Chương 6

Tối qua cô đã nghĩ rất lâu, nghĩ rằng hôm nay nhất định phải lạnh mặt dẫn Chu Kỳ Nhiên cùng ra ngoài, sau đó để cô ấy tự lo liệu.

Vấn đề bồi thường chỉ cần để lại số điện thoại là được, có thể liên lạc bất cứ lúc nào.

Chu Kỳ Nhiên không có số điện thoại sao?

Thời nay thực sự có đứa trẻ không có số điện thoại sao??

Chẳng phải chúng không thể sống thiếu điện thoại sao???

Khâu Hải Tâm kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm Chu Kỳ Nhiên.

Chu Kỳ Nhiên mặc áo khoác, đã đi đến cửa ra vào, nhìn thấy biểu cảm của cô, cười nói: "Sao vậy? Không nỡ rời xa em à?"

Khâu Hải Tâm: "..."

Chu Kỳ Nhiên thay giày, giày còn hơi ướt, đi vào rất khó chịu. Cô ấy nhún chân một chút: "Cùng em xuống lầu là được rồi, chuyện ván trượt, em sẽ tìm chị."

Khâu Hải Tâm: "???"

Chu Kỳ Nhiên thở dài: "Em biết địa chỉ nhà chị."

Khâu Hải Tâm vén lọn tóc bên tai, mặt có chút nóng: "Ồ."

Cô có lẽ thật sự hơi ngốc, bây giờ là cô nợ Chu Kỳ Nhiên, đáng lẽ Chu Kỳ Nhiên mới phải lo lắng, cô đúng là lo bò trắng răng.

Khâu Hải Tâm bước nhanh qua, không nhìn Chu Kỳ Nhiên lần nào, cầm chìa khóa xe, thay giày rồi ra khỏi nhà.

Chu Kỳ Nhiên và cô đi chung thang máy, rất bình thường.

Chu Kỳ Nhiên không bấm nút thang máy, xem như cô ấy quên hoặc lười, cũng bình thường.

Chu Kỳ Nhiên cùng cô ra khỏi thang máy, theo sau cô đến trước xe, mở cửa ghế phụ rồi lên xe, cái này thì... không bình thường lắm?

Chẳng phải đã nói cùng xuống lầu là được sao?

Giờ... đã ở dưới lầu rồi mà, tầng hầm B2 đấy.

Khâu Hải Tâm nhìn cô ấy.

Chu Kỳ Nhiên nhìn thẳng về phía trước.

Khâu Hải Tâm không lên xe, tiếp tục nhìn chằm chằm cô ấy.

Chu Kỳ Nhiên bỗng nhiên cười, vươn tay vỗ nhẹ vào vô lăng: "Lên xe đi, cũng cho em biết địa chỉ công ty của chị."

Khâu Hải Tâm: "!!!"

Khâu Hải Tâm tròn mắt như cái chuông, cô hơi sợ, cô luôn sợ việc cá nhân dính dáng đến trường học, đến công việc, điều đó sẽ khiến cô lúng túng đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Cô kêu lên: "Thật không cần thiết đâu! Chỉ là một chiếc ván trượt thôi, chị đâu phải là..."

Chu Kỳ Nhiên nhìn cô: "Còn đầu gối bị thương của em thì sao."

Cô ấy còn có tâm trạng gọi cái đầu gối là "đầu gối bị thương", Khâu Hải Tâm mím môi, nhăn mặt, sắp khóc: "Em không thể như vậy, đi làm là chuyện nghiêm túc, đừng ảnh hưởng đến công việc của chị..."

Chu Kỳ Nhiên dừng lại: "Đùa chị thôi."

Khâu Hải Tâm thở hắt ra.

Chu Kỳ Nhiên nhìn vào mắt cô, không cười nữa, nói: "Quá giang xe của chị, đến chỗ hôm qua chị đυ.ng em thì thả em xuống là được."

Khâu Hải Tâm hít sâu, kìm nén tất cả cảm xúc.

Cô không hiểu đứa trẻ này, cũng không định hiểu nữa.

Mời thần dễ, tiễn thần khó, cô chỉ muốn nhanh chóng tiễn vị Phật lớn này đi.

Khâu Hải Tâm lên xe, không nói gì, lặng lẽ lái xe đi.

Xe thuận lợi ra khỏi khu chung cư, Khâu Hải Tâm cố gắng nhìn vào gương chiếu hậu, dừng xe ở vị trí Chu Kỳ Nhiên chỉ định.

Lần này Chu Kỳ Nhiên không có hành động gì khác thường, cô mở cửa xe bước xuống, quay người rời đi.

Không nói một câu "Tạm biệt."

Khâu Hải Tâm quay đầu xe, lái lên đường chính.

Chẳng mấy chốc cô đã lướt qua Chu Kỳ Nhiên đi cùng hướng, cô gái cao và gầy, chiếc áo khoác rộng bị gió thổi phồng lên như đôi cánh đang dang rộng.

Mưa trên trời biến thành mưa phùn, những đám mây xám nặng nề áp xuống, áo khoác rõ ràng có mũ, nhưng Chu Kỳ Nhiên không đội.

Những giọt mưa rơi trên tóc cô ấy, như những ngôi sao bạc vụn.

Khâu Hải Tâm rõ ràng chỉ thoáng thấy một cái trong khóe mắt, nhưng trong suốt chặng đường tiếp theo, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh đó.

Xe đi được nửa đường, cô bắt đầu có chút hối hận.

Lẽ ra nên chào tạm biệt đàng hoàng, nên đưa cho cô ấy một chiếc ô.

Khi xe lái vào khu dự án, cô đã hối hận đến mức nhíu chặt lông mày.

Lẽ ra nên để cô ấy mặc một chiếc quần dài, trời đã lạnh thế này rồi, trên chân còn có vết thương.

Hơn nữa, cô ấy hỏi Khâu Hải Tâm nhiều câu hỏi như thế, Khâu Hải Tâm đều trả lời, nhưng những thắc mắc trong lòng Khâu Hải Tâm thì chưa kịp nói ra.

Không biết rốt cuộc là ai nợ ai, đến cả số điện thoại cũng không có.



Khâu Hải Tâm cứ nghĩ về đứa trẻ đó, nhưng Khâu Hải Tâm không gặp lại đứa trẻ đó nữa.

Thứ bảy cô làm xong việc, về nhà cứ nghĩ sẽ gặp đứa trẻ đó ở cửa nhà, nhưng ngoài gió mưa hiu quạnh, lá rụng đầy đất, cô chẳng nhìn thấy gì cả.

Buổi tối, cô cố ý xuống lầu đi một vòng, đứng lâu ở chỗ tối qua cô đυ.ng phải người, cũng chẳng thu hoạch được gì.

Đứa trẻ đó như biến mất, thứ bảy không xuất hiện, chủ nhật không xuất hiện, đến thứ hai, Khâu Hải Tâm lại đi làm như bình thường, lại càng không xuất hiện.

Cô rõ ràng đã sắp xếp rất tốt, rõ ràng biết địa chỉ nhà cô, số nhà của cô, rõ ràng đã hỏi giờ giấc đi làm của cô, biết ngoài thời gian đi làm, hầu hết thời gian cô đều ở nhà.