Chương 41: Cảm nhận một chút, tôi có phải là bà Ân của anh không

Trên bàn ăn, có lẽ các món ăn vừa được dọn ra, nên vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Ngăn cách bởi làn hơi nóng màu trắng đang bốc lên, Phó Ấu Sanh ngồi trên ghế ăn, xung quanh quanh quẩn hương thơm thức ăn ngào ngạt khiến người ta chảy nước miếng.

Phó Ấu Sanh nhìn năm mặn một canh màu sắc hương vị đầy đủ, ngay cả món cá sóc(*) màu sắc óng ánh ở chính giữa, đúng là không uổng phí con cá to béo kia.

(*)松鼠鱼 – Cá sóc: Là một món ăn nổi tiếng xuất xứ từ vùng Giang Tô, Trung Quốc, thường sử dụng cá đù vàng làm nguyên liệu chính (hoặc cũng có thể thay thế bằng cá chép, cá quế (còn được gọi là cá trạng nguyên, cá rô Trung Quốc). Cá sau khi được tẩm ướp sẽ được chiên trong dầu tới độ hoàn hảo sao cho bên ngoài giòn tan mà thịt bên trong vẫn mềm.

Khi hoàn thành, cá sẽ có hình dạng như một chú sóc và sau khi xếp ra đĩa sẽ được rưới 1 lớp nước sốt chua ngọt lên trên. Với màu vàng giòn đẹp mắt quyện nước sốt chua ngọt, cá sóc là món ăn có sức hấp dẫn, khiến khó có người có thể kiềm chế được.Tim Đập Không Nghe Lời - Chương 41: Cảm nhận một chút, tôi có phải là bà Ân của anh khôngMuốn ăn……

Thế nhưng, Phó Ấu Sanh lén liếc nhìn người đàn ông mặt mày vô cảm một cái, che cái bụng đang kêu ùng ục: “Có thể ăn chưa?”

“Đồ ăn gọi bên ngoài đấy, đừng ăn nữa.” Ngữ điệu Ân Mặc thấm lạnh.

Phó Ấu Sanh cũng chỉ hỏi theo phép lịch sự mà thôi.

Ai thèm quan tâm tính khí nhỏ nhen của tên chó cún.

Sau khi hỏi xong.

Cô liền cầm đũa lên, không khách sáo chút nào gắp miếng thịt cá trông rất ngon miệng kia lên.

Ân Mặc khoanh tay, lặng lẽ nhìn cô ăn.

Sau khi nấu ăn, anh không muốn ăn gì cả.

Thấy sau khi cô ăn một miếng, hai mắt sáng cả lên.

Rồi lại gắp thêm mấy đũa nữa.

Mới chuyển sang món khác.

Một đĩa sườn xào chua ngọt, cũng là món khoái khẩu của cô.

Ân Mặc thấy cô ăn không ngừng, nhìn cả buổi trời, vẫn là múc cho cô một bát canh cá màu trắng đυ.c.

Ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên thành bát sứ Thanh Hoa, chậm rãi đẩy đến trước mặt cô: “Uống canh.”

Mạc dù lời nói vẫn lạnh như băng. Nhưng Phó Ấu Sanh đã cảm nhận được sự thỏa hiệp của anh.

Ăn của người ta thì phải nể mặt người ta, nhưng Phó Ấu Sanh vẫn có thể cảm nhận được cơn đau râm ran ở khóe miệng từng bị cắn, đến tận giờ vẫn chưa có hết, không thể bởi vì một bữa cơm tầm thường này, mà bỏ qua.

Loại tính tình chó này của anh không thay đổi, sau này chắc chắn vẫn sẽ cố tình gây sự.

Phó Ấu Sanh vừa ăn, trong đầu vừa suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể khiến anh không cố tình gây sự.

Yên lặng làm người cho tốt.

Đến khi cô ăn xong.

Vẫn ăn thêm nửa bát cơm.

Ân Mặc cười tủm tỉm nhìn cô: “Ăn no chưa?”

Phó Ấu Sanh gật đầu: “Ăn no rồi.”

“Cảm ơn chiêu đãi.”

Liếc nhìn di động, phát hiện có mấy tin nhắn từ Thẩm Hành Chu, cô mới nhớ ra, vẫn chưa trả lời anh.

Cầm di động chuẩn bị rời đi: “Tôi đi ra ngoài cho tiêu cơm.”

Vừa hay có thể đi thăm thần tượng ở nhà bên cạnh.

Ân Mặc vốn đang định đứng dậy thu dọn bát đũa, nghe thấy lời này của cô, đột nhiên dừng lại.

Ngay lập tức, lộ ra một nụ cười với Phó Ấu Sanh: “Đừng vội.”

Phó Ấu Sanh dùng lại, nhìn anh đầy khó hiểu: “Còn có việc gì sao?”

Nhìn thấy đường cong gợi lên trên gương mặt lạnh lùng kia của Ân Mặc, đột nhiên có chút dự cảm không lành.

Nhưng mà chưa chờ cô mở miệng.

Ân Mặc đã khom lưng rút di động trong tay của cô ra, đặt bát đĩa đã xếp gọn vào: “Đi rửa bát.”

Phó Ấu Sanh: “???”

Thấy cô không động đậy.

Ân Mặc đẩy cô ra sau, một mạch đẩy người vào phòng bếp, thuận tiện vặn vòi nước, đặt cả tay của cô và bát vào trong, lại nhỏ nước rửa bát lên đó: “Rửa đi.”

Quang minh chính đại sắp xếp.

Cái này cũng thôi đi.

Sau khi làm xong một loạt việc này này, anh còn đứng canh ở cửa phòng bếp, thần thái lười biếng dựa vào cửa, yên lặng… giám sát.

Phó Ấu Sanh nhìn đôi bàn tay vừa trắng vừa mềm của mình, rồi lại nhìn bồn rửa bát lộn xộn.

Đôi mắt tỏa sáng nhìn quanh lúc này mang theo cảm xúc khϊếp sợ rõ ràng.

Cái này mẹ nó ――

là ――

việc người làm!!!

Ở nhà cô còn chưa từng rửa bát.

Đôi tay thon thon mềm mại yếu ớt của tiên nữ sao có thể chạm vào thứ chất lỏng tẩy rửa có tính độc hại mạnh như nước rửa bát!!!

Cô quay đầu lại nhìn Ân Mặc.

Ân Mặc hiểu rõ ý tứ trong mắt cô.

Biểu cảm bình tĩnh trên gương mặt tuấn tú, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Anh chỉ rửa bát cho vợ anh.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Được, tên chó giống như anh, thì không nên có loại sinh vật như là vợ.

Ân Mặc nhìn cô hận không thể rút bàn tay nhỏ ra hỏi: “Cho nên, em là vợ anh sao?”

Cả người Phó Ấu Sanh đều không khỏe cho lắm, cô cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh, không thể nói lời thô tục, cô là tiên nữ, tiên nữ không thể mắng người, mắng người sẽ biến thành xấu xí.

Sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy Ân Mặc chính là nắm chắc việc mình không thừa nhận là bà Ân, dùng chuyện này gây khó dễ cho cô.

Nhưng cô cứ không để anh được như ý đấy.

Tóm lại bị tên chó dắt mũi cũng được?

Phó Ấu Sanh liếc nhìn chiếc camera ở phòng bếp kia.

Lấy tạp dề đang treo trên tường xuống, che lại.

Lúc này đạo diễn nhìn thấy màn hình đột nhiên đen xì giống như bị che mất hai mắt: “……”

Bọn họ coi tạp dề thành cái gì rồi.

Đèn sợi đốt trong phòng bếp sáng trưng.

Trên mặt Phó Ấu Sanh vừa mới trang điểm tô vẽ tinh xảo không lâu, đôi môi đỏ tươi, cả người ở dưới ánh đèn, trắng đến quyến rũ trong suốt.

Đặc biệt là khi cô mím môi, nhìn chằm chằm người ta không chớp mắt, vừa hấp dẫn vừa có cảm giác nguy hiểm.

Ân Mặc nhìn cô từ từ đi về phía anh.

Từng bước từng bước.

Bước đi rất nhẹ, giống như đệm thịt của mèo con giẫm lên sàn nhà.

Nhưng mỗi bước đều như đang giẫm lên đầu quả tim của anh.

Cho đến khi khoảng cách của hai người gần lại.

Nhìn từ bên ngoài.

Cực kỳ giống như Phó Ấu Sanh đè Ân mặc trên ván cửa.

Phó Ấu Sanh nghiêng nghiêng đầu, tươi cười nhìn anh: “Đừng nhúc nhích mà, để anh cảm nhận cho kỹ một chút, tôi có phải bà Ân của anh không.”

Động tác của Ân Mặc từ từ ngừng lại.

Bởi vì, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn tinh tế của Phó Ấu Sanh dọc theo mu bàn tay của Ân Mặc nhẹ nhàng ấn một chút, rồi lại không chờ anh kịp phản ứng, lại dọc theo cánh tay đi lên, cuối cùng dừng lại ở mạch đập nhạy cảm bên cần cổ của anh.

Khác hẳn với lòng bàn tay thô ráp của đàn ông, lòng bàn tay của cô mềm mại, dọc theo cần cổ thon dài của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve đến yết hầu.

Đầu ngón từng tấc làm càn ở chỗ yết hầu.

So với dụ dỗ, càng giống với…… khıêυ khí©h hơn.

Ân Mặc rũ mắt thật sâu chăm chú nhìn cô.

Yết hầu lăn lộn, vừa muốn mở miệng.

Phó Ấu Sanh đã nhân cơ hội đẩy anh vào bếp, thân thể nhanh nhẹn từ phía sau anh chui ra ngoài, đóng cánh cửa kính trong suốt của phòng bếp lại.

Nhân tiện khóa chặt từ bên ngoài.

Phó Ấu Sanh cười đến hàng mi cong lên, đáy mắt đắc ý: “Rửa bát cho tốt, rửa xong rồi thì bảo đạo diễn mở cửa thả anh ra.”

Nói xong, liền hài lòng thỏa ý bước ra khỏi cửa biệt thự.

Tên chó cún.

Còn không trị được anh.

Ân Mặc dựa lưng vào đảo bếp, lông mi rũ xuống, ngón tay thon dài chống trên trán, không nhịn được khẽ cười.

Đây đúng là……

Đạo diễn ở bên ngoài nhìn đến kinh hồn bạt vía.

Cô Phó quả không hổ danh là người phụ nữ có thể tóm được Ân tổng.

Thế mà dám nhốt Ân tổng trong phòng bếp rửa bát.

Còn có chuyện gì là cô không thể làm!

Đạo diễn thận trọng mở cửa phòng bếp: “Ân tổng, hay là tôi tìm một nhân viên công tác đến rửa bát nhé?”

“Thân phận của anh tôn quý như vậy……”

Ân Mặc nhanh chóng đứng thẳng dậy, khuôn mặt tuấn tú cũng khôi phục vẻ lạnh lùng nhàn nhạt thường ngày: “Không cần, cô đi theo cô ấy đi.”

“Cẩn thận đi theo.”

“Đã rõ đã rõ.” Sau khi đạo diễn bảo cameraman quay lại toàn bộ cảnh Ân tổng rửa bát, lập tức dẫn nhân viên công tác rời đi.

Sau khi Ân Mặc lần lượt rửa sạch sẽ hết toàn bộ bát đĩa, lại lau dọn sắp xếp bàn bếp, tiếp tục dùng nước rửa tay rửa tay ba lần, mới lau khô tay ướt, rời khỏi phòng bếp.

Phòng bếp sạch sẽ giống như chưa từng sử dụng.

Khi thư ký Ôn mang tài liệu công việc tiến vào.

Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nhiều lời, cảm thấy tâm tình của Ân tổng hình như rất bình thường.

Nghĩ đến vừa rồi lúc đến nhìn thấy bóng dáng phu nhân đi sang biệt thự của Thẩm Hành Chu ở bên cạnh, tâm trạng Ân tổng nắng mưa thất thường cũng không kỳ lạ.

Thư ký Ôn đưa văn kiện cho Ân tổng.

Sau đó lại nói toàn bộ lịch trình hôm nay và ngày mai.

Hôm nay những việc nên đẩy đều đẩy rồi, không thể đẩy việc bắt phó tổng đi xử lý thay, còn có hội nghị quan trọng, cứ giải quyết qua video.

Đúng lúc buổi chiều sẽ có một hội nghị quốc tế.

Không thể hoãn.

Ân Mặc không phải loại người vì tình yêu trai gái liền thật sự không màng công việc.

Từ trong thời gian có hạn, toàn bộ tinh lực (tinh thần và thể lực) rảnh rỗi, đều được dùng để theo đuổi vợ.

Thư ký Ôn không khỏi cảm thán.

Quả thật là tình yêu đích thực.

Ban đầu sao anh ta lại ngu xuẩn cho rằng phu nhân là người tình nhỏ của Ân tổng chứ.

Lẽ nào là bởi vì……

Mấy năm nay Ân tổng luôn coi phu nhân như người tình nhỏ mà cưng chiều?

Mỗi lần đi công tác về, đều không mang quà cho phu nhân.

Tham gia buổi đấu giá gì đó, mỗi lần đều đấu giá trang sức châu báu vật phẩm quý hiếm cho phu nhân dùng.

Ai có thể tin cái này là cho vợ chứ.

Ân tổng trông có vẻ cũng không giống như người đàn ông của gia đình nha.

Trưởng thành như vậy, thân thế cùng năng lực cá nhân đều nổi bật xuất chúng, người như vậy còn kết hôn sớm, nói ra ai mà tin.

Vì vậy ngay cả người trong nhóm thư ký bọn họ, cũng đều nhất trí cho rằng một người đàn ông như Ân tổng không thể mau chóng giam cầm mình trong xiềng xích của hôn nhân như vậy, Phó Ấu Sanh còn là một nữ minh tinh xinh đẹp trong giới giải trí, dĩ nhiên theo bản năng trở thành người tình nhỏ.

Ân Mặc liếc nhìn lịch trình ngày mai, nhạt giọng hỏi: “Một kỳ này ghi hình mấy ngày?”

Thư ký Ôn nhanh chóng hoàn hồn: “Tối nay sẽ kết thúc ghi hình, rạng sáng có một chuyến bay trở về Bắc Thành, còn lại chỉ còn một chuyến bay buổi sáng ngày mai, ngài định đặt lúc mấy giờ ạ?”

Kỳ đầu tiên cơ bản ghi hình trong hai ba ngày.

Cách một hoặc hai tuần nữa sẽ ghi hình kỳ thứ hai.

Dù sao cũng cần phải phối hợp với lịch trình của các nghệ sĩ và sự sắp xếp của tổ chương trình.

Điểm đến của kỳ tiếp theo sẽ không phải là Nghi Thành nữa.

Vì thế tổ chương trình cũng phải sắp xếp trạm kế tiếp.

Ân Mặc cân nhắc một lát.

“Đặt vé sáng mai.”

*

Căn biệt thự nhỏ số 2.

Là địa điểm ghi hình của Tần Yên Chi và Thẩm Hành Chu.

Tổ đạo diễn dùng tấm biển nhỏ treo ở lối vào biệt thự, gọi là ―― Tổ ấm tình yêu.

Nhưng sau khi Phó Ấu Sanh đi vào, không hề cảm nhận được bong bóng tình yêu màu hồng nào cả.

Mà hai người còn nước sông không phạm nước giếng.

Một người đang đọc kịch bản.

Một người đang làm việc.

Tuy rằng đều ở trong phòng khách, nhưng rõ ràng là hai không gian tách biệt.

Mãi sau khi Phó Ấu Sanh bước vào, mới phá vỡ được khung cảnh có phần đình trệ này.

Tần Yên Chi mỉm cười rót cho Phó Sanh một ly nước kỷ tử: “Ở đây không có thức uống mà các cô bé thích uống, chỉ có nước ấm, chị mang theo chút kỷ tử, bỏ vào mấy quả cho em nếm thử.”

Phó Ấu Sanh nhận lấy cốc nước mà thần tượng đưa cho cô, suýt nữa không cầm vững, thay đổi vẻ mặt đắc ý vừa rồi khi đối diện với Ân Mặc, có hơi căng thẳng: “Cảm ơn cô Tần ạ, em rất thích.”

“Có chút nóng, cẩn thận.”

Tần Yên Chi nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô gái nhỏ.

Kỳ thật chị ấy đã từng xem phim điện ảnh của Phó Ấu Sanh, là một diễn viên trẻ có linh khí rất hiếm có trong giới giải trí bây giờ.

Phó Ấu Sanh dần dần kìm được cảm giác căng thẳng xuống, nói chuyện với Tần Yên Chi cũng lưu loát hơn nhiều.

“Cô Tần, em rất thích phim của cô.” Sau khi Phó Ấu Sanh đặt cốc nước xuống, bàn tay nhỏ đặt trên đầu gối, dáng ngồi tiêu chuẩn như học sinh tiểu học.

Thẩm Hành Chu ở bên cạnh đang lấy đồ tráng miệng cho cô nhìn đến không thể nhịn được cười.

Có lúc cô cũng không thay đổi so với hồi nhỏ.

Nhớ đến lúc có một lần cô học đàn piano, gặp được một giáo viên dạy piano mà cô sùng bái, cũng là tư thế ngồi như học sinh tiểu học thế này.

Tay nhỏ còn nắm chặt thành nắm đấm.

Bây giờ vẫn là dáng vẻ như vậy.

Tần Yên Chi tươi cười: “Chị cũng thích phim của em, vô cùng có linh khí, sau này gọi chị là chị Yên Chi đi.”

“Chị Yên Chi.” Hai mắt Phó Ấu Sanh sáng lên, “Thật không ạ, cảm ơn lời khen của chị ạ!”

Khi tiến vào giới giải trí người cô muốn nhận được sự công nhận nhất chính là Tần Yên Chi.

Chẳng qua là……

Ánh mắt Phó Ấu Sanh có chút ảm đạm: “So với chị, em vẫn còn kém xa.”

Cô còn chưa giành được một cúp ảnh hậu giá trị thật sự nào.

Mà Tần Yên Chi đã giành được tất cả các giải ảnh hậu!

“Em vẫn còn trẻ.” Tần Yên Chi gõ gõ kịch bản trong tay, đột nhiên nói, “Có hứng thú không?”

“Đây là?”

Phó Ấu Sanh nhận lấy kịch bản.

Tần Yên Chi nhìn sườn mặt trắng bóc của Phó Ấu Sanh: “Đây là bộ phim thứ hai chị làm đạo diễn, trong đó có một nhân vật rất phù hợp với em.”

“Cuối tuần sau sẽ casting công khai, muốn thử một chút không?”

Nếu như là người khác, nói với cô, bảo cô đi casting.

Phó Ấu Sanh sẽ cảm thấy, có lẽ là cố ý sỉ nhục cô.

Dựa vào địa vị hiện nay của cô, nữ chính phim điện ảnh truyền hình đại chế tác đều như bông tuyết thi nhau bay tới, dâng cho cô lựa chọn, căn bản không cần phải đi casting một bộ điện ảnh phổ thông.

Nhưng mà……

Cũng không phải là người khác nha!

Đây là bộ phim điện ảnh thần tượng của cô làm đạo diễn, nếu như cô casting thành công nhập đoàn, bốn bỏ lên năm chẳng phải là sẽ đóng phim chung với thần tượng sao!!!

Nằm mơ cũng không mơ được.

Phó Ấu Sanh gật đầu: “Muốn ạ, có điều tháng sau em còn phải tiến tổ, có lẽ sang năm mới có lịch trống.”

Tần Tên Chi ý cười càng đậm: “Muốn là được, em rất phù hợp với vai diễn này, chuẩn bị cho tốt, casting nhất định không thành vấn đề.”

“Thời gian quay phim điện ảnh là giữa năm sau, không gấp.”

“Em nhất định sẽ không khiến chị thất vọng ạ!” Phó Ấu Sanh lập tức tăng thêm tự tin.

Nói chung casting thì đạo diễn sẽ không cung cấp toàn bộ kịch bản cho diễn viên.

Nhưng mà……

Tần Yên Chi bảo Phó Ấu Sanh cầm kịch bản đi.

Phó Ấu Sanh cảm thấy thần tượng là đang mở cửa sau cho cô.

Cảnh giới cao nhất của việc đu idol không phải là ở chung khung hình, mà là…… được thần tượng mở cửa sau á!!!

Vào buổi chiều.

Phó Ấu Sanh chưa nói được mấy câu với Thẩm Hành Chu, trái lại vẫn luôn trò chuyện với Tần Yên Chi về chuyện diễn xuất.

Tần Yên Chi là một vị giáo viên rất tốt.

Mãi cho đến gần giờ nấu cơm tối.

Đạo diễn nhắc nhở, Phó Ấu Sanh mới lưu luyến không rời nói lời tạm biệt.

Thẩm Hành Chu nhìn bóng lưng rời đi của cô.

Mỉm cười bất lực.

Tần Yên Chi nhấp một ngụm trà kỷ tử, nhàn nhạt nói: Cô bé rất đáng yêu, cũng khó tránh các cậu yêu thích.”

Lần đầu tiên chị ấy gặp mặt, đã yêu thích rồi.

Lớn lên xinh đẹp, chân thành với diễn xuất, lại còn có linh khí.

Trời sinh để làm diễn viên.

Câu này xuất hiện trong đầu của Tần Yên Chi, trước đây khi chị ấy nghe thấy người khác giới thiệu như vậy về cô, có chút không thèm để tâm, nhưng nhìn thấy phim mà Phó Ấu Sanh đóng, hôm nay sau khi trò chuyện về mảng kỹ năng diễn xuất cùng với cô, lại cảm thấy câu này, mang một ý nghĩa mới.

Không đóng phim ―― thật đáng tiếc.

Người có kỹ năng diễn xuất tốt rất nhiều.

Nhưng diễn viên có kỹ năng diễn xuất tiến bộ trong từng bộ phim lại rất hiếm, đặc biệt là sai sót trên kỹ năng diễn xuất, có thể thấy ở một bộ phim trước, nhưng bộ phim sau đã không nhìn thấy nữa.

Trực giác cùng nhạy bén của cô, là sinh ra để làm diễn viên.

Thẩm Hành Chu không ngại để lộ tâm ý trước mặt Tần Yên Chi.

Dù sao, sáng nay bọn họ đã tiết lộ với nhau rồi.

Đều không phải vì lên chương trình nói chuyện yêu đương.

Đến lúc đó sẽ nhờ đạo diễn cắt bỏ gần hết cảnh quay không của họ, dưới tiền đề không ảnh hưởng đến tổng thể chương trình.

Ngữ điệu của Thẩm Hành Chu nhạt nhưng nặng: “Tôi tới vì cô ấy.”

Rời đi là vì cô.

Trở về cũng là vì cô.

Tần Yên Chi lắc lắc đầu.

Cũng không biết Phó Ấu Sanh là may mắn hay bất hạnh đây, có hai người đàn ông cường thế như vậy, đều yêu cô.

Đến lúc đó……

Cũng chẳng biết chiến trường khốc liệt(*) anh sống tôi chết gì nữa đây.

(*)Từ gốc là 修罗场 – Tu La tràng: là một từ ngữ từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.

Gió nhè nhẹ lúc xế chiều, dịu dàng ấm áp.

Thổi vào mái tóc dài đen nhánh đẹp như tranh của Tần Yên Chi.

Thế nhưng Thẩm Hành Chu lại chỉ nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh biết mất ở biệt thự số 1.

Mấy phút sau.

Mới chầm chậm quay người, trở lại biệt thự.

Giọng nói cực kỳ êm tai: “Tối nay cô Tần muốn ăn gì?”

Giọng nói của Tần Yên Chi có chút mơ hồ: “Cậu là đầu bếp, cậu quyết định.”

“Tôi chỉ ăn chực.”

……

Phó Ấu Sanh trò chuyện rất vui vẻ với Tần Yên Chi.

Ngay cả khi phải trở về gặp tên chó như Ân Mặc, cũng không khiến cho tâm trạng vui vẻ của cô biến mất.

Vừa bước vào phòng khách.

Lại nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, đeo cặp kính gọng vàng, đang ngước mắt vô cảm nhìn về phía cô.

Cách thấu kính mỏng manh, Phó Ấu Sanh cảm thấy ánh mắt Ân Mặc nhìn cô, đặc biệt giống như đang nhìn một người vợ vừa mới nɠɵạı ŧìиɧ vụиɠ ŧяộʍ trở về.

Ý cười trên mặt Phó Ấu Sanh đông cứng lại đôi chút.

Sau đó thay giày, khẽ hừ một tiếng với Ân Mặc: “Tôi đói rồi, Ân sư phụ, đã nấu cơm chưa?”

Nghiễm nhiên đã coi anh thành sư phụ đầu bếp.

Ân sư phụ: “Đang đói nhỉ.”

Phó Ấu Sanh ghét bỏ: “Anh làm sao vậy, không có đạo đức nghề nghiệp chút nào cả.”

Ân Mặc nới lỏng chiếc cà vạt vì cuộc họp mà được thắt cẩn thận tỉ mỉ.

Sau đó quăng xuống một câu với Phó Ấu Sanh, “Sáng mai về Bắc Thành cùng anh, ba mẹ em đã hẹn gặp chúng ta.”

Con ngươi của Phó Ấu Sanh co rúm lại: “Cái gì?!”

Ân Mặc: “Ừ, còn có cả bố mẹ chồng em nữa.”