- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tim Đập Không Nghe Lời
- Chương 54: Ân Mặc: "Chê cười rồi, Ân mỗ gia giáo nghiêm."
Tim Đập Không Nghe Lời
Chương 54: Ân Mặc: "Chê cười rồi, Ân mỗ gia giáo nghiêm."
Phó Ấu Sanh hít một hơi thật sâu.
Hiện tại vô cùng may mắn, trước đó chưa có công khai quan hệ của hai người họ.
Nếu không chỉ dựa vào dấu răng trên cổ này của Ân mặc, cô cũng có thể lên hot search.
Tiêu đề hot search chắc chắn là loại cô không muốn nhìn thấy nhất!
Lúc đó khi cắn, cô không nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng cô điều càng không nghĩ đến là, Ân Mặc vậy mà lại có thể không thèm chút sĩ diện nào, hào phóng thoải mái để lộ ra, ngày đông anh quấn khăn quàng cổ cũng không kỳ lạ mà.
Hít một hơi thật sâu.
Thật vất vả mới bình tĩnh lại, Phó Ấu Sanh gửi từng chữ từng chữ qua cho anh:
[Anh, không, thể, che, một, chút, sao!]
Aanh Mặc gửi định vị cho cô.
YM: [Em làm ra, em nghĩ cách.]
[Tối nay còn có tiệc rượu thương vụ.]
Phó Ấu Sanh: “……”
YM: [Cho nên, trưa nay cùng nhau ăn cơm không?]
Phó Ấu Sanh nhìn thấy tin nhắn đó của anh, vốn không định đến ăn trưa cùng anh, nhìn thấy anh liền tức giận.
Muốn từ chối Ân Mặc.
Nhưng dấu răng chấm nhỏ li ti trên chiếc cổ thon dài kia của người đàn ông, khiến Phó Ấu Sanh không thể ngồi yên.
Ban ngày bị những nhân viên nhìn thấy cũng thôi đi.
Bọn họ cũng không biết là cô.
Nhưng mà ――
Có thể cùng tham gia tiệc rượu với Ân Mặc, có lẽ sẽ có người biết cô.
Dù sao, những người bạn kia của Ân Mặc đều biết rồi.
Quanh đi quẩn lại đều trong một vòng, về sau cô gặp người như thế nào.
Phó Ấu Sanh: [Em tự đến đó, bảo thư ký Ôn đợi em ở bãi đậu xe.]
YM: [Bên ngoài tuyết còn chưa tan, để tài xế đến đón em.]
Cô lái xem, Ân Mặc không yên tâm.
Phó Ấu Sanh từ trên sofa đứng lên, vươn vai.
Cảm giác nhức mỏi trên người vẫn chưa tiêu trừ, xuyên qua cửa sổ, nhìn bên ngoài đã bắt đầu quét tuyết rồi.
Nhưng khối lượng công việc rất lớn, thậm chí đến bây giờ, cũng chưa quét xong.
Cũng khó trách Ân Mặc không để cô tự lái xe.
Về điểm này, Phó Ấu Sanh không cố tình nổi nóng với anh, vừa hay cô cũng muốn trang điểm chuẩn bị một tí.
Điểm mấu chốt trong sự nghiệp của nữ minh tinh, chính là khi ra ngoài nhất định phải trang điểm, ai biết có thể gặp phải fan hay không.
Đối diện với tấm gương, nhìn dấu hickey trên cổ kia mà không nỡ nhìn thẳng.
Thực ra đã nhạt đi rất nhiều rồi, đáng tiếc làn da trắng nõn của Phó Ấu Sanh, vẫn rất rõ ràng.
Trước đây trên mặt cũng chưa từng sử dụng kem che khuyết điểm, nhưng bây giờ lại sử dụng nó trên cổ.
Phó Ấu Sanh nhìn những dấu vết trên cổ mình dần dần biến mất, lúc này mới thở phào một hơi.
Sau đó thoa thêm một ít phấn phủ cố định lớp make up, rồi mới thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, cô nhân tiện nhét kem che khuyết điểm vào túi xách.
Suy nghĩ một chút, lại lấy chiếc khăn quàng cổ cho nam từ phòng để quần áo.
Hai tầng bảo hộ, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ.
……
Sau khi Phó Ấu Sanh đến cao ốc Thắng Cảnh, trực tiếp đi bằng lối đi của tổng tài.
Không hề gặp phải bất kỳ ai.
Sau khi bước vào văn phòng của Ân Mặc, cô nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chợt dừng lại.
Thang máy này là ở trong văn phòng Ân Mặc.
Thang máy vừa mở ra, xuyên qua tấm kính ngăn trong văn phòng, cô có thể thấy rõ người đàn ông ngồi trước bàn làm việc đang xử lý văn kiện.
Điều hòa mở nhiệt độ phù hợp.
Ân Mặc chỉ mặc một chiếc sơ mi màu đen, là ủi phẳng phiu, càng làm nổi bật làn da trắng lạnh trong suốt, dưới ánh đèn, mặt mày vậy mà lại lộ ra vài phần đẹp đẽ.
Anh rất hiếm khi mặc áo sơ mi màu đen, ở nhà đa số đều là các màu sáng như màu trắng, màu lam, v.v.
Phó Ấu Sanh nghiêm túc nhìn anh, thế mà lại cảm thấy có chút mới mẻ.
Có lẽ là đã nhận ra tầm mắt của Phó Ấu Sanh.
Ân Mặc hơi ngước mắt lên, xuyên qua lớp kính, nhìn thấy rõ ràng một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt cô.
Môi mỏng nháy mắt nâng lên một một vòng cung.
“Qua đây.”
“Ngẩn người ở đó làm gì?”
Phó Ấu Sanh lập tức tỉnh táo lại, nghĩ đến việc chính mà mình tới đây hôm nay.
Không phải để thưởng thức vẻ đẹp của tên chó cún.
Gương mặt nhỏ của cô sụp đổ, ném khăn quàng trong tay vào lòng Ân Mặc.
“Quàng lên!”
Khi tiến lại gần, nhìn thấy rõ thứ “cay mắt” kia trên cổ người đàn ông.
Còn kí©h thí©ɧ hơn cả trong ảnh.
Hôm nay cô thực sự mất trí rồi, mới có thể vì trả thù, mà cắn cổ anh thành ra như thế.
Không đúng ――
Phải là cô mất trí rồi, mới cho rằng cái tên chó cún Ân Mặc này sẽ cảm thấy có phần xấu hổ.
Loại đồ này, anh hoàn toàn không có.
“Hôm nay anh cứ như vậy mở cuộc họp?”
Phó Ấu Sanh thấy Ân Mặc đang nghịch khăn quàng cổ, chỉ là không quàng nó lên cổ để che đậy, không nhịn được tiến lên quàng hộ anh.
Ân Mặc thuận thế nắm lấy cổ tay cô.
Dùng sức một chút, liền đem người ôm vào trong lòng mình.
Trong văn phòng rộng lớn như thế, chỉ có hai người bọn họ, gần đến mức dường như chỉ có thể nghe được tiếng hơi thở của nhau.
Phó Ấu Sanh vô thức nhìn Ân Mặc.
“Anh buông ra……”
Ân Mặc cúi người hôn một cái lên khóe môi cô.
Mặt không đổi sắc trả lời: “Anh cũng chưa nhìn thấy, họp xong mới nhận ra.”
“Lừa ai đấy!” Phó Ấu Sanh trợn mắt nhìn anh, không bị nam sắc trước mặt làm cho mê muội, “Mắt anh mù thành cái dạng gì rồi, buổi sáng lúc mặc quần áo mới không nhìn thấy dấu vết lớn như vậy?”
Phó Ấu Sanh vừa rồi, bắt đầu sờ sờ yết hầu của anh.
Bên trái yết hầu, một vòng dấu răng nhỏ kia, rõ ràng chính là bị phụ nữ cắn.
Kiểu đó có cãi cũng không thể cãi được.
“Ấu Ấu.” Ân Mặc nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, môi mỏng dán lên vành tai cô, “Buổi chiều còn có hội nghị, cho nên, đừng làm loạn.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Lời này của anh có ý gì?
Mắt đào hoa của cô đều sắp trợn thành mắt mèo rồi.
Giây tiếp theo.
Một tay Ân Mặc che mắt cô lại, tận tình khuyên bảo: “Anh biết em rất muốn, nhưng chờ buổi tối về nhà được không em?
Phó Ấu Sanh: “Anh mẹ nó trong đầu đều chứa cái thứ gì vậy!!!”
Toàn bộ là phế liệu màu vàng hả.
Nghe thấy câu hỏi này.
Ân Mặc đột nhiên nhớ tới kho tàng những lời âu yếm đã đọc lần trước.
Đáp án tiêu chuẩn chính là:
“Trong đầu anh chứa toàn bộ là em.”
Nghe thấy lời này của Ân Mặc, phản ứng đầu tiên của Phó Ấu Sanh chính là nhặt khăn quàng cổ lên, siết chết anh.
Đúng lúc này.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Đã cứu một mạng chó của Ân Mặc.
Phó Ấu Sanh đứng dậy khỏi lòng Ân Mặc, sau đó vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo khoác.
Lúc này Ân Mặc mới mở miệng: “Vào đi.”
Thư ký Chu mang theo hộp cơm trưa bước vào, mặc dù nhìn thấy Phó Ấu Sanh, nhưng đã có thể giữ nguyên sắc mặt không thay đổi: “Ân tổng, Ân phu nhân, mời dùng bữa trưa.”
Trước khi rời đi, còn nhân tiện đóng chặt cửa lại.
Bức tường vốn dĩ là kính trong suốt, nhưng thư ký Ôn đã sớm được biết Phó Ấu Sanh sẽ đến, bèn thay thành kính một chiều trước.
Từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Vô cùng đáng tin cậy để bảo vệ sự riêng tư của Ân tổng.
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của thư ký Chu, không biết còn tưởng cô ấy nhìn thấy hình ảnh gì không nên nhìn nữa cơ.
Phó Ấu Sanh đói rồi.
Cũng lười lăn qua lăn lại với Ân Mặc.
Cằm nhỏ hất lên một cách kiêu ngạo: “Ăn cơm, ăn xong thì đưa em về nhà.”
“Em còn phải đọc kịch bản đấy.”
Ân Mặc bình tĩnh mang hộp cơm đi theo bã xã, cùng đến chỗ bộ sofa tiếp khách bên cạnh ăn trưa.
Những món anh nhờ thư ký Chu đặt về cơ bản đều là món Phó Ấu Sanh thích ăn.
Phó Ấu Sanh ăn rồi mới nhớ ra: “Em phải giảm cân mà.”
“Sao anh đặt món có lượng calo cao như vậy.”
Không phải chua ngọt thì là om (kho).
Ân Mặc thong thả gắp cho cô một miếng sườn non: “Ăn nhiều chút, đợi tí nữa ở đây xem kịch bản.”
“Anh đừng có mà chuyển đề tài, Ân Mặc, anh còn nói muốn theo đuổi em, không để tâm tí nào cả.”
“Thời kỳ em giảm béo, anh còn đặt cơm trưa kiểu này.”
“Nói cái gì mà nghiêm túc theo đuổi, quả nhiên, miệng đàn ông đều là dùng để lừa gạt phụ nữ!”
Phó Ấu Sanh nói một cách yếu ớt.
Thấy cô diễn đến nghiện rồi, Ân Mặc sớm đã dự đoán được cô sẽ đến một tuồng này.
Đầu ngón tay thon dài ấn một cái vào hộp đồ ăn.
Lấy một đĩa salad rau củ ở dưới cùng ra.
“Vậy em ăn cái này đi.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Ân Mặc, sao anh lại cún như vậy!!!
Anh cún như vậy, rốt cuộc là làm sao tìm được bà xã vậy.
Lúc ấy cô chính là bị gương mặt này của Ân Mặc làm cho mê muội, còn tưởng anh là tiên nhân nào đó hạ phàm cứu vớt cô, bây giờ càng nhìn càng cảm thấy anh là hạ phàm đến tra tấn cô thì có.
Từ thể xác đến linh hồn.
Ân Mặc nhìn cô hai giây.
Lại đậy đĩa salad rau củ kia lại: “Đây là nhà hàng đưa, không phải anh đặt.”
Phó Ấu Sanh gắt: “Cho nên ý của anh là, em chỉ xứng ăn đồ tặng kèm sao?”
Ân Mặc: “……”
“Anh sai rồi.”
Thương Tông nói đúng, phụ nữ một khi nổi giận, là không có bất kỳ căn cứ nào.
Vả lại cũng không cần phải có logic.
Càng không cần bọn anh phải thuận theo logic của các cô, chỉ cần xin lỗi là được.
Phó Ấu Sanh khoanh tay trước ngực: “Sai chỗ nào?”
Giây tiếp theo.
Được Ân Mặc gắp một đũa thịt cá đã gỡ hết xương đút vào miệng: “Chỗ nào cũng sai, em tập trung ăn cơm đi.”
“Có chuyện gì, ăn cơm xong nói tiếp.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Nhai nhai hai lần, thịt cá tươi non mềm mượt, hoàn toàn không có vì giao hàng mà tổn hại đến hương vị.
Ân Mặc lại gắp cho cô thêm mấy miếng: “Ăn cá sẽ không tăng cân.”
“Thịt gà cũng sẽ không tăng cân.”
“Ừm, xương sườn cũng không có bao nhiêu thịt, càng sẽ không tăng cân.”
Phó Ấu Sanh vừa nghe những lời này, ăn vào không có cảm giác tội lỗi gì.
Chờ sau khi ăn đến mức bụng nhỏ phồng lên, mới muộn màng nhận ra.
“Quay về lại phải chạy thêm mấy vòng nữa.”
Bên ngoài tuyết còn chưa tan, mùa đông nắng ấm tuyết rơi, thời tiết như này chỉ thích hợp để ngủ, chứ dùng để tập thể dục thì thật là tội ác tày trời.
Lòng bàn tay của Ân Mặc phủ lên trên cái bụng nhỏ đang phồng lên của cô, mặt không đổi sắc: “Không hề béo tí nào, quá gầy rồi, cũng không sờ được thịt.”
“Vậy giờ anh sờ được là cái gì?”
“Là linh hồn của thịt à?” Phó Ấu Sanh không vui hất móng vuốt sói của người đàn ông ra.
Đứng lên cầm chiếc túi nhỏ của mình ở bên cạnh qua.
“Anh qua đây, ngẩng đầu, em phủ cho anh một ít.”
Ân Mặc trơ mắt nhìn Phó Ấu Sanh lấy từ trong túi ra một lọ nhỏ có kích cỡ giống như son môi, chẳng qua thiên về màu vàng nhạt.
“Hửm?”
“Hửm cái gì mà hửm, để che đậy.”
Phó Ấu Sanh thấy anh không nhúc nhích, trực tiếp tiến lên túm lấy cà vạt của anh.
Cưỡng ép anh cúi đầu.
Ân Mặc: “……”
Cảm nhận được xúc cảm lạnh như băng ở cổ, trên gương mặt tuấn tú trước giờ luôn bình tĩnh lãnh đạm cứng đờ trong phút chốc.
“Thành thật chút ha.” Phó Ấu Sanh hiếm khi thấy dáng vẻ này của anh, cố ý nói, “Cẩn thận bôi lên mặt anh.”
Khóe mắt Ân Mặc nhìn thấy môi đỏ của cô nhếch lên, dáng vẻ dường như rất cao hứng.
Tạm dừng lại, thật sự không cử động.
Nhưng mà ――
Thực mau Phó Ấu Sanh đã không vui nổi nữa.
Bởi vì kem che khuyết điểm căn bản vô dụng!
Không biết tại sao.
Rõ ràng Ân Mặc cũng là da trắng lạnh, tone da không khác cô lắm, nhưng vẫn cứ không che được.
Đặc biệt là dấu răng kia.
Đều đã phủ một lớp rất dày, vẫn có thể nhìn ra được.
Còn chẳng bằng không phủ.
Sau khi phủ, càng là giấu đầu hở đuôi.
Phó Ấu Sanh tức đến mức rút khăn ướt ra dùng sức lau cần cổ cho anh, “Xấu chết đi được.”
Cổ của Ân Mặc bị cô lau đến hơi ửng đỏ, sau đó những dấu vết kia càng rõ ràng hơn .
Ân Mặc giống như búp bê, để mặc cho cô dày vò.
Cũng không tức giận.
Ngược lại khi cô tức giận, còn chậm rãi an ủi: “Đừng sốt ruột, cứ từ từ.”
“Không che được thì không che nữa.”
“Vậy anh đừng ra ngoài, khi họp thì quàng khăn.”
Phó Ấu Sanh từ bỏ rồi, nâng chiếc cằm với đường nét ưu việt của Ân Mặc lên rồi nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói.
Ân Mặc vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Phó Ấu Sanh: “Em cảm thấy có thể sao?”
Phó Ấu Sanh vùi mặt vào cổ Ân Mặc, vừa nghĩ đến việc người khác biết là cô cắn, thì không còn mặt mũi gặp người: “Ah ah ah!”
“Sớm biết thì đã không cắm cổ anh rồi, sao lúc đó anh không nhắc nhở em.”
“Anh cho rằng em muốn tuyên bố chủ quyền.” Ân Mặc khẽ vuốt dấu răng trên cổ một chút, khoan thai nói, “Đành phải thỏa mãn du͙© vọиɠ chiếm hữu của bà Ân.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Không có sức phản bác jpg.
Cái cớ này, dù sao cũng nghiêm trang hơn nhiều so với việc bị xem như là làm chuyện tình thú.
Bởi vì Phó Ấu Sanh không muốn trực tiếp đối mặt với “nhân sinh thê lương”, cho nên buổi chiều trực tiếp bảo thư ký Ôn đón cô thế nào, thì đưa cô về thế nấy.
Hoàn toàn không muốn nhìn thấy cái cổ kia của Ân Mặc.
Vừa thấy cổ của anh, liền nghĩ đến việc bị người khác biết được là do cô làm.
Xấu hổ á.
So với sự xấu hổ quá lớn của Phó Ấu Sanh, âm thầm trốn tránh không muốn trực tiếp đối mặt.
Ân Mặc không hề cố gắng che đậy cái “tuyên bố chủ quyền” này chút nào.
7 giờ tối, Ân Mặc tự nhiên tham gia tiệc rượu như đã định.
Ân Mặc ngồi trong phòng bao, nhìn meme lăn lộn trên sàn mà Phó Ấu Sanh gửi cho anh trong di động, môi mỏng hơi mím lại thành một vòng cung nhàn nhạt.
Lúc này, có người kính rượu với Ân Mặc.
“Dạo này Ân tổng bận gì vậy, hẹn anh mấy lần đều không được.”
Lâ, tổng của Khoa học kỹ thuật Vinh Diệu giơ ly rượu lên, cười hỏi.
Ngón tay thon dài của Ân Mặc thờ ơ nâng ly rượu, ngửa đầu uống một ngụm, rồi mới nói: “Có chuyện nhà cần quyết.”
Thư ký Ôn ở bên cạnh không nhịn được chửi thầm, chuyện nhà tương đương với theo đuổi bà xã.
Sau đó mỉm cười, rót rượu cho Ân Mặc.
Ánh đèn trong phòng bao có hơi tối.
Nhưng Lâm tổng đúng lúc nhìn thấy động tác uống rượu của Ân Mặc, ánh mắt đột nhiên khựng lại.
Sau đó lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ ~ Chuyện nhà là dạo này Ân tổng có nuôi tiểu dã miêu (mèo hoang nhỏ) sao?”
Nói rồi, anh ta chỉ chỉ vào cổ mình ra hiệu.
Ân Mặc nhấp rượu mạnh, mặt không đổi sắc.
Mặc dù là đều ông lớn, nhưng con người đều có tính tò mò, ông lớn cũng không ngoại lệ.
Động tác nhất trí nhìn về phía Ân Mặc.
Ai mà không biết vị này là tôn đại phật vô tình vô dục, tiểu dã miêu nào lợi hại như vậy, có thể kéo vị đại phật này xuống khỏi điện thờ.
Trước đó trên mạng có một số tin đồn về Ân Mặc, mọi người đều biết là ăn ốc nói mò(*), xét cho cùng bọn họ mới là người thật sự từng gặp Ân Mặc.
(*)Gốc là 捕风捉影 – Bộ phong tróc ảnh (bắt bóng bắt gió): chỉ những hành động vu vơ, không có căn cứ, chỉ dựa vào đồn thổi
Dĩ nhiên biết Ân Mặc là cái tính khí gì.
Đối với phụ nữ, trước giờ anh luôn là kính nhi viễn chi(*).
(*)敬而远之 – Kính nhi viễn chi: tôn kính mà không thể gần gũi; kính trọng nhưng không gần gũi
Hiện giờ nhìn một mảng trên cổ anh, rõ ràng là bị phụ nữ cắn.
Tiểu dã miêu chỉ là cách gọi khác mà thôi, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng.
Bọn họ cũng chỉ suy đoán là tiểu tình nhân tiểu sủng vật nào đó kiểu kiểu thế.
Nhưng thấy Ân Mặc khẽ mỉm cười, tựa như mở miệng một cách vô ý: “Khiến chư vị chê cười rồi.”
Nói chung nói đã đến nước này, mọi người đều sẽ không hỏi tiếp.
Nhưng mà ――
Bây giờ người này là Ân Mặc đấy, Ân Mặc từ trước tới nay không gần nữ sắc.
Bọn họ quả thực tò mò chết rồi.
Đặc biệt là Lâm tổng, trước đây anh ta từng cùng Ân Mặc tham gia hội đàm thương nghiệp, khi kết thúc, mọi người cùng đến bể bơi thư giãn, tại thời điểm đó chính là người đẹp vây quanh, loại hình nào cũng có, ngay cả mấy ông lớn đã có bà vợ cọp cái ở trong nhà cũng không nhịn nổi, càng huống chi những ông lớn độc thân khác.
Nhưng có điều Ân Mặc, người rõ ràng tuổi trẻ tràn đầy sức lực, độ tuổi không chịu nổi cám dỗ nhất.
Lại cự tuyệt tất cả sắc đẹp dâng tận miệng, hơn nữa còn cự tuyệt một cách không hề lưu luyến.
Xuyên suốt cả buổi, Ân Mặc ngẩn người ngay đến một sợi tóc của phụ nữ cũng chưa chạm qua.
Chính là một người đàn ông thanh tâm quả dục như thế đấy.
Bây giờ bị một người phụ nữ cắn vào cổ, để lại dấu vết hằn sâu như vậy, bọn họ có thể không tò mò sao.
Lâm tổng không bỏ cuộc.
Tiếp tục thăm dò: “Ân tổng là có gì không thể nó sao?”
Ân Mặc lắc lắc ly rượu chỉ còn lại đáy, giọng nói cực kỳ hờ hững, nhưng lại lộ ra mấy phần cảm giác mỹ lệ khó hiểu: “Cũng không phải là không thể nói.”
“Chẳng qua là, Ân Mặc sợ vợ mà thôi.”
“Khụ……”
“Khụ khụ khụ……”
Mấy ông lớn đang uống rượu, bị câu nói này của Ân Mặc kí©h thí©ɧ đến mức không giữ được hình tượng.
Ngài dùng vẻ mặt trịnh trọng nói ra lời sợ vợ, đây là nghiêm túc túc sao!!!
Mà còn ――
Sợ vợ!
Lượng tin tức quá nhiều, không biết phải bắt đầu khϊếp sợ từ đâu.
Lâm tổng chậm lại: “Ân tổng, anh kết hôn rồi?”
Đối diện với sự khϊếp sợ chật vật của bọn họ, Ân Mặc vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt thờ ơ: “Phải, do nghề nghiệp của vợ tôi, không tiện công khai.”
Mọi người: “!!!”
Thật sự kết hôn rồi!
Không chỉ là người ngoài, ngay cả phó tổng của tập đoàn THắng Cảnh đến cùng với Ân Mặc cũng suýt chút nữa làm rơi ly rượu: “……”
WTF???
Hắn đi theo Ân tổng nhiều năm như vậy, sao lại không biết Ân tổng còn có vợ!
Tiếp sau đó, khi mọi người uống rượu tán gẫu, đều có chút thất thần ngẩn ngơ.
Muốn hỏi Ân Mặc, lại không biết hỏi gì.
Dù sao Ân tổng người ta cũng nói rồi, không tiện công khai.
Rốt cuộc là ai, mới không tiện công khai chứ!
Mọi người như thể bị mèo cào.
Người phụ nào có bản lĩnh lớn như vậy, không những bắt được nam thần kim cương số một giới đầu tư mạo hiểm, còn có thể khiến Ân đại boss ẩn hôn.
Trọng điểm là, còn có thể khiến Ân đại boss sợ vợ.
Ân Mặc không hề phản ứng lại biểu cảm của bọn họ.
Yên lặng uống rượu tiến hành tiệc rượu thương nghiệp.
Lúc này.
Di động rung lên một chút.
Nhìn vào ghi chú trong tin nhắn ―― A bà xã.
Bà xã: [Bao giờ anh về? Em có chuyện muốn bàn với anh!]
Khi Ân Mặc rũ mắt, khóe môi hàm chứa ý cười.
Giây tiếp theo.
Anh chậm rãi đứng lên, mặc áo khoác đang phủ trên lưng ghế vào, rồi mới bưng ly rượu rót đầy trước mặt lên: “Xin lỗi chư vị, Ân mỗ có chút chuyện, đi trước một bước.”
Nói xong, một hơi uống cạn ly rượu.
Lúc này, di động của Ân Mặc lại rung lên mấy lần.
Lâm tổng ngồi bên cạnh anh, vô thức liếc qua.
Phát hiện ghi chú là bà xã.
“Ân tổng, vợ anh quản nghiêm như vậy ư, vậy mà còn có giờ giới nghiêm cơ à?” Lâm tổng cười trêu chọc.
Ân Mặc đã cất di động đi, thong dong sửa sang lại cổ tay áo, thanh âm lành lạnh từ từ nói: “Chê cười, gia giáo quả thực nghiêm.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tim Đập Không Nghe Lời
- Chương 54: Ân Mặc: "Chê cười rồi, Ân mỗ gia giáo nghiêm."