Thật mất mặt, Khâu Hải Tâm vội vàng lén lau màn hình điện thoại vào túi, tiện miệng nói: "Em có điện thoại cũng không để lại liên lạc, thật sự không muốn chị bồi thường cho em sao..."
Chu Kỳ Nhiên đột ngột thu lại tay cầm điện thoại, động tác nhanh như vệt bóng đen thoáng qua.
Vừa bật mã QR WeChat lên, Khâu Hải Tâm: "???"
Chu Kỳ Nhiên: "Nếu chỉ để bồi thường ván trượt, thì không cần kết bạn."
Khâu Hải Tâm: "?????"
Chu Kỳ Nhiên nhón chân lên ở đuôi ván, chiếc ván trượt trên mặt đất lật lên rất điệu nghệ, rơi vào tay cô.
Chu Kỳ Nhiên chống ván trượt, ngón tay xoay, làm nó xoay tròn một vòng đẹp mắt: "Em có đầy ván trượt."
Khâu Hải Tâm: "..."
Xem ra đứa trẻ này dù có lang thang, cũng không thiếu tiền.
Khâu Hải Tâm cúi mắt, không biết nói gì thêm.
Thứ cô có thể bồi thường, người ta không cần. Cô và Chu Kỳ Nhiên vốn là người của hai thế giới, không nên có giao thoa gì.
"Vậy được..." Cô lí nhí, không còn lý do gì để nán lại, chỉ có thể quay người rời đi.
Chỉ là giày thì hỏng, túi cũng hỏng, dáng đi tập tễnh, thật sự rất chật vật.
Khâu Hải Tâm hít hít mũi, lại muốn khóc.
Cô tự nhủ đừng quay đầu lại, đừng để Chu Kỳ Nhiên nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của mình. Nhưng tiếng lăn lóc phía sau càng lúc càng gần, Chu Kỳ Nhiên dùng chân đạp một cái, người đã phóng đến trước mặt cô.
Cô ấy phóng đến trước mặt, rồi đột ngột quay người chặn trước cô.
Ván trượt trên mặt đất xoay hướng một cách đẹp mắt, tung lên một chút bụi, tan vào ánh hoàng hôn vàng rực.
Khâu Hải Tâm nhăn mũi, Chu Kỳ Nhiên cúi người nhìn vào mắt cô.
Mắt của Khâu Hải Tâm là màu hổ phách, đã bị nước mắt rửa qua, trong veo và sạch sẽ, có thể nhìn thấu vào tận đáy.
Chu Kỳ Nhiên giơ tay, lau đi vết nước trên má cô, khi cô hoảng loạn lùi nhanh về sau, cô ấy lại hạ tay nắm lấy cổ tay cô.
"Không vui à." Chu Kỳ Nhiên nhẹ giọng nói, "Em đến đưa chị đi chơi."
…
Đúng là một đứa trẻ.
Thấy người khác khóc, liền đưa người ta đi chơi.
Chơi.
Khâu Hải Tâm nghĩ, chơi cái gì đây.
Sau khi đi làm, cách chơi của người lớn trở nên rất cố định, cùng đồng nghiệp hoặc bạn bè ăn uống, ăn xong đi dạo mua sắm quần áo, mỹ phẩm, những trò chơi mới nổi lắm cũng chỉ chơi một hai lần, ví như chơi nhập vai giải đố (Jubensha), với Khâu Hải Tâm, chẳng khác nào làm thêm giờ họp hành.
Chẳng có gì thú vị, còn không bằng ở nhà, xem phim, chơi vài trò chơi nhỏ ngốc nghếch.
Cô nghiêng đầu nhìn Chu Kỳ Nhiên, dùng ánh mắt hỏi cô ấy: Chơi cái gì?
Chu Kỳ Nhiên trông có vẻ không có kế hoạch, cô ấy như một chú chó nhỏ bốc đồng, ngoạm chặt lấy cổ tay cô, không chịu buông ra.
Nơi tiếp xúc với da thịt, luôn cảm thấy nóng ẩm, ướŧ áŧ.
Chu Kỳ Nhiên cúi xuống nhìn chân cô, hỏi thẳng: "Giày hỏng rồi, còn muốn không?"
Lúc này tâm trạng Khâu Hải Tâm quả thực không tốt, rất quả quyết: "Không cần nữa."
Chu Kỳ Nhiên nói: "Vậy thì vứt đi."
Khâu Hải Tâm: "?????"
Cô trợn to mắt, dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc nhìn Chu Kỳ Nhiên.
Bây giờ vứt? Giữa ban ngày ban mặt đi chân trần về nhà? Người trẻ tuổi chơi liều thế sao? Người trẻ tuổi không sợ giẫm phải thứ gì đó rồi bị uốn ván à?
Chu Kỳ Nhiên điều chỉnh hướng ván trượt dưới chân, đầu ván nhẹ nhàng chạm vào mũi giày của Khâu Hải Tâm: "Dùng cái này."
Khâu Hải Tâm: "..."
Khâu Hải Tâm: "Chị không biết chơi."
Chu Kỳ Nhiên: "Không cần biết, chỉ cần làm công cụ di chuyển thôi."
Khâu Hải Tâm trừng mắt đến mệt: "Đâu phải ai sinh ra cũng dùng ván trượt làm công cụ di chuyển."
Chu Kỳ Nhiên bị cô chọc cười.
Cô ấy cười lên, mắt mày đều cong, không hề hợp với vẻ ngoài ngầu hôm nay.
Cô ngồi xổm xuống, tay vẫn nắm lấy cổ tay Khâu Hải Tâm, không có ý định buông người.
Bàn tay đẹp còn lại co ngón gõ nhẹ lên đôi giày da nhỏ của Khâu Hải Tâm, nói: "Cởi giày, em không để chị ngã đâu."
Khâu Hải Tâm: "… Đi giày cũng có thể..."
Chu Kỳ Nhiên: "Giày cao gót, sẽ trật mắt cá."
Khâu Hải Tâm: "..."
Chu Kỳ Nhiên ngước mắt nhìn cô, một chút ý tứ đe dọa: "Để em giúp chị cởi?"
Khâu Hải Tâm nhăn mặt, giơ tay đập vào lưng Chu Kỳ Nhiên: "Chị tự cởi, đừng nhìn với vẻ mặt đó, nổi da gà..."
Chu Kỳ Nhiên bật cười khẽ.
Khâu Hải Tâm vịn vào cô, tháo đôi giày hỏng của mình ra.
Chu Kỳ Nhiên từ cổ tay trượt lên nắm lấy cánh tay cô, giữ chặt cô ổn định.
Cô ấy vô cùng dịu dàng và tỉ mỉ hướng dẫn cô: "Chân bước lên, đúng, hướng này, rồi chân kia bước lên, đừng sợ, em đỡ, ván sẽ không động. Giày đưa em..."
Khâu Hải Tâm đã đứng cả hai chân lên ván trượt, cảm giác không vững này khiến cả trái tim cô bay lên, không thể so đo với Chu Kỳ Nhiên. Cô ấy nói gì, đầu óc cô lập tức ra lệnh, đơn giản làm theo.
Cô ấy bảo cô đưa giày cho cô ấy, cô lập tức đưa.