Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 97: Mẹ tiên nữ VS Bé cưng phúc hắc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- ------------------------------

Sau khi Weibo chính thức của Tư bản Thắng Cảnh đăng tải đoạn video này.

Lập tức thu hút quần chúng hóng hớt.

Dù sao vị sao nữ tuyến 1 này ―― Trần Lạc Nhạn, địa vị ở giới giải trí gần bằng Phó Ấu Sanh, hơn nữa thời gian ra mắt của cô ta còn sớm hơn Phó Ấu Sanh mười năm.

Nhưng tài nguyên lại có rất nhiều trùng hợp.

Trọng điểm là những tài nguyên này mỗi lần đều là tìm Phó Ấu Sanh trước, sau khi bị Phó Ấu Sanh từ chối, mới sẽ rơi vào tay cô ta, rất nhiều tài nguyên coi trọng, đều bị Phó Ấu Sanh chọn mất, sao cô ta có thể không hận chứ.

Người hiểu rõ tình hình – Thịnh Chiêm Liệt share: Anh Mặc cứng ghê!

Sau đó tất cả bạn tốt đều share theo, ngay cả Thẩm Hành Chu không mấy khi dùng Weibo cũng share rồi.

Và bình luận: Ừm lần này làm không tồi.

Cư dân mạng thông minh lập tức liền phản ứng lại.

Kết hợp với hot search trước đó của Tiểu Ma Vương.

Đây là vị nữ minh tinh tuyến 1 này ở sau lưng giở trò!!!

Cuối video, là video giám sát cùng ghi âm liên lạc của Trần Lạc Nhạn và cha mẹ Uông Thiên Vân, biểu lộ rất rõ ràng là cô ta ác ý hãm hại một đứa bé.

Nếu như chỉ là tranh giành tài nguyên một cách quang minh chính đại, mặc dù tung ra, phản ứng của cư dân mạng cũng sẽ không lớn như vậy.

Nhưng cô ta lại cố ý lợi dụng một đứa trẻ.

Tới công kích Phó Ấu Sanh, chỉ là vì ích lợi của bản thân, đây đã đυ.ng đến điểm mấu chốt của rất nhiều người.

Đặc biệt là ――

Ra mắt nhiều năm như vậy, tất cả hành vi xấu xa đều bị đào ra hết.

Nhỏ như bắt nạt diễn viên quần chúng ở đoàn phim, nương theo diễn xuất ác ý tát các nữ diễn viên trẻ tuổi xinh đẹp hơn cô ta, hơn phân nửa thời lượng quay phim đều dùng thế thân, không kính nghiệp, đến nửa đêm gõ cửa phòng đạo diễn và nhà đầu tư, dùng thân thể giành lấy tài nguyên, tới lớn như loại hành vi phạm pháp như trốn thuế, từng khoản từng khoản, toàn bộ đều rõ ràng.

Ngoài những thứ mà Tư bản Thắng Cảnh tung ra, còn có nhân viên công tác hoặc dân mạng, thậm chí các fan nhân cô hội bóc phốt lên mạng.

Có thể nói là tưởng đổ mọi người đẩy.

Mọi thứ bị che giấu trước đây, cuối cùng được phơi bày khắp thiên hạ.

Lúc này các fan mới biết được, trước kia họ là fan của thứ gì.

Tất cả năm tháng yên bình đều là giả.

―― Thật không ngờ Trần Lạc Nhạn thế mà lại là người như vậy, tôi còn tưởng cô ta thực sự là người đẹp diễn hay, thanh lưu hiếm có trong giới giải trí, không ngờ, tất cả đều là thiết lập hình tượng!

―― Các minh tinh trong giới giải trí còn có thật à?

―― Cảm giác tất cả đều là thiết lập hình tượng.

―― Đương nhiên có, không cần vì một con sâu làm rầu nồi canh, giới giải trí vẫn có diễn viên ca sĩ nghệ sĩ yên lặng quay phim nỗ lực xây dựng sự nghiệp.

―― Trần Lạc Nhạn bây giờ có lẽ đang hối hận nhất chính là đυ.ng vào điểm mấu chốt của Ân đại boss, cô ta đυ.ng ai không được, cố tình đυ.ng con trai bảo bối của người ta.

―― Nói ra thì, mặc dù là Trần Lạc Nhạn hợp mưu cùng người ta, nhưng con trai của Phó Ấu Sanh không phải thứ gì tốt đâu, tí tuổi đầu đã bạo lực như vậy.

―― Thủy quân lầu trên một dòng được bao nhiêu tiền? Có tiền mội người cùng nhau kiếm nha.

―― He he he he, trò đùa của năm, Tiểu Ma Vương không phải thứ tốt??? Phát ngôn tổn thương một đứa trẻ không hiểu chuyện, thật sự sẽ không gặp báo ứng sao?

―― Nếu đã hợp mưu ác ý vu khống, vậy cái gọi là đánh nhau khẳng định là có nguyên nhân nhá.

―― Không sai, tin tưởng Phó nữ thần, tin tưởng Tiểu Ma Vương.

―― Trước đó khi tôi thăm ban Phó nữ thần đã từng gặp Tiểu Ma Vương, thực sự là một bé cưng đặc biệt lịch thiệp đáng yêu, tuyệt đối không phải loại trẻ con bạo lực trong miệng anti-fan trên mạng.

―― Chưa từng tận mắt thấy, không cần tung tin vịt.

―― Nghĩ một chút gia thế của Phó Ấu Sanh và Ân Mặc, liền biết sẽ không nuôi ra đứa trẻ bạo lực chỉ biết đánh nhau gì đó.

―― Chờ một lời thanh minh

―― Thật mong đợi thanh minh của Phó nữ thần nha, mỗi lần thanh minh đều đánh bất ngờ.

―― Ha ha ha ha, mong đợi vả mặt.

――......

Mọi người theo dõi Weibo của Phó Ấu Sanh và Ân Mặc.

Nhưng lại không thấy hai vị này có bất cứ động tĩnh nào.

Mãi đến khi......

Có người nhìn thấy tên của Phó Ấu Sanh xuất hiện trong chương trình tạp kỹ hot hit dành cho cho mẹ – con cái.

Sau đó mọi người chết lặng rồi:???

Đệt?

Mẹ kiếppppp!

Các fan: Dữu Tử quả nhiên khiến người ta chết lặng.

Quần chúng ăn dưa: Đây là cách thanh minh kiểu mới gì vậy?

Trực tiếp dẫn con trai đến chương trình tạp kỹ truyền hình thực tế?

Chờ đến sau khi kinh hoàng.

Toàn dân bùng nổ.

Thậm chí cũng sắp giảm bớt độ hot của toàn mạng giễu cợt Trần Lạc Nhạn.

Thân là nữ thần đỉnh lưu toàn dân, độ hot của Phó Ấu Sanh nghĩ cũng biết, đặc biệt là mọi người mong chờ tận mắt nhìn thấy bé cưng của cô đến nhường nào, bây giờ thế mà lại có thể ―― nhìn thấy từ show tạp kỹ truyền hình thực tế!!!

Bốn bỏ năm lên, đây chính là tận mắt nhìn thấy nha.

Weibo bùng nổ.

Có thể so với năm đó khi Phó Ấu Sanh tuyên bố yêu đương, tuyên bố mang thai.

Tự mình phá kỷ lục của mình.

Lần này thời gian Weibo sập còn nhiều hơn 20 giây so với khi tuyên bố tình yêu.

Weibo kinh doanh nhiều năm, cũng chỉ có vị nữ minh tinh này, mới có năng lực như vậy.

*

Phó Ấu Sanh bây giờ đã triệt để cam chịu số phận lại phải kiếm sống rồi

Phó Ấu Sanh bây giờ đã triệt để cam chịu số phận lại phải kiếm sống rồi.

Cô vừa nghỉ pháp chưa được ba tháng.

May mà, lần quay phim tiếp theo, cũng phải sau Tết Âm Lịch.

Phó Ấu Sanh nghĩ mình sau Tết Âm Lịch, còn phải đến đoàn phim quay nốt những phân cảnh còn lại, có lẽ cũng cần phải mất gần một tháng.

Chờ sau khi kết thúc một tháng quay phim, mới là nghỉ phép chân chính.

Thời gian ghi hình chương trình, lại là muốn trong quá trình cô quay phim.

Văn Đình đã thương lượng với show tạp kỹ, dù sao phải nhanh chóng phát sóng, nếu như tính cách của Tiểu Ma Vương bị cư dân mạng định hình rồi, rồi lại thanh minh tiếp, thì không có hiệu quả nữa.

Cho nên không thể chờ đến sau khi Phó Ấu Sanh quay phim xong, cho nên ngay ngày thứ ba của Tết Âm Lịch đã bắt đầu ghi hình.

Thời gian ghi hình kỳ đầu này là hai ngày, vừa vặn khớp với ngày cuối cùng Phó Ấu Sanh trở lại đoàn phim quay phim.

Phó Ấu Sanh tất nhiên là đồng ý.

Suy cho cùng là vì con trai.

Cứ coi như ghi hình là nghỉ phép.

Cho nên.

Tết năm nay, Tiểu Ma Vương vô cùng bận rộn.

Không những bận chúc Tết nhận lì xì mà ông bà nội ngoại và hai ông cụ bà cụ cho, mà còn bận ―― học tập

Không sai.

Là bận xem các show tạp kỹ đã từng phát sóng trước đó để học tập.

Dù sao cũng không thể cứ tiến vào show với vẻ mặt ngu ngơ chứ.

Ân phu nhân tuyệt đối không cho phép cháu trai nhỏ thông minh nhà mình tụt lại phía sau.

Học bù, nhất định phải học bù.

Và thế là.

Vào ngày mùng một năm mới, khi Phó Ấu Sanh và Ân Mặc ra ngoài gặp gỡ bạn bè xong, trở về nhà cũ.

Liền nhìn thấy con trai nhà mình ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên sofa, xem TV.

Ân lão phu nhân và Ân phu nhân ngồi bên cạnh, vừa xem TV, vừa lướt làn đạn.

Còn trò chuyện.

Lão phu nhân: "Nhìn sao thì những đứa bé này đều không thông minh lanh lợi bằng Tiểu Ma Vương nhà chúng ta."

"Bé gái này sao vẫn ngốc(*) thế chứ, đếm cá cũng có thể đếm sai, cô bé chắc còn lớn hơn bé cưng nhà chúng ta hai tuổi nhỉ."

(*)傻乎乎: Ngớ ngẩn; ngốc (cũng dùng để chỉ trẻ con; người yêu ngốc tới đáng yêu)

Ân phu nhân nghiêm túc nói: "Bé cưng, nếu bọn họ đều ngốc như vậy, cháu cũng không cần biểu hiện quá thông minh, lỡ nhu không hòa đồng thì không tốt rồi."

Tiểu Ma Vương nghiêng đầu nhìn bà nội: "Vậy cháu cũng phải đếm đến mười cũng phải giả vờ không biết sao ạ?"

"Đếm đến mười còn không biết, vậy chẳng phải có chút quá ngốc nghếch, cháu đếm đến một trăm rồi lại giả vờ không biết đi." Lão phu nhân chưa chờ Ân phu nhân mở miệng, lienf nói trước.

Tiểu Ma Vương ngu ngơ gật đầu: "Vậy được thôi, cháu nhớ rồi."

"Bạn nhỏ của nhà trẻ bọn cháu, đều có thể đếm đến một trăm."

Lão phu nhân nghi hoặc: "Là như vậy sao?"

"Vậy vì sao bọn họ không biết?"

Ân phu nhân cũng có chút không hiểu chỉ số IQ của trẻ con bây giờ cho lắm, "Lẽ nào là vì bọn họ muốn xây dựng hình tượng ngây ngốc?"

"Còn bé tí đã có loại kỹ năng diễn xuất này rồi sao?"

Sau khi Phó Ấu Sanh và Ân Mặc nghe rồi, nhìn nhau mỉm cười.

"Bà nội, mẹ, hai người đừng dạy nó." Ân Mặc bước tới bế con trai từ trên sofa lên, "Trường mẫu giáo Tiểu Ma VƯơng học, là cần phải trải qua kiểm tra IQ mới có thể nhập học."

"Những đứa trẻ kia đừng nói đếm số đến một trăm, cộng trừ nhân chia trong vòng một trăm cũng có không ít bạn nhỏ biết tính."

Ví dụ như Tiểu Ma Vương bây giờ tuy mới ba tuổi, dựa theo năng lực học tập của nhóc, mặc dù là bây giờ bắt đầu vào tiểu học, cũng là dưa dả.

Đương nhiên, Phó Ấu Sanh và Ân Mặc đều không muốn để con lớn quá nhanh.

Vẫn phải học xong mẫu giáo.

Ân phu nhân: "Suýt quên mất."

"Bé cưng nhà chúng ta thật lợi hại."

Tiểu Ma Vương dù rất muốn mẹ ôm, nhưng được ba ôm cũng không phải không thể nhịn.

Dù sao, bắt đầu từ ngày kia, nhóc liền có thể đơn độc ở chung cuộc sống hai người với mẹ rồi!

Thật vui vẻ.

Cuộc sống không có ba tranh sủng.

Trên gương mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Tiểu Ma Vương mang theo nụ cười mật ngọt.

Phó Ấu Sanh nhéo nhóe gương mặt nhỏ đáng yêu quá trời của con trai nhà mình: "Bé cưng con cười cái gì?"

"Hì hì hì."

"Nhớ mẹ."

Phó Ấu Sanh trong lòng mềm mại vô cùng: "Thật ngoan."

"Ngoan cái gì, nam tử hán đều đã ba tuổi rồi, còn dính mẹ."

Ân Mặc bế Tiểu Ma Vương lên lầu.

"Bà nội, mẹ, hai người nghỉ ngơi một lá đi ạ, hôm nay trông Tiểu Ma Vương chắc cũng mệt rồi."

Phó Ấu Sanh tràn đầy ý cười.

Ân phu nhân còn chưa kịp mở miệng, lão phu nhân đã tràn đầy năng lượng nói: "Cái này có gì mà mệt, nhìn đứa chắt trai này, bà nội liền vui vẻ, tối nay còn có thể ăn thêm một bát cơm."

Ân phu nhân đỡ lão phu nhân trở về phòng: "Được, tối nay con sẽ bảo dì giúp việc xới thêm chút cơm cho mẹ."

"Nghỉ trưa một lát, tối muộn mẹ còn có thể có sức lực ăn nhiều hơn chút."

Phó Ấu Sanh cùng Ân phu nhân đưa lao phu nhân trở về phòng.

Bởi vì bà cụ đi đứng không tốt, cho nên bà ở lầu một rất thuận tiện.

Nhìn tràn đầy sức sống, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn rồi, mấy năm gần đây, lão phu nhân ngay cả sườn xám cũng ít khi mặc, dù sao người già mặc cũng không tiện hoạt động.

Phó Ấu Sanh hôm nay ra ngoài mặc một chiếc áo khoác dạ màu đỏ, màu sắc vô cùng bắt mắt lại phù hợp với mùa đông ngày Tết.

Rất nhiều người không áp được loại màu đỏ rất cơ bản này, rất dễ bị màu sắc đoạt mất hiệu quả thị giác.

Nhưng mặc trên người Phó Ấu Sanh, lại là người làm tôn y phục lên càng đẹp mắt hơn.

Cho nên chờ khi Phó Ấu Sanh vừa về đến phòng ngủ, liền nghe thấy con trai nhà mình khen ngợi: "Mẹ mặc đồ màu đỏ xinh đẹp."

"Chờ khi chúng ta cùng nhau lên TV, mẹ cũng mặc màu đỏ được không ạ?"

Phó Ấu Sanh cố ý trêu nhóc: "VÌ sao, mẹ mặc màu khác không đẹp sao?"

Tiểu Ma Vương rối rắm một giây.

"Cũng không phải không đẹp, mẹ mặc cái gì cũng đẹp hết, nhưng mặc màu đỏ đặc biệt đẹp."

Phó Ấu Sanh bị biểu cảm phiền não của con trai nhà mình chọc cười.

Giây tiếp theo.

Lời của con trai, khiến nụ cười trên mặt cô cứng lại mấy phần.

Tiểu Ma Vương rất nghiêm túc hỏi: "Mẹ ơi, khi lên TV, con có thể gọi mẹ là mẹ không ạ?"

Phó Ấu Sanh ngồi xổm xuống, ôm con trai vào lòng: "Đương nhiên."

"Mẹ là mẹ của con, con là bé cưng của mẹ, bất kỳ chỗ nào đều có thể gọi."

Trước đây vì để bảo vệ Tiểu Ma Vương, thỉnh thoảng khi Ân phu nhân dẫn nhóc ra ngoài thăm ban hoặc ăn cơm, ngẫu nhiên thấy quảng cáo của Phó Ấu Sanh, đều là không thể để Tiểu Ma Vương gọi là mẹ.

Khi đông người, không thể để người khác biết Phó Ấu Sanh là mẹ nhóc.

Đây là chuyện Tiểu Ma Vương vẫn luôn nhận định.

Phó Ấu Sanh nói bên tai nhóc: "Tham gia chương trình này, chính là muốn để người khắp thiên hạ đều biết, mẹ của bạn nhỏ Ân Đình Lễ là Phó Ấu Sanh."

"Có được không?"

"Được!"

Hai mắt Tiểu Ma Vương đều sáng lên, "Bọn họ còn không tin mẹ con là mẹ tiên nữ xinh đẹp nhất trên đời, chờ khi chúng ta lên TV, bạn nhỏ ở nhà trẻ sẽ tin tưởng con rồi!"

Phó Ấu Sanh trong mắt rưng rưng, lại không để nước mắt chảy ra, chỉ là khóe môi con lên thật lớn: "Được đó, đại hội thể thao cha mẹ – con cái lần sau sẽ không để ông bà nội tham gia nữa, ba mẹ tham gia cùng con."

"Giống như các bạn nhỏ khác, ba mẹ cùng đi chung với con."

"Thật không ạ?"

Tiểu Ma Vương không ngờ còn có loại chuyện tốt này?

Kinh hỉ hôm nay có chút nhiều nha.

Ân Mặc kéo Phó Ấu Sanh đứng lên khỏi mặt đất.

Một nhà ba người ngồi xuống sofa: "Mẹ con có khi nào lừa con đâu."

"Mẹ thật tốt."

Tiểu Ma Vương mừng rơn hôn lên má mẹ một cái.

Khóe mắt không cẩn thận liếc thấy cha mình.

Sau đó chần chừ hai giây, cũng hôn một cái lên má ba mình một cách rất gượng ép, "Cũng cảm ơn ba."

So với vui sướиɠ khi hôn mẹ, hôn ba liền mang theo sự đối phó rõ ràng.

Phó Ấu Sanh bị dáng vẻ tiêu chuẩn kép của nhóc chọc cười.

Ngược lại Ân Mặc, dùng sức vỗ vào mông nhỏ của nhóc một cái.

Tiểu Ma Vương không đau.

Nhưng lại cố ý oa oa kêu lớn: "Mẹ ơi, ba bắt nạt con, mẹ cứu con!"

Vùng vẫy muốn tìm mẹ.

Giọng sữa mang theo không khí vui vẻ, truyền ra rất xa rất xa.

*

Sáng sớm ngày mùng ba.

Tổ chương trình đến biệt thự Lộc Hà Công Quán đúng giờ, tới đón mẹ con Phó Ấu Sanh cùng đến hiện trường ghi hình chương trình này.

Mỗi một kỳ chương trình đều sẽ đổi một địa điểm ghi hình.

Cơ bản đều ở một số địa phương phong cảnh đặc biệt.

Lần này đi là ngọn núi Phục Viễn trập trùng không ngớt, núi Phục Viên vào mùa đông, đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, ngọn nói trập trùng bao phủ từng tầng bông tuyết dày đặc.

Chỉ có đường núi được dọn dẹp để ra một làn đường.

Tiểu Ma Vương lần đầu tiên nhìn thấy đường núi dốc như vậy.

Rất lấy làm lạ.

Đạo diễn ghi hình chĩa máy quay về phía Tiểu Ma Vương, anh ta nghe nói mấy bạn nhỏ trong xe khác đã bị dọa khóc rồi.

Từ trên xe nhìn ra, những vách đá cheo leo bên ngoài, đặc biệt nguy hiểm.

"Bạn nhỏ Ân Đình Lễ, cháu không sợ sao?"

Tiểu Ma VƯơng có người nói chuyện với nhóc, rất lễ phép ngồi thẳng dậy, ánh mắt đặt trên người đạo diễn ghi hình: "Chú à chú sợ ạ?"

"Sợ, thì không cần miễn cưỡng."

Đạo diễn ghi hình được bạn nhỏ an ủi: "......"

Tài xế và cameraman trong xe đều không nhịn được cười ra tiếng.

Người khác không biết, Phó Ấu Sanh còn có thể không biết con nhà mình, cô cố nén cười: "Bé cưng, không được ức hϊếp các chú."
« Chương TrướcChương Tiếp »