Chương 59: Tốt nhất của năm

Hôn ước từ nhỏ?

Đôi môi Phó Ấu Sanh khe khẽ nhếch lên.

So với bộ dáng bận tâm vẫn còn nhéo Ân Mặc vừa rồi, sau khi nghe thấy lời này, cô trực tiếp buông tay ra.

Giây tiếp theo.

Tay còn chưa kịp buông ra, thì đã bị Ân Mặc nắm ngược trở lại.

Hoàn toàn không quan tâm vẻ mặt bị tổn thương kia của Nhan Thuần Thuần.

Ấn đường nhíu thật sâu, ngữ điệu lạnh lùng lãnh đạm: “Ông nội chưa từng nhắc tới hôn ước từ nhỏ gì đó với cháu, hiện tại cháu đã kết hôn, thỉnh cầu chú Nhan sau này đừng nhắc lại nữa.”

Người nói bọn họ đính hôn từ nhỏ chính là cha của Nhan Thuần Thuần.

Cha Nhan bị một tiểu bối khiển trách một cách không chút lưu tình, trên mặt có chút không nén được giận.

Nhưng nghĩ đến thân phận lúc này của Ân Mặc, đương nhiên không dám ở trước mặt anh r vẻ trưởng bối gì cả.

Đều là cáo già, cha Nhan lập tức chuyển đề tài: “Cháu trai nói đúng lắm, chú nói giỡn thôi.”

“Vị này chính là cháu dâu à, rất xứng đôi với cháu trai.”

Ân lão phu nhân cũng cảm thấy thế giao này không biết nói chuyện cho lắm.

Ở lại nước ngoài nhiều năm như vậy, ngay cả lễ phép cơ bản đều không còn nữa.

Thật sự đã học được bản lĩnh ăn nói xằng bậy một cách thẳng thắn kia của người nước ngoài ở nước nào đó.

Trước mặt cháu trai cháu dâu bà, nhắc tới hôn ước từ nhỏ cái gì chứ.

Tạm thời không nói chuyện này không có chủ định, cho dù có chủ định, vậy cũng là chuyện của trước đây rồi.

Biết rõ nàng dâu của Ân Mặc đang ở trước mặt, còn nói hươu nói vượn.

Ân lão phu nhân chống gậy, nhìn Nhan Thuần Thuần đang dùng loại ánh mắt thay lòng đổi dạ nhìn cháu trai nhà mình, cảm thấy có chút cay mắt.

Trực tiếp nói: “A Mặc, chẳng phải hôm nay phải đi cùng Ấu Ấu trở về nhà mẹ đẻ sao, đừng chậm trễ nữa, mau đi đi, ở nhà không cần các cháu.”

Ân phu nhân cũng tiến lên nắm tay Phó Ấu Sanh, đưa bọn họ ra cửa: “Mẹ đã sớm chuẩn bị xong quà cho nhà thông gia rồi, ở chỗ Ân Mặc, các con đừng quên nhé.”

“Vâng ạ, cảm ơn mẹ.”

Ân Mặc đi theo sau mẹ và vợ nhà mình, khi đi ngang qua một nhà Ân gia kia, thậm chí không thèm liếc nhìn.

Nhan Thuần Thuần cắn môi: “Anh Mặc……”

Cuối cùng.

Bước chân của Ân Mặc dừng lại.

Sau đó đột nhiên nhìn về phía cô ta.

Dưới ánh mắt mong đợi của Nhan Thuần Thuần.

Người đàn ông nhếch môi, ngay trước mặt tất cả mọi người ở đây, vân đạm phong khinh phun ra một câu: “Nhan tiểu thư, chúng ta thật sự không thân, làm phiền sau này xin gọi tên của tôi.”

Sau đó gật đầu với những trưởng bối khác: “Xin lỗi không tiếp được.”

Nhan Thuần Thuần muốn đuổi theo ra ngoài để giải thích, lại bị cha Nhan giữ lại: “Thuần Thuần, đừng làm càn.”

Ân lão phu nhân ngồi trên ghế chủ bị đem tất thảy nhìn ở trong mắt, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với con trai nhà mình: “Đứa con trai mà con sinh ra này giống hệt con ở mặt này, khát vọng sống sót khi đối mặt với vợ rất mạnh.”

Ân Lâm luôn cảm thấy lời này có mẹ ông rất thâm thúy.

Khát vọng sống sót của ông càng mạnh hơn: “Mẹ, khát vọng sống sót của con khi đối mặt với mẹ càng mạnh hơn.”

Ân lão phu nhân ngạo kiều khẽ hừ một tiếng: “Vậy con thật đúng là con trai ngoan có vợ quên mẹ già đấy.”

Ân Lâm: “……”

Lão phu nhân ngay sau đó tán gẫu cùng mấy chị em già, phớt lờ đứa con trai này.

Bên này.

Phó Ấu Sanh đi ở phía trước cùng Ân phu nhân.

Ân phu nhân chủ động giải thích với Phó Ấu Sanh: “Gia đình đó là giao tình thế hệ của ông cụ trước đây, ông cụ qua đời, gia đình họ chuyển ra nước ngoài thì không còn giao tình gì nữa, chẳng qua hai năm nay về nước định cư, lại thành hàng xóm cũ.”

“Con gái của Nhan gia không có quan hệ gì với Ân Mặc, cho dù đính hôn từ nhỏ cũng không thể chọn Nhan gia, con bé đó lúc nhỏ không đáng yêu.”

Câu cuối cùng này, là Ân phu nhân nhỏ giọng nói bên tai Phó Ấu Sanh.

Vốn dĩ Phó Ấu Sanh bởi vì câu hôn ước từ nhỏ này, trong lòng vẫn có chút khúc mắc.

Sau khi nghe được lời đó của mẹ chồng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cuối cùng cũng không còn căng ra nữa: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”

Cô hiểu rõ mẹ chồng là vì dỗ cô.

Ân phu nhân thấy tâm trạng cô đã khá hơn, lúc này mới tươi cười: “Mẹ thực sự không nói bừa, lần này con về nhà nhớ phải mang theo về mấy tấm hình hồi nhỏ của con, mẹ muốn dán lên tường phpngf các con.”

“Sau này chờ đến lúc con mang thai dọn về nhà cũ ở, thì ngày ngỳ nhìn ảnh hồi nhỏ của con và Ân Mặc, bé cưng chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn cả hai đứa!”

Là mẹ chồng ruột.

Ba câu không thể tách rời chuyện mang thai.

May mà Ân Mặc đã nhanh chóng tiến tới giải cứu cô.

“Mẹ, mẹ quay về trước đi.”

Ân phu nhân chậc một tiếng: “Đúng là con trai ngoan có nàng dâu quên mẹ già.”

Ân Mặc khẽ mỉm cười: “Cảm ơn mẹ khen ngợi.”

Phải nói rằng, có lúc cặp mẹ chồng nàng dâu Ân lão phu nhân và Ân phu nhân, đúng là vô cùng ăn ý.

Đặc biệt là ở mảng cà khịa con trai, quả thực giống nhau như đúc.

Bọn họ không dẫn theo tài xế.

Ân Mặc lái xe.

Anh mở cửa ghế phụ lái trước.

Thế nhưng Phó Ấu Sanh làm như không nhìn thấy, tự mình kéo mở cửa xe hàng ghế sau ra.

Trực tiếp coi anh là tài xế, ngồi vào ghế sau.

Ân mặc bất đắc dĩ đi đến cửa sau, mở cửa xe ra, bế người từ ghế sau lên ghế phụ lái, nhân thiện thắt dây an toàn, rồi khóa cửa bên ghế phụ lại.

Một loạt động tác làm rất nhanh.

Phó Ấu Sanh chỉ có thể mở mắt tròn xoe trừng anh.

Ân Mặc thuận lợi lái xe ra khỏi cổng nhà cũ.

Đi thẳng đến Phó gia.

Phó Ấu Sanh thấy dáng vẻ anh không nói một lời, cũng không định giải thích.

Nhíu nhíu mày: “Anh không có gì muốn nói với em?”

Không có gì để nói sao phải ôm cô đến ghế phụ lái!

Khi chờ đèn đỏ, Ân Mặc mới nghiêng mắt nhìn cô: “Chẳng phải mẹ đã giải thích với em rồi sao?”

Phó Ấu Sanh khoanh tay lại, lạnh lùng liếc anh, cố ý nói: “Mẹ nói lúc nhỏ hai người đặc biệt thích chơi cùng nhau, cho nên ông nội anh mới có thể nói đùa rằng định hôn ước từ nhỏ cho hai người.”

“Ồ?”

Ân Mặc nghĩ lại, đột nhiên thấp giọng cười ra tiếng, “Giống như kiểu chơi của em lúc nhỏ và Thẩm Hành Chu?”

“Bọn em chưa hề định hôn ước từ nhỏ gì gì đó.” Phó Ấu Sanh yếu ớt nhìn anh, “Không ngờ Ân tổng còn theo sát trào lưu, đính hôn từ nhỏ, siêu thật đấy.”

Ân Mặc biết rõ cô là cố tình chọc giận mình.

‘Vậy làm thế nào em mới có thể tin tưởng anh không có quan hệ gì với cô ấy?”

Phó Ấu Sanh nghĩ nghĩ: “Đều từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn có thể có quan hệ đơn thuần gì chứ?”

“Chẳng phải là anh nói ư, nam nữ từ nhỏ cùng nhau lớn lên khẳng định không đơn thuần.”

Lời này vẫn là lần trước khi Ân Mặc nhìn thấy cô gọi điện với Thẩm Hành Chu nói.

Bảo cô sau này cách xa Thẩm Hành Chu một chút.

Ân Mặc có loại cảm giác bê đá đập vào chân mình.

Nhưng Ân tổng há có thể dễ dàng nhận thua.

“Bà Ân, em không thể nghe lời chỉ nghe một nửa, ý của anh là nói, hai bên có một người có mục đích không đơn thuần.”

“Bây giờ rất rõ ràng, Thẩm Hành Chu không đơn thuần với em, mà Nhan Thuần Thuần không đơn thuần với anh.”

Ân Mặc khẽ mỉm cười: “Cho nên, bà Ân, sau này chúng ta đều cách xa bọn họ chút.”

Điểm logic tối đa.

Biểu cảm trên gương mặt nhỏ của Phó Ấu Sanh cứng đờ trong nháy mắt, không vui trợn mắt nhìn anh.

Đúng là tính toán hay.

Vừa lúc đèn đỏ đã sáng lên.

Ân Mặc nhìn về phía trước, đột nhiên nói một câu: “Người không đơn thuần như hai bọn họ, trái lại rất xứng.”

Phó Ấu Sanh suýt nữa bị choáng váng bởi hành vi ship lung tung(*) bất thình lình của Ân Mặc.

(*)Nguyên văn là 拉郎配 – Lạp lang phối: ý chỉ ghép 2 người không có tình cảm với nhau

“Anh đừng có mà xằng bậy!”

Ở trong lòng Phó Ấu Sanh, vợ tương lai của Thẩm Hành Chu, nhất định phải là một cô gái vừa hoạt bát vừa rạng rỡ, đơn thuần xinh đẹp, mới xứng được với Thẩm Hành Chu giống như trăng thanh gió mát trong lòng cô.

Về phần Nhan Thuần Thuần.

Chuyện hài hay nhất của năm: Bọn họ đẹp đôi.

Ân Mặc thật sự dám nói!

……

Ân Mặc muốn xằng bậy, Phó Ấu Sanh hoàn toàn không khống chế được.

Bởi vì anh muốn làm chuyện gì, căn bản sẽ không làm một cách lặng lẽ, mà sẽ làm đến mức kinh thiên động địa.

10 giờ sáng.

Bọn họ đến cổng Phó gia đúng giờ.

Thẩm Hành Chu Mặc áo khoác len màu nâu đang chờ ở cổng, thanh tuấn dịu dàng, chỉ đứng đó thôi, cũng giống như phong cảnh khiến người ta phải dừng bước.

Chiếc Maybach màu đen dừng ở ven đường.

Phó Ấu Sanh xuống xe, đi thẳng đến chỗ Thẩm Hành Chu.

Ân Mắc liếc bọn họ một cái, nhưng không có ngăn cản, ngược lại lấy quà đã chuẩn bị sẵn trong xe ra.

Mùng một Tết, đến nhà cha mẹ vợ, bất luận quan hệ như thế nào, tay không chính là bọn họ không đúng.

Phó gia tuy rằng từ bên ngoài nhìn vào là kiểu dáng tứ hợp viện rất khiêm tốn.

Nhưng chỉ cần vừa tiến vào, người hiểu chuyện tự nhiên sẽ hiểu.

Bên trong bất luận là thiết kế hay là trang trí nội thất, đều tuyệt đối đến từ bàn tay của bậc thầy.

Thậm chí vị trí đặt một chậu hoa, đều được chú trọng.

Thảm Hành Chu liếc nhìn đôi tay Ân Mặc cầm đầy đồ đạc, lần đầu tiên không có phong độ gì cả, chỉ tán gẫu với Phó Ấu Sanh, lặng thinh không đề cập đến việc đến giúp anh.

Anh ấy đã từng đến Phó gia trước.

Dĩ nhiên rất quen thuộc.

Trên đường đi, ngay cả người hầu của Phó gia cũng nhận ra Thẩm Hành Chu.

Màu mắt của Ân Mặc càng thâm trầm hơn.

Phần tình cảm những năm niên thiếu từ nhỏ đến lớn này, nh thực sự không thể soanhs với Chu Sơ Hành.

Nhưng mà.

Phó Ấu Sanh vĩnh viễn chỉ có thể là bà Ân của anh.

Không ai được phép ngấp nghé.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ buổi sáng, đôi môi mỏng của Ân Mặc khẽ nhếch lên một đường cong cực nhẹ, giống như thấm một tia ớn lạnh.

Mà ánh mắt của những người hầu đi ngang qua kia đều dừng trên người Ân Mặc.

Đối tượng(*) của đại tiểu thư thật sự đẹp quá trời, chẳng qua người hình như có chút lạnh lùng, có thể chăm sóc tốt cho đại tiểu thư nhà bọn họ sao?

(*)对象 – Đối tượng: ý chỉ người yêu (bạn trai, bạn gái)

Rất nhanh.

Tin tức mấy người Phó Ấu Sanh đã đến rồi được truyền tới chỗ Phó gia.

Phó gia cũng giống như Ân gia.

Đặc biệt Phó lão gia trở về, cho nên hôm nay thế giao, chi thứ, v.v. đến chúc Tết đông như trẩy hội.

Cũng may Phó lão gia ưa yên tĩnh, người đến chúc Tết về cơ bản đều là chúc xong thì đi ngay.

Khi mấy người Phó Ấu Sanh đến, ngoài người trong họ ra, không còn ai khác nữa.

Nhìn ông lão đã bạc trắng tóc mai đang ngồi trên ghế chủ vị, con người Phó Ấu Sanh khẽ co lại.

Tóc của ông nội trong ký ức vẫn chủ yếu là màu đen, mà bây giờ đã bạc trắng hết rồi.

Bà nội qua đời, dường như đã mang theo tất cả tinh – thần – khí(*) của ông nội.

(*)精神气 – Tinh Thần Khí: là ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người, chúng rất quan trọng tồn tại trong thể xác mỗi con người. Nó quyết định toàn bộ sự tồn tại và phát triển của con người đó, từ khi sinh ra, lớn lên và đến khi già đi. Các Đạo gia cho rằng Tinh – Khí – Thần chính là “tam bảo” trong mỗi con người chúng ta, ba yếu tố này cũng chính là thể hiện: Bản Thể, Năng Lượng và Tinh Thần của mỗi người. Bản Thể là Tinh hoa, Năng Lượng là nghị lực và tinh thần là nền tảng của sự sống, là ba yếu tố chính duy trì các hoạt động sống của cơ thể con người. Con người muốn tràn đầy sức sống khi và chỉ khi nạp đủ năng lượng; cơ thể con người mới lúc đó mới có thể phát triển khỏe mạnh và ít bệnh tật. (Theo nghethuattrenda)

“Ông nội……”

Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Ấu Ấu, đứa bé ngoan, qua đây.”

Ông nội Phó đã hơn bảy mươi tuổi, thân thể không bằng lúc trước, nhưng vẫn giữ được nho nhã ôn hòa thời tuổi trẻ.

So với những người khác đang nghiêm trang chờ đợi, ông cụ càng giống như gặp cháu gái hơn.

Phó Ân Thầm rất giống Phó lão gia, đáng tiếc con gái không nghe lời, luôn có thể phá vỡ hình tượng ôn hòa của ông.

Phó Ấu Sanh kéo tay Ân Mặc, cùng bước về phia trước.

Không quan tâm chút nào đến những trưởng bối khác ở hai bên đã thay đổi sắc mặt.

Lúc trước đuổi cô ra khỏi Phó gia, chính là những trưởng bối ở giữa thêm dầu vào lửa.

Phó Ấu Sanh không nảy sinh bất kỳ sự tôn trọng nào đối với họ.

Những thứ trong tay Ân Mặc đã được người hầu nhận lấy.

Lúc này chỉ nắm tay Phó Ấu Sanh, mặt mày khôi ngô, lịch thiệp ưu nhã: “Ông nội, năm mới vui vẻ. Cháu là Ân Mặc, chồng của Ấu Ấu.”

Nghe thấy lời của Ân Mặc, nhưng mắt Phó Ấu Sanh lại vẫn luôn nhìn ông nội.

Trên gương mặt già nua của Phó lão gia lộ ra mấy phần hài lòng, đánh giá anh một cách ôn hòa, gật đầu: “Không tồi, là người tốt.”

“Vẵn là ánh mắt của Ấu Ấu nhà chúng ta tốt.”

Khi nói lời này, Phó lão gia ý vị thâm trường quét mắt liếc nhìn những người Phó gia khác đang đứng ngồi không yên.

Dám thừa dịp lúc ông không ở nhà, đuổi đứa cháu gái ông yêu thương nhất ra ngoài.

Những người khác cũng thôi đi, dù sao một đám đều có lòng tư lợi, Phó Ân Thầm cũng mất trí theo.

Bị ông cụ liếc nhìn, sống lưng Phó Ân Thầm thấy ớn lạnh, nghĩ đến đêm giao thừa hôm qua, bị ông cụ phạt quỳ từ đường, phạt viết gia huấn, bây giờ vẫn còn cảm thấy đau đầu gối.

Mấy chục năm rồi, ông chưa từng quỳ từ đường, bị phạt viết gia huấn, bây giờ thì lại được cảm nhận một lần.

Ông cụ đứng ở phía sau lưng ông nói: “Lúc trước Ấu Ấu còn nhỏ, tôi chưa từng nhúng tay vào việc giáo dục của vợ chồng anh chị, Ấu Ấu bất kể là ở phương diện nào, cũng có thể được giáo dục rất tốt, nhưng vật cực tất phản(*), chẳng lẽ hai anh chị không hiểu à? May mà Ấu Ấu có sự ngoan cường, có sự quyết đoán, bất luận ở ngành nghề nào cũng cực kỳ ưu tú, không hổ là cháu gái của tôi.”

(*)物极必反 – Vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại (tương tự như câu: già néo đứt dây; tức nước vỡ bờ)

“Phó Ân Thầm, anh còn không bằng con bé.”

Từ nhỏ, Phó Ân Thầm chính là được khen ngợi mà lớn lên, sắp già rồi, thế nhưng lại bị cha mình trách mắng vậy.

Trong bóng tốt, ông đã quỳ suốt một đêm.

Nhìn đèn đuốc sáng trưng bên ngoài, nhưng lại như đòn cảnh tỉnh.

Phó Ấu Sanh luôn cảm thấy trong nhà hôm nay có chút kỳ quái.

Cô đã dẫn Ân Mặc đến cửa rồi, thế nhưng không có ai kêu gào đứa con của thương nhân như Ân Mặc không xứng với thanh cao ngạo cốt của Ân gia bọn họ.

Uy lực của ông nội mạnh thế ư?

Ngay khi cô theo bản năng nắm chặt tay Ân Mặc, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Bỗng nhiên, một câu nói của ông cụ, đã phá vỡ sự yên tĩnh bị cưỡng ép nén lại của nhà họ Phó, dấy lên cơn sóng dữ cuồn cuộn ngất trời.

Phó lão gia: “Sẵn tiện hôm nay tất cả đều là người trong họ chúng ta, đúng lúc lúc tôi muốn nói rõ ràng cho các người biết.”

“Đứa cháu gái duy nhất của ta, Phó Ấu Sanh, chính là người thừa kế của Phó gia.”

“Không được đâu lão gia tử(*)!”

(*)老爷子 – Lão gia tử: ông, cụ, ông cụ (dùng để xưng hô với người già với ý kính trọng). Thường thì mình sẽ dịch luôn là ông cụ, nhưng trong câu thoại thì mình xin phép để nguyên văn.