặt chà xát sữa rửa mặt, cảm thấy mình sao lại đen như vậy. Mấy năm nay ở miền Nam bị rám nắng không ít là sự thật, nhưng có cô gái nào mà không thích cái đẹp, cô nghĩ mình có lẽ còn có thể trắng hơn được một chút nữa.

Sau khi sắp xếp xong tất cả, cô buộc tóc thành đuôi ngựa đơn giản, nãy giờ đã làm mọi thứ nhẹ nhàng hơn không ít, cô lấy điện thoại di động ra, sau đó ra khỏi cửa.

Hiện tại là buổi chiều, Triệu Tiểu Vân dựa theo địa chỉ trong nhóm lên bảng chỉ dẫn tìm được cửa hàng kia. Đầu tiên là người phụ trách bảo cô đăng ký thông tin cá nhân, ngay sau đó đưa cho cô một xấp tờ rơi thật dày, nói phát xong toàn bộ là có thể tới nhận lương, Triệu Tiểu Vân gật đầu xoay người đi ra ngoài làm việc.

Ba năm làm việc ở miền Nam, Triệu Tiểu Vân hầu như đã làm hết các loại công việc lao động chân tay, phát tờ rơi, nhân viên giao thức ăn, nhân viên phục vụ, người rửa chén, sau đó bởi vì tuổi tác đã lớn hơn một chút rồi mới xin vào nhà máy làm. Cô đã quen với những ngày khó khăn như vậy, trước kia cô còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết nghe lời người trong nhà, tuân theo lời người trong nhà nói hết thảy, Đường Nghiên nói có một câu rất đúng, bản thân được sinh ra không phải phụ thuộc vào bất luận kẻ nào, bao gồm cả cha mẹ, điều này cảm thụ của Đường Nghiên so với cô còn sâu hơn một chút.

Cô nàng cũng rất cảm kích Đường Nghiên, nếu như không phải là cô, có lẽ chính mình đến bây giờ còn không dám bước một bước đến Hoa Đô này.

Triệu Tiểu Vân bây giờ tuy là nói vẫn làm việc như cũ, làm công việc bình thường nhất, khiêm tốn nhất, nhưng cô nàng tin rằng, chỉ cần mình vùi đầu vào công việc, một ngày nào đó cũng có thể sống ra bộ dáng của mình.

Con đường cô phải phát tờ rơi hôm nay là đường một chiều, đường này tương đối hẹp, người đi bộ cũng nhiều hơn, hai bên đường là cây ngô đồng cao lớn, lá rụng bay tán loạn, vô hình trung làm tăng khối lượng công việc của công nhân vệ sinh.

"Xin chào, đây là hoạt động mới nhất của cửa hàng chúng tôi, các vị có thể tìm hiểu một chút." Triệu Tiểu Vân đem tờ rơi phát cho mỗi người đi ngang qua, có người nhận lấy, cũng có người từ chối, đương nhiên còn có người trực tiếp không để ý mà đi ngang qua.

Một trận gió lớn từ đầu đường thổi ra cuối đường, tập kích theo chiều dọc, tờ rơi trong tay Triệu Tiểu Vân bị thổi bay đi không ít, vì nóng lòng nên cô đuổi theo nhặt, căn bản là không chú ý tới chiếc xe đang chạy tới trước mặt mình.

Tɧẩʍ ɖυ Âm vừa mới lấy được bằng lái xe không lâu, người lớn trong nhà thưởng cho nàng một chiếc xe hơi, để ngày lễ Quốc Khánh lái ra đi chơi, kết quả mà cứ như vậy đυ.ng phải người khác.

Trong lòng nàng hoảng sợ không thôi, cuống quít dừng xe chạy tới xem, xung quanh xe cũng dần dần có người vây xem chỉ trỏ bàn tán.

"Cô không sao chứ? Sao đang yên đang lành lại đυ.ng vào xe tôi a!" Nàng vốn là đang nổi giận, người này dù sao cũng là đột nhiên chạy tới giữa đường, nhưng nể tình nhiều người vây xem như vậy, nàng đè nén tính tình của mình lại.

Triệu Tiểu Vân ngồi trên mặt đất khoát tay áo, không quên nhặt tờ rơi cuối cùng lên: "Tôi không sao, tôi không sao."

Đúng lúc này, các bác gái đứng ở ven đường nói bắt đầu nói lời dạy dỗ: "Cũng đã đυ.ng người ta bị thương rồi, đưa đến bệnh viện khám xem a."

"Đυ.ng người thì phải chịu trách nhiệm đi."

"......"

Tɧẩʍ ɖυ Âm sợ nhất chính là loại lời chỉ trích về đạo đức như vậy, vì vậy vội vàng ngồi xổm xuống cố gắng đỡ Triệu Tiểu Vân dậy: "Tôi đưa cô đến bệnh viện xem một chút đi."

Triệu Tiểu Vân nghe nói muốn đi bệnh viện liền vội vàng xua tay: "Không cần không cần, tôi thật sự không có việc gì, chỉ là đầu gối bị trầy xước một chút da mà thôi."

Lần này làm cho thủ phạm Tɧẩʍ ɖυ Âm có chút khó chịu, một mặt là quần chúng vây xem thúc giục và chỉ trích, một mặt đối phương lại nhấn mạnh không muốn đi bệnh viện, nàng nên làm gì bây giờ.

"Hay là theo tôi đến bệnh viện một chuyến đi."

"Không có việc gì thật, tờ rơi của tôi còn chưa phát xong, bằng không chiều nay sẽ không có tiền lương nữa." Triệu Tiểu Vân ngồi ở một bên kiên trì.

Nhưng câu trả lời này khiến Tɧẩʍ ɖυ Âm trong phút chóc bực bội, trong đầu lại tràn ngập những lời lải nhải của những người xung quang khiến nàng như nổ tung, dứt khoát nắm lấy cổ tay Triệu Tiểu Vân: "Bao nhiêu tiền thì tôi trả cho cô, đi bệnh viện!"

Triệu Tiểu Vân cứ như vậy bị kéo lên xe, Tɧẩʍ ɖυ Âm một khắc cũng không muốn ở nơi quỷ quái này thêm chút nào nữa, buổi chiều mang tâm trạng tốt ra đường cuối cùng lại bị phá hư hầu như không còn.

Triệu Tiểu Vân ngồi ở ghế sau, từ trong gương chiếu hậu thoáng nhìn sắc mặt cô gái ở ghế lái kia không tốt lắm, chờ xe rẽ vào một con đường khác mới nói: "Cô này, tới đây thả tôi xuống là được rồi, vừa rồi những người đó cũng không biết chuyện gì, như vậy cô cũng không cần phải khó xử nữa."

Tɧẩʍ ɖυ Âm bị chọc giận nở nụ cười lạnh, nàng là loại người gây tai nạn không chịu trách nhiệm sao? Đối phương càng nói như vậy, nàng còn hết lần này tới lần khác nằng nặc đòi phải đến bệnh viện.

Triệu Tiểu Vân có chút ảo não, cô gái nhuộm tóc vàng này hình như không dễ nói chuyện lắm, cô vẫn là thành thật câm miệng lại.

***

Lúc đó, Đường Nghiên đã cùng Kỷ Du Thanh đến khách sạn đã đặt phòng trước, khách sạn là dạng kinh doanh nhỏ có 3 tầng. Mặt chính hướng ra biển rộng, bề ngoài có kiến trúc cổ điển giống như thời dân quốc vào một trăm năm trước, rất có hương vị cổ xưa.

"Cô là cô Kỷ sao?"

"Đúng vậy." Kỷ Du Thanh lấy ra giấy tờ tùy thân của mình.

"Là như vầy..." Cô gái ở quầy lễ tân cực kì ngượng ngùng: "Thật sự vô cùng xin lỗi, hai phòng cô đặt hiện tại chỉ có một phòng có thể sử dụng, một phòng khác lúc sáng khi người thuê phòng trả phòng, người làm vệ sinh vào thấy mới hay tin đã có vấn đề, tạm thời không thể ở được. Nếu bên cô muốn trả phòng thì tôi có thể giúp cô xử lý, thật sự cực kì xin lỗi."

"Không có việc gì, vậy thì một phòng đi."

Kỷ Du Thanh vô cùng thích phong cảnh của khách sạn này, vị trí địa lý đều rất tốt, ngay cả số phòng nàng đặt cũng là phòng mình đến ở vào mười bảy năm trước.

Sau khi nhận phòng xong, Kỷ Du Thanh Xung ngồi ở khu nghỉ ngơi cách đó không xa vẫy vẫy tay: "Nghiên Nghiên."

Đường Nghiên lập tức kéo hành lý chạy về phía nàng, Kỷ Du Thanh liền giải thích với cô: "Bây giờ chỉ có một phòng có thể ở, con không ngại ngủ chung giường với dì chứ?"

Đường Nghiên yên lặng cúi đầu, trong lòng không hiểu sao lại phát hoảng, tim đập nhanh hơn, không quá lo lắng trả lời: "Không ngại!"

Kỷ Du Thanh cười cười: "Vậy là tốt rồi."

Sau khi lên lầu mới biết được đã xảy ra tình huống gì, phòng bên cạnh đến bây giờ còn có người đang quét dọn và dọn dẹp, lúc đi qua bên cạnh thoáng nhìn vào, bên trong còn có công nhân đang sửa chữa tường, trên mặt sàn là một mảnh hỗn độn.

Kỷ Du Thanh lấy thẻ phòng ra mở phòng các nàng, tiếp đó cửa sổ mở ra, gió biển thổi tới trước mặt khiến cho tâm tình người ta thoải mái, Đường Nghiên nhịn không được cảm thán một câu: "Thật đẹp a, phong cảnh thật đẹp!"

Bầu trời xanh, biển xanh, đứng trên ban công ở đây có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ, bãi biển cũng có rất nhiều du khách đang tắm nắng.

Lại đứng ở chỗ này, Kỷ Du Thanh có chút cảm khái, thời gian phảng phất như chưa từng chuồn đi, hết thảy cũng đều giống như bộ dáng trong trí nhớ.

Kỷ Du Thanh rất thích biển, thích màu xanh của biển, sự rộng lớn của biển, những điều chưa biết về biển...

Đường Nghiên chạy ra ban công nằm sấp trên lan can ngắm phong cảnh, trong tay cầm điện thoại chụp ảnh, quay video, một mình chơi đùa không biết mệt. Kỷ Du Thanh nhìn bóng lưng cô giống như là một đứa trẻ, cô cũng đúng thật vẫn còn là một đứa trẻ.

Đây là lần đầu tiên trong đời Đường Nghiên được nhìn thấy biển rộng chân chính, ngay trước mắt mình, trong tầm tay là biển rộng. Thì ra biển là như thế này, điều này làm cho Đường Nghiên đến từ nơi ở nhỏ nhoi trong thành thị cực kì bất ngờ, lại cực kì hưng phấn.

Khi còn nhỏ, cô hay nghĩ rằng thế giới là một ngôi làng hẻo lánh, thành phố nhỏ lạnh lẽo, cho đến khi lớn lên mới phát hiện ra rằng, thế giới này thực sự rất lớn, lớn đến nỗi không thể tưởng tượng được.

Trong gió biển xen lẫn mùi tanh của nước biển, tóc Đường Nghiên bị thổi bay tùy ý, cô không thể chờ đợi được muốn cùng Tiểu Vân chia sẻ cảnh sắc mà mình đang nhìn thấy, mặc dù Tiểu Vân đã sớm nhìn thấy được biển cả trước mình.

Sau khi Triệu Tiểu Vân nhận được hình ảnh cô gửi tới, cũng chia sẻ một tấm hình ở vị trí của mình, cư nhiên là ở bệnh viện.

Đường Nghiên: [Tiểu Vân làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại ở bệnh viện a?]

Triệu Tiểu Vân trả lời một biểu tình bất đắc dĩ: [Chuyện này nói ra rất dài, buổi chiều tớ tìm một công việc bán thời gian là phát tờ rơi, không cẩn thận bị xe đυ.ng ngã. Nhưng thật ra cũng là tính là do bản thân tớ không cẩn thận, nhưng đối phương vẫn kiên trì đưa tớ đến bệnh viện.]

Đường Nghiên: [Vậy cậu có bị thương không?]

Triệu Tiểu Vân gửi cho cô một bức ảnh đầu gối: [Trầy xước da mà thôi, tớ cảm thấy chỉ là chút chuyện nhỏ.]

Đường Nghiên: [Vậy cậu phải chú ý nhiều hơn, đừng bất cẩn như vậy...]

"Nghiên Nghiên, chúng ta ra bờ biển chơi đi."

Đường Nghiên bận rộn nói chuyện phiếm với Tiểu Vân, căn bản không chú ý tới tiếng gọi của Kỷ Du Thanh, vì vậy nàng đành phải cầm quần áo đi vào toilet.

Tán gẫu xong, Đường Nghiên thu hồi điện thoại di động xoay người lại, trong phòng trống rỗng không một bóng người, đang có chút buồn bực,nãy giờ đã không thấy Kỷ Du Thanh đâu. Cô gãi gãi đầu đi vào, phát hiện cửa toilet đang đóng, bên trong còn có chút động tĩnh, trong lòng lúc này mới thoáng an tâm lại.

Chán nản một mình đứng lắc lư trong phòng vài cái, cửa toilet bị mở ra từ bên trong, Kỷ Du Thanh đi ra, Đường Nghiên theo bản năng theo tiếng động mà nhìn qua. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một đôi chân to đẹp vừa trắng lại vừa dài, ánh mắt lại dần dần di chuyển lên trên, qυầи ɭóŧ đồ bơi eo thấp, bụng bằng phẳng vô cùng, không có chút thịt thừa, cô lại tiếp tục nhìn lên trên, dưới bộ đồ bikini càng làm nổi bật ra sự đầy đặn của vòng một, xương quai xanh rõ ràng, làn da trắng nõn sáng đến phát sáng, cô lúc này đã cảm thấy không thể nói nên lời, chưa từng thấy qua thân thể ai lại đẹp như vậy.

"Đẹp lắm sao? Dì đã chuẩn bị cho con một bộ đồ bơi rồi, thay đi rồi chúng ta ra bờ biển." Kỷ Du Thanh trực tiếp vòng thẳng đến cuối giường, khom lưng lấy quần áo trong túi.

Đường Nghiên lại nhịn không được nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cảnh xuân trước ngực Kỷ Du Thanh trong lúc khom lưng liền lộ ra một mảnh, một khắc kia cô phát giác răng mình đang run rẩy, cả người phảng phất như không phải của mình.

"À, bộ này là của con, tương đối đáng yêu, không biết con có thích hay không..." Sau khi Kỷ Du Thanh tìm xong đồ bơi xoay người lại, trong nháy mắt liền giật mình.

Chỉ thấy máu mũi của Đường Nghiên ào ào chảy xuống.

***

Trans: Chúc mừng năm mới 2023!