Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 75: Tất cả đều là vì để sinh bé cưng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới ánh đèn rực rỡ, chất liệu từng bộ đồ nhỏ cái này còn mỏng hơn cái kia quả thực muốn lóe mù mắt Phó Ấu Sanh.

Bà Thương nhìn cô nói: “Đều là vì bé cưng.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Siết chặt nắm tay nhỏ: “Không cần thử nữa, gói hết lại cho tôi đi.”

Size này, cô mặc vừa vặn.

Ở dưới mí mắt người khác thử loại nội y phong cách này, Phó Ấu Sanh cảm thấy thực sự đã phá vỡ điểm mấu chốt trong cách ăn mặc của cô.

Dè dặt phong nhã truyền thừa của Phó gia, vẫn còn trong xương cốt của Phó Ấu Sanh.

Mặc dù là gia nhập làng giải trí, Phó Ấu Sanh cũng chưa bao giờ quay chụp loại bìa tạp chí cùng quảng cáo giới hạn độ tuổi kia, rất nhiều tạp chí hàng đầu quốc tế đều thích ăn mặc táo bạo, mà khi Phó Ấu Sanh lựa chọn những thông cáo này, đều sẽ nói rõ với đối phương trước.

Điểm mấu chốt của cô ở chỗ nào.

Vì vậy, trang bìa táo bạo nhất của Phó Ấu Sanh trên mạng hiện tại, có lẽ cũng chính là trang bìa tạp chí thời trang mặc váy ngắn hai dây, phủ một tấm chăn.

Có điều ――

Bà Thương nói đúng, tất cả đều là vì bé cưng.

Hời cho tên chó cún Ân Mặc kia rồi.

Bà Thương vừa nghe Phó Ấu Sanh buông lỏng.

Lập tức dẫn cô đi đến trước một cánh cửa lớn.

Cửa lớn là loại màu vàng cổ điển kiểu Âu, vô cùng xinh đẹp lộng lẫy, “Đưa cô đi xem cái đẹp hơn.”

“Chỉ những VIP cao cấp tiêu phí hơn một triệu mới có tư cách đi vào.”

Bà Thương nói một cách thần bí cực kỳ.

Phó Ấu Sanh luôn cảm thấy, đây là cánh cửa mở ra xứ sở thần tiên của Alice gì đó.

Còn cao hơn mức chi tiêu của hàng hóa xa xỉ sao……

“Váy ngủ ở chỗ này đều do tôi đích thân thiết kế, đích thân trải nghiệm, tuyệt đối vô cùng trêu người.”

Bà Thương nhỏ giọng nói bên tai Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh nhìn từng chiếc váy ngủ xinh đẹp quyến rũ kia đang treo trên tường, con ngươi đen nhánh co rúm lại một chút.

Không nhịn được giơ ngón tay cái lên với bà Thương: “Lợi hại……”

Có bà xã có tình thú như bà Thương, cuộc sống của đàn ông đúng là tính phúc(*).

(*)性福 – Tính phúc: hạnh phúc, sung sướиɠ trong chuyện sinh hoạt vợ chồng

Vốn dĩ cảm thấy Ân Mặc không xứng để mình ăn mặc thế này quyến rũ anh.

Nhưng nhìn bà Thương đều nỗ lực như vậy, Phó Ấu Sanh cảm thấy Ân Mặc vẫn khá đáng thương.

Vợ nhà người ta đều có tình có thú như vậy.

Cho nên khi bà Thương hỏi cô có muốn thử thêm mấy loại váy ngủ này hay không, Phó Ấu Sanh đã gật đầu, tự mình chọn sáu chiếc.

Lại quay lại đi chọn sáu bộ nội y cùng màu, sau đó tính tiền một thể.

Vốn dĩ bà Thương nói là tặng cô.

Nhưng Phó Ấu Sanh lại lắc lắc đầu: “Ừm, mở VIP cao cấp ở chỗ các cô cho tôi đi.”

“Có thẻ không?”

“Nạp tiền.”

Bà Thương chợt cười: “Tiến bộ rồi nha.”

Vừa rồi nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Phó Ấu Sanh, vốn còn tưởng đời này cô đều sẽ không bước vào chỗ của mình nữa cơ.

Không ngờ, tâm tình của cô trái lại chỉnh đốn rất nhanh.

Phó Ấu Sanh bắt gặp ánh mắt của bà Thương, môi mỏng cong lên: “Cho dù không lấy lòng đàn ông, cũng phải lấy lòng chính chúng ta chứ.”

“Váy ngủ, nội y xinh đẹp như vậy, nào có người phụ nữ nào có thể không động lòng đây.”

Cho dù Phó Ấu Sanh chưa mặc thử, dựa theo gu thẩm mỹ thời trang nhạy cảm của cô, những thiết kế này của bà Thương, bất kể là người phụ nữ nào mặc lên đều sẽ rất đẹp.

Đương nhiên.

Chỉ giới hạn trong những quý cô có khả năng tự quản lý tốt vóc dáng.

Dù gì những thiết kế này của bà Thương, yêu cầu về vóc dáng rất cao.

Chỉ có mất size có thể mặc.

Phó Ấu Sanh vừa hay chính là loại cân đố nhất.

Chờ đến khi Phó Ấu Sanh thắng lợi trở về.

Ai ngờ, vừa đến cửa nhà, thì đã nhận được điện thoại của Ân Mặc.

Bà nội nhớ họ rồi, bảo bọn họ về nhà ăn cơm.

Kể từ sau khi hôn lễ tổ chức xong, Phó Ấu Sanh cùng Ân Mặc trên cơ bản cứ hai tuần sẽ về một lần, chủ yếu là bà nội đã lớn tuổi rồi, cũng không biết còn có thể ở bên cạnh bà bao lâu nữa.

Phó Ấu Sanh vẫn rất thích bà nội, dĩ nhiên sẽ không từ chối.

Ân Mặc đã bảo tài xế chờ ngoài cổng biệt thự.

Đến lúc đó cùng đến cao ốc Thắng Cảnh đón anh.

Phó Ấu Sanh liếc nhìn mấy túi giấy trong tay, dặn dò quản gia: “Không cần mở ra, để hết vào phòng thay đồ cho tôi là được, chờ khi tôi về sẽ tự mở.”

Quản gia cung kính: “Vâng ạ, phu nhân yên tâm.”

Quản gia làm việc, trước giờ Phó Ấu Sanh luôn yên tâm, dù sao nếu như không có chút năng lực, cũng không thể làm việc dưới mí mắt của Ân Mặc nhiều năm như vậy.

Chẳng qua là……

Nghĩ đến việc mình ăn gì đều phải bị quản gia báo cáo cho Ân Mặc, Phó Ấu Sanh quay người nhắc nhở một câu: “Cấm nói cho tiên sinh!”

Quản gia đứng thẳng người: “Phu nhân yên tâm!”

“Tiên sinh thường chỉ hỏi ngày thường phu nhân ăn mặc ở đi lại, tâm trạng thế nào.”

Ý của quản gia rất rõ ràng, Ân Mặc cùng lắm chỉ hỏi mình đã mua cái gì.

Phó Ấu Sanh đương nhiên biết.

Thoáng yên tâm: “Được, vậy bà mang vào cho tôi, buổi tối chúng tôi không ăn cơm ở nhà.”

Nói xong, Phó Ấu Sanh liền rời khỏi biệt thự.

Hôm nay vì đi ra ngoài dạo phố, Phó Ấu Sanh còn cẩn thận trưng diện một phen.

Tất nhiên có thể đi gặp trưởng bối.

Cũng không cần nghỉ ngơi chỉnh đốn nhiều thêm.

Sau khi Ân Mặc lên xe.

Thấy Phó Ấu Sanh bộ dạng uể oải ngồi dựa trên lưng ghế, nghĩ đến chuyện cô nói hôm nay muốn đi dạo phô với bà Thương, hỏi: “Dạo phố mệt rồi hả?”

Trong đầu Phó Ấu Sanh đột nhiên hiện ra những món đồ hôm nay mua, vô thức che khuôn mặt nhỏ lại: “Là mệt rồi.”

Vì đang che mặt, nên nói chuyện ồm ồm.

Khiến Ân Mặc phải nhìn cô thêm hai lần: “Đỏ mặt cái gì.”

Ngón tay ngườn đàn ông vô thức chạm vào vành tai nhỏ xinh đẹp tinh xảo của Phó Ấu Sanh, lúc này vành tai ửng đỏ mơ hồ.

Chỉ là chưa đợi Ân Mặc chạm vào, đã bị Phó Ấu Sanh linh hoạt né tránh.

“Đừng lộn xộn.”

Phó Ấu Sanh buông tay nhỏ xuống, mở to đôi mắt ẩm ướt trừng Ân Mặc.

ÂN Mặc bất đắc dĩ thu tay về: “Được, không chạm vào em.”

“Vậy ngược lại em nói xem, làm chuyện xấu gì rồi, mà đối diện với anh lại đỏ mặt?”

“Hửm?”

Không gian trong xe chỉ lớn như vậy, giọng nói của Ân Mặc quanh quẩn bê tai cô.

Phó Ấu Sanh xoa xoa vành tai, để mình giữ vững bình tĩnh.

Không cần nghĩ những hình ảnh lung ta lung tung, đều là vì con, vì con!

“Em còn lâu mới nghĩ chuyện xấu.” Sau khi Phó Ấu Sanh bình tĩnh lại, nghiêm trang trả lời.

Nhìn biểu cảm nhỏ này của cô, Ân Mặc càng chắc chắn cô làm chuyện xấu gì đó sau lưng mình.

Cô chưa bao giờ xe giấu được những gì trên mặt.

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, anh nói nhiều thế.” Phó Ấu Sanh trợn mắt nhìn anh, “Đợi lát nữa về đến nhà anh đừng có giống như người câm.”

Ân Mặc bị giọng điệu đúng lý hợp tình của cô vợ nhà mình chọc cười.

Phó Ấu Sanh thấy anh cười nhạo mình, cảm thấy chỉ dùng ánh mắt công kích cũng vô dụng, vì vậy dùng sức nhéo vào mu bàn tay anh: “Còn cười, anh còn không biết xấu hổ mà cười!”

Ân Mặc ôm cô từ vị trí bên cạnh qua.

Yết hầu khẽ lăn lộn, phát ra tiếng cười trầm thấp mà vui sướиɠ: “Anh rất không biết xấu hổ.”

“Ngược lại là bà Ân , làm chuyện gì không biết xấu hổ rồi?”

Khuôn mặt nhỏ của Phó Ấu Sanh cứng đờ.

Lọt vào tầm mắt liền bắt gặp đôi mắt mỉm cười kia của Ân Mặc.

Tức khắc hiểu rõ, tên chó cún này là đang thăm dò cô, lập tức đem khuôn mặt nhỏ của mình vùi trên vai anh: “Không cho phép nhìn em!”

Năng lực quan sát của Ân Mặc quá mạnh, bí mật nhỏ gì cũng không giấu được.

Phó Ấu Sanh cảm thấy mình thật ngây thơ.

Không được.

Cô phải lật lại một nước mới được.

Phó Ấu Sanh bỗng nhiên dùng hai tay chủ động quàng qua cái cổ thon dài trắng nõn của người đàn ông, cánh môi mềm mại như hoa anh đào cọ sát vào tai anh, giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại: “Ông xã, em có kinh hỉ dành cho anh.”

“Tối nay, mong chờ không?”

Đáy mắt Ân Mặc lập tức nhiễm cảm xúc thâm trầm nồng đậm.

Bàn tay to đang ôm eo Phó Ấu Sanh hơi dùng sức.

“Kinh hỉ gì?”

“Vi phu chỉ tiếp nhận kinh hỉ trên giường của bà Ân.”

Bàn tay to của Ân Mặc vốn đang phủ bên hông cô chậm rãi hướng lên trên, cách lớp vải mỏng manh, có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi nóng lộ ra từ tấm lưng mảnh khảnh của cô.

Ánh mắt rơi vào vành tai nhỏ vẫn còn đỏ của cô.

Vừa định hôn nhẹ lên mặt.

Giây tiếp theo.

Cửa xe liền mở ra.

Không biết lúc nào, chiếc xe đã sớm dừng trước cổng nhà cũ rồi.

Bà Ân để lại một câu bên tai anh: “Ngoan ngoãn chờ là được.”

Nói xong, giẫm lên giày bệt, thong dong xuống xe đi bộ về nhà.

Ân Mặc nhìn dáng người bà Ân mặc dù đi giày bệt nhưng vẫn yêu kiều như cũ, môi mỏng khẽ cong lên.

Anh rất mong chờ.

Bà Ân có thể giở trò gì.

Trong phòng khách.

Biết hai người Phó Ấu Sanh tới, Ân phu nhân đã sớm sai người chuẩn bị xong điểm tâm trà hoa quả mà Phó Ấu Sanh thích ăn.

Vừa định ra ngoài đón bọn họ, thì thấy Phó Ấu Sanh đã vào cửa rồi.

“Mẹ.”

“Bà nội!”

Ân Lâm đã đi công tác, trong nhà chỉ có hai vị nữ quyến này.

Vừa thấy Phó Ấu Sanh, bà nội lập tức mặt mày rạng rỡ: “Ấu Ấu tới rồi, bà nội rất nhớ cháu.”

“Cháu cũng nhớ bà nội.” Phó Ấu Sanh nhìn hôm nay bà nội mặc một chiếc sườn xám thêu hoa mẫu đơn lớn màu đỏ sẫm, thật tâm thật ý khen ngợi: “Bộ sườn xám này của bà nội đẹp thật đó, vừa đoan trang lại tràn đầy sức sống, cả người đều trẻ ra mười mấy tuổi.”

“Ui chao, trẻ ra mười mấy tuổi vậy không phải trở thành lão yêu tinh sao.” Bà nội mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn cười không ngớt trước lời khen ngợi của Phó Ấu Sanh.

Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ yêu cái đẹp, bất kể là trong độ tuổi nào, đều thích được người khác khen ăn mặc đẹp.

Ân lão phu nhân dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Ân phu nhân ở bên cạnh ghen tị rồi: “Bộ này của mẹ không đẹp sao?”

Phó Ấu Sanh lập tức chuyển dời tầm mắt lên người mẹ chồng.

Mẹ chồng hôm nay mặc một chiếc váy dài hết sức đơn giản mà trang nhã, chẳng qua là màu sắc có hơi nhạt, đặc biệt là bị lấn át bởi chiếc sườn xám ung dung hào hoa kia của lão phu nhân, liền không có bắt mắt lắm.

Không ngờ mẹ chồng thế mà lại cũng mặc đồ mới chào đón mình.

Phó Ấu Sanh lập tức mở miệng: “Hôm nay mẹ đẹp như hoa phong lan mà mẹ trồng vậy, vừa tao nhã lại quyến rũ.”

“Cũng đẹp giống như bà nội.”

“Sau này con phải đi theo hai người học cách bảo dưỡng mới được.”

Chọc cho hai vị nữ sĩ vô cùng vui vẻ.

Ân phu nhân vốn chỉ muốn chọc con dâu một chút, nhưng lại bị con dâu chọc cười.

Sau khi người một nhà ngồi xuống.

Lão phu nhân nắm lấy tay của Phó Ấu Sanh: “Bà nội đặt cho cháu hai bộ sườn xám, đúng lúc hôm nay bảo người lấy về rồi, khi các cháu đi nhớ cầm theo.”

“Cảm ơn bà nội.”

Phó Ấu Sanh cảm ơn một cách giòn giã: “Bà thật tốt với cháu.”

Ân phu nhân không chịu thua kém: “Mẹ chuẩn bị cho con trang sức phối với sườn xám rồi, cũng đừng quên đấy.”

Phó Ấu Sanh chỉ chớp chớp mắt: “Cảm ơn mẹ ạ.”

“Mẹ cũng đặc biệt đặc biệt tốt!”

Cảm ơn thẳng thắn, ánh mắt thuần túy, khiến Ân phu nhân càng thêm hài lòng với cô con dâu này.

Có điều…….

Ánh mắt rơi trên bụng nhỏ bằng phẳng của cô.

Trong lòng thở dài, chỗ nào cũng tốt, chỉ là còn thiếu cháu trai.

Nhưng nghĩ đến hai người họ đã bắt đầu chuẩn bị mang thai, Ân phu nhân không có tạo áp lực cho hai người họ, “Tối nay chương trình tạp kỹ hai đứa quay có phải phát sóng tập đầu không, chi bằng, hai đứa ở nhà một ngày, chúng ta cùng nhau xem?”

Mẹ chồng cũng đã mở miệng giữ người rồi, dù sao cũng không có việc gì, Phó Ấu Sanh dĩ nhiên là đồng ý.

Ngược lại Ân Mặc hơi cau mày, “Mẹ ――”

Nếu như ở nhà, kinh hỉ của bà Ân, há chẳng phải sẽ xôi hỏng bỏng không rồi.

Ân phu nhân trừng mắt nhìn anh, vừa nghe giọng điệu này của anh thì biết ngay muốn từ chối, trực tiếp cắt đứt lời của anh: “Con muốn đi thì tự đi đi, một mình Ấu Ấu ở lại cũng được.”

“Dù sao cũng không cần con xem cùng chúng ta.”

Ân Mặc: “……”

Thấy Phó Ấu Sanh vẫn đang cười hả hê khi anh bị giáo huấn, Ân Mặc bị cô làm cho tức cười rồi.

Tối đó, hai người quả nhiên ở lại nhà.

8 giờ tối, tập phát sóng đầu tiên chính thức bắt đầu.

Đan phát sóng trên chiếc TV to đùng trong phòng khác, Ân phu nhân còn tìm thây một chiếc máy tính bảng, chuẩn bị mở làn đạn trong thời gian thực.

“Mẹ, mẹ còn biết xem cái này ư?” Phó Ấu Sanh có chút kinh ngạc, sao lại cảm giác mẹ chồng cái gì cũng biết, còn chơi lưu loát hơn cả người trẻ tuổi.”

Ân phu nhân quơ quơ máy tính bảng: “Mẹ đây là theo kịp thời đại.”

“Còn phải nhờ vào việc có con dâu làm diễn viên, nếu không mẹ cũng không hiểu.”

Bây giờ ra ngoài chơi mạt chược với những quý phu nhân kia, Ân phu nhân nói một số từ thông dụng mà giới trẻ thường dùng, những quý phu nhân kia đều không hiểu.

Thẳng thắn khen Ân phu nhân có một trái tim trẻ trung, thảo nào càng nhiều tuổi càng trẻ ra.

Ân Mặc mặt không cảm xúc ngồi một bên sofa, nhìn hai mẹ chồng nàng dâu tâng bốc lẫn nhau, y như hai mẹ con ruột.

Liếc mắt nhìn thời gian trên dồng hồ.

Mới 8h10.

Ân Mặc rất hiếm khi lãng phí thời gian để xem chương trình tạp kỹ, trừ show tạp kỹ của Phó Ấu Sanh ra.

Nhưng cũng là thỉnh thoảng thời gian rảnh.

Nếu như bây giờ ở nhà, anh đã về phòng làm việc, hai tiếng sau, cùng bà Ân tiến hành sinh hoạt vợ chồng cần thiết, rồi đi ngủ, thời gian vừa khít.

Thấy Ân Mặc nhìn đồng hồ.

Ân phu nhân sâu kín liếc anh một cái: “Nếu như con bận, vậy về nhà của con đi.”

Ân Mặc liếc nhìn Phó Ấu Sanh ở bên cạnh bà, cười cứng nhắc: “Không bận.”

“Không bận thì đừng nhìn đồng hồ mãi, chỉ con có đồng hồ!” Ân phu nhân tức giận.

Phó Ấu Sanh giải vây cho ông xã mình: “Mẹ, mau xem, con cùng Ân Mặc sắp xuất hiện rồi.”

Ân phu nhân lập tức chuyển tầm mắt lên TV.

Không thèm để ý đến Ân Mặc, đứa con trai khiến bà bực mình này nữa.

Xem con dâu chẳng tốt hơn à.

Lúc Phó Ấu Sanh và Ân Mặc xuất hiện, làn đạn quả thực sắp điên rồi.

「Đây là chương trình tạp kỹ sao? Đây thực sự không phải hiện trường quảng cáo phim bom tấn gì đó chứ?」

「Má ơi, bữa tiệc thị giác của nhan cẩu!」

「Hu hu hu, nữ thần quá ngọt rồi đó, dáng vẻ len lén nhéo ông xã dường như nhìn thấy bản thân tôi rồi」

「Ha ha ha, có chút cute」

「Ai có thể ngờ bình thường mỹ nhân sườn xám cao quý lạnh lùng xinh đẹp ở nhà thế mà còn kén ăn!」

「Trời má, Ân tổng quá cưng chiều rồi đó, thế mà còn quan tâm lượng dinh dưỡng hấp thụ mỗi ngày ba bữa của nữ thần?」

「Các bác dám tin một tổng tài trăm công nghìn việc có thời gian để quan tâm chút chuyện vặt này, có hơi giả」

「Tôi cũng cảm thấy có hơi giả……」

「Chanh tinh ẩn hiện đằng trước ――――」

「Ân tổng lại không phải diễn viên, không cần phải diễn ok?」

「Đừng để ý bọn chanh tinh, tiếp tục xem đi.」

「Giá trị nhan sắc của hai người này nếu như không sinh một bé cưng có giá trị nhan sắc cao thật sự quá lãng phí gen rồi đó?」

「Đoàn giục sinh tới đây」

「Đại quân gục sinh giá đáo ――」

Tập phát đầu tiên của chương trình phát sóng đến đoạn bọn họ đυ.ng phải Thẩm Hành Chu thì kết thúc, dù gì cũng còn có ba nhóm khách mời khác.

Thời lượng lên hình của hai người họ đã rất cao rồi.

Đúng như dự đoán.

Chương trình vừa phát sóng, mấy hashtag liên quan đã xông lên hot search.

Sau khi về phòng.

Phó Ấu Sanh lướt hot search, nhìn về phía Ân Mặc: “Vừa rồi mẹ dù không nói gì, nhưng đã nhìn bụng nỏ của em mấy lần ròi.”

Thấy anh lên giường, Phó Ấu Sanh một cước đá lên: “Đều tại anh không phối hợp.”
« Chương TrướcChương Tiếp »