Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- -----------------------------
Đối diện với ánh mắt hoảng loạn kia của Phó Ấu Sanh.
Sau khi Ân Mặc đặt cô xuống, quay người đi đến phía máy lọc nước ở đài đảo giữa.
Phó Ấu Sanh nhìn Ân Mặc rót nước thuần thục.
Cuối cùng cũng thở phào.
Hóa ra là rót nước.
Nhớ ra bình thường sau khi bọn họ kết thúc sinh hoạt vợ chồng, Ân Mặc đều sẽ để lại một cốc nước ấm cho cô ở phòng khác.
Hôm nay đầy đủ một đêm chưa ngủ.
Cô cảm thấy cả người mình đều sắp khô luôn rồi.
Nhận lấy cốc nước Ân Mặc đưa, Phó Ấu Sanh không thèm thử độ ấm, một hơi cạn sạch.
"Chậm thôi, vẫn còn."
Ân Mặc nhìn động tác gấp gáp của cô, lại rót thêm một cốc nữa.
Vào miệng là độ ấm thích hợp, cũng là độ ấm quen thuộc nhất của cô.
Giống như mấy năm trước, mỗi lần Ân Mặc rót nước cho cô, đến khi vào miệng cô, đều là độ ấm tương tự như vậy.
Trước kia cô cảm thấy Ân Mặc không đủ yêu cô.
Bây giờ từ trong chi tiết bỗng nhiên phát hiện.
Chỉ là tình yêu của Ân mặc, không có biểu đạt rõ ràng như vậy mà thôi.
Khắp nơi đều là dấu vết yêu cô.
Nhưng bọn họ hai bên lại đều chưa từng phát hiện.
Có đôi khi, hình như chính là một cốc nước ấm, liền khiến sự tức giận trước đó tan thành mây khói.
Phó Ấu Sanh nhìn ÂN Mặc, vươn tay về phía anh: "Buồn ngủ rồi."
Trái lại chủ động đòi ôm.
Đêm qua đã làm mấy lần, Phó Ấu Sanh đã không đếm nổi nữa, nhưng hai lần cuối cùng kia, cô không để Ân Mặc làm biện pháp.
Cô giữ vững tinh thần nói: Nếu như có rồi, thì chứng tỏ bé cưng và bọn họ có duyên.
Cuối cùng Ân Mặc nhìn ánh mắt kiên quyết của cô, vẫn là thuận theo.
Thôi vậy.
Vẫn là không nỡ thấy cô không vui.
Có lẽ là cực mệt rồi.
Sau khi Phó Ấu Sanh nằm lên giường, thế nhưng không cảm thấy buồn ngủ, liếc nhìn đồng hồ.
6 giờ sáng.
Nghĩ đến hôm nay chủ nhật, Ân Mặc có thể không cần đến công ty, Phó Ấu Sanh quay đầu nhìn anh: "Không ngủ được, chúng ta nói chuyện đi."
Ân Mặc vốn cũng không định ngủ. Buổi sáng còn có một hội nghị video quốc tế.
Lúc này nghe thấy lời của Phó Ấu Sanh, nhìn đôi mắt mệt mỏi nhưng lại sáng ngời của cô, nhẹ nhàng kéo chăn lên, thong thả ung dung dém dém lại
"Muốn nói gì?"
Phó Ấu Sanh thò một bàn tay nhỏ từ trong chăn ra, kéo lấy ngón tay thon dài của Ân Mặc, phủ lên bụng nhỏ ấm áp của mình: "Sinh thêm một bé cưng bầu bạn với Tiểu Ma Vương đi."
"Nếu không chờ sau khi chúng ta trăm tuổi, một mình thằng bé rất cô đơn......"
Ân Mặc hiểu rõ ý của cô, nhưng lại cố ý trêu cô: "Đến lúc đó, thằng bé cũng có gia đình của mình, sao lại là một mình chứ."
"Không cần lo lắng."
Phó Ấu Sanh: "......"
Cũng không nghĩ tới.
Dịu dàng như nước suýt chút nữa không giả vờ nổi nữa.
Ân Mặc cái tên chó cún này lúc nào mới có thể ra bài theo lẽ thường.
Thế nhưng vì cô con gái nhỏ thơm tho mềm mại, Phó Ấu Sanh nhắm mắt lại, bình phục lại tâm trạng.
Để đầu óc mình tỉnh táo lại.
Cô vì để cho Ân Mặc càng có thêm cảm giác làm cha già từ ái, còn xốc vạt áo lên, để lòng bàn tay của Ân mặc lên bụng nhỏ mềm mại của mình, như thể bên trong thật sự đã chứa bé cưng.
Ngoài miệng lại nói: "Tính nết đó của Tiểu Ma Vương, có cô gái nhà nào bằng lòng gả cho thằng bé, em cảm thấy tương lai khả năng sống độc thân rất lớn."
"Chúng ta phải chuẩn bị trước phương án thứ hai."
"Lỡ như sống độc thân, có thêm bé hai, cũng không đến mức tương lai trở thành người cô đơn, anh nói có đúng không hả?"
"Hết thảy đều là vì con."
Nội tâm: Tiểu bảo bối xinh đẹp ơi, con cũng đừng trách mẹ, mẹ đều là vì có thể để sau này con có một em gái có thể yêu thương đồng hành, sau này nếu như con thật sự không tìm được nàng dâu, cho dù mẹ phải tiêu mấy trăm triệu sính lễ cũng sẽ cưới về cho con!
"......"
Nghe được lời của Phó Ấu Sanh, Ân Mặc hiếm khi không nói nên lời.
Cô vợ nhà mình vì con gái, đúng là liều mạng rồi.
Chỉ là......
Tiểu Ma Vương biết mẹ tiên nữ thân yêu của nhóc vì có thể sinh em gái cho nhóc, đã đánh đổi nhiều như vậy không?
Ngay cả con trai cũng có thể "bán".
Cuối cùng ôm người vào lòng: "Đi ngủ."
Nghiễm nhiên là không định nói chuyện với cô nữa.
Phó Ấu Sanh ngược lại càng lúc càng có tinh thần, nhìn ngực người đàn ông gần trong gang tấc, cô chọc một cái: "Là gì mà không nói chuyện với em?"
"Có phải anh chán em rồi không?"
"Hay là bên ngoài có tiểu yêu tinh khác rồi!"
Khi Phó Ấu Sanh nói đến câu cuối cùng này, lập tức tỉnh táo hẳn, liền muốn thò người dậy.
Thế nhưng lực cánh tay của người đàn ông rất chặt, hoàn toàn không cho cô cơ hội cử động.
Ánh mắt dừng ở đôi tai nhỏ trắng nõn trong suốt của cô, Ân Mặc cảm thấy mình không nhịn được nữa, bỗng nhiên cúi người cắn một cái: "Chỉ có em, tiểu yêu tinh này thôi."
"Nếu như vẫn không muốn ngủ, vừa hay anh vẫn còn nửa tiếng, đủ rồi."
Nói rồi, ngón tay thon dài của Ân Mặc đầy gợi ý lướt qua bắp chân thon nhỏ trơn bóng của người phụ nữ.
Phó Ấu Sanh bị tay anh làm cho sởn da gà.
"Em vẫn còn đau đấy!"
Lần này không dám gây sự nữa, thành thật nhắm mắt lại.
Đứa thứ hai không vội.
Hơn nữa lơ như lần này đã có rồi thì sao.
Phó Ấu Sanh tính thử, mặc dù không phải kỳ nguy hiểm, nhưng cũng không phải kỳ an toàn nha.
Cô an ủi mình như vậy.
Ân Mặc nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, thở dài trong lòng.
Cô muốn có thêm một bé cưng như vậy, thực ra Ân Mặc hiểu rõ, nhưng mà anh vẫn không thể vượt qua cửa ải trong lòng mình.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ khi sinh con của cô, Ân Mặc liền không muốn trải qua thêm lần thứ hai.
Dù rằng bây giờ tính nguy hiểm của thai phụ sinh sản gần như bằng không, nhưng nếu như xác suất này rơi trên người Phó Ấu Sanh, trong lòng Ân Mặc, tính nguy hiểm là 50%.
Anh không dám đi mạo hiểm.
Ân Mặc cảm thấy mình nhất thiết phải suy xét một chút xem phải làm sao.
Lòng bàn tay được cô ấn trên bụng dưới của cô về phía trước hơi chuyển động.
Ân Mặc thuận lợi rút tay ra.
Bàn tay khác trước đó vẫn luôn dùng để khống chế Phó Ấu Sanh, trái lại bàn tay này bị Phó Ấu Sanh đè không thể cử động được, lúc này có chút tê dại.
Thấy bóng dáng quay lưng vào mình có chút cứng đờ trong chốc lát, Ân Mặc dừng lại, thấp giọng nói: "Chúng ta suy nghĩ lại."
......
Thế nhưng
Thế nhưng.
Chưa đợi Ân Mặc nghĩ xong, việc cấp bách của chi nhánh công ty ở nước ngoài cần anh phải đi qua xử lý.
Ân Mặc đành phải lưu luyến không rời buông bà xã con trai, bay ra nước ngoài xử lý công việc.
Chờ đến hai tháng sau trở về.
Thứ nghênh đón Ân Mặc không phải là bữa ăn chào mừng mà vợ mình tự tay làm mỗi lần.
Mà là ――
Một que thử thai.
Phó Ấu Sanh ngồi trên sofa, cười tủm tỉm nhìn anh: "Ân tiên sinh, chúc mừng, anh lại phải làm ba rồi."
Quả thực là đòn cảnh tỉnh.
Ân Mặc cảm thấy mình có lẽ là một ngày một đêm chưa ngủ, bỗng nhiên choáng váng.
Lần đầu tiên khi làm ba, cũng không có kí©h thí©ɧ như bây giờ.
Đột nhiên như vậy.
Ân Mặc ngẩn ngơ tại chỗ.
"Nè, anh không phải thật sự bị dọa rồi chứ?"
Phó Ấu Sanh nhìn thấy Ân Mặc vẫn không nhúc nhích, vươn một bàn tay nhỏ ra, lắc lắc mấy cái trước mặt anh.
Giây tiếp theo.
Liền bị Ân Mặc nắm lấy tay, giọng nói của anh có chút khô khốc: "Là ngày đó sao?"
Mặc kệ trong lòng Ân Mặc nghĩ thế nào, Phó Ấu Sanh luôn cho rằng anh hết sức kích động khi được làm ba lần thứ hai.
Dù sao bây giờ đã mang trong bụng rồi, Ân Mặc nói gì cũng vô dụng.
Phó Ấu Sanh cố ý nói: "Không sai, chính là khéo như vậy."
"Anh xem bé hai ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chu đáo biết bao, vì không khiến ba rối rắm chuyện này, trực tiếp tới rồi."
"Chờ khi ra đời, nhất định là áo bông nhỏ tri kỷ."
"Hay là áo bông nhỏ hoa nhí."
Không phải là áσ ɭóŧ nhỏ Tiểu Ma Vương kia.
Chấp niệm với con gái của Phó Ấu Sanh vẫn khá sâu.
Dù sao con trai có rồi, càng hy vọng có một cô con gái có thể tết bím tóc.
Trai gái song toàn, không phải càng viên mãn hơn sao.
"Sao nào, anh không vui mừng?"
Thấy Ân Mặc không nói lời nào, sau khi Phó Ấu Sanh nói xong, hỏi câu nguy hiểm.
Ân Mặc cuối cùng cũng hoàn toàn hoàn hồn, tự tay đỡ cô ngồi xuống: "Không có không vui mừng, chỉ là quá kinh hỉ thôi."
Nghe giọng nói trầm khàn của người đàn ông, Phó Ấu Sanh không hề cảm giác được anh kinh hỉ chỗ nào.
Lúc này trong phòng khách không một bóng người.
Phó Ấu Sanh móc lấy ngón tay anh, dựa vào vai anh: "Thật sự kinh hỉ?"
Lòng bàn tay của Ân Mặc phủ lên bụng dưới của cô.
Bởi vì vẫn chưa có dấu hiệu mang thai, bụng dưới vẫn bằng phẳng mềm mại như cũ, hoàn toàn không tưởng tượng được trong này lại chứa một bé cưng.
Thấy động tác dịu dàng của anh, cục tức trong lòng Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng vơi đi mấy phần.
Cũng không cố ý chọc tức anh nữa.
Cứ yên lặng nhu thuận dựa vào lòng anh như vậy.
Ân Mặc thì ngược lại: "Có nôn nghén hay không?"
"Thân thể có khó chịu không?"
Trước kia khi mang thai Tiểu Ma Vương, Phó Ấu Sanh vừa kiểm tra ra, liền có phản ứng mang thai.
Hơn nữa phản ứng rất dữ dội.
Ân Mặc càng lo lắng cho Phó Ấu Sanh hơn.
Phó Ấu Sanh nắm tay anh: "Không sao, bé hai nhà chúng ta rất ngoan."
Ân Mặc ôm cô, giống như nói với cô, lại giống như nói với mình: "Đây là đứa cuối cùng."
Ngày mai anh đi buộc ga-rô luôn.
Hiện giờ biện pháp tránh thai đầy đủ cả hơn nữa tính an toàn rất cao, cho nên khi đó lúc Ân Mặc bị Phó Ấu Sanh ngăn cản làm tiểu phẫu này, vì để tâm trạng cô vui vẻ, liền nghe lời cô, không có đi làm phẫu thuật.
Bây giờ xem ra.
Chỉ cần cô vợ nhà mình tác yêu, biện pháp gì cũng vô dụng.
Uổng công khả năng tự chủ của anh mạnh mẽ, cuối cùng vẫn không phải đã thua dưới sắc đẹp của vợ sao.
Có thể thấy......
Ở phương diện này, đàn ông, không có tác dụng gì hết.
Ân Mặc rõ ràng chính xác cảm nhận được, khả năng tự chủ của mình không có tốt như trong tưởng tượng.
Tối ngày hôm đó, nếu như anh không mềm lòng.
Không bị sắc đẹp mê hoặc.
Có lẽ......
Ân Mặc rũ mắt nhìn bàn tay hai người giao nhau ở vùng bụng của cô.
Cuối cùng nhắm mắt lại.
Vẫn là có duyên với đứa bé này.
Phó Ấu Sanh không hề biết chuyện Ân Mặc đã dự định đến bệnh viện buộc ga-rô, sau khi nghe được lời của anh, thành thật nói: "Ừm, chỉ một đứa."
"Cho dù là con trai, chúng ta cũng không sinh thêm nữa."
Của mình sinh, cho dù lại thêm một đứa con trai, cũng là kết tinh tình yêu huyết mạch tương liên của bọn ho.
Thỏa mãn rồi.
Sau này hai anh em trai, cũng có bạn đồng hành.
Tuy rằng Phó Ấu Sanh một phần là muốn sinh một cô con gái, nhưng thực ra còn có một phần nguyên nhân xác thực là muốn tìm bạn đồng hành cho Tiểu Ma Vương.
Cô và Ân Mặc đều là con một, Tiểu Ma Vương cũng không có anh chị em thân thiết thực sự nào.
Sau này lỡ như thực sự thành người cô độc.
Phó Ấu Sanh thực không nỡ.
Ở phương diện này, phụ nữ dù sao vẫn thận trọng hơn một chút.
Có điều bây giờ em bé cũng đã có rồi, bất kể Ân Mặc có ý kiến gì, đều chỉ có thể từ bỏ.
Cố gắng hầu hạ thai phụ mới là chính đáng.
Vốn dĩ vì đêm dài lắm mộng, Ân Mặc liền muốn đi làm tiểu phẫu ngay ngày hôm sau.
Chỉ là ――
Sau khi anh trở về, không biết có phải em bé biết ba đã trở về hay không, có thể làm nũng rồi.
Vừa sáng ngày hôm sau.
Phó Ấu Sanh đã bắt đầu phản ứng nôn nghén lần thứ nhất.
Hơn nữa lần này ngoài nôn nghén ra, ngay cả khẩu vị cũng vô cùng xảo quyệt.
Ví dụ như bỗng nhiên muốn ăn mì chua cay ở phía bắc thành phố.
Đồ ngọt trên đại lộ Hoàng Hoa.
Tôm hùm đất xào cay trên đường Dũ Hà.
Tóm lại, chính là không thích các loại món ăn tinh xảo do đầu bếp năm sao trong nhà làm.
An một miếng liền nôn.
Đặc biệt thích ăn những món bình dân này.
Cái này thì cũng thôi đi.
Cảm xúc dao động còn đặc biệt lớn, một khi không có ăn được thứ này ngay lập tức, thì sẽ khóc lóc ủy khuất vô cùng.
Cô cũng không làm ầm ĩ.
Chính là lặng lẽ âm thầm rơi nước mắt.
Chính là như vậy, mới càng khiến người ta đau lòng.
Cho nên Ân Mặc cuối cùng vẫn phải đợi đến khi cô sinh con, ở cữ xong, lại khôi phục công việc đi đóng phim, Ân Mặc mới có thời gian đi làm giải phẫu này.
Đương nhiên, việc này để sau hãy nói.
Bây giờ chính là Phó Ấu Sanh rưng rưng nước mắt vừa ăn mỳ chua cay, vừa nói: "Em thực sự không muốn khóc, nhưng mà không cầm được nước mắt."
"Hu hu, đứa này sinh ra sẽ không phải là một bánh bèo mít ướt đó chứ?"
Con gái bánh bèo mít ướt.
Chẳng phải có lời đồn dân gian, phản ứng thai kỳ của người mẹ, ở một mức độ nào đó, sẽ thể hiện tính cách của đứa bé trong bụng.
Cho nên Phó Ấu Sanh thực sự rất lo lắng bé cưng trong bụng là đồ mít ướt.
Dù sao cô rất hiếm khi sẽ khóc.
Ai ngờ sau khi mang thai đứa thứ hai, sẽ thích khóc như vậy.
Ân Mặc vừa lau nước mắt cho cô, vừa dỗ dành: "Chẳng phải em muốn sinh con gái sao, nhõng nhẽo như vậy, khẳng định là con gái."
"Phải không?"
Nếu là Phó Ấu Sanh của trước đây khả năng sẽ không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, nhưng là Phó Ấu Sanh của hiện tại, có lẽ là mang thai một lần ngốc ba năm, thế nhưng mở to một đôi mắt ngơ ngác.
Ân Mặc sợ cô tiếp tục khóc, lập tức đáp: "Phải."
"Chỉ có con gái mới có thể nhõng nhẽo."
"Vậy lỡ như là đứa con trai nhõng nhẽo thì sao?"
Phó Ấu Sanh nghĩ đến bức tranh đáng sợ đó, không đợi Ân Mặc trả lời, liền tự lắc đầu, "Nhất định tuyệt đối 100% là con gái!"
Có điều vừa hù dọa như vậy.
Cô thế nhưng thật sự không khóc nữa.
Một đứa con trai là đủ rồi!
Hai đứa lỡ như đều là đứa trẻ nghịch ngợm, đứa thứ hai còn là đồ mít ướt.
Đầu của Phó Ấu Sanh đã sắp nổ tung rồi.
Con gái mít ướt còn có thể nhịn.
Con trai mít ướt, nghĩ đến một đứa bé có gương mặt trông giống như Ân Mặc, sau đó ngày ngày khóc thút thít, Phó Ấu Sanh liền không nhịn được gắn vào dáng vẻ khóc thút thít của Ân Mặc.
Không khỏi rùng mình một cái.
Quá dọa người rồi!
May mà, vận may của Phó Ấu Sanh tốt.
Thuận lợi được như ước nguyện, thai thứ hai là một cô bé xinh xắn.
Cũng thừa hưởng tất cả ưu điểm trên ngũ quan của Phó Ấu Sanh và Ân Mặc, bởi vì là bé gái, ngũ quan thậm chí còn tinh xảo hơn mấy phần so với Tiểu ma VƯơng.
Ngũ quan của hai anh em lại khá giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, đều là mắt đào hoa giống Phó Ấu Sanh.
Có điều cùng với độ tuổi tăng lên, Tiểu Ma Vương đã cởi bỏ sự mũm mĩm non nớt của trẻ con, đường nét gương mặt càng giống gương mặt khôi ngô tuấn tú của Ân mặc.
Phó Ấu Sanh đã có kinh nghiệm lần trước, lần này sinh sản và ở cữ đều không có tay chân lóng ngóng như trước nữa.
Vững vàng vượt qua kỳ ở cữ.
Vóc dáng khôi phục nhanh hơn nhiều so với lúc mang thai lần đầu.
Thời gian ngắn ngủi, lại trở thành vòng eo thon thả mảnh mai.
Phó Ấu Sanh đứng trước gương, hài lòng nhìn thân hình hiện tại của mình.
Bởi vì vẫn đang trong thời gian cho con bú, cho nên ngực nhìn to hơn một chút so với bình thường.
Lúc này một chiếc váy ngủ hai dây, quả thực có loại hiệu quả thị giác sóng gió cuồn cuộn.
Phó Ấu Sanh nâng một chút.
Cảm giác thật nặng.
Cảm giác quen thuộc, đây là ―― trướng sữa rồi.
Ân Mặc vừa ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy động tác cau mày, đứng trước gương toàn thân kia của vợ mình.
Cất bước đi qua: "Nghĩ gì đấy?"
Phó Ấu Sanh liếc nhìn đồng hồ, bé cưng có lẽ đã ngủ rồi.
Cô chợt nhìn Ân Mặc, vẫy vẫy tay với anh: "Ân tổng, giúp đỡ chút đi."
Nghĩ đến động tác vừa rồi của cô.
Ân Mặc liền biết cô muốn mình giúp đỡ cái gì rồi.
Mơ màng thơm tho diễm lệ như vậy, Ân tiên sinh văn nhã bại hoại, vô cùng vui lòng giúp đỡ bà Ân chịu khó chịu khổ.
Và thế là.
Trực tiếp ôm lấy người, bế lên sofa.
Phó Ấu Sanh nhìn tay của anh đều sắp đặt lên daai áo trên bờ vai mảnh khảnh của mình rồi, bỗng nhiên đẩy anh một cái: "Anh làm gì đấy."
Giọng nói của người phụ nữ vừa ngọt vừa mềm, cực kỳ giống tiểu yêu tinh muốn cự còn nghênh(*).
(*)欲拒还迎 – Muốn cự còn nghênh: Làm điệu bộ; thích nhưng giả vờ từ chối (Tình trong như đã mặt ngoài còn e)
Ân Mặc cúi người đè cổ tay cô lại: "Đương nhiên là giúp đỡ."
Nhìn phong cảnh lung lay chớp hiện theo động tác kia.
Đôi mắt Ân Mặc lộ ra ám sắc thâm trầm.
Giây tiếp theo.
Liền nghe thấy vợ mình chầm chậm nói: "Em là bảo anh giúp đi xuống lầu lấy máy, hút, sữa!"
Ân tổng bỗng nhiên khựng người lại.
Rũ mắt nhìn thấy ý cười không hề giấu giếm trong mắt cô, bỗng nhiên hiểu ra, cô là cố ý.
Phó Ấu Sanh chính là cố ý.
Giữa vợ chồng, tán tỉnh thỏa đáng, có lợi cho quan hệ vợ chồng hài hòa.
Đôi môi mỏng của Ân Mặc mỉm cười: "Anh cũng có thể giúp."
"Không cần nhờ công cụ."
Phó Ấu Sanh nghiêm trang: "Vậy sao mà được, kỹ thuật anh không giỏi."
Lại không phải em bé chuyên nghiệp, sinh ra tự mang kỹ năng.
Còn không bằng công cụ đấy.
Mặc dù tồn tại ý tứ trêu chọc anh, nhưng loại chuyện này, Phó Ấu Sanh vẫn không định nhờ vào Ân Mặc.
"Không được rồi, sắp chảy ra rồi."
Phó Ấu Sanh cảm giác được chiếc váy ngủ tơ tằm sắp bị vấy bẩn rồi, không biết sức lực đến từ đâu, một mạch đẩy Ân Mặc ra: "Anh không đi lấy thì em đi.
Ân Mặc nhìn bóng dáng vội vã chạy ra ngoài của cô. Đem cả người ôm trở về chỗ cũ: "Anh đi."