Chương 44: Ân Mặc: "Muốn nói gì với vợ tôi?"

Phó Ấu Sanh nhìn tin nhắn, đầu ngón tay trắng nõn dừng trên màn hình, con ngươi đen nhánh tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Mấy phút sau, mới kịp phản ứng.

Dùng ngón cái và ngón trỏ phóng to ảnh trên màn hình.

Cái cô gửi cho Ân Mặc chính là một bức ảnh selfie nửa người dựa vào ghế ô tô.

Mái tóc dài bồng bềnh mềm mại được uốn xoăn lọn to xinh đẹp, cử chỉ lười biếng.

Hai chiếc kẹp tóc màu trắng bạc được kẹp phía trên tai, Phó Ấu Sanh phóng to kẹp tóc hết cỡ, cũng chỉ có thể nhìn thấy hình bóng chung chung trên bề mặt.

Ân Mặc có mắt thần gì thế?

Như này mà cũng có thể nhìn ra là đàn ông!

Phó Ấu Sanh trì hoãn mấy giây, gửi tấm ảnh đã phóng to đi, sau đó gõ vài chữ trả lời: [Làm thế nào mà anh nhìn thấy bóng dáng đàn ông trên này?]

YM: [Quả nhiên có.]

Phó Ấu Sanh: [……]

Mẹ kiếp?

Tên chó thế mà gạ cô, đây là việc người làm hả!

YM: [Là ai?]

Phó Ấu Sanh nhìn chằm chằm màn hình di động, đôi mắt xinh đẹp không hề chớp.

Ngược lại đã hấp dẫn sự chú ý của Sở Vọng Thư ở đối diện: “Sao thế?”

Phó Ấu Sanh nâng cằm lên, để lộ một đôi mắt sáng ngời.

Sở Vọng Thư hơi nheo mắt lại, chạm phải ánh mắt của cô, so với sự khẩn trước khi nhìn anh trước đó, lúc này khi Phó Ấu Sanh đột nhiên ngước lên, trong ánh mắt như thể tràn ngập tia sáng mỏng manh.

Là vì người đó nhắn tin với cô sao?

Sở Vọng Thư nghĩ tới người đàn ông nhìn thấy trong phòng bao lần đó.

Ân Mặc.

Phó Ấu Sanh kịp thời phản ứng, “Không có, bạn bè gửi ảnh tới, làm cho em có chút giật mình.”

Vừa nói, vừa ấn tắt di động.

Lười trả lời Ân Mặc.

Tên đàn ông chó lúc nào cũng không quên gài bẫy cô.

Đúng lúc cũng sắp đến lượt bọn họ xuất hiện.

Sở Vọng Thư biết cô không muốn nói nhiều, rất phối hợp chuyển đề tài, dọc theo kính cửa sổ, có thể nhìn thấy trên thảm đó, đã là quần tinh lấp lánh.

Tháng mười hai vào đông sâu, còn là buổi tối.

Bên ngoài có vẻ hào nhoáng, nhưng thực chất lạnh thế nào, thì chỉ có bản thân các sao nữ hiểu rõ nhất.

Nhiệt độ trong xe được mở vừa phải.

Để tránh đợi lát nữa ra ngoài lập tức nóng lạnh luân phiên, sẽ bị cảm.

Đúng lúc này.

Tiểu Nặc chỉ vào di động của Phó Ấu Sanh: “Chị Sanh Sanh, di động của chị reo, chị có muốn xem thử không ạ?”

Dù sao vẫn chưa lên sân khấu.

Phó Ấu Sanh lướt nhìn màn hình.

Là Ân Mặc nói với cô, bảo cô lúc đi thảm đỏ mặc nhiều một chút, để tránh bị cảm lạnh.

Tiểu Nặc cũng đã nhìn thấy.

Lấy chiếc khăn quàng đã chuẩn bị sẵn để dùng dưới sân khấu ra.

Phó Ấu Sanh liếc nhìn chiếc khăn choàng kia, chỉ có giá trị thưởng thức, chứ không có giá trị chống lạnh: “Chẳng thà không dùng.”

Tiểu Nặc: “……” Được thôi.

Nhìn thấy nhân viên công tác từ phía xa xa chạy như bay tới: “Thầy Sở, cô Phó, tiếp theo sẽ tới lượt hai vị rồi, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Sở Vọng Thư cười ôn hòa, khẽ gật đầu: “Cảm ơn, chúng tôi biết rồi.”

Giá trị nhan sắc một đòn chí mạng.

Nữ nhân viên công tác đã bị gϊếŧ bởi bộ tây trang của Sở nam thần.

Lúc đến thì bước chân phi nhanh vững vàng, lúc trở về, bước chân bồng bềnh, giống như đang đạp lên bông.

Tiểu Nặc cảm thán: “Hôm nay Sở thần thật sự rất đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến nhân viên công tác đơ luôn rồi.”

“Chờ chút nữa chị đi thảm đỏ cùng thầy Sở, phát sóng trực tiếp chắc chắn sẽ rất điên cuồng.”

Quả thực chính là mộng tưởng của các fan CP.

Đương nhiên, cũng là ác mộng của fan only.

Phó Ấu Sanh bị cô nàng chọc cười: “Hy vọng các fan của thầy Sở đừng hạ thủ lưu tình.”

Đang nói chuyện, cửa xe đã chầm chậm mở ra.

Sở Vọng Thư xuống xe trước.

Sau đó duỗi một bàn tay ga lăng hướng về phía Phó Ấu Sanh.

Khi nhìn cô, đường nét khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông dưới ánh sáng nhạt đặc biệt bắt mắt, anh có một đôi mắt lưu ly, sáng lấp lánh rất điển hình.

Thời điểm nghiêm túc nhìn một người, đôi mắt đó, chan chứa tình cảm dịu dàng có thể để người ta nhìn vào tận sâu đáy lòng.

Khiến tim người ta không khỏi đập nhanh hơn.

Dùng lời của fan để mà nói.

Sở thần đừng nói là nhìn người, cho dù là nghiêm túc nhìn chằm chằm một bức tường, đều là thâm tình chân thành.

Cho nên ngay lúc anh nhìn Phó Ấu Sanh như thế.

Cho dù Phó Ấu Sanh không thích người đàn ông trước mặt này, vẫn không khỏi bị đôi mắt này của anh làm cho kinh diễm một chút.

Cũng chỉ đơn thuần là kinh diễm tán thưởng.

Sở Vọng Thư có chút thất vọng.

Có điều kỹ năng diễn của anh rất tốt, căn bản sẽ không để người ta nhìn ra được cảm xúc của anh, cánh môi với hình dáng đẹp mắt hơi hé mở: “Fan của tôi theo tôi, sẽ không bắt nạt người tôi thích.”

Đột nhiên, có một loạt đèn flash cùng tiếng thét chói tai của các fan vang lên: “Ahhhhh!!!”

“Sở thần!!! Tụi em yêu anh!!!”

Thanh âm rất lớn, giống như núi gào biển gầm(*), tưởng chừng khắp nơi đều là âm thanh của bọn họ.

(*)山呼海啸 – Sơn hô hải khiếu: Núi gào biển gầm

Có nghĩa là tiếng kêu của núi; tiếng gào của biển. Miêu tả khí thế hùng tráng đồng thời thể hiện sự khắc nghiệt của tự nhiên.

Các fan của Phó Ấu Sanh không chịu thua kém: “Sanh bảo, mẹ càng yêu con hơn!!!”

Phụt……

Phó Ấu Sanh bị chọc cười bởi tiếng la hét liên tục không ngừng của các fan.

Không nghe rõ câu nói phía sau kia của Sở Vọng Thư.

Dưới ống kính của các phương tiện truyền thông, Phó Ấu Sanh đặt bàn tay vào trong tay Sở Vọng Thư, xách tà váy lên, xuống xe một cách ưu nhã.

Hơi chạm một chút, liền nhanh chóng buông ra.

Đổi sang khoác cánh tay anh ấy.

Đôi bên không có chạm vào một phần da thịt nào của nhau, xa cách có mức độ.

Phó Ấu Sanh nghĩ tới câu nói vừa rồi chưa nghe rõ kia, lúc chuẩn bị bước lên thảm đỏ, hỏi một câu: “Vừa rồi thầy nói gì, em không nghe rõ.”

Fan theo anh, sau đó thì sao?

Hình như là bắt nạt gì đó?

Chưa nghe rõ.

Sở Vọng Thư mỉm cười lắc đầu: “Không có lời gì quan trọng cả.”

Khi nhìn nghiêng, tầm mắt dừng ở làn da trắng như tuyết lộ ra bên ngoài của cô.

Gió lạnh thấu xương, dường như có thể xuyên qua làn da mỏng manh trong nháy mắt, Sở Vọng Thư nhìn thôi cũng thấy lạnh thay cô.

Sát rìa thảm đỏ.

Sở Vọng Thư đột nhiên dừng bước chân.

“Chờ một chút.”

Phó Ấu Sanh bối rối nhìn Sở Vọng Thư quay trở lại chiếc Rolls Royce vẫn còn đang dừng ở cách đó không xa.

Sau đó anh quay lại với chiếc áo dạ nam cao cấp dài màu xám đang vắt trên cánh tay.

Phó Ấu Sanh: “……”

Lẽ nào Sở thần thấy lạnh?

Giây tiếp theo.

Sở Vọng Thư đi đến trước mặt cô, đem chiếc áo khoác này trực tiếp khoác lên bờ vai mảnh khảnh của cô: “Bên ngoài quá lạnh, lạnh cóng cũng không đáng.”

Một luồng ấm áp bao trùm lấy cô.

Phó Ấu Sanh cũng không ngờ, Sở Vọng Thư thế nhưng là chạy lại để lấy áo cho cô.

Hai người nhìn nhau trong thoáng chốc.

Lập tức làm như chưa có chuyện gì xảy ra, Sở Vọng Thư lại đưa cánh tay cho cô: “Nên lên thảm đỏ rồi.”

Người hâm mộ hai bên thảm đỏ cùng giới truyền thông suýt nữa đã bùng nổ.

Phía chính chủ bỏ đường, trí mạng nhất đó!!!

Chính vì sự kiện khoác áo thảm đỏ lần này, siêu thoại CP của Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư đã tăng hơn 20 vạn người, sắp phá mốc 50 vạn.

Có thể dự đoán, chờ sau khi bộ phim truyền hình của họ phát sóng, CP Phó Sở sẽ trở thành fandom CP lớn nhất giới giải trí.

Mà một màn này dĩ nhiên cũng được camera phát sóng trực tiếp chính thức ghi lại.

Hơn nữa nhanh chóng leo lên hot search đêm hôm đó.

#Sở Vọng Thư khoác áo cho Phó Ấu Sanh#

―― Chết tôi rồi, anh trai ấm áp quá đi chíp chíp chíp.

―― Ánh mắt Sở thần nhìn Phó Ấu Sanh chung tình quá, ây u, sắp ngọt chết rồi.

―― Người đâu, đem tôi chú cún bị gϊếŧ này giúp góp vui cho hai vị.

―― Chắc là giả, có lẽ là vì tuyên truyền cho phim mới.

―― Các người nhìn trước đó có bao nhiêu nam nữ cộng tác đi trên thảm đỏ, nam cộng tác vì tuyên truyền phim mới, có quan tâm nữ cộng tác lạnh hay không sao?

―― Hahaha, chỉ mong sao đối phương xuất hiện nhiều hơn trên hot search để tuyên truyền cho phim mới.

―― Mặc dù Sở thần nhìn cái gì cũng chan chứa tình cảm dịu dàng, nhưng anh ấy đối với Phó Ấu Sanh thật sự rất khác.

―― Trước kia một khi có scandal, phòng làm việc của Sở thần đứng lên thanh minh tuyệt đối sẽ không chừa chút mặt mũi nào cho bên nữ, các người không thấy văn bản thanh minh với Phó Ấu Sanh lần trước, chỉ thiếu điều vơ hết lỗi lầm lên người mình.

―― Đây là tình yêu tuyệt đẹp gì dzợ.

―― Mắt chạm mắt quá tuyệt!

―― ……

Tư bản Thắng Cảnh, văn phòng tổng tài.

Thư ký Ôn ôm máy tính bảng, nơm nớp lo sợ đọc những bình luận trên Weibo về việc Sở Vọng Thư khoác áo cho Phó Ấu Sanh.

Mà trước bàn làm việc, Ân Mặc dựa lưng vào lưng ghế ngồi, xem phát lại phát sóng trực tiếp thảm đỏ với ánh mặt lành lạnh.

Đọc đến miệng lưỡi khô khan.

Thư ký Ôn nhìn thấy sắc mặt của Ân tổng càng ngày càng u ám, cảm thấy anh ta quả thực chính là tự làm khổ mình.

“Ân tổng, Sở Vọng Thư này thật sự quá không chú ý tự quản lý thái độ đúng mực của nam minh tinh rồi, thế mà lại ân cần với người phụ nữ đã có chồng như thế.”

“Trên mạng còn nói anh ta ga lăng phong độ, đều là truyền bá sai sự thật!”

“Nữ minh tinh người ta đi thảm đỏ, chính là vì đẹp đẹp đẹp, mặc cái áo khoác này của anh ta, hoàn toàn che mất dáng người hoàn hảo của phu nhân chúng ta!”

Thư ký Ôn blah blah blah bóc phốt Sở Vọng Thư.

Mong ngóng đạt được sự công nhận của boss nhà mình.

Nhưng mà ――

Ngay sau đó.

Ân Mặc chậm rãi nhướng mí mắt nhìn anh ta: “Khoác áo thì không hoàn mỹ nữa?”

Giữa việc khoác áo của thằng khác và việc cô bị lạnh cóng trên thảm đỏ, hai lựa chọn này, lý trí Ân Mặc lựa chọn cái sau.

Nhưng tâm lý không chấp nhận được.

Thư ký Ôn: “Hoàn mỹ hoàn mỹ, nếu như chiếc áo này là của anh thì càng hoàn mỹ hơn rồi ạ!”

Biểu cảm trên gương mặt điển trai của Ân Mặc cứng lại.

“Loại lễ trao giải này phải kéo dài bao lâu?”

“Ước chừng phải sau 12 giờ.” Thư ký Ôn nhìn thời gian và lịch trình, “Tối nay Tiêu tổng mời anh đến quán rượu, sau khi kết thúc đi đón phu nhân là vừa vặn ạ.”

Ân Mặc không hề cảm thấy vừa vặn.

*

Lúc này tại hiện trường trao giải.

Chỗ ngồi của Phó Ấu Sanh được sắp xếp ở hàng đầu tiên, ngay cạnh Sở Vọng Thư.

Mà ngồi phía sau chính là Triệu Thanh Âm, phía sau nữa vậy mà còn có Trình Thư Từ.

Thật sự là tất cả sum họp bên nhau.

Có thể tưởng tượng lễ trao giải này long trọng cỡ nào, quá nửa minh tinh của giới giải trí đều có mặt.

Phó Ấu Sanh không ngờ Trình Thư Từ vậy mà còn có thể đến tham gia loại lễ trao giải này, còn được đề cử cho giải Người mới xuất sắc nhất.

Nhìn mấy người bên cạnh cô cùng lúc được đề cử giải Người mới xuất sắc nhất, Phó Ấu Sanh đoán rằng, giải thưởng này, có lẽ sẽ rơi vào tay Trình Thư Từ.

Sở Vọng Thư thấy cô đã nhìn Trình Thư Từ nhiều hơn mấy lần.

Nghĩ về những gì người đại diện đã nói với anh, theo đuổi con gái phải có chung nhiều đề tài với cô ấy.

“Người mới đó, đang bắt chước theo em.” Sở Vọng Thư thích Phó Ấu Sanh, cho nên từ khi cô ra mắt đến bây giờ, trên cơ bản đều rõ như lòng bàn tay.

Lúc này nhìn thấy Trình Thư Từ mặc một chiếc sườn xám cách tân màu hồng nhạt, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười, đều mang bóng dáng của Phó Ấu Sanh.

Như thể là cố tình bắt chước theo.

Phó Ấu Sanh tùy ý dựa vào lưng ghế, thần thái biếng nhác khinh thường: “Kệ cô ta đi.”

“”Cô ta từ nhỏ đã như thế, không đυ.ng tường nam không quay đầu(*).”

(*)不撞南墙不回头 – Bất tràng nam tường bất hồi đầu: không đυ.ng tường nam không quay đầu

Dùng để chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác; giống như không thấy quan tài không đổ lệ; tường nam là tường ở phía nam, ở đây là chỉ bức tường bình phong (gọi là ảnh bích/ chiếu bích) chắn trước cửa hậu viên/nhà trong của các nhà có thế lực, địa vị theo kiến trúc xưa của người TQ, ai quan tâm có thể tìm hiểu. (Theo: hoasinhanhca.wordpress)

Nếu như lúc này thư ký Ôn ở đây.

Nhất định sẽ nhận ra, ánh mắt này của Phó Ấu Sanh, thậm chí cả khí thế, đều cực kỳ giống với…… Ân Mặc.

Sở Vọng Thư: “Từ nhỏ? Các em còn thật sự quen biết.”

Anh còn tưởng những thứ trên mạng kia, là do đối phương truyền ra để ăn vạ.

Nói ra thì.

Sở Vọng Thư vẫn thật sự không hiểu rõ về gia đình của Phó Ấu Sanh cho lắm.

Cô che giấu quá tốt.

Còn có chính là, có ai đó giúp cô che giấu.

Nếu không thì không thể nào cái gì cũng không tra được.

Trong khoảng thời gian này, bài PR của Trình Thư Từ che trời rợp đất, cứ cách mấy ngày lại lên hot search một lần, bởi vì cô ta có chút quan hệ với Phó Ấu Sanh, cho nên trước đó Sở Vọng Thư đã từng điều tra về Trình Thư Từ, quả thật là xuất thân từ một thế gia âm nhạc cổ điển, trái lại cũng không kì lạ tại sao vừa mới ra mắt, đã có thể có nguồn tài nguyên mạnh như vậy.

Sau đó phát hiện Trình Thư Từ không có xung đột tài nguyên với Phó Ấu Sanh, Sở Vọng Thư mới không để người chú ý đến cô ta nữa.

Phó Ấu Sanh gật gật đầu, đây cũng không có gì đáng để che giấu.

“Vâng, từ nhỏ cô ta đã thích học theo em, thói quen rồi.”

“Cứ mặc cô ta đi.”

Dù sao cũng không đau không ngứa.

Đâu đâu cũng có người mới trong giới giải trí muốn sao chép con đường của cô.

Nhưng mà ――

Cuối cùng tất cả đều mai danh ẩn tích, hoặc là đã thay đổi đường đi.

Muốn thật sự nổi tiếng, điều tối kỵ nhất trong giới giải trí chính là sao chép con đường của người khác, mà không có phong cách của riêng mình.

Cho nên, Phó Ấu Sanh thậm chí đã nhìn thấy điểm kết thúc trong giới giải trí của Trình Thư Từ.

Miễn là cô ta không tới ăn vạ mình, Phó Ấu Sanh chẳng buồn quan tâm đến cô ta.

Nhìn thấy sự thờ ơ trong con ngươi đen nhánh của cô, cánh môi Sở Vọng Thư không khỏi hơi nhếch lên.

Quả không hổ là cô gái mà anh thích, nhìn thấu đến như thế.

Đúng lúc này ống kính áp sát quay cận cảnh hai người bọn họ.

Ánh mắt không tập trung của Phó Ấu Sanh liền tay đổi.

Lộ ra nụ cười thương mại của nữ minh tinh.

Khóe môi của Sở Vọng Thư hơi cong thành một nụ cười vì Phó Ấu Sanh, ngay cả trong mắt đều là ý cười chấm nhỏ li ti.

Lộ ra sự cưng chiều mà chính anh cũng không nhận ra.

Nhưng lại bị ống kính bắt được một cách rõ ràng.

Giây tiếp theo.

Giọng của MC vang lên: “Thầy Sở và cô Phó đang thì thầm chuyện gì đó, để cho chúng tôi cũng nghe thử đi chứ.”

Tiếng la ó nối tiếp nhau vang lên.

Ánh mắt của Phó Ấu Sanh có chút mơ màng.

Sở Vọng Thư thì ngược lại, cầm micro lên cười trả lời MC: “Nếu đã là thì thầm, đương nhiên không thể cho mọi người nghe được.”

“Ây dô!!!”

“Rụng răng rồi, Sở thần không hổ là anh!” MC không nhịn được trêu ghẹo, dĩ nhiên EQ cũng rất cao, nhân cơ hội chuyển đề tài sang một minh tinh khác.

Gần 12 giờ.

Phó Ấu Sanh cảm thấy toàn thân ngồi đến sắp lạnh cóng rồi.

Lễ trao giải cuối cùng cũng kết thúc.

Cô cầm hai chiếc cúp giải Nữ diễn viên được khán giả yêu thích nhất và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cùng Sở Vọng Thư rời đi bằng cửa sau.

Xe bảo mẫu của Phó Ấu Sanh đã ở bên ngoài hội trường. Cô chưa nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen cũng đậu ở cách đó không xa.

Mãi tới kho cô chuẩn bị nói lời từ biệt với Sở Vọng Thư.

“Hôm nay cảm ơn áo của thầy Sở.”

“Nếu không em đã bị lạnh chết rồi.”

Phó Ấu Sanh cười tươi, đặt mình vào vị trí một tiểu bối.

Xung quanh yên tĩnh.

Ngoại trừ nhân viên công tác của họ đang đứng đợi trong xe ở phía xa xa ra, dường như không có bất kỳ ai nhìn thấy.

Sở Vọng Thư nhẹ nhàng thở ra: “Sanh Sanh, tôi có lời muốn nói với em.”

Đây là lần đầu tiên, anh gọi cô một cách thân mật như vậy.

Làm cho Phó Ấu Sanh kinh ngạc nhướng mi, ngửa đầu nhìn anh.

Cô biết Sở Vọng Thư muốn nói gì.

Nhưng Phó Ấu Sanh lại không muốn nghe.

Bởi vì cô biết, một khi những lời này được nói ra, thì sẽ không thu hồi lại được nữa.

“Sở……” lão sư. (*)

(*)Vì cấu trúc câu trong tiếng Trung nó ngược với TV, nếu để xuôi thì sẽ mất đi ý nghĩa gốc của câu này, mà để là [“Sở……” giáo viên/thầy giáo.] thì nghe nó lại kỳ kỳ. Nên câu này mình quyết định để nguyên luôn.

Muốn ngăn cản lời nói của Sở Vọng Thư.

Đúng lúc này.

Một giọng nói lành lạnh vừa thản nhiên vừa sảng khoái vang lên: “Sở tiên sinh muốn nói gì với vợ tôi?”

“Ân mỗ có thể cùng nghe hay không?”

Đôi mắt trước giờ luôn sáng trong như lưu ly của Sở Vọng Thư thoáng qua một tia khó tin.

Đây là dịp hiếm hoi anh mất kiểm soát cảm xúc trước mặt người khác.

Vợ?

Sở Vọng Thư bình tĩnh nhìn người đàn ông với thân hình cao gầy rắn rỏi chậm rãi đi tới, đang mặc một bộ âu phục cao cấp giống như vừa mới bước ra khỏi bàn đàm phán, lông mày sắc bén lạnh lùng nghiêm nghị, khí chất cao quý thong dong.

Đứng ở bên cạnh Phó Ấu Sanh một cách tự nhiên, vươn cánh tay dài, ôm lấy thân hình mảnh khảnh mà mình đã muốn ôm không biết bao nhiêu lần kia.

Phó Ấu Sanh ngoan ngoãn để cho Ân Mặc ôm lấy.

Không có không chừa mặt mũi cho anh trước mặt Sở Vọng Thư.

Nhưng sau lưng chỗ Sở Vọng Thư không nhìn thấy, ngón tay Phó Ấu Sanh nhéo mạnh eo gầy của Ân Mặc.

Đồ chó!

Ai cho phép anh đột nhiên tiết lộ chuyện hôn nhân của họ chứ.

Ân Mặc nhìn thẳng vào mắt cô, dùng ánh mắt nói cho cô biết: Đề phòng em trêu mèo chọc chó khắp nơi.