Chương 1

Bước ra khỏi công ty Triệu An Thành thở dài, đây đã là lần thứ ba trong ngày cậu xin việc thất bại, tuy đã tốt nghiệp gần ba tháng nhưng cậu vẫn không tìm được việc làm phù hợp với mình, đa số công ty cậu xin đều không còn chỗ trống, điều này khiến cậu lo lắng, có khi nào mình sẽ bị thất nghiệp luôn không, cậu vừa đi mà vừa than với ông trời

"Ông trời ơi, người có cần phải đối xử với con như vậy không?"

Đang than thân trách phận đủ điều bỗng điện thoại trong túi cậu reo lên, nhìn lên màn hình điện thoại cậu không khỏi não lòng, lưỡng lự một hồi quyết định vẫn là nghe

"Con chào mẹ "

Đầu dây bên kìa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ trung niên

"Tiểu Thành à, con dạo này sao rồi, có khỏe không con ?"

"Con vẫn khỏe , ba và mẹ vẫn khỏe chứ ạ cả Tiểu Hoa nữa ? " -Tiểu Hoa là em gái kém 5 tuổi của cậu

"Chúng ta vẫn ổn, con đã có việc làm chưa?"

-"Dạ vẫn chưa"- cậu sầu não nói

"Mẹ đã bảo vào công ty của ba làm mà không chịu, giờ thì hay rồi ha con, ngày ngày phải đi ra đường kiếm việc, nắng nôi như vậy lỡ đen hết rồi sao, lại còn không thèm chịu về nhà ở ngoài đó thì sống kiểu gì, ai chăm sóc hả con, còn nữa lỡ trên đường gặp người xấu lừa rồi con đi biệt tăm thì sao trời, mẹ đẻ mày ra chăm sóc cả hai mấy năm trời chưa kịp gả ...à lộn chưa kịp lấy vợ cho mày, chưa kịp được mày phụng dưỡng mà mày đi mất thì mẹ lỗ vốn à con, hic hic ông trời đúng là đối xử bất công dới tui mà, sao tui lại đẻ ra thằng con ngốc như vậy chứ "

"........."

"Nói chung là về công ty ba làm đi"

"Con không về đâu"

Nói xong cậu liền cúp máy mà chỉ vừa kịp nghe tiếng ơ của mẹ mình, đúng là sau khi tốt nghiệp cậu có thể trực tiếp vào công ty của nhà làm, nhưng cậu không muốn như vậy cậu muốn tự mình thử sức và không muốn người ta nói rằng phải dựa vào gia đình vì vậy cậu mới đưa ra một quyết định cao cả là bỏ nhà đi bụi, cậu thuê một căn nhà nhỏ ở bên ngoài với tiền tiết kiệm trong thẻ của mình sống và tìm việc làm chỉ là không ngờ tìm việc lại khó như vậy

"Bịch"

"ai da"

Nhìn cặp sách trên tay vẫn còn nguyên cậu nhìn xuống người vừa đυ.ng trúng mình, là một cậu bé dễ thương, đôi mắt to tròn, gương mặt trắng nỏn bầu bỉnh, ôi cái nhan sắc này thật khiến người khác muốn đem về nuôi, cậu liền đỡ cậu bé dậy, vừa phủi quần áo cho cậu bé vừa nói

"Cháu có sao....."

Chưa kịp dứt lời thì cậu đã bị tiếng hét phía sau lấn át khiến cậu nhíu mày ngước lên nhìn bộ có ai ăn cướp ở đây à

"Mau bắt lấy cậu ấy"

Tiếng hét ấy là của một người đàn ông cao to mặc một bộ vest đen, theo sau cũng có bốn người như vậy, mà hình như mấy người đó đang chạy hướng về cậu thì phải

"Hể???? Chuyện gì vậy nè"

"Mau chạy"

Nói rồi cậu bé kéo tay An Thành chạy về phía ngược lại. Bị kéo đi An Thành ngơ ngác"cái quỷ gì đang xảy ra vậy trời ?" nhìn cậu nhóc phía trước đang cầm tay mình kéo đi đầu An Thành đầy dấu chấm hỏi, sao cậu lại bị kéo đi rồi, nhìn lại phía sau thấy đám người sắp đuổi tới nơi cậu liền cuống quýt lên " kệ mịa nó chạy trước rồi tính, đúng là xui mà" nghĩ rồi cậu ôm đứa bé lên dùng hết sức bình sinh mà chạy

"A "

Bị nhấc bổng lên cậu bé giật mình ngước nhìn lên con người đang ôm mình chạy, khi nãy chỉ là quá sợ nên mới vô tình kéo người theo, nhưng mà thân hình này không tồi, ôm có chút thoải mái, với lại gương mặt thì...um...xinh đẹp

Sau khi đánh giá một lượt cậu kết luận trong đầu - Người này rất thích hợp làm ba mình - Nghĩ rồi cậu nhếch miệng cười thưởng cho mình vì đưa ra được một sự lựa chọn sáng suốt

Thấy phía trước là một con hẻm An Thành liền tấp vào, hôm nay đúng là ngày xui của cậu mà thế nào lại là ngõ cụt, nhìn bức tường trước mắt cậu khóc ròng trong lòng "có cần phải xui tới như vậy không" nhưng Triệu An Thành cậu đây là ai chứ đừng có mà xem thường, ba năm học võ xem ra có chỗ dùng rồi chỉ là không ngờ việc đầu tiên mình làm sau khi học võ là leo tường khiến cậu cảm thấy hơi có lỗi với thầy dạy võ. Cậu bắt đầu lùi lại lấy đà cỡ hơn 5 bước thì cậu dừng lại

" Chú định làm gì ?"

"Bám chắc vào"

Nói rồi cậu chạy lấy đà rồi bật lên

" phốc"

" Bịch"

Cậu nhẹ nhàng đáp xuống thành tường rồi một lần nữa dùng lực nhảy xuống đất với tư thế vô cùng soái

" Phù, cuối cùng cũng qua"

An Thành đưa tay lên trán quẹt mồ hôi, quay đầu nhìn lại bức tường cậu không khỏi cảm thán trong lòng, cũng may là bức tường này không quá cao chứ vừa mang một đứa bé mà nhảy qua với một người đã lâu không động tay động chân như cậu thì cũng thật nguy hiểm, đặt cậu nhóc xuống đất cậu nghe bên kia bức tường truyền đến giọng nói

" Không thấy bọn họ đâu cả"

" Mau điện thoại cho ông chủ"

Hình như họ đang gọi điện cho ai đó khoảng 5 phút sau không có động tĩnh gì cậu đoán là họ đã đi nên thở phào

"Này nhóc, họ là ai sao lại đuổi theo nhóc?"

" Là vệ sĩ của Tiểu Vệ " cậu nhóc ngây thơ trả lời

"......."

Có phải mình lại lo chuyện bao đồng không ? Mình có nên gọi họ lại không nhỉ ? Cậu nhìn đứa bé, đứa bé cũng nhìn cậu hai người nhìn nhau một hồi cuối cùng cậu đưa tay lên trán cảm thán

"Đúng thiệt là xui mà"

" Chú tên gì ?"

"Hả?"

" Con hỏi chú tên gì "

"Triệu An Thành "

" Triệu An Thành "

Cậu nhóc lặp lại cái tên của cậu trong miệng rồi đăm chiêu như suy nghĩ gì đó để cậu đứng mình phát ngốc. Hỏi tên cậu làm gì chứ, suy nghĩ một hồi An Thành đưa ra một lý do rất chi là này nọ, cậu nghĩ có khi nào như mẹ cậu nói là cậu bị lừa không, đứa bé này kéo mình đi rồi sau đó kêu mình đưa về nhà, mình là người lương thiện như vậy thì không thể nào để đứa bé lại một mình, khi đó nó sẽ dẫn mình đến một nơi vắng vẻ rồi đám người hồi nãy xuất hiện lấy bao chùm đầu mình, sau đó lấy dây thừng trói mình lại, đánh đập mình, bỏ đói ba ngày rồi gọi điện cho ba mẹ tống tiền, tống tiền xong rồi có phải họ không trả mình về mà đem đi bán luôn không, ôi mẹ ơi cũng đáng sợ quá rồi, mình vẫn chưa muốn chết a, vẫn chưa kịp lấy vợ phụng dưỡng cha mẹ mà, đột nhiên có giọng nói khiến những suy nghĩ trong đầu cậu bị phá vỡ

" Cháu quyết định rồi"

"H..hả"

" Chú sẽ là ba của cháu "

" HẢ???? Cái gì cơ ? "

Tại căn phòng cao nhất của tập đoàn Lý thị, trên chiếc ghế chủ tịch mà nhiều người ao ước Lý Doãn nhíu mày khi nhìn những dãy số trên màn hình máy tính, không khí bị bao trùm bởi sự im lặng đáng sợ bỗng tiếng gõ cửa vang lên đánh tan bầu không khí ấy

" Vào đi"

Lý Doãn không thay đổi hướng nhìn mà nói

"Chào chủ tịch"

Bước vào là một người phụ nữ xinh đẹp mang trên người bộ váy công sở, thư ký Lâm hướng nhìn về chủ tịch của mình đồng thời thấy chủ tịch cũng quay qua nhìn mình khiến cô khóc ròng trong lòng, không ngừng cảm thấy cuộc đời của mình hình như sắp tàn rồi

" Có chuyện gì"

" Thưa chủ tịch, vệ sĩ báo rằng tiểu thiếu gia lại trốn đi nữa rồi ạ"

" Kêu họ nghĩ việc đi là vừa"

" Ực..."

Thư ký Lâm sợ hãi nuốt nước miếng có khi nào chủ tịch bắt cô thôi việc luôn không

" Huy động thêm người bắt nó về cho tôi "

" V..vâng ạ "

" Còn nữa điều tra cho tôi việc này là ai làm"

Vừa nói hắn đưa cho cô một tập tài liêu trên đó là các dãy số chằng chịt nhau, đây là số liệu về thu nhập của công ty gần đây chả lẽ có người rút tiền của công ty sao, thư ký Lâm không khỏi thắc mắc vì cô không thể nhìn ra được điểm khác nhau của những dãy số này ở đâu

" Không có việc gì nữa cô ra ngoài đi"

" Vâng, xin phép chủ tịch "

Sau khi thư ký Lâm ra ngoài Lý Doãn ngã người ra ghế xoa mi tâm mình, hắn từ nhỏ đã theo ba tiếp xúc với môi trường của giới doanh nhân, được tiếp xúc với mọi loại đấu đá và thủ đoạn trong thương trường nên hắn có đủ năng lực và độ âm hiểm để ngồi lên chiếc chủ tịch của tập đoàn khi chỉ 25 tuổi và phát triển nó còn lớn mạnh hơn trước, hai năm nay tập đoàn của hắn vẫn không ngừng phát triển vì vậy mà những việc này hắn có thể dễ dàng nhận ra, cả gan dám rút tiền công ty của hắn đúng là điên rồ mà, nghĩ tới thằng con quý tử của mình hắn không khỏi thở dài, chỉ cần lơ là một chút là nó liền chạy ngay biết vậy hắn đã không cho nó đến công ty rồi.

Quay ngược thời gian về buổi sáng hôm nay

Vừa mở của phòng chuẩn bị đi làm thì đã thấy đứa con của mình đứng trước cửa phòng, hắn cảm thấy ông trời sắp bão rồi, cái đứa thứ bảy hay ngủ đến chín mười giờ như nó mà bây giờ mới 6h sáng đã ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa phòng đợi hắn đúng là chuyện lạ mà

"Baba à, hôm nay cho con đến công ty người chơi nha "