Chương 53

Câu trả lời bất ngờ của Thích Vọng Uyển ngay lập tức khiến anh trở thành "đại thần" trong mắt ba người đàn ông còn lại.

Họ nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ, miệng hơi há hốc, trong mắt như viết đầy vài chữ lớn: Chết tiệt, còn có thể như thế à, tôi đã học được rồi!

La Hùng mang theo một vết thương ở lưng, khuôn mặt đã tái nhợt, nói nhỏ với đồng đội của mình: “Thì ra đây là cách tán gái… Chờ đến khi ra ngoài tôi cũng thử xem, chưa biết chừng có thể tìm được người yêu.”

Anh đầu đinh Vu Triết bóp giọng, làm bộ liễu yếu đào tơ, giơ ngón tay lan hoa chỉ : "Vậy thì anh phải có một khuôn mặt đẹp trai mới được."

Sau sự việc với bà già mặt mèo trước đó, mối quan hệ giữa hai người họ hiện tại đã có bước phát triển nhảy vọt, từ ghét nhau đến “cùng hộ cùng thuyền" kề vai sát cánh.

Vì vậy, La Hùng sau khi nghe điều này không hề tức giận mà chỉ mỉm cười nói: "Ít nhất lát nữa đến lượt chúng ta cũng có thể bắt chước."

Hai nhóm còn lại cũng có ý tưởng tương tự, vốn muốn thảo luận xem lát nên nói gì, nhưng vừa đứng dậy, người quản gia xương khô đã nhìn qua, cảnh cáo bọn họ không được gian lận.

Nhưng vẫn có đối sách.

Tới lượt đội hai cô gái, cô gái mặc váy ngắn đã cố gắng hết sức để đóng vai nữ chủ tịch, đứng ở vị trí đầu tiên và nói: "Chị rất yêu em.”

Cô gái tóc đen trong vai chú chó nhỏ cười siêu ngọt ngào: "Em cũng vậy!"

Đội thứ ba, cô gái “vạn người mê nói: "Anh là người duy nhất mà em thích, cũng không phải không ở bên nhau được.”

Người đàn ông thư sinh mím môi giả vờ ho vài tiếng, hít thở vài hơi một cách rất "ốm yếu", vịn vào vách ngăn và nói: "Anh cũng vậy."

... Tuy nhiên, đội đầu tiên nhận được khá nhiều điển ngọt ngào, đến đội thứ ba, khán giả đã tỏ vẻ không đồng ý.

Vạn người mê và chàng trai ốm yếu chỉ nhận được vỏn vẹn mấy điểm.

Khi nghe thấy âm thanh thông báo từ đồng hồ, đội cuối cùng có chút lo lắng.

Hai người vốn đã bị điểm âm do một loạt sự cố trước đó, bây giờ cũng không có cơ hội lấy được điểm số.

Quan Yếm nhìn hai người sắp khóc không ra nước mắt, trong lòng càng trân trọng điểm ngọt ngào hơn.

Nếu như điểm số tụt lại phía sau, bạn chỉ có thể ở thế bị động, không có quyền lựa chọn, chỉ có thể đợi người khác chọn xong, thứ còn dư lại mới thuộc về mình.

Nếu trong năm ngày tới không gom đủ điểm, chỉ sợ mạng mình cũng không giữ được.

Vu Triết và La Hùng miễn cưỡng bước lên sân khấu, nhìn nhau với vẻ mặt nặng nề.

Vu Triết đóng vai tiểu bạch hoa yểu điệu đứng ở vị trí đầu tiên, sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh ta giả vờ ngượng ngùng và nói rất lúng túng: "Chúng ta ở bên nhau nhé.”

La Hùng đoán mấy lần, cuối cùng cũng đúng, anh ta bước xuống nói: "Được."

Tuy đây là kiểu hội thoại mà mọi người đã sớm đoán, nhưng cũng không phải là hoàn toàn sao chép như hai nhóm trước, cho nên mỗi người cũng lấy được một chút điểm ngọt ngào.

Dù vậy thì vẫn là số âm.

Trò chơi nhỏ kết thúc ở đây. Nhóm của Quan Yếm và Thích Vọng Uyển chắc chắn là người giành được nhiều điểm nhất. Giá trị ngọt ngào đạt tới 30, cao hơn đội hai cô gái đến mười mấy điểm.

Quản gia xương khô vẫy ngón tay đầy xương của mình, phòng khách trở lại trạng thái ban đầu.

Hắn nói với mọi người: Có vẻ khán giả rất coi trọng tổng tài bá đạo và em gái nhà bên, tôi hy vọng hai bạn có thể giữ vững vị trí của mình, tôi tin rằng không cần đến 5 ngày để tích lũy 100 điểm. Những vị khách quý khác cũng phải làm việc cố gắng, đặc biệt là hai vị đứng cuối."

“Như vậy, ban tổ chức chương trình sẽ không làm phiền khách quý trong thời gian còn lại trong ngày nữa. Mời khách quý tự do di chuyển và vun đắp mối quan hệ! Nếu có nhu cầu, các bạn cũng có thể đi trao đổi hợp tác.”

Nói xong, hắn biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại một căn phòng đầy những người cầu sinh với tâm lý khác nhau.

Không cần phải nói, đội Quan Yếm xếp ở vị trí thứ nhất. Đội tiếp theo là hai cô gái, lần lượt có số điểm 17 và 18, mặc dù chưa đạt đến điểm số trung bình cần tích lũy mỗi ngày, nhưng bọn họ vẫn còn nửa ngày, còn nhiều thời gian hoạt động tự do, kiếm đủ 20 điểm không phải chuyện khó.

Còn lại hai đội, “Vạn người mê” cùng chàng trai ốm yếu chỉ có 5 và 4 điểm, đội còn lại là số âm, vì thế cả bốn người đều lo lắng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đáng tiếc những người khác cũng không giúp được bọn họ.

Mọi người lục tục tản đi, Quan Yếm và Thích Vọng Lâu cùng lên lầu.

Thích Vọng Uyển có thói quen rèn luyện thân thể, mấy nhiệm vụ trước không có điều kiện, lần này thì khác, ở lầu 3 có phòng thể thao, anh liền đi thay đồ đến phòng tập.

Quan Yến khá thích rạp chiếu phim gia đình kia, cô lục tìm đồ ăn vặt trong số những món mà quản gia xương khô mang về, sau này làm ổ trên ghế sa lông xem phim.

Mãi cho đến khi bộ phim sắp hết, Thích Vọng Uyên mới đến tìm cô.

Quan Yếm đưa miếng khoai tây trong tay tới: “Ăn không?”

Anh liếc mắt: “Không muốn ăn.”

Thích Vọng Uyển nói xong liền cầm trái táo trên mặt bàn, đưa lên miệng cắn.

Quan Yếm nhìn anh một chút, đột nhiên nói: “Hừ, miệng nói không muốn, miệng lại rất thành thật đó.”

Thích Vọng Uyển: “Đây là thoại của tôi.”

Quan Yếm: “Xin tôi đi, tôi sẽ trả lại cho anh.”

“…”

Anh đột nhiên hiểu ra, từ lúc nói ra mấy lời này, biểu cảm trên mặt cô rất kỳ lạ.