Chương 1

Kì nghỉ hè của Đường Nghiên đã kết thúc

Bác Trương trong thôn đi thị trấn mua đồ dùng sinh hoạt, thuận tiện giúp nàng mua một vé xe lửa đi Hoa Đô, may mắn vẫn còn chỗ, chỉ có điều là ghế ngồi cứng nghe nói là phải ngồi hơn hai mươi tiếng đồng hồ.

Hai trăm nghìn tiền vé tàu đã được mẹ nàng, người đã kết hôn ở Lâm Huyện gửi vào tài khoản của cậu nàng, Đường Nghiên đến bây giờ vẫn chưa có thẻ ngân hàng của riêng mình, chiếc điện thoại duy nhất nàng đang dùng cũng đã qua tay ba người, cậu dùng xong đưa cho anh họ, anh họ dùng xong miễn phí đưa cho nàng.

Trong trí nhớ, từ trước đến nay tuổi thơ của Đường Nghiên hầu như đều gắn liền với thôn này, nàng đến đây khi mới 5 tuổi trên người chỉ có một chiếc vali nhỏ, mẹ nàng đem nàng để ở nhà cậu nuôi dưỡng, ngoại trừ sinh hoạt phí được gửi lẻ tẻ hàng tháng thì hầu như không có đến thăm nàng, chỉ vào dịp Tết Nguyên đán hàng năm mới có thể trở về một chuyến, sau khi bà ngoại mất mẹ nàng lại càng ít về nhà.

Khi đó còn nhỏ Đường Nghiên chưa hiểu, chỉ cho rằng mẹ làm việc bận rộn không có thời gian chăm sóc nàng, một người phụ nữ dốc sức làm việc mà mang theo một đứa trẻ bên cạnh quả thật không tiện

Sau này khi lớn lên Đường Nghiên mới biết mẹ nàng chưa kết hôn đã sinh ra nàng, bà ngoại thấy mất mặt với người trong thôn nên không thích bà về nhà. Đường Nghiên cuối cùng cũng hiểu vì sao khi còn nhỏ bà ngoại không nhìn đến nàng, chỉ thiên vị một mình anh họ, cái gì cũng đều cho anh họ còn nàng chỉ có thể dùng đồ thừa lại của anh họ

Nghe nói mẹ nàng năm đó là số ít sinh viên trong thôn, đi học ở thủ đô, mỗi khi nhắc tới việc này bà ngoại sẽ luôn cúi đầu mắng chửi người cha chưa từng gặp mặt của Đường Nghiên nói hắn đã hại con gái của bà.

Đường Nghiên đối với từ cha thật lạ lẫm, khái niệm duy nhất cũng từ trong sách mà có được, điều duy nhất có thể khẳng định cha nàng không phải là một người đàn ông không có trách nhiệm, khiến nàng bị khinh thường.

Mẹ nàng mang thai nên không thể không bỏ học để về nhà sinh nở, triệt để chôn vùi hoàn toàn những thời gian tốt đẹp và sự nghiệp học tập của mình, mấy năm này ờ ngoài Đường Nghiên cũng không biết nhiều về tình hình của bà, mãi đến tận hai năm trước bà có quen biết một người đàn ông ở huyện Lâm cũng đã kết hôn và sinh một đứa con, bởi vậy Đường Nghiên cũng có thêm một đứa em trai cùng mẹ khác cha, tuy rằng cho đến nay nàng cũng chưa gặp qua đứa em trai này.

Nàng đã thu dọn từ tối hôm trước, cậu của nàng nói rằng bây giờ nàng đã trưởng thành đã có thể tự lo cho cuộc sống của mình, nói xong trộm đưa cho nàng 200 tệ, Đường Nghiên biết đấy là ý của mợ, nàng cũng không oán hận dù sao mình cũng ở trong ngôi nhà này đã đủ lâu rồi.

Cũng chính vì điều này mà khi còn đi học, nàng đã chăm chỉ hơn các bạn cùng lớp khác, và sự chăm chỉ của nàng đã được đền đáp đó là trúng tuyển vào đại học Hoa Đô.

Hôm nay, nàng muốn đi.

Xe buýt đi huyện thành ở đầu thôn, vì giữ mặt mũi với người trong thôn nghi thức chia tay của Đường gia rất long trọng, có cậu mợ cùng vơi anh họ hơn nàng ba tuổi cũng tới tiễn nàng.

Anh họ không thi đại học, tốt nghiệp trung học ở nhà chơi ba năm, mợ nuông chiều cậu cũng không dám có câu oán giận.

Một hàng bốn người chầm chậm đi đến đầu thôn, đưa đến trong thôn không ít người nghị luận

" Đây là cháu gái của Đường Quân sắp vào đại học, nó cũng sẽ giống như mẹ nó vậy".

"Mẹ nó vì có con khi chưa kết hôn mà hủy hoại cả thanh danh, sao lại nói là giống mẹ được, đừng có nói bừa".

" Này, Đường Quân, Đường gia các người lại có sinh viên đại học nữa rồi!"

Cậu nàng vẻ mặt tươi cười, khóe mắt còn cười ra nếp nhăn, trong lòng vẫn có chút tự hào, mợ nghe xong thì không vui, trong lòng thầm mắng, Đường Nghiên đâu có tính là người Đường gia là loại tạp chủng chỉ mang họ Đường mà thôi, nghĩ vậy nhưng ngoại mặt vẫn giữ nụ cười hời hợt.

Đường Nghiên bình thường không có cơ hội ở cùng ba người họ lâu, nàng cũng không muốn, dù sao tình cảm cũng không sâu đậm bao nhiêu, cũng không thể giả bộ nhớ nhung chia tay, chỉ thêm xấu hổ mà thôi.

Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng của nàng, vừa mới đến đầu thôn xe buýt đã đến.

Sau khi Đường Nghiên chào tạm biệt từng người một, nàng xách theo hành lí nặng nề lên xe buýt, xe nhanh chóng rời đi đến nỗi Đường Nghiên không kịp quay đầu lại, thứ duy nhất nàng có thể thấy là hình bóng nhỏ như nắm tay thu nhỏ lại, nhỏ dần trong tầm mắt.

Cậu, họ sẽ nhớ nàng chứ?

Không thể nào.

Nghĩ vậy Đường Nghiên quay đầu lại, ngồi thẳng như khúc gỗ trên ghế.

Đường Nghiên vừa lên xe rời đi, mợ của nàng liền trở về bộ mặt thật, ôm cánh tay quở trách cậu có phải lấy trộm 200 tệ đưa cho nàng hay không, cậu nói đứa nhỏ kia cũng không dễ dàng gì, bây giờ lại phải sống một mình ở một nơi xa lạ người làm cậu như hắn cũng chỉ cho được có vậy.

Mợ trừng lớn mắt: "Mấy năm nay không phải nó đều ăn không uống không của nhà chúng ta sao? Nó không dễ dàng vậy chúng ta thì dễ dàng sao."

" Em gái tôi không phải mỗi tháng đều gửi tiền sao, bà luôn nói những lời này, hơn nữa bà cũng biết kinh tế trong nhà không tốt, tại sao không bảo con trai ra ngoài tìm việc làm?"

" Số tiền ít ỏi cô ta gửi về hàng tháng được bao nhiêu cơm chứ". Mợ nhếch miệng, trông thật hung ác không dễ chọc.

Đường Quân liếc nhìn một vòng những người xung quanh, kiềm chế lại sự nóng nảy của mợ một tay vỗ vỗ lưng, "Tôi cũng lười tranh luận với bà ở đây, bà không xấu hổ nhưng tôi thì vẫn còn muốn giữ cái mặt này". Nói xong tùy tiện nhấc chân hướng trong thôn đi không thèm quan tâm.

Mợ chỉ tay vào bóng lưng cậu lẩm bẩm: "Thật may hôm nay con nhỏ đó đã đi, nếu nó không tôi mặc kệ có quan hệ gì cũng sẽ đuổi nó đi rồi!".

Cuối tháng 8 thời tiết vẫn còn rất nóng, Đường Nghiên ngồi bên cửa sổ mở to hết cỡ, cơn gió thổi qua xen lẫn hơi nóng chỉ có thể giảm bớt một chút nhiệt.

Thời gian lên tàu còn ba tiếng nữa, đi xe buýt còn khoảng tiếng rưỡi nữa mới đến thị trấn, nghĩ vậy Đường Nghiên lấy di động ra gọi cho mẹ.

" Tút.. tút...." âm thanh máy bận văng vẳng bê tai một lúc, rốt cục cũng có người tiếp điện thoại.

Cổ họng Đường Nghiên nghẹn lại, nói ra một chữ: "Mẹ.."

" Là Đường Nghiên à" Người phụ nữ ở đầu dây bên kia dừng lại, giống như vừa nhớ ra điều gì, đột nhiên hỏi " con xuất phát rồi sao?"

" Đang ở trên xe buýt". Dừng lại một chút rồi lại hỏi, " mẹ sẽ đến tiễn con chứ?"

Nàng gần như không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn có một chút chờ mong, chờ mong nhỏ bé.

".. Mẹ không thể đi được, nếu mẹ đi em con sẽ khóc lóc quậy phá đấy". Sau đó là giọng của mẹ nàng trêu chọc đứa trẻ qua điện thoại như đang ôm và dỗ dành: " con lên tàu chú ý an toàn".

" Umh..." Đường Nghiên sớm đã đoán được đáp án nhưng không khỏi có chút hụt hẫng.

" Đúng rồi, mẹ còn một chuyện muốn nói với con, sau khi con đến Hoa Đô, cô Kỷ sẽ đón con, sau này học phí và sinh hoạt phí của con mẹ sẽ cùng cô ấy liên hệ, sẽ không làm phiền cậu con nữa, về sau cuối tuần nghỉ học con sẽ ở tại nhà cố ấy, cô ấy là người địa phương sẽ giúp con nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở đó, hơn nữa trước đây mẹ đối với cô ấy rất tốt, cô ấy sẽ giúp con".

" Con biết rồi". Đường Nghiên dừng một chút, " Mẹ..."

Vừa định nói gì đó thì mẹ nàng trong điện thoại cắt ngang, " được rồi, mẹ không nói với con nữa em con cần thay bỉm, cúp máy".

Điện thoại vội vàng bị cúp máy, tiếng tút tút lại văng vẳng ở bên tai. Đường Nghiên lặng lẽ cất điện thoại, gắt gao nắp chặt trong lòng bàn tay.

Em trai hẳn là sẽ hạnh phúc hơn nàng, ít nhất còn có ba mẹ ở bên cạnh.

Lớn đến như vậy, Đường Nghiên chưa từng ra khỏi tỉnh, nơi xa nhất nàng đến chính là thị trấn này, cũng bởi vì lúc thi đại học là ở đây.

Sau khi đến bến xe đường dài ở thị trấn bằng xe buýt, nàng bị một tài xế vô lương tâm vì không quen biết mà chặt chém không ít. Giá vé đến nhà ga cũng không xa lắm ước chừng 30 tệ, xe buýt đến nơi nàng chỉ còn 10 tệ.

Ở nhà ga có rất nhiều người, cũng có rất nhiều sinh viên đi học như cô, phần lớn đều có cha mẹ đi cùng, các loại hàng rong cũng không ngừng kéo đến khu vực chờ.

Vì số ghế hạn chế đã có người và hành lí chiếm hết, Đường Nghiên chỉ còn cách đứng đợi, mỏi mệt thì dựa vào va li nghỉ ngơi.

Nàng không biết tương lai sẽ như thế nào, nàng chưa bao giờ nghĩ về nó, thậm chí dưới tầm nhìn hạn hẹp của mình nàng cũng không tưởng tượng được một đô thị sẽ trông như thế, tương lai chờ đợi nàng sẽ là gì, nó giống như một màn sương cần nàng chủ động gạt bỏ từng chút một, mang theo một chút mong đợi và sợ hãi

Ngồi ghế cứng hơn 20 tiếng đồng hồ tưởng chừng như đã một năm trôi qua, Đường Nghiên không dám nghịch điện thoại, nàng lo lắng mình đến một nơi khác một mình điện thoại hết pin sẽ càng phiền phức hơn. Khi buồn chán, nàng chỉ biết ôm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh, cánh đồng lúa mì rộng lớn vàng óng và những người nông dân đang thu hoạch, trời xanh mây trắng và những chú chim, buổi tối, nàng ngủ trên chiếc bàn nhỏ và chỉ ăn một hộp mì ăn liền trên đường đi vì đồ ăn trên tàu quá đắt khiến nàng có chút ngần ngại.

Sau khi tới nhà ga, Đường Nghiên ngồi trên tàu đã nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở dọc đường, trong lòng mơ hồ có chút sợ hãi, đến lúc xuống nàng càng lo lắng hơn.

Sau khi xuống tàu, một luồng gió cực nóng đập vào mặt, dường như vừa rồi trên tàu với hiện tại dưới chân là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, kéo theo chiếc vali nặng nề, Đường Nghiên khó mà phân biệt được phương hướng, vì vậy nàng phải đi theo đám đông, không khí nóng nực và ngột ngạt khiếng nàng đổ mồ hôi đầm đìa, tóc ướt bết vào trán cực kì khó chịu.

Đến lối ra Đường Nghiên học những người khác nhét tấm vé vào máy kiểm tra, khi lối ra mở ra nàng có chút vui mừng, hóa ra một mình nàng cũng có thể làm những việc nhỏ như vậy.

Đối mặt với đám đông bên ngoài cửa ga, Đường Nghiên tay nắm vali càng chặt hơn, cảm giác bỡ ngỡ và sợ hãi trước những điều xa lạ chiếm cứ trong đầu nàng.

Rốt cục nàng thoáng thấy tấm bảng có viết tên mình trong đám đông, không khỏi tăng nhanh tốc độ dưới chân.

Đập vào mắt nàng là một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách thành thị, chiếc áo sơ mi trắng cộc tay đơn giản, rộng rãi và sành điệu, kết hợ với chân váy chữ A màu be, phần eo cao trông cô ấy gầy hơn, khiến dáng người của cô ấy càng cân đối hoàn hảo.

Khuôn mặt của người phụ nữ khiến Đường Nghiên gần như không nhìn ra tuổi tác, làn da của cô ấy trắng nõn và vô cùng mịn màng, trang điểm nhẹ, lông mày cong cong cười với nàng, " con là Đường Nghiên, giống hệt trong ảnh". Đối phương cầm di động hướng về phía cô so sánh.

Đường Nghiên như khúc gỗ gật đầu, mới từ trong thất thần phản ứng kịp.

Lúc này đối hương chủ động tiến lên đỡ lấy hành lí trong tay nàng, giọng nói mềm mại dịu dàng, nụ cười trên mặt không hề giảm đi, " cô và mẹ con cùng thế hệ, về sau con có thể gọi ta là cô Kỷ."

" Cô Kỷ". Đường Nghiên nhìm chằm chằm đối phương và thì thầm.

Nàng vô cùng sợ sệt cho dù đó là một thành phố mà cô ấy chưa bao giờ đặt chân đến, hay người phụ nữ trước mặt nàng sớm chiều sẽ ở chung này.