Chương 43: Dỗ bà xã, hay là dỗ tổ tông?

“Có đau không?”

“Anh là đồ ngốc hả?”

Biệt thự Lộc Hà.

Phó Ấu Sanh không ngờ, có một ngày mình sẽ cam tâm tình nguyện trở về nơi này với Ân Mặc.

Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, chiếu vào vệt đỏ trên gương mặt trắng lạnh kia của Ân Mặc càng rõ ràng hơn.

Đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh dính đầy thuốc mỡ, động tác cẩn thận bôi thuốc cho anh.

Cái miệng nhỏ vẫn còn mắng anh với giọng nghẹn ngào tức giận.

Ân Mặc thấy đuôi mắt cô đỏ hoe, dáng vẻ vừa muốn khóc, vừa muốn bôi thuốc cho anh, còn cố kìm nước mắt.

Không nhịn được nữa nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô: “Không đau, không cần bôi nữa.”

“Không bôi thì sáng mai sẽ thành mặt heo.” Phó Ấu Sanh vào lúc này vẫn không quên ghét bỏ với giọng nghẹn ngào thút thít và l*иg ngực đang run rẩy.

Biết là cô cố ý để mình không lo lắng cho cô.

Ân Mặc mặt mày kiềm chế.

Nghĩ đến một giờ trước, khi mang cô rời khỏi nhà hàng Trung Hoa.

Sự chán nản tuyệt vọng quanh thân cô, từ trường trong tim như tro tàn, khiến anh như thể nhìn thấy mấy năm trước, năm đó khi cô muốn tiến vào giới giải trí đóng phim, rời khỏi gia đình.

Cũng là anh dẫn cô từ cổng nhà họ Phó trở về đây.

So với dáng vẻ tươi cười gượng gạo bây giờ của cô, Ân Mặc càng hy vọng cô khóc ra, phát tiết hết ra.

Lau sạch thuốc mỡ trên đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh.

Ân Mặc nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức kéo vào lòng mình: “Khó chịu thì cứ dựa vào một lát đi.”

Phó Ấu Sanh không kịp đề phòng, va vào ngực anh.

Cái mũi chua xót.

Lông mi lập tức ướt đẫm bởi nước mắt.

Đã khóc rất lâu.

Phó Ấu Sanh cảm thấy phần áo sơ mi trước ngực của Ân Mặc đều đã ướt đẫm, mới ghé vào l*иg ngực anh rầm rì nói: “Không phải em muốn khóc, là bị ngực anh đâm đau.”

“Đều trách anh.”

Ân Mặc vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh của cô, gầy đến mức dưới lòng bàn tay toàn là xương.

Anh khé nhíu mày, quả nhiên một mình sống ở bên ngoài, nhất định không biết tự chăm sóc mình.

Ân Mặc: “Yên tâm, sẽ không bắt em đền tiền áo sơ mi.”

Phó Ấu Sanh nhéo mạnh eo anh một cái.

Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Miệng chó không phun được ngà voi.”

“Khóc đủ rồi chứ?”

Ân Mặc đột nhiên hỏi.

Phó Ấu Sanh: “……”

Anh hỏi như vậy, ai mà còn có thể khóc được nữa!

Nhìn anh không nói nên lời.

Chẳng qua đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, bởi vì khóc lâu mà hốc mắt đỏ bừng, giống như một con thỏ nhỏ vừa chịu ủy khuất rất lớn.

Cũng thật sự là đã chịu ủy khuất.

Ân Mặc kéo cô đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Dẫn em đến một nơi.”

“Đã tối rồi, còn đi đâu?” Phó Ấu Sanh nhìn cảnh chiều tối mịt mờ bên ngoài.

Mùa đông Bắc Thành vào lúc 5 giờ, mặt trời đã sắp chuẩn bị xuống núi rồi.

Hiện tại cô chỉ muốn rửa mặt, sau đó đi ngủ, mặc dù có lẽ không ngủ được.

Ân mặc kéo cô lên, sau đó dùng sức ôm lấy eo cô, đi ra ngoài: “Đi rồi em sẽ biết thôi.”

Nếu không ở trong nhà, ở khung cảnh yên tĩnh, sẽ luôn suy nghĩ lung tung.

Lái xe đã dừng ở bên ngoài.

Mấy phút sau.

Chiếc Maybach lái ra khỏi khu biệt thự Lộc Hà Công Quán.

Bên trong xe ánh sáng lờ mờ.

Phó Ấu Sanh nhìn Ân Mặc sau khi gửi WeChat cho thư ký Ôn, sau đó thư ký Ôn gọi điện tới.

Sườn mặt của Ân Mặc hướng về phía cô, vẫn còn dấu vết màu đỏ.

Dấu vết rất rõ ràng.

Ba cô đúng là quá nóng nảy, hoàn toàn không kiềm chế sức lực.

Phó Ấu Sanh nhìn sang chỗ khác, đôi môi đỏ mím chặt, mất một lúc lâu, chờ Ân Mặc cúp điện thoại.

Cô mới nói: “Anh vác gương mặt ngoài ra ngoài khoe khoang cái gì, cũng không sợ bị chụp được.”

Cô cũng đã nghĩ xong tiêu đề hot search rồi ――

Thật kinh ngạc! Video nam thần giới kinh doanh Ân Mặc bị đáng sưng mặt bị tiết lộ.

Ân Mặc nhéo mặt cô một cái: “Tiểu bạch nhãn lang.” Phó Ấu Sanh phủ nhận.

“Sao lại là tiểu bạch nhãn lang chứ.”

Thế nhưng……

Đợi đến khi xe dừng ở điểm đến, Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng hiểu vì sao Ân Mặc lại gọi cô là tiểu bạch nhãn lang rồi.

Lúc tới công viên giải trí, sắc trời đã tối hẳn.

Công viên giải trí của Bắc Thành cũng mở cửa vào buổi tối.

Nhưng hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, cánh cổng rực rỡ tráng lệ màu macaron đã đóng lại, bên trong không một bóng người.

Ngoại trừ một dải đèn led nhấp nháy bao quanh bên ngoài ra, không còn bất kỳ ánh sáng nào khác.

Ban ngày vốn dĩ kiến trúc giống như trong truyện cổ tích, lúc này hoàn toàn ẩn dưới màn đêm đen như mực, ngọn tháp theo phong cách Gothic cao sừng sững, trông có vẻ hơi u ám.

(*)Xem thêm: Phong cách nghệ thuật trường phái Gothic – Lịch sử, kiến trúc và thời trang

Đặc biệt giống với lâu đài của ma cà rồng.

Phó Ấu Sanh theo bản năng nắm lấy ống tay áo của Ân Mặc, định lùi lại phía sau: “Chúng ta đến đây làm gì?”

Luôn cảm thấy dưới loại hoàn cảnh này, sẽ có sinh vật kỳ quái nào đó đột nhiên bật lên.

Cô cằn nhằn: “Lần đầu tiên nhận ra, công viên giải trí buổi tối khi không bật đèn đáng sợ như vậy, lâu đài của công chúa ngủ trong rừng gì chứ, bây giờ chỗ này càng giống lâu đài của ma cà rồng hơn.”

Ân Mặc không nói gì.

Chỉ nắm tay Phó Ấu Sanh, khi đẩy cánh cổng không khóa của công viên giải trí ra.

Đột nhiên.

Tất cả đèn trong công viên giải trí được bật cùng một lúc, toàn bộ sáng lên.

Những ánh đèn ngập tràn màu sắc rực rỡ, xa hoa lộng lẫy, chiếu sáng giống như cảnh trong giấc mơ cổ tích.

Ma cà rồng gì đó, u ám gì đó trong đầu Phó Ấu Sanh, trong phút chốc được xua tan bởi ánh sáng rực rỡ bất ngờ này.

Thậm chí những chuyện xảy ra vào ban ngày, đều biến mấy không dấu vết.

Trong ánh mắt.

Trong lòng.

Toàn bộ là thế giới tuyệt đẹp chợt nở rộ.

Hình như…… thế giới này cũng không ngột ngạt đến như vậy.

Trái lại còn tươi đẹp khiến người ta lưu luyến.

Phó Ấu Sanh đột nhiên xoay người, nhìn về phía người đàn ông đứng phía sau cô.

Ân Mặc nhìn cô, môi mỏng mỉm cười.

Trong ánh đèn rực rỡ.

Trong mắt anh chỉ phản chiếu hình bóng một mình cô.

Phó Ấu Sanh theo bản năng muốn kiễng chân chạm vào mắt của anh.

Ân Mặc cảm nhận được ý đồ của cô, giơ tay ấn đè lại bả vai cô, chủ động cúi người xuống, nắm lấy đôi tay nhỏ bé kia, đè lên đuôi mắt của mình: “Sao thế?”

Phó Ấu Sanh đứng trên con đường cầu vồng dài bằng phẳng, không thể ngẩng đầu, không cần kiễng chân cũng có thể dễ dàng chạm vào anh.

Anh luôn tự phụ kiềm chế, Phó Ấu Sanh chưa bao giờ thấy Ân Mặc khom lưng trước bất kỳ ai.

Bất cứ khi nào và ở đâu, dáng người cao lớn nghiêm chỉnh của anh đều đứng thẳng tắp.

Nhưng lúc này, khi đối diện với cô, lại ung dung giống như coi việc khom lưng là chuyện hết sức tự nhiên.

Chỉ vì không để cho cô kiễng chân mà thôi.

Phó Ấu Sanh đột nhiên nghĩ tới trước đây trong lúc vô tình nghe qua một câu nói ―― Bạn không cần kiễng chân, sẽ có người khom lưng yêu bạn.

Môi đỏ của cô hé mở.

Một lúc sau, mới thấp giọng nói: “Muốn biết, anh có phải là thật hay không.”

Ngày mai sau khi tỉnh lại, sẽ phát hiện đây là một giấc mơ.

Ân Mặc không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Búng một cái lên trán Phó Ấu Sanh: “Đau không?”

Phó Ấu Sanh ngậm miệng nhỏ: “……”

“Đau.”

Ân Mặc thuận thế nắm lấy tay cô, đi vào bên trong: “Nếu như đau, vậy thì là thật.”

“Ban ngày mới là ác mộng, bây giờ là sự thật.”

Phó Ấu Sanh nhìn anh: “Vì sao?”

Ân Mặc đã dẫn cô vào khu trò chơi của công viên giải trí, biết lắng nghe đáp: “Còn có thể vì sao, vì dỗ em đó.”

“……”

Phải nói là, cô thật sự bị sự hào phóng này của Ân Mặc dỗ dành rồi.

“Phó tiểu thư, xin hỏi Ân mỗ có vinh dự mời em ngồi xe trượt siêu tốc, thuyền hải tặc, vòng đu quay, tàu lượn siêu tốc không?”

Vốn dĩ còn rất cảm động, sau khi nghe thấy lời này, Phó Ấu Sanh đã bị anh chọc cười.

Sau đó tức giận trừng anh một cái: “Không được, anh không có vinh hạnh này.”

Bởi vì vị Ân tổng, Ân thiếu gia không sợ trời không sợ đất này, sợ độ cao.

Vì để dỗ cô, thế mà còn muốn chơi mấy trò kí©h thí©ɧ này.

Hơn nữa mặc dù bên trong đều là đèn sáng, nhưng tối quá rồi, chơi trò chơi kí©h thí©ɧ gì chứ.

Phó Ấu Sanh vẫn muốn yên tĩnh.

Cho nên……

Cô kéo Ân Mặc đi chơi nhà ma.

Nhà ma chắc là…… không kí©h thí©ɧ nhỉ.

Phó Ấu Sanh chính là điển hình của ―― vừa sợ, lại vừa muốn chơi.

Cuối cùng được Ân Mặc ôm ra ngoài.

Sống chết bám vào cổ anh không chịu xuống, “Huhuhu thật khủng khϊếp, những nhân viên này tối rồi còn làm việc tận tâm như vậy làm gì!!!”

Cô vốn dĩ muốn thừa dịp nhân viên không có giả ma đi gia tăng kiến thức.

Không ngờ……

Những người này lại tận tâm như vậy!

Cho dù chỉ có hai người bọn họ, cũng nỗ lực tận tâm, hù chết người.

Đi đến bên cạnh vòng quay ngựa gỗ, bàn tay của Ân Mặc nâng đôi chân thon dài của cô lên một chút, đặt cô người lên lưng ngựa: “Còn chưa chịu xuống, muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ của anh hả?”

“Ai ăn đậu hũ của anh, khẩu vị của em không có nặng vậy đâu.” Phó Ấu Sanh nghe được âm nhạc vui vẻ êm dịu, cơ thể vốn bị bối cảnh âm thanh trong nhà ma dọa sợ tới mức cả người nhũn ra, cuối cùng cũng dần dần khôi phục tri giác.

Chẳng qua xuống ngựa là điều không thể.

Nhưng cô lại không muốn ngồi trên con ngựa nhỏ này.

Chỉ vào con ngựa trắng rất cao ở bên cạnh: “Em muốn ngồi con này.”

Lại chỉ chỉ vào con ngựa cô đang ngồi lúc này, được nước làm tới, “Anh ngồi con này.”

Ân Mặc không nuông chiều cô, càng nuông chiều cô càng hăng hái.

Thấy anh bất động.

Phó Ấu Sanh cũng không tức giận: “Anh không phải đang dỗ em sao, chính là dỗ như vậy? Ngay cả một thỉnh cầu xíu xiu như này cũng không đồng ý.”

Ân Mặc cười khẽ: “Đây là dỗ bà xã, hay là dỗ tổ tông?”

“Tiêu rồi, em lại muốn uất ức rồi.” Phó Ấu Sanh ôm trái tim nhỏ của mình, dáng vẻ thương tâm quá độ.

Nhìn cô, Ân Mặc sâu kín nói: “Kỹ năng diễn xuất này của em, có thể thông qua buổi casting của Tần Yên Chi sao?”

“Sao lại không thể! Anh đừng có mà miệng quạ đen nhá!” Phó Ấu Sanh vừa nghe được câu này, cũng bất chấp việc đang giả vờ uất ức, lập tức muốn đi lên bịt cái miệng kia của Ân Mặc lại.

“Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ(*).”

(*)童言无忌 – Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con luôn nói thật mà không hề suy tính); lời nói của trẻ con không sai bao giờ.

Đồng ngôn vô kỵ?

Đôi môi mỏng của Ân Mặc đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo kia bịt lại, chỉ lộ ra một đôi mắt sâu thẳm như mực.

Nếu không phải thiếu một đôi tay, Phó Ấu Sanh thật sự rất muốn che luôn cả đôi mắt của anh lại.

Miễn cho cứ luôn dùng ánh mắt như thế nhìn cô.

Cuối cùng hai người đều lùi một bước.

Cùng nhau ngồi trên cổ xe ngựa xa hoa màu trắng và xanh đan xen được hai con ngựa kéo.

Quay từng vòng từng vòng.

Cuối cùng Phó Ấu Sanh vẫn chưa đủ đã bảo Ân Mặc chụp ảnh cho cô.

“Đã chơi đủ chưa?”

“Tàm tạm.”

“Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”

“Cũng tàm tạm rồi.”

“Có muốn tốt hơn chút nữa không?”

Nghe thấy câu hỏi cuối cùng này của Ân Mặc, Phó Ấu Sanh ngẩng đầu nhìn anh.

Bất tri bất giác, bọn họ đã đứng ở trước quảng trường đài phun nước âm nhạc ở chính giữa lâu đài.

Giây phút đó.

Pháo hoa từ lâu đài thay đổi trong nháy mắt nở rộ trong không trung, làm bừng sáng cả màn đêm đen tối.

Bầu trời đen kịt vốn làm cho người ta hoảng loạn bất an, được chen đầy bởi những chùm pháo hoa lộng lẫy.

Mỹ lệ nhất trong nháy mắt nở rộ một cách vừa tận tình lại tùy ý.

Phó Ấu Sanh ngây người nhìn bầu trời.

Pháo hoa đang nở rộ.

Ân Mặc dẫn Phó Ấu Sanh đến vòng đu quay đã chuẩn bị sẵn ở cách đó không xa.

Vòng đu quay dần dần đi lên.

Phó Ấu Sanh cảm giác mình đang ở rất gần với màn pháo hoa lộng lẫy kia.

Gần như vươn tay là có thể với tới.

Chưa bao giờ nhìn thấy pháo hoa từ góc độ này.

Vòng đu quay dừng lại ở điểm cao nhất trong năm phút.

Chờ sau khi Phó Ấu Sanh thoát khỏi sự đắm chìm trong khung cảnh pháo hoa tráng lệ, lại nhìn Ân Mặc đang ngồi đối diện cô với hàm dưới căng thẳng.

Lúc này mới nhớ ra.

Lần đầu tiên Phó Ấu Sanh, chủ động nắm lấy tay anh: “Anh có ngốc không hả, rõ ràng sợ độ cao, còn kêu người dừng ở đây!”

Ân Mặc nhướng hàng mi đang rũ xuống, yếu ớt nhìn cô: “Anh không sợ độ cao.”

“Được được được, anh không sợ độ cao, mau bảo nhân viên công tác thả chúng ta xuống.”

Phó Ấu Sanh ngồi bên cạnh anh, ôm lấy cần cổ mảnh khảnh của người đàn ông, để cho anh dựa vào cổ mình.

“Đừng sợ.”

Ân Mặc: “……”

“Anh không sợ.”

Phó Ấu Sanh dỗ dành anh: “Được được được, anh không sợ, vậy anh nhắm mắt lại, em sẽ tin anh không sợ nữa.”

Không chờ cô lấy được di động của Ân Mặc để báo với nhân viên công tác.

Vòng đu quang đang dừng lại tiếp tục chuyển động.

Ngay lúc này.

Phó Ấu Sanh cảm giác bàn tay bị Ân Mặc nắm lấy, ngón áp út chợt lạnh.

Theo bản năng liếc nhìn.

Đồng tử đột nhiên ổn định.

Ánh sáng trong vòng đu quay nhìn không rõ lắm, nhưng với ánh đèn nhấp nháy bên ngoài và pháo hoa vẫn còn nở rộ, Phó Ấu Sanh có thể nhìn thấy rõ một chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên ngón tay của mình.

Có chút quen thuộc.

Là trước đây vào ngày cô muốn ly hôn với Ân Mặc, món quà anh mang tặng cho cô.

Phó Ấu Sanh nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang khép hờ mắt, trên thái dương có vẻ như thấm đẫm mồ hôi lạnh, đôi môi mỏng hơi tái nhợt.

Nghĩ đến tất cả bố trí tối nay của anh, đều là vì khiến cô quên đi sự bức bối của ban ngày.

Rõ ràng sợ độ cao, vẫn quyết định cùng chơi từng trò kí©h thí©ɧ với cô.

Trong khoảnh khắc đó.

Phó Ấu Sanh không muốn tại thời điểm này, nói lời quyết định cự tuyệt nào với anh.

Cũng không thể nói ra.

Chần chừ trong chốc lát.

Vòng đu quay đã từ từ dừng lại.

Ân Mặc mở mắt ra, không nhắc đến chuyện nhẫn kim cương, trái lại ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô: “Anh có hơi chóng mặt, để anh dựa một chút.”

Phó Ấu Sanh cũng ngầm cuộn ngón tay lại một chút.

Sau đó đỡ Ân mặc, như thể bị quấn bởi một con thú bông cỡ lớn, nhắm mắt theo đuôi(*) bước ra khỏi công viên giải trí đèn đuốc sáng trưng.

(*)亦步亦趋: nhắm mắt theo đuôi; rập khuôn theo kẻ khác (ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác)

Sau lưng bọn họ.

Pháo hoa vẫn tùy ý như cũ.

Ánh đèn vẫn rực rỡ như cũ.

Hình bóng của hai người bọn họ được kéo dài, lại kéo dài, cuối cùng hoàn toàn hợp lại thành một thể.

Tan vào bóng tối.

……

Chuyện của đêm đó.

Hai người đều ăn ý không nhắc lại.

Ngoại trừ trong hộp trang sức của Phó Ấu Sanh có nhiều thêm một chiếc nhẫn kim cương màu hồng đắt tiền ra, thì giống như một giấc mơ đẹp.

Giấc mơ này, đã xua tan cơn ác mộng ban ngày.

Khiến cho Phó Ấu Sanh không có vì chuyện ngày hôm đó mà lưu lại bất cứ bong ma nào.

Chẳng qua là, có đôi thỉnh thoảng thời điểm ngây người nhiều hơn chút.

Càng gần cuối năm, đêm trao giải và đi thảm đỏ dần dần nhiều lên.

Trước đây Phó Ấu Sanh rất ít khi tham gia thảm đỏ, vì vậy thường có nữ minh tinh đi bài diễm áp, sử dụng tạo hình thảm đỏ của họ, sánh kịp với tạo hình chụp ảnh đường phố của cô.

Hiếm khi năm nay Phó Ấu Sanh tương đối coi trọng sự nghiệp, Văn Đình lựa chọn tham gia mấy lễ trao giải có giá trị.

Trong xe bảo mẫu, Phó Ấu Sanh mặc một chiếc váy dài cắt xẻ đính sao lấp lánh tham gia liên hoan phim truyền hình nổi tiếng trong nước.

Năm nay cô cũng có hai bộ phim truyền hình phát sóng.

Hơn nữa ratings đều rất nổi bật, bình quân phá mức 2.

Lúc đi thảm đỏ.

Phó Ấu Sanh được sắp xếp đi cùng Sở Vọng Thư.

Dù sao sang năm phim truyền hình của họ sẽ phát sóng.

Lúc này không hợp lại, thì khi nào hợp lại.

Đúng lúc sắp bắt đầu thời kỳ tuyên truyền.

Kể từ sau lần thăm ban đoàn phim đó của Sở Vọng Thư, Phó Ấu Sanh vẫn chưa gặp lại anh.

Nghĩ tới những gì Văn Đình đã nói trước đó, Sở Vọng Thư thích cô.

Phó Ấu Sanh liền có chút lúng túng.

Trước thảm đỏ, Phó Ấu Sanh được Tiểu Nặc đỡ lên chiếc Rolls-Royce Phantom của Sở Vọng Thư, đến lúc đó hai người phải xuống xe cùng nhau đi thảm đỏ.

“Thầy Sở.”

Phó Ấu Sanh nhìn người đàn ông mặc vest hoa văn màu xám đậm trong thùng xe, cung kính chào hỏi.

Sở Vọng Thư nhìn vẻ mặt cung kính của cô như thể đi viếng mộ.

Không nhịn được đỡ trán cười: “Em đây đúng thật là gặp giáo viên nhỉ, căng thẳng như vậy, sợ tôi kiểm tra môn diễn xuất của em ngay tại chỗ hả?”

Phó Ấu Sanh: “……”

“Nói ra có thể thầy không tin, gặp được thầy, em còn tôn kính hơn cả khi gặp giáo viên!”

“Tôi già như vậy sao?” Ý cười nơi đáy mắt của Sở Vọng Thư thu lại vài phần.

Đều là người thông minh, anh dĩ nhiên nghe ra được ý ngầm trong lời nói của Phó Ấu Sanh.

Cô coi anh thành trưởng bối.

Sở Vọng Thư đột nhiên có chút hối hận.

Trước đây thời điểm lần đầu tiên gặp cô, liền không nên đặt mình vào vị trí dạy dỗ cô.

Nhưng cũng không thể nhìn được bộ dạng cẩn thận dè dặt e sợ khiến anh hiểu lầm này của cô.

Sở Vọng Thư xua xua tay, khôi phục nụ cười tùy ý: “Được rồi, chỉ cần em đừng coi tôi thành vật thờ cúng trên bài vị, coi là gì cũng được.”

Thấy anh nói đùa.

Cuối cùng Phó Ấu Sanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cảm thấy Sở Vọng Thư sắp từ bỏ rồi.

Quả nhiên, nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái.

Vì thế Phó Ấu Sanh trở nên thoải mái hơn khi ở chung một chỗ với Sở Vọng Thư.

Trước khi đi thảm đỏ, Phó Ấu Sanh dường như nghĩ tới điều gì đó.

Đòi lại di động của mình từ Tiểu Nặc.

Sau đó gửi một tin WeChat cho Ân Mặc: [Sắp đi thảm đỏ, đừng gọi điện cho em, không nhận được.]

Bình thường anh luôn đúng giờ gọi điện cho cô sau khi tan làm lúc 7 giờ.

Tạm dừng một chút.

Phó Ấu Sanh còn gửi cho anh một tấm hình tự sướиɠ, có ý là cô không lừa anh.

Một giây sau.

Ân Mặc hồi âm: [Người đàn ông phản chiếu qua kẹp tóc là ai?]