(*)子凭母贵 – Tử bằng mẫu quý: con nhờ mẹ mà được hiển quý
Phó Ấu Sanh mặc một bộ sườn xám màu xanh lục lam đơn giản mà trang nhã từ trên lầu chậm rãi đi xuống, có lẽ do chút nữa ra ngoài sẽ lạnh, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng viền lông thỏ cùng màu. Hướng lên cổ tay trắng ngần, ngón tay mảnh mai cầm thêm chiếc quạt tròn mà bà nội đặc biệt phối cho cô, nhất cử nhất động đều là phong thái yểu điệu cổ điển ưu nhã.
Cùng một màu sắc mặc trên người bà nội chính là khí chất cao quý chứa đựng năm tháng lắng đọng, mặc trên người Phó Ấu Sanh, lại được dung mạo xinh đẹp rực rỡ của cô làm nổi bật đến mức kinh diễm xuất trần.
Khóe mắt Ân Mặc vô tình nhìn thấy cô đi xuống, bình tĩnh định thần.
Phớt lờ tiếng nói chuyện của Ân phu nhân đang đứng quay lưng về phía cầu thang.
Hàng mi dày của Phó Ấu Sanh rũ xuống, cùng Ân Mặc nhìn nhau qua nửa phòng khách.
Giây tiếp theo ――
“Con có nghe mẹ nói không đấy?”
Ân phu nhân thấy con trai không nói gì, nhéo cho anh một cái.
Phá vỡ sự ngưng trệ trong phút chốc kia.
Ánh mắt Ân Mặc dừng lại một giây: “……”
Cuối cùng nhìn về phía cánh tay bị nhéo.
Rốt cuộc làm sao phụ nữ lại đạt được sự thống nhất chưa từng có ở phương diện nhéo người chứ.
Phó Ấu Sanh nhìn sự tương tác giữa hai mẹ con họ, không nhịn được mím môi cười.
Lão phu nhân cũng đi ra từ phía sau cô.
Khi đỡ lão phu nhân xuống lầu, Phó Ấu Sanh vẫn đang nghĩ đến dáng vẻ bị Ân phu nhân nhéo của rồi của Ân Mặc.
Có điều……
Nghĩ dến chủ đề trò chuyện vừa rồi của Ân phu nhân và Ân Mặc, đường cong trên đôi môi đỏ mọng của cô thu lại một chút.
Trước đây Ân Mặc thật sự không có nói quá.
Người nhà anh rất muốn bọn họ sinh thế hệ tiếp theo.
Nếu như không phải Ân Mặc ngăn cản mấy năm qua, e rằng cô sớm đã bị Ân phu nhân thuyết phục như thế rồi.
Suy cho cùng, cô của trước đây, một lòng chỉ có Ân Mặc.
Khi ấy nếu như biết Ân Mặc muốn có một đứa con, e rằng cô sẽ đồng ý không chút do dự.
Hiện tại ư ――
Để tay lên ngực tự hỏi, Phó Ấu Sanh hiện tại cũng sẽ không kháng cự có một gia đình hoàn chỉnh với Ân Mặc, nhưng mà…… Trước lúc đó, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Phụ nữ, không nên đem toàn bộ bản thân đặt lên người đàn ông.
Chỉ có tự trở nên ưu tú rồi, mới có thể đạt được tự do tâm hồn.
Lão phu nhân không quan tâm mấy người trẻ tuổi này đang nghĩ cái gì, ai cũng không thể ngăn cản bà cụ đi mua sắm, ưu nhã vung tay lên: “Đi, chúng ta đi mua sắm.”
Phó Ấu Sanh len lén nắm lấy tay áo của Ân Mặc.
Ân Mặc nhéo nhéo ngón tay cô để trấn an: “Bà nội ――”
Không chờ Ân Mặc nói hết, trái lại Ân phu nhân đã cắt ngang lời anh: “Sao, con một người đàn ông trưởng thành, còn muốn đi mua sắm cùng chúng ta, mau đến công ty làm việc đi.”
Ân Mặc thấy mẹ càng ngày càng không vừa mắt mình, cũng không thèm để ý: “Bà nội.”
Lão phu nhân cười cười: “Mẹ cháu nói đúng, chuyến đi ra ngoài hôm nay, là hoạt động giữa tiên nữ chúng ta.”
Ân Mặc bất đắc dĩ, “Bà yên tâm, cháu không xen vào hoạt động giữa tiên nữ mọi người, chỉ muốn nói riêng vài câu với Ấu Ấu.”
Phó Ấu Sanh vốn có chút căng thẳng.
Sở dĩ cô căng thẳng là sợ mình không chịu nổi việc giục sinh của mẹ chồng, thật sự gật đầu đồng ý, sức thuyết phục cua mẹ chồng thật sự quá mạnh.
Từ trước đến nay cô là người ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt là đối diện với hai vị trưởng bối đối xử tốt với cô như vậy, càng không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của họ.
Huống hồ yêu cầu của mẹ chồng thật ra cũng rất hợp lý.
Chẳng qua sau khi nghe lời nói của bà nội, trong lòng thả lỏng được một ít.
Bà nội quả đúng là bà nội tiên nữ rất đáng yêu.
Ân phu nhân nói với lão phu nhân: “Mẹ, con dìu mẹ ra ngoài trước, để hai tụi nhỏ nói chuyện riêng.”
Nói rồi, liếc nhìn con trai nhà mình với ánh mắt khinh bỉ không vui.
Thật đúng là đã uổng công nuôi thằng con ngốc.
Ân Mặc khẽ mỉm cười với bà, một chút cũng không cảm thấy mình sai chỗ nào.
Chờ sau khi bọn họ rời đi.
Ân Mặc mới đưa cho Phó Ấu Sanh một tấm thẻ đen: “Mẹ và bà nội muốn mua cái gì, thì quẹt bằng thẻ này.”
“Mật khẩu là sinh nhật của em.”
Phó Ấu Sanh ngẩn đầu nhìn anh, đôi mắt ngập nước nhìn có vẻ đáng thương vô cùng: “……”
Đây là trọng điểm sao?
Đối diện với cặp mắt này của cô, Ân Mặc khẽ thở dài: “Không sao, nếu như mẹ giục sinh, em cứ nói là anh không muốn sinh.”
“Anh đã nói qua với mẹ rồi.”
“Nhưng mẹ khẳng định sẽ xuống tay từ chỗ em, em cứ khăng khăng là anh không muốn.”
Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Phó Ấu Sanh siết chặt lại, đôi mắt đào hoa tỏa sáng ngó quanh nhìn anh một cách yên tĩnh: “Vậy anh thật sự không muốn sao?”
Ân Mặc có lẽ là chưa từng nghĩ Phó Ấu Sanh sẽ hỏi vấn đề này.
Đột nhiên, dừng khoảng chừng hai giây.
Đúng lúc trong thời gian hai giây này, để cho Phó Ấu Sanh rút tấm thẻ đen khỏi lòng bàn tay của anh: “Em biết rồi, sẽ chăm sóc bà nội và mẹ.”
Ân Mặc nhìn theo bóng lưng yêu kiều tinh tế rời đi của Phó Ấu Sanh.
Không nhịn được xoa xoa thái dương.
Gần đây số lần anh xoa trán có hơi nhiều, bởi vì chuyện gây đau đầu quá nhiều.
Chính mình còn chưa có trả lời, rốt cuộc cô biết cái gì rồi.
*
Các cô không đi đến nơi khác, mà là đi đến trung tâm thương mại cao cấp thuộc danh nghĩa của Ân gia.
Bên trong về cơ bản đều là cửa hàng xa xỉ cao cấp hoặc là studio thiết kế tư nhân.
Nhìn chung tùy tiện đi vào tiêu xài đều sẽ không thấp hơn sáu con số.
Tính riêng tư cực tốt, CCTV không có góc chết, khắp nơi đều là nhân viên an ninh, càng không cho phép chụp ảnh.
Trên cơ bản người có thể tới đây thì không phú cũng quý.
Vì vậy dù cho biết thân phận của Phó Ấu Sanh, cũng sẽ không truyền ra ngoài.
Tương tự như trước đó lần Phó Ấu Sanh tham gia yến tiệc về nước của lão phu nhân, tuy rằng có rất nhiều người đều đoán được Phó Ấu Sanh có quan hệ thân thiết với Ân Mặc, nhưng lại không có ai truyền ra ngoài.
Ân lão phu nhân vừa bước vào trung tâm thương mại, đã vô tình gặp được bà bạn già của bà cụ.
Bà bạn già dẫn bà cụ đến một studio sườn xám mới mở, nói muốn xem sườn xám.
Thế nên Phó Ấu Sanh cùng mẹ chồng cứ thế bị bỏ rơi tại chỗ.
“Đi xem thử trang sức trước đi.” Ân phu nhân nhìn trên người Phó Ấu Sanh không có món đồ trang sức nào, trực tiếp chốt quyết định.
Lại hỏi một câu: “Bình thường Ân Mặc keo kiệt với con hả?”
Phó Ấu Sanh và mẹ chồng cùng vào nhà D, đang cân nhắc xem có nên đeo khẩu trang để khỏi xuất hiện trước đám đông một cách kiêu ngạo như vậy hay không, để tránh tăng thêm công việc mới gì đó cho bộ phận PR nhà mình.
Cho nên trong chốc lát chưa kịp phản ứng lại ý tứ của mẹ chồng, theo bản năng đáp: “Vẫn tốt ạ.”
“Anh ấy rất hào phóng.”
Ân phu nhân: “Bình thường nó mua trang sức gì cho con?”
Vừa đi vào cửa hàng trang sức, vừa thuận miệng hỏi.
Khi được hỏi câu này, phản ứng đầu tiên của Phó Ấu Sanh là mẹ chồng trách con trai vung tay quá trán tiêu tiền cho con dâu.
Cô suy ngẫm hai giây, sợ ảnh hưởng đến quan hệ của mẹ con nhà người ta, vì thế thận trọng đáp: “Có từng tặng mấy lần ạ.”
Ân Mặc nghiêm túc đích thân tặng trang sức cho cô, chẳng hạn như chiếc nhẫn kim cương màu hồng lần trước, Phó Ấu Sanh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên lời này của cô trái lại cũng không có vấn đề gì.
Vẻ mặt của Ân phu nhân trầm xuống.
Trầm đến mức trái tim nhỏ bé của Phó Ấu Sanh cũng trầm theo rồi.
Giây tiếp theo.
Ân phu nhân trực tiếp nói với sales (nhân viên bán hàng): “Tất cả trang sức châu báu mới ở chỗ các cô, món nào phù hợp với con dâu tôi đều lấy hết ra.”
Sales nhận ra Phó Ấu Sanh.
Đúng lúc này chợt nghe thấy lời nói của Ân phu nhân VIP cao cấp của nhà các cô, suýt nữa chân nhũn cả ra.
Mẹ nó.
Không phải trên mạng nói, bạn trai của Phó Ấu Sanh là cún đi làm thức khuya dậy sớm sao?
Vì sao Ân phu nhân nói Phó Ấu Sanh là con dâu của bà!
Nhà họ Ân là gia đình gì chứ!
Người khác không biết, những người như các cô còn không biết hay sao.
Đây là trung tâm thương mại sang trọng nhất Bắc Thành, chính là sản nghiệp của Ân gia!
Nói cách khác, Phó Ấu Sanh đây là gả vào hào môn rồi?
Vậy ―― bạn trai yêu sớm yêu nhau mười năm mà cô nói trên mạng là ai?
Sales vừa đi lấy những món trang sức mới nhất cho Ân phu nhân, vừa lén lút liếc nhìn Phó Ấu Sanh xinh đẹp tươi sáng: Quý giới thật loạn(*)!
(*)贵圈真乱 – Quý khuyên chân loạn (Quý giới thật loạn): là một cụm từ thông dụng trên internet, được sử dụng phổ biến từ Bilibili, xuất hiện vào năm 2006 trên một tiểu luận. Sau đó được sử dụng thời xuyên tren Weibo, ý chỉ những mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân trong giới giải trí, làm đối tượng dùng để chế giễu mối quan hệ trong giới thượng lưu và những rắc rối thường xuyên xảy ra quanh nhân vật đó.
Phó Ấu Sanh ở bên cạnh đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc: “Mẹ, con……”
“Đến thử xem.”
Ân phu nhân cầm một chiếc lắc tay nạm kim cương lên, tự mình đeo nói vào cổ tay của Phó Ấu Sanh.
“Đám thanh niên các con, vẫn là đeo kim cương đẹp mắt.”
Nhìn cổ tay trắng nõn như ngọc của Phó Ấu Sanh, đem chiếc lắc vốn dĩ chỉ đẹp có tám phần thình lình tôn thêm mười phần xinh đẹp.
Ngay cả sales ở bên cạnh cũng chân thành khen ngợi: “Phó tiểu thư xinh đẹp, đeo trang sức gì cũng đẹp.”
Ân phu nhân liếc nhìn những trang sức khác.”
Sau đó chỉ vào những viên kim cương nhỏ không hào phóng cho lắm, “Những thứ này không cần, còn lại đều gom lại hết.”
“Đưa đến Lộc Hà Công Quán.”
Sales dù thấy nhiều biết rộng, cũng bị sự chi mạnh tay của Ân phu nhân làm cho sốc luôn rồi.
Hỏi thêm một câu: “Bà chắc chắn muốn toàn bộ sao ạ?”
Đây chính là giá trị hơn mấy triệu bạc.
Ân phu nhân gật đầu: “Lần sau có mẫu mới cũng gửi tới cho con dâu tôi xem qua.”
Phó Ấu Sanh thấy rằng Ân phu nhân mua hết chỗ này cho mình.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng thoáng qua vẻ kinh ngạc: “Mẹ, con không cần nhiều như vậy.”
“Trang sức của con gái đều sẽ không chê nhiều.” Ân phu nhân quẹt thẻ không hề khách khí, cũng không có hạn ngạch, “Con nếu như thích thì cứ đi mua, dù sao Ân Mặc kiếm tiền đủ nhiều, không cho con tiêu thì cho ai tiêu.”
Nói rồi, còn muốn nhét cho Phó Ấu Sanh một tấm thẻ.
Phó Ấu Sanh lập tức từ chối: “Thật sự không cần mà mẹ, con có tiền.”
“Của con là của con, đây là của mẹ cho con.” Ân phu nhân trực tiếp nhét vào trong tay cô, sau đó nắm lấy tay cô, “Chhungs ta đi xem thử trang sức bằng ngọc, con thích mặc sườn xám, sườn xám phối với phỉ thúy là tốt nhất.”
Sales ở bên cạnh nhìn vào mẹ chồng của Phó Ấu Sanh, quả thực sắp hâm một phát khóc luôn.
Phó Ấu Sanh là người chiến thắng trong cuộc sống gì đây.
Có mẹ chồng như vậy, thế mà còn ở bên ngoài nuôi tiểu bạch kiểm thức khuya dậy sớm gì chứ.
Không đúng nha ――
Nếu như Phó Ấu Sanh thật sự gả vào hào môn, vậy sao có thể gióng trống khua chiêng nói đó là bạn trai yêu nhau mười năm của cô.
Chân tướng chỉ có một.
Người bạn trai mà Phó Ấu Sanh nói hôm qua kia, và con trai của Ân phu nhân, là cùng một người!
Cún làm việc thức khuya dậy sớm chẳng khác gì cậu chủ Ân – ông trùm thương giới.
Sales cảm thấy tam quan của mình sắp sụp đổ hết rồi!
Cái bí mật này, nếu như tiết lộ ra ngoài, tuyệt đối sẽ oanh tạc toàn cõi mạng.
Khi tán gẫu với Phó Ấu Sanh, Ân phu nhân nói: “Con không cần lo lắng nhân viên ở đây sẽ tiết lộ ra ngoài, bọn họ đều đã ký thỏa thuận bảo mật.”
Phó Ấu Sanh cười gật đầu: “Dạ, con không lo lắng.”
Cô đã chuẩn bị cho kết quả xấu nhất, cùng lắm thì để Ân Mặc nhanh chóng gỡ bỏ hot search, dù sao anh cũng thường xuyên làm chuyện như vậy.
Trong lúc hai người nói chuyện.
Đã đến một cửa hàng phỉ thúy.
“Giúp tôi lấy cái này ra.”
Không ngờ, Phó Ấu Sanh vừa mới nhìn trúng một chiếc vòng ngọc phỉ thúy tử la lan(*), cảm thấy nói rất hợp với khí chất của mẹ chồng, muốn mua một chiếc cho mẹ.
(*)紫罗兰翡翠 – Phỉ thúy tử la lan (Violet Jadeite), hay còn gọi là Ngọc tử la lan. Loại ngọc này có màu sắc giống với hoa Tử La Lan nên được đặt tên theo loài hoa này. Trong ngành kim hoàn gọi màu sắc của Tử La Lan là “Xuân” hoặc “Xuân sắc”.
Vòng tay phỉ thúy tử la lan
Đột nhiên, một giọng nói truyền từ bên cạnh cô truyền tới: “Bác gái, cái vòng ngọc này rất hợp với bác.”
Ấn đường Phó Ấu Sanh khẽ cau lại, nhìn cũng không thèm nhìn họ, trực tiếp nói với sales: “Gói lại cho tôi.”
Nói rồi, đưa thẻ cho cô ấy.
“Vị tiểu thư này, chiếc vòng ngọc này là thứ chúng tôi nhìn trúng.” Giọng phụ nữ giống như phó xuân, thấm vào ruột gan, đặc biệt mềm mại dễ nghe.
Phó Ấu Sanh vừa mới nghiêng mắt nhìn qua.
Liền nghe thấy thanh âm quen thuộc của Triệu Thanh Âm vang lên: “Mợ, chị Chu, chúng ta xem thử cái khác đi.”
“Chiếc vòng phỉ thúy đế vương lục này cũng rất đẹp, mợ thử xem?”
Phó Ấu Sanh biết họ đi cùng nhau.
Nhưng thật không ngờ, Triệu Thanh Âm thế mà lại không nhân cơ hội đoạt vòng tay với cô, không phải rất thích đoạt đồ của cô sao?
Bây giờ sao lại hiểu chuyện rồi?
Hiện giờ Triệu Thanh Âm hận không thể né tránh Phó Ấu Sanh.
Đặc biệt là trong show tạp kỹ yêu đương lần trước, tận mắt chứng kiến Ân Mặc đối xử như thế nào với Phó Ấu Sanh, cô ta không ngốc, thêm vào đó anh họ ở bên cạnh nhắc nhở cô ta.
Nếu như mình lại gây khó dễ với Phó Ấu Sanh lần nữa, vậy cô ta tuyệt đối sẽ bị hủy hoại.
Vốn dĩ mình chính là dựa vào Tiêu gia, nếu như ngay cả anh họ cũng mặc kệ cô ta, vậy cô ta sẽ phải quay lại trải qua ngày tháng tầm thường ở loại trấn nhỏ trước đây.
Trải qua cuộc sống hào môn như vậy rồi, sao cô ta bằng lòng quay lại quá khứ.
Cho nên nhìn thấy Phó Ấu Sanh liền né tránh.
Không cần gây bất kỳ xung đột nào với cô, trở thành nguyên tắc hành sự của Triệu Thanh Âm.
Nhưng suy nghĩ của Triệu Thanh Âm không hề đại diện cho Tiêu phu nhân cùng Chu Tịnh Dư.
Tiêu phu nhân cảm thấy đứa cháu gái đằng ngoại Triệu Thanh Âm này có hơi không phóng khoáng, cùng ra ngoài với họ, chỉ có người khác nhường phần cho họ, nào có việc họ nhường phần cho người khác.
Đặc biệt là ――
Thấy Phó Ấu Sanh chỉ là một tiểu minh tinh.
Bởi vì cửa hàng ngọc này chia thành ba tầng, cho nên Phó Ấu Sanh và Ân phu nhân tách ra mua sắm.
Ân phu nhân đi lên lầu đặt làm một bộ trang sức phỉ thúy, Phó Ấu Sanh nhàn rỗi, cho nên mới xuống lầu dạo thử.
Nhưng lại bị người ta hiểu lầm là cô chỉ có một mình.
Chu Tịnh Dư là vị hôn thê được mà trong nhà Tiêu Trầm Nguyên lựa chọn cho anh ta, lúc này đi mua sắm cùng với mẹ chồng tương lai, dĩ nhiên là thuận theo ý của mẹ chồng.
Cô ta cười như tắm gió xuân(*), khiến người ta không nỡ từ chối: “Phó tiểu thư, chiếc vòng tay này, là chúng tôi nhìn trúng trước.”
(*)如沐春风 – Như mộc xuân phong (Như tắm gió xuân); giống như được ở cùng với người đạo đức cao thượng hoặc học vấn uyên bác, nhờ đó mà học tập được những thứ tốt; hoặc chỉ ở trong hoàn cảnh tốt nói chung, tâm tình vui tươi.
Thế nhưng Phó Ấu Sanh không phải là người không nỡ gì đó.
Hàng mi xinh đẹp nhướng lên, không nhanh không chậm: “Tôi tới trước, sao lại thành các người nhìn trúng trước?”
Chu Tịnh Dư hoàn thành không ngờ Phó Ấu Sanh sẽ không nể mặt như vậy, vẫn ôn nhu như nước như cũ: “Phó tiểu thư, không phải ai tới trước thì coi như của người đó.”
Lời trong lời ngoài đều là Phó Ấu Sanh đã đoạt vòng tay của họ.
Phó Ấu Sanh lười lãnh phí thời gian cùng bọn họ, trực tiếp nói với chị gái trực quầy: “Gói lại mang lên lầu ba cho tôi.”
Nói xong liền cất bước lên lầu.
Tiêu phu nhân vẫn luôn không nói gì lạnh giọng nói: “Con cái nhà ai, vô giáo dục như vậy.”
Chu Tịnh Dư trấn an: “Là một nữ diễn viên trong giới giải trí, bác đừng so đo với cô ta, mình lại xem thử khác cái đi ạ.”
Triệu Thanh Âm sắp nghe không nổi nữa: “Mợ, chị Chu, nơi này là nơi một nữ diễn viên có thể tùy tiện tiến vào sao?”
Chu Tịnh Du kinh ngạc nhướng mày: “Ý của em là, vị tiểu thư này được bao nuôi?”
“Thật không ngờ, một cô gái xinh đẹp như vậy.”
Triệu Thanh Âm: “……”
Nhìn ánh mắt của Chu Tịnh Dư dường như nhìn thấy mình của lúc trước.
Trước kia mạch não của cô ta cũng ngu ngốc như thế sao?
Tiêu phu nhân cười khẩy một tiếng: “Giới giải trí phồn hoa, các cô gái trẻ rất dễ dàng bị cám dỗ, Thanh Âm, cháu nhất định phải giữ vững chủ tâm.”
Triệu Thanh Âm: “……”
Không hổ là mẹ chồng nàng dâu tương lại, đúng là mạch não giống hệt nhau.
Thật sự cảm thấy lo lắng cho cuộc sống tương lai của anh họ.
Khi Phó Ấu Sanh lên lầu, không hề nhắc tới chuyện dưới lầu với mẹ chồng, cảm thấy không cần thiết.
Nhưng mà không ngờ.
Bọn họ thế mà cũng đi theo lên lầu.
Tiêu phu nhân vừa nhìn thấy Ân phu nhân, vẻ mặt lập tức biến thành vừa cao quý vừa nghiêm nghị: “Đây không phải bà chủ nhà họ Ân sao, bà cũng tới đây chọn trang sức hả?”
Thời trẻ Ân phu nhân cùng Tiêu phu nhân đều là danh viện(*) trong giới, sau đó cũng đều được gả cho tay chơi bời trăng hoa trong giới, có điều Ân Lâm lãng tử quay đầu, nhưng chồng của Tiêu phu nhân cho đến tận bây giờ, bên người đều là hoa hoa cỏ cỏ không ngừng, cũng may có đứa con trai giỏi giang như Tiêu Trầm Nguyên, nếu không Tiêu gia đã sớm bị phá sạch rồi.
(*)Danh viện: là một tên gọi có nguồn gốc từ thời cổ đại, trở nên phổ biến vào những năm 1930, chuyên dùng để mô tả những người phụ nữ trên đỉnh tháp ngà (tháp ngà: thế giới riêng, tách biệt với xã hội của giới trí thức). Bọn họ là thục nữ trong thục nữ, người phụ nữ tinh hoa trong tinh hoa, cho dù không xinh đẹp thì cũng nhất định phải có khí chất, tuyệt đối chú trọng đẳng cấp và xuất thân, có tư chất và tài năng. Ngoài ra họ còn có cống hiến cho xã hội, và quan tâm đến từ thiện. (theo Baidu)
Bởi vậy, Tiêu phu nhân vẫn luôn rất đố kỵ với Ân phu nhân, rõ ràng bọn họ xuất thân như nhau, lúc đầu gả đi cũng không khác nhau lắm, nhưng mà bây giờ gia đình của bà hạnh phúc, chồng nghe lời, mà mình thì…… ông chồng ngày ngày không về nhà, không phải tiểu tam tới cửa thì là tiểu tứ tới cửa, trong nhà ngày nào cũng gà bay chó chạy.
Mặc dù như thế.
Bà ta vẫn luôn rất thích sân si với Ân phu nhân.
Hồi trẻ so sắc đẹp, về sau so ai sống tốt hơn, mà bây giờ liền so con dâu.
Tiêu phu nhân rất hài lòng với đứa con dâu này của mình.
Chu Tịnh Dư xuất thân hào môn, là danh viện khuê tú nổi tiếng trong giới, tính tình tốt, xử sự khéo léo, trông cũng đoan trang dịu dàng.
Hiện tại thấy Ân phu nhân, đầu tiên là giới thiệu con dâu tương lai của mình một chút.
Sau đó nói: “Chờ đến khi bọn chúng kết hôn thì sẽ gửi thiệp mời đến cho bà, Trầm Nguyên cùng Ân Mặc từ nhỏ quan hệ đã tốt, đến lúc đó bà nhất định phải nể mặt nhé.”
“Phải rồi, nghe nói Ân Mặc vẫn chưa có bạn gái, vậy thì không được, cũng ba mươi cả rồi.”
Ân phu nhân nụ cười bất biến, cứ thế yên lặng nghe bà ta nói.
Nội tâm không hề dao động.
Nếu mà là trước kia, bà đã sớm tức chết rồi, dù sao Ân Mặc ba mươi tuổi còn chưa tìm được đối tượng, lại bị Tiêu phu nhân kí©h thí©ɧ như vậy, có thể không tức giận sao.
Nhưng mà hiện tại.
Ân phu nhân liếc nhìn cô bé xinh đẹp mặt không đổi sắc, đang đứng bên cạnh bà.
Lại nhìn nhìn Chu Tịnh Du với nụ cười giả tạo ở bên cạnh Tiêu phu nhân kia, cảm thấy vẫn là con dâu nhà mình vừa xinh đẹp vừa chân thật.
Tiêu phu nhân tiếp tục: “Đừng để đến lúc Tiêu Trầm Nguyên nhà tôi con cũng đã có rồi, mà Ân Mặc nhà các người còn chưa kết hôn, cần tôi giới thiệu bạn gái cho nó không?”
Nói rồi kéo Triệu Thanh Âm qua: “Đứa cháu gái này nhà tôi không tồi, nghe nói Ân Mặc còn rất thích con bé, chi bằng chúng ta thân càng thêm thân?”
Triệu Thanh Âm tuyệt đối không ngờ được lửa này thế mà lại đốt tới trên người mình.
Vẻ mặt khϊếp sợ: “Mợ, anh Ân Mặc không thích cháu chút nào, mợ đừng nói nữa.”
Nhìn Ân phu nhân ra ngoài riêng với Phó Ấu Sanh, rõ ràng là đã thừa nhận cô con dâu tương lai này rồi.
Tiêu phu nhân lườm cô ta một cái, đúng là không có tiền đồ.
Bùn nhão không trát được tường(*).
(*)烂泥扶不上墙 – Lạn nê phù bất thượng tường (Bùn nhão không trát được tường): ý chỉ vô dụng, không được tích sự gì, không làm nên trò trống gì, không làm được gì cho đời……
Cuối cùng Ân phu nhân cũng lên tiếng: “Thanh Âm là đứa trẻ tốt.”
“Có điều không phiền bà nhọc lòng, Ân Mặc đã đăng ký kết hôn rồi, ngại thân phận của con dâu nhà chúng tôi, hôn lễ không thể quá đơn giản, phải tổ chức một hôn lễ hoành tráng, cho nên vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, đợi chuẩn bị xong rồi, tuyệt đối sẽ không quên gửi thiệp mời cho nhà họ Tiêu các bà.”
“Ấu Ấu, qua đây làm quen với dì Tiêu của con đi.”
Nói rồi, Ân phu nhân kéo tay Phó Ấu Sanh qua.
Tiêu phu nhân kinh ngạc nhìn Phó Ấu Sanh.
Sau đó bỗng dưng cười lên: “Hóa ra con dâu của bà là một nữ diễn viên ha.”
“Thảo nào giấu kín như vậy.”
Trong ngữ điệu mang theo sự khinh thường không thèm che đậy.
Sắc mặt Ân phu nhân trầm xuống: “Nữ diễn viên thì sao chứ, bà cố nội của Tiêu gia bà còn là nữ diễn viên đệ nhất thời Dân Quốc, hiện tại trải qua bao nhiêu năm rồi, vẫn là thần tượng vĩnh viễn trong lòng hàng ngàn hàng vạn người.”
“Có những người chết rồi, tác phẩm của họ vĩnh viễn lưu danh muôn đời, mà có những người đang sống, không ai biết ả là vị nào.”
Ân phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Phó Ấu Sanh: “Ấu Ấu, con phải học tập bà cố nội của Tiêu gia, làm một diễn viên tốt lưu danh muôn đời.”
Phó Ấu Sanh được mẹ chồng bênh vực, ấm áp trong lòng.
Đặc biệt là những lời nói của bà khi nhắc tới nữ diễn viên.
Cùng với sự khinh thường khi nhắc tới diễn viên của cha cô, chồng chéo giằng xé không ngừng trong tâm trí cô, cuối cùng giọng nói vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ của Ân phu nhân đã che phủ hết thảy.
Phó Ấu Sanh không biết mấy người Tiêu phu nhân rời đi từ khi nào.
Chỉ nhớ được ánh mắt kiên định trong veo kia của Ân phu nhân.
Khiến cho cô đã có kỳ vọng mới, đối với nghề diễn viên này.
*
Mười giờ tối.
Ân Mặc tử bằng mẫu quý, cuối cùng đã được Phó Ấu Sanh thả cho vào phòng ngủ chính.
Anh tắm xong ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Phó Ấu Sanh với mái tóc rối bù, mặc một chiếc váy ngủ sa tanh mỏng hai dây, đang ngồi trên ghế sofa đọc kịch bản.
Lau lau mái tóc vẫn còn ẩm ướt, Ân Mặc khoác một chiếc áo ngủ màu đen đi tới, lòng bàn tay ấm áp khẽ chạm vào bờ vai trần của Phó Ấu Sanh.
Cảm giác lạnh buốt.
Trực tiếp ôm người từ trên sofa lên giường: “Ngày mai xem tiếp, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Phó Ấu Sanh gạt tay Ân Mặc ra: “Không được, em phải chuẩn bị thật tốt, đoạt được cúp Ảnh hậu, không thể khiến mẹ thất vọng.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Phó Ấu Sanh gọi mẹ một cách trôi chảy như vậy.
Đáy mắt Ân Mặc xẹt qua kinh ngạc, ôm cô lên trên đùi, rũ mắt hỏi: “Nói đi, hôm nay rốt cuộc mẹ đã làm thế nào tẩy não cho em rồi?”
Phó Ấu Sanh trừng mắt với anh: “Đừng nói nhảm, mẹ thật sự là một người phụ nữ có trí tuệ.”
“……”
Ân Mặc cảm thấy, đây không phải là tẩy não đơn thuần, đây là đổi hẳn não cho cô luôn rồi.