Đường nghiên đã gặp ác mộng, mơ thấy mình rơi xuống từ trên máy bay mà ngâm mình trong biển, cô không biết bơi, kết quả là bị cá mập lớn nuốt chửng.
"Nghiên Nghiên, tỉnh dậy đi." Một bàn tay dịu dàng đánh thức cô dậy.
Đường Nghiên nháy mắt mấy cái, Kỷ Du Thanh đứng trước mặt nhẹ giọng hỏi: "Là gặp ác mộng sao?"
Đường Nghiên gật gật đầu, đưa tay cởi dây an toàn bên hông ghế lxuống, Kỷ Du Thanh đưa một chiếc khăn giấy ướt tới giúp cô lau mặt và trán: "Con xem, toát mồ hôi nhiều như vậy."
"Con mơ thấy máy bay rơi xuống." Đường Nghiên nỉ non.
Kỷ Du Thanh đang giúp cô lau mặt mà bật cười: "Không sao đâu, chúng ta đi vào đi."
Hội trường sân bay của kỳ nghỉ Quốc Khánh có nhiều người hơn bình thường, đầu người đông đúc và nhộn nhịp. Đường Nghiên sắp lên máy bay lần đầu tiên trong đời, trong lòng căng thẳng, kích động không nói nên lời.
Lần này nơi họ muốn đi là một thành phố nhỏ ven biển ở phía nam, sau khi đi chuyến bay đến còn phải đi tàu thêm hai tiếng nữa. Kỷ Du Thanh nói năm đó lần đầu tiên nàng đi du lịch một mình chính là nơi đó, cho nên lần này muốn dẫn Đường Nghiên đến đó xem.
Sau khi lấy được thẻ lên máy bay, vào phòng chờ chờ, Kỷ Du Thanh mua hai vé hạng thương gia, phòng chờ có một loại bánh tráng miệng cà phê, lúc này còn cách thời gian lên máy bay một giờ.
"Có muốn uống gì không?" Kỷ Du Thanh hỏi.
Đường Nghiên khoát tay áo, tỏ vẻ cái gì cũng không muốn, một mình ôm điện thoại di động lên Baidu tìm kiếm: [Người say xe cũng sẽ say máy bay sao?]
Có người nói có cũng có người nói sẽ không, mỗi người đều có lý do riêng. Đường Nghiên càng lúc càng không có chủ ý, hiện tại cô rõ ràng đã có chút lo âu, đứng ngồi không yên, giương mắt nhìn Kỷ Du Thanh đang ngồi ở đối diện, nàng đang ôm laptop cùng người khác bàn chuyện công việc, cô dứt khoát rút khỏi trang web, tìm Tiểu Vân tán gẫu thư giãn tâm tình.
Đường Nghiên: [Tiểu Vân, tớ có chút sợ hãi, còn rất hồi hợp.]
Triệu Tiểu Vân giây lát nữa liền trả lời: [Cậu còn chưa lên máy bay sao? Tớ tưởng cậu đã bay rồi chứ.]
Đường Nghiên: [Còn chưa...tớ chưa lên máy bay, cậu đang làm gì vậy?]
Triệu Tiểu Vân: [Vốn dĩ đã hẹn đồng nghiệp đi dạo phố, kết quả là bị hủy, bây giờ còn đang một mình nằm trong ký túc xá chơi điện thoại di động a, không giống như cậu được đi du lịch, đến lúc đó nhớ chụp cho tớ nhiều ảnh đẹp đó.]
Đường Nghiên: [Tiểu Vân, trước đây không phải cậu đã từng ngồi máy bay rồi sao? Ngồi máy bay có đáng sợ không?]
Triệu Tiểu Vân: [Thật ra cũng không sao, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, lúc máy bay lên có thể sẽ có chút cảm giác mất trọng lượng, sau đó khi hạ xuống lỗ tai sẽ có chút khó chịu, phần lớn thời gian còn lại máy bay đều rất vững vàng.]
Nói đến lần Triệu Tiểu Vân ngồi máy bay, cũng là sóng gió không ngừng, chuyện này cô nàng đã từng nói với Đường Nghiên. Năm đó đang là thời điểm Tết nhất, vé tàu đã sớm đã bị mua sạch, Triệu Tiểu Vân đành phải lựa chọn đi máy bay đắt tiền, đúng lúc đó cô bắt gặp một kẻ móc túi trộm ví tiền người khác, nhất thời dũng cảm hỗ trợ bắt được kẻ móc túi kia, đối phương vì cảm ơn cô mà mời cô ngồi chung chuyến bay kia.
Triệu Tiểu Vân mỗi lần nhắc tới chuyện kia đều nói một câu 'Ở hiền gặp lành', cho nên mặc kệ người nghèo hay giàu, cũng đừng quên giúp đỡ người khác.
Có sự an ủi của cô nàng, tâm trạng của Đường Nghiên ổn định không ít, ít nhất trong lòng đã bớt chút lo lắng. Kỷ Du Thanh ngồi phía đối diện vẫn còn đang bận rộn với công việc của mình, ly cà phê đặt bên cạnh máy tính, Đường Nghiên không thấy nàng uống một ngụm nào, hiện tại không chừng đã lạnh rồi.
Như vậy có vẻ mình quá rãnh rỗi, Đường Nghiên một tay chống mặt, nương theo wifi của phòng chờ mà nhàm chán xem video tự học Taekwondo.
Khi xem liền nhập thần, hai tay cư nhiên cũng bất tri bất giác luyện theo. Kỷ Du Thanh không biết từ khi nào đã tắt máy tính cất vào trong túi, nâng má nhìn cô, đôi mắt cười khanh khách.
Thẳng đến khi Đường Nghiên vô tình phát hiện, lúc này mới đột nhiên dừng lại, hoảng hốt kinh ngạc: "Dì Kỷ..."
"Dì đang suy nghĩ một mình, con làm gì đây? tay chân múa qua múa lại." Kỷ Du Thanh cười sáng lạn.
Đường Nghiên cảm thấy quẫn bách, đành phải đem video di động của mình chuyển qua cho nàng xem: "Cơ sở nhập môn Taekwondo."
"Nếu con thích môn này vậy thì chờ sau kỳ nghỉ trở về, dì sẽ báo cho con đi học."
"Không cần không cần đâu dì Kỷ, con tham gia vào câu lạc bộ trong trường học rồi, không cần tốn tiền như vậy."
Đường Nghiên cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng.
Tuy rằng bình thường câu lạc bộ cũng sẽ bắt nộp một ít chi phí cơ bản làm chi phí chung, nhưng tính ra so với việc đi ra ngoài đăng ký học thì vẫn rẻ hơn không ít.
Nói đến chuyện này, Kỷ Du Thanh bỗng nhiên cảm thấy tò mò: "Con gái bình thường sẽ tham gia câu lạc bộ về nghệ thuật như múa gì a, sao con lại lựa chọn Taekwondo đây?"
"Bởi vì...con muốn trở nên mạnh hơn một chút, có thể dùng để phòng thân, cũng có thể bảo vệ người khác a." Đường Nghiên nghiêm túc trả lời.
"Vậy con cũng sẽ bảo vệ dì sao?" Kỷ Du Thanh thuận miệng hỏi.
Đường Nghiên bị hỏi mà đỏ mặt, gãi gãi đầu, nhỏ giọng trả lời: "Đương nhiên rồi."
Kỷ Du Thanh có thể không nghe thấy quá nhiều, cười nói: "Dì đùa thôi, sắp lên máy bay rồi, chúng ta đi ra ngoài đi."
Đường Nghiên chậm nửa nhịp, kéo vali đi theo phía sau.
Sau khi lên máy bay, Đường Nghiên lại bị vấn đề dây an toàn quấy rầy, cái này không giống với dây an toàn của xe hơi, tìm hồi lâu mới tìm được vị trí khóa, là dây an toàn nằm ngang hông.
Kỷ Du Thanh ngồi bên cạnh cô, nàng nhường vị trí bên cửa sổ cho Đường Nghiên ngồi, nàng nói bầu trời xanh mây trắng rất đẹp, nên đề nghị cho cô xem.
"Còn sợ sao?"
Đường Nghiên lắc đầu, ra vẻ trấn định.
"Có dì ở đây, không cần sợ." Kỷ Du Thanh đưa tay vỗ vỗ vai cô an ủi.
Máy bay cất cánh, Đường Nghiên có thể cảm giác được thân thể mình đang theo đó tăng lên, hai tay cô nắm chặt mép ghế, cố gắng hít sâu điều chỉnh. Khoảng thời gian này trôi qua tương đối dài, dài đến mức giống đã như qua một thế kỷ lâu như vậy.
Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên duỗi tới, bao trùm phía trên tay phải của cô, nắm chặt cô trong lòng bàn tay, bên tai truyền đến giọng nói của Kỷ Du Thanh: "Rất nhanh sẽ hết."
Có sự cổ vũ và trấn an của nàng, trái tim của Đường Nghiên nhanh chóng thả lỏng, máy bay rốt cục dần dần vững vàng trở lại, vững vàng phi hành trên không trung.
Không biết từ khi nào tay của Kỷ Du Thanh đã rời khỏi tay cô, lặng yên không một tiếng động bất tri bất giác. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh như vậy, hoàn toàn khác với cảm giác khi đứng trên mặt đất nhìn, những đám mây rất gần, giống như đưa tay ra là có thể chạm đến được.
Cảnh tượng Đường Nghiên đã hoàn toàn say mê ngoài cửa sổ, cô bị chấn động, trong nháy mắt có thể nghĩ đến con người nhỏ bé như vậy, thành thị rộng lớn như vậy trước mắt cũng bất quá chỉ là một bể cả.
"Cạch cạch."
Đường Nghiên theo tiếng động mà quay đầu lại, phát hiện Kỷ Du Thanh đang cầm điện thoại chụp lén mình, theo bản năng cô che mặt mình lại: "Dì Kỷ, dì chụp lén con a."
Kỷ Du Thanh mở ảnh chụp vừa rồi cho cô xem, Đường Nghiên trong ảnh chỉ lộ ra nửa gương mặt nghiêng, da thịt cô đẹp nên gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, thậm chí còn có chút lông tơ nông cạn, nửa còn lại là bầu trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, có thể nói là người và cảnh sắc kết hợp rất hài hòa.
Đường Nghiên cư nhiên cảm thấy bức ảnh này rất đẹp, chủ động đề xuất với Kỷ Du Thanh: "Có thể gửi bức ảnh này cho con không? Con muốn đổi thành ảnh đại diện."
"Đương nhiên có thể." Kỷ Du Thanh cầm điện thoại di động về, thao tác một hồi lâu, lâu đến nỗi Đường Nghiên cho rằng mạng di động của Kỷ Du Thanh không được tốt.
"Được rồi, con mở điện thoại ra xem đi." Kỷ Du Thanh nói.
"Con có thể chơi điện thoại di động trên máy bay không?" Đường Nghiên không xác định hỏi.
Kỷ Du Thanh cười, cầm điện thoại di động trong tay mình: "Dì không phải cũng dùng sao, lúc cất cánh và hạ cánh đừng sử dụng là được, giữa chừng có thể chơi."
Đường Nghiên gật gật đầu, bật điện thoại lên, đặt tấm ảnh Kỷ Du Thanh gửi cho mình thành ảnh đại diện wechat, tiếp theo lại thuận tay lướt qua vòng bạn bè một lượt, ngoài ý muốn phát hiện Kỷ Du Thanh lại đăng một trạng thái, vẫn không viết bất kỳ chữ gì, chỉ có một tấm ảnh riêng biệt, mà chính là bức ảnh nàng gửi cho Đường Nghiên.
Không hiểu sao được vinh hạnh xuất hiện trên bài đăng của Kỷ Du Thanh như vậy, Đường Nghiên có chút thẹn thùng, yên lặng like một cái rồi ôm điện thoại di động, không để nàng phát hiện ra.
Ngồi máy bay so với xe lửa nhanh hơn rất nhiều, vẻn vẹn không đến hai giờ, vượt qua ngàn dặm đường, giống như thời gian học một tiết lớn, trong chớp mắt đã đến một thành phố khác.
Vào tháng 10, nhiệt độ ở Hoa Đô thấp hơn rất nhiều, nhưng nơi này vẫn nóng như trước, giống như mùa hè vẫn lưu luyến không chịu rời đi, tựa hồ đặc biệt quyến luyến mảnh đất này.
Hai người từ sân bay ra ngồi xe, dọc theo đường đi vừa nói chuyện.
"Lúc đó tuổi của dì cũng bằng cỡ con, một mình đi tới nơi này."
Đường Nghiên cực kì bất ngờ: "Dì một mình bay tới nơi này sao?"
Kỷ Du Thanh lắc đầu, trong ánh mắt đầy vẻ tâm sự: "Lúc đó dì cũng không có bao nhiêu tiền, là đi xe lửa tới đây, vừa thi đại học xong, đè nén hồi lâu nên muốn ra ngoài thả lỏng."
"Vậy, vậy người nhà của dì cũng không lo lắng cho dì sao?" Đường Nghiên lại hỏi.
"Khi đó mẹ dì cũng không quản được a, trước khi ra khỏi cửa dì còn cãi nhau với bà ấy một trận." Kỷ Du Thanh vừa nói xong bất đắc dĩ nở nụ cười, nhớ lại chuyện cũ ít nhiều có chút chua xót: "Chỉ tiếc bây giờ dì muốn cãi nhau với bà ấy...cũng không còn cơ hội nữa."
"..." Đường Nghiên ngẩn người.
"Hôm nào đó dẫn con đi gặp mẹ dì." Kỷ Du Thanh hít mũi xong liền nặn ra nụ cười: "Bà ấy hẳn là cũng rất muốn biết con."
Đường Nghiên gật đầu.
Tuy rằng Kỷ Du Thanh vẫn luôn cười, nhưng Đường Nghiên dường như ý thức được mình khiến nàng mất hứng, tựa hồ là nhắc tới đề tài không nên nhắc nói, không biết người nhà Kỷ Du Thanh như thế nào, đề tài này cô cũng không dám nói tới nữa.
***
Từ sân bay đi xe buýt đến ga xe lửa thành phố, sau đó đi tàu đến nơi hai người muốn đi, con tàu đó là kiểu truyền thống nhất và khá cổ xưa nhất, thông qua một cánh đồng rộng lớn, vô tận, màu xanh lá cây tươi tốt.
Đường Nghiên và Kỷ Du Thanh ngồi đối diện nhau, ở giữa là một cái bàn, đúng lúc này điện thoại di động của Kỷ Du Thanh vang lên, là âm thanh gọi video, Kỷ Du Thanh không nói hai lời liền cúp máy, điện thoại di động đặt trên mặt bàn.
Một lát sau, điện thoại kia lại gọi tới, Đường Nghiên dư quang liếc mắt một cái, người gọi điện thoại cho nàng hình như là một người đàn ông.
Kỷ Du Thanh vẫn không nghe máy, ngược lại tắt tiếng điện thoại di động, mặc cho đối phương gọi thế nào cũng không để ý tới.
"Dì Kỷ, có phải là chuyện rất quan trọng hay không..." Đường Nghiên nhỏ giọng hỏi.
"Không cần quan tâm đến, chỉ là một khách hàng trong việc làm ăn mà thôi." Kỷ Du thanh dừng một chút, sau đó chuyển đề tài: "Con xem, phong cảnh bên ngoài thật đẹp." Nói xong liền quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Đường Nghiên vẫn nhìn Kỷ Du Thanh, hiện tại làm sao còn tâm tình gì để ngắm phong cảnh a.