Chương 16

"Đó là dì em." Đường Nghiên cười nhạt.

"Dì?" Tɧẩʍ ɖυ Âm cảm thấy nghi hoặc, cô ta không biết còn có chuyện này, đành phải tiếp tục thăm dò hỏi: "Hai người là quan hệ họ hàng sao?"

Đường Nghiên lắc đầu: "Dì Kỷ và mẹ em có quen biết, cũng tính là bạn của mẹ em đi, hiện tại em ở tạm nhà dì ấy."

"Ồ...à..." Tɧẩʍ ɖυ Âm xem như đại khái đã hiểu rõ lai lịch.

Tiệc tùng kết thúc, mọi người lại đề nghị đi hát karaoke, Đường Nghiên muốn về ký túc xá sớm một chút nên từ chối. Vừa mới rời khỏi quán ăn tự phục vụ, Tɧẩʍ ɖυ Âm liền đuổi theo cô.

"Đàn chị sao lại ra đây?"

"Chị tiễn em về." Tɧẩʍ ɖυ Âm và cô đi cùng một hàng.

Trên con đường đày rợp bóng cây hẻo lánh đầu thu, một chút lá rụng phiêu linh, ánh đèn mờ nhạt ven đường kéo dài bóng dáng hai người. Gần đến giờ kiểm soát cổng, người còn đang lắc lư trong sân trường ít đến chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đường Nghiên vẫn mặc áo ngắn tay ngụy trang mà ban ngày mặc để học huấn luyện quân sự, gió ban đêm thổi đến mang theo sự lạnh lẽo, không khỏi khiến cô đưa hai tay lên ôm lấy cánh tay, ma sát sưởi ấm.

Một động tác nhỏ này bị Tɧẩʍ ɖυ Âm phát hiện, cô nàng vội vàng lấy ra một chiếc áo khoác mỏng từ trong túi của mình: "Em mặc cái này vào đi."

"Không cần đâu đàn chị." Đường Nghiên muốn từ chối.

Tɧẩʍ ɖυ Âm mạnh mẽ khoác lên vai cô: "Mùa Thu vào đêm khá lạnh, từ đây về ký túc xá còn khoảng một đoạn đường nữa, nếu em không muốn bị cảm thì ngoan ngoãn mặc vào đi."

Trong lúc quan tâm lại mang theo giọng điệu mệnh lệnh, làm cho Đường Nghiên không tiện từ chối, vì thế cô đành phải ngoan ngoãn đưa vào trong tay áo, kéo khóa kéo lên.

Thì ra ký túc xá của đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm nằm ở tòa nhà đối diện, giữa hai ký túc xá chỉ cách một con đường, về phần ngày đó vì sao Đường Nghiên lại gặp Tɧẩʍ ɖυ Âm trong ký túc xá, cũng hoàn toàn là bởi vì ngày đó Tɧẩʍ ɖυ Âm đúng lúc xử lý chuyện của câu lạc bộ đang tìm người.

Hai người cứ như vậy chia tay, mỗi người đi về ký túc xá của mình. Nhưng còn chưa đi được hai bước, người đối diện bỗng nhiên xoay người gọi cô lại: "Đường Nghiên!"

Đường Nghiên giật mình một chút, sau đó lập tức quay đầu lại.

Khóe miệng Tɧẩʍ ɖυ Âm nhếch lên một nụ cười thật lớn: "Chúc ngủ ngon nha~"

"Chúc ngủ ngon, đàn chị." Đường Nghiên giơ tay lên vung qua vung lại.

...

Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Đường Nghiên ôm điện thoại lướt xem, Tɧẩʍ ɖυ Âm đăng một trạng thái trong vòng bạn bè, chỉ có ba chữ ngắn gọn: [Tiểu Thái Dương.] Kèm theo một tấm hình mặt cười mặt trời hoạt hình. Đường Nghiên không quan tâm, tiếp tục lướt xuống, cho đến khi dòng thời gian dừng lại ở khoảnh khắc một ngày trước, lúc này cô mới tắt chế độ hoạt động, cũng không nhìn thấy được điểm hoạt động của bạn bè mà mình muốn nhìn thấy.

Đường Nghiên đối mặt với giao diện WeChat mà ngẩn người, cô mở lịch sử trò chuyện với Kỷ Du Thanh ra, lại nhấn một lần, giao diện mở ra giống như đang vào vòng bạn bè của đối phương. Cô phát hiện vào hai tháng trước Kỷ Du Thanh vẫn đăng và chia sẻ những hình ảnh và thông tin có nội dung về phương diện công việc.

Đường Nghiên nghiêng người nằm trên giường, một tay ôm điện thoại di động, nhìn chằm chằm màn hình phát sáng trong đêm tối. Giao diện vẫn như cũ dừng lại ở trang bạn bè của Kỷ Du Thanh. Ánh mắt cô chớp chớp, mí mắt càng thêm nặng nề, cho đến cuối cùng khi màn hình điện thoại đang sáng cũng tự động tắt đi, hết thảy lại trở về đêm tối.

***

Sáng sớm hôm sau, cả tòa nhà bắt đầu có hoạt động chung, sinh viên năm nhất nhao nhao rời giường nhanh chóng chuẩn bị, duy chỉ có ký túc xá Đường Nghiên các cô là có chút khác biệt.

"Wow... Oa..."

Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng người đang ói một lúc lâu.

Ba người còn lại trong ký túc xá đã rời giường, Hạ Tử Hàm nhanh chóng từ trên giường bò xuống, một bên lẩm bẩm thắc mắc là ai, một bên lại chạy tới phòng vệ sinh kiểm tra: "Đường Nghiên? Có chuyện gì với cậu vậy?"

Đường Nghiên cực kì ngượng ngùng, thấy có người tiến vào cô liền vội vàng ấn nút xả nước, một bên lại đi rửa mặt. Hạ Tử Hàm mang dép lê đi đến bên cạnh cô: "Cậu không sao chứ?"

"Tớ không sao." Đường Nghiên vừa dứt lời, một trận cảm giác khó chịu kia lại xông lên, cô che miệng một bước tiến đến bên cạnh bồn cầu, lại bắt đầu một trận oa oa nôn ra.

Hai người bạn cùng phòng khác đứng cách cửa không dám vào: "Nếu không thì cậu đến bệnh viện xem một chút đi, bọn tớ xin huấn luyện viên giúp cậu."

"Có phải là do ăn không tiêu hay không a."

"......"

Bởi vì Hạ Tử Hàm muốn ở bên này chăm sóc Đường Nghiên nên cũng không đến sân thể dục tham gia huấn luyện quân sự. Cuối cùng vẫn là do cố vấn trong trường tự mình ra mặt đến ký túc xá khuyên Đường Nghiên đến bệnh viện khám. Bệnh viện kia liên kết với đại học Hoa Đô, nằm đối diện trường học, bình thường cũng tiếp nhận bệnh nhân ngoài trường, chẳng qua ưu đãi chỉ dành cho học sinh trong trường.

Vị cố vấn kia họ Trần, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi: "Hạ Tử Hàm, em mau trở về tham gia quân huấn đi."

"Nhưng Đường Nghiên ở đây..."

"Thầy sẽ gọi điện thoại cho gia đình em ấy." Cố vấn lấy điện thoại di động ra, một cuộc điện thoại trực tiếp gọi đến điện thoại di động của Kỷ Du Thanh. Lúc trước khi báo danh điền vào cột người giám hộ, Đường Nghiên do dự, nhưng sau đó vẫn gạch bỏ số điện thoại của mẹ, đổi thành Kỷ Du Thanh. Cô và mẹ cách xa ngàn dặm không nói, trước kia ở trường có chuyện gì cũng đều do Đường Nghiên tự mình giải quyết, không điền cũng được.

Nếu cố vấn cũng đã lên tiếng, Hạ Tử Hàm cũng không thể không nghe mà tiếp tục ở lại nơi này, nàng đành phải một mình trở về trường tham gia huấn luyện. Vì huấn luyện quân sự gắn liền với tín chỉ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì không thể tùy ý vắng mặt.

***

Khi nhận được điện thoại của cố vấn ở trường của Đường Nghiên, Kỷ Du Thanh đúng lúc đang ở công ty.

"Xin chào." Nhận điện thoại, Kỷ Du Thanh đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục nhìn màn hình máy tính, nàng cho rằng chỉ là điện thoại trong công việc như thường lệ.

"Xin hỏi là phụ huynh của bạn học Đường Nghiên đúng không?"

Kỷ Du Thanh giật mình một chút, theo bản năng cảm thấy không phải là chuyện tốt, nàng vội vàng trả lời: "Đúng vậy, là Đường Nghiên xảy ra chuyện gì sao?"

"Là như vầy, bạn học Đường Nghiên hiện tại đang ở bệnh viện của trường, trước mắt còn chưa thể xác định được là xảy ra tình huống gì, chỉ nghe nói các bạn cùng phòng của em ấy kể lại, em ấy đã nôn cả một buổi sáng, nếu cô rảnh thì hãy tới xem một chút đi."

"Được, làm phiền thầy rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó."

Kỷ Du Thanh lòng nóng như lửa đốt, tháo thẻ công tác cầm lấy điện thoại di động từ văn phòng đi ra, trước mặt đυ.ng phải trợ lý Bội Văn, Kỷ Du Thanh cũng không quay đầu lại mà nói: "Giúp chị xin nghỉ đi, bây giờ chị phải ra ngoài một chuyến."

"Vâng, chị, ai, là xảy ra chuyện gì vậy?" Bội Văn ôm văn kiện ngơ ngác đứng đó, mắt thấy Kỷ Du Thanh bước nhanh như bay, giày cao gót giẫm lên ba ba vang lên, bóng lưng nhanh chóng biến mất ở góc hành lang.

***

Kết quả kiểm tra cho thấy là bị viêm dạ dày cấp tính, bác sĩ đã kê toa thuốc ngừng phun, ngoài ra còn treo một chai glucose.

Cố vấn một mực đòi ở ngoài phòng bệnh đợi đến khi phụ huynh Đường Nghiên chạy tới. Kỷ Du Thanh đến đây gần như là không kịp thay đổi quần áo làm việc, nàng vẫn mang giày cao gót, mặc âu phục đen liền vội vàng chạy tới.

"Cô chính là phụ huynh của Đường Nghiên sao?" Cố vấn rõ ràng là bị sốc, một phụ huynh lại còn trẻ như vậy?

"Ngài là cố vấn đi, xin chào, tôi là dì của Đường Nghiên." Kỷ Du Thanh tự giới thiệu bản thân.

Cố vấn sững sờ gật đầu, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi có diện mạo tinh xảo tràn ngập mị lực trước mắt như thế, trong nháy mắt điều động hormone nam của mình lên cao, giọng nói cũng nhu hòa đi không ít: "Bác sĩ đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn, chính là ăn không tiêu nên dẫn đến bị viêm dạ dày cấp tính thôi, cô không cần quá lo lắng."

Kỷ Du Thanh gật gật đầu, lễ phép hỏi: "Tôi có thể vào thăm em ấy được không?"

Cố vấn như không nghe thấy, tiếp tục cười hỏi: "Cô đây là vừa mới từ chỗ làm chạy tới đi, đầu đầy mồ hôi như vậy, có muốn uống một ngụm nước hay không?" Nói xong không biết từ đâu đưa tới một chai nước khoáng chưa mở ra, ân cần nhìn nàng.

Kỷ Du Thanh khoát tay tỏ vẻ không cần, lại nhấn mạnh lần nữa: "Tôi có thể đi vào được không?"

"Được, được, cô mau đi vào đi."

Kỷ Du Thanh gật đầu cảm ơn, nhấc chân đẩy cửa vào phòng bệnh, nhân viên tư vấn đứng ở cửa nhìn xung quanh một hồi lâu, lúc này mới chịu rời đi.

"Dì Kỷ...sao dì lại ở đây?" Đường Nghiên dựa vào giường bệnh, trên cánh tay treo nước biển, sắc mặt nhìn nhợt nhạt hơn lúc bình thường.

Lúc đưa cô đến trường, mặt còn hồng hào, hoạt bát nhảy nhót, sao mới một ngày đã biến thành như vậy rồi? Trong lòng Kỷ Du Thanh vừa tức vừa lo lắng, vội vàng buông túi xách đi tới trước giường bệnh: "Chuyện này là làm sao vậy?"

Đường Nghiên ngượng ngùng cười cười: "Là ăn không tiêu a."

"Còn cười." Kỷ Du Thanh thật sự không có biện pháp với cô, một giây sau giơ tay lên trán Đường Nghiên, lại đặt tay kia lên trán mình, xác định không bị sốt.

Trong đầu Đường Nghiên trong nháy mắt tràn đầy suy nghĩ lộn xộn, tay Kỷ Du Thanh thật thoải mái, được nàng sờ trán thật dễ chịu...

"Hiện tại còn khó chịu hay không?" Kỷ Du Thanh hỏi cô, giọng điệu đặc biệt dịu dàng.

Đường Nghiên lắc đầu tỏ vẻ mình đã ổn hơn nhiều, nghe thấy Kỷ Du Thanh quan tâm mình như vậy, bệnh có nặng đến đâu cũng có thể khỏi hẳn. Đường Nghiên bỗng nhiên cảm thấy sinh bệnh cũng không phải là chuyện gì xấu.

"Con còn cười, có cái gì mắc cười đây? Con bé này."

Càng nói Đường Nghiên cười càng hăng hái, ngược lại khiến Kỷ Du Thanh phát ngốc.

Đường Nghiên tự mình cười một hồi lâu mới bình tĩnh lại, hỏi: "Không phải dì đang đi làm sao? Làm sao lại tới bên này..."

"Bên con có việc, dì làm sao có thể an tâm đi làm nữa, hơn nữa cố vấn còn gọi điện thoại cho dì."

Lúc này Đường Nghiên mới phục hồi tinh thần lại, nhớ tới lúc đó khi báo danh mình điền vào cột người giám hộ là số điện thoại của Kỷ Du Thanh, cũng khó trách hôm nay nàng đột nhiên chạy tới.

Nghĩ như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó xử và tự trách, giống như làm chậm trễ đến công việc của nàng vậy. Kỷ Du Thanh thấy cô như vậy, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn trêu chọc, nàng cố ý làm bộ u sầu nói: "Sếp muốn trừ lương a, làm sao bây giờ?"

"A, dì Kỷ, vậy dì mau trở về công ty đi, bên con thật sự không có việc gì, một mình con cũng không sao, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi..." Đường Nghiên trong nháy mắt hoảng hốt.

Kỷ Du Thanh nhìn cô chằm chằm, rốt cục cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, giơ tay lên tự nhiên chạm vào chóp mũi Đường Nghiên: "Dì chọc con thôi."

Đường Nghiên sững sờ ở đó, cảm thấy mình thật ngu xuẩn.

"Sắp đến buổi trưa rồi." Kỷ Du Thanh nhìn thời gian trên điện thoại di động: "Con vẫn phải ăn chút gì đó, nếu dì nhớ không sai thì trên đường này hẳn là có một quán cháo, để dì đi mua cho con một phần."

Mắt thấy Kỷ Du Thanh đứng dậy muốn đi, Đường Nghiên cuống quít ngồi dậy hỏi: "Dì Kỷ!"

"Làm sao vậy?" Kỷ Du Thanh quay đầu lại hỏi.

"Dì...sẽ quay lại đúng không..."

"Đương nhiên." Kỷ Du Thanh mỉm cười, dừng một chút lại nói: "Ngoan ngoãn ở phòng bệnh chờ dì a."

Đường Nghiên hậu tri hậu giác lại cảm thấy mình thật ngu xuẩn, cư nhiên lại hỏi ra vấn đề ngu ngốc như vậy. Cô ngồi trên giường bệnh, liên tục dùng bàn tay rãnh còn lại đánh vào đầu mình.

Kỷ Du Thanh nhất định sẽ cảm thấy mình thật ngốc a!