Suốt một ngày một đêm, cả Tử Thu và Vân Anh, đều chưa ai tỉnh lại.
Huyết Hồ lão nương vô cùng lo lắng, không biết giáo chủ của mụ có tiêu tán hết nguyên khí trong người hay thậm chí hồn tiêu phách tán rồi không? Chỉ biết người y vẫn lạnh ngắt như vậy.
……..
Căn nhà bên bìa rừng Nam Cương, đã trôi qua hai ngày, lão đạo nhân có vẻ sốt ruột, lão lúc đầu chỉ thăm dò thái độ của Tử Thiên, nhưng đến giờ vẫn thấy hắn có vẻ băng lãnh, bình thản hoàn toàn, thành ra càng nôn nóng, cuối cùng lão cũng lớn tiếng:
- Tử Thiên! Tại sao ngươi không có động tĩnh gì vậy? Cả mấy ngày ngươi chỉ trầm ngâm như tảng đá? Ngươi không muốn đi tìm cô nương đó về sao?
- Nàng ấy có lẽ đã tìm được người nàng muốn tìm… – Đôi mắt u ám của hắn khẽ nhắm lại.
- Điên rồ! Các người sắp điên cả rồi, cả cô nương đó và ngươi! Ngươi có biết là y không còn là đệ đệ của ngươi, và vốn không phải đệ đệ của ngươi, y là Huyết Mặc tái sinh, y tỉnh lại ắt sẽ hồi sinh cả tà giáo, càn quét thiên hạ… ngươi và nhất là cô nương ấy sẽ không yên với y! – Lão đạo nhân tuôn ra những lời đầy nghiêm trọng.
Nhưng chỉ thấy Tử Thiên khẽ cười trên môi khó hiểu:
- Đệ đệ? … ta chưa bao giờ gặp y…
- Ta không hiểu nổi ngươi, Tử Thiên, ngươi đang tính toán gì vậy? – Lão đạo nhân mất bình tĩnh – Ngươi ngồi đợi Huyết Mặc dày xéo cả thiên hạ này sao? Đừng quên số mệnh của ngươi là chân mệnh thiên tử, còn y là yêu ma thù hằn ngàn năm…
- Số mệnh? – Môi hắn khẽ nhẩm – Ngươi vẫn cứ cam đoan vào cái số mệnh hay tiền kiếp gì đó sao đạo nhân? Nếu như vậy ta phải cảm ơn cái số mệnh cho ta là thiên tử? – Đột nhiên gương mặt hắn biến chuyển khó hiểu, giọng điệu phảng phất nỗi đau – Ngươi tưởng chỉ Huyết Mặc mới căn phẫn thế gian này, không đâu, bản thân ta trước giờ vẫn sống với nhiều nỗi hận thù… những nỗi hận rất thật, chính ta cũng không được sống thanh thản bằng chính mình…
- Tử Thiên, đó chỉ là một vài gian khó thử thách lúc ngươi mới sinh ra thôi, thậm chí đó cũng là do sự xuất hiện của đứa trẻ thứ hai kia, đó cũng là lời nguyền rủa vô tình của y ngươi gánh chịu… – Đạo nhân cố giải thích.
- Nguyền rủa? Vậy ngươi nghĩ ai đã hại chết mẫu hậu ta? Do nguyền rủa? Không, chính ta… dù không có đứa trẻ thứ hai là đệ đệ, Bạch gia vẫn sẽ không cho ta yên ổn kế vị… – Hắn cười chua xót.
Đột nhiên hắn lại cất giọng từ từ hỏi:
- Đạo nhân, ngươi nghĩ xem, tại sao nếu thực sự có tiền kiếp và số mệnh, cả hai kiếp ta đều chỉ làm tổn thương một người, không thể ở bên người đó? Kiếp này, rõ ràng là ta đã có cơ hội để chạm đến nàng, kết quả chính tay ta đã lựa chọn từ bỏ…
Đạo nhân tỏ ra bực mình, Tử Thiên bình thường cao ngạo lạnh lùng, đến lúc này nói chuyện cấp bách với hắn mà hắn chỉ nói toàn điều hàm hồ.
Lão cầm ra gương bát quái, ngồi xuống thiền, niệm một vài câu chú, hết sức tập trung như thể muốn xem thiên cơ.
Chợt gương mặt lão biến sắc tột độ.
- Tại sao một chút thiên cơ cũng không xem được?
Tử Thiên quay sang phía có giọng của lão, mỉm cười:
- Ta từng oán hận số phận mình lúc nhỏ, nhưng vì để sinh tồn, ta đã từng cố gắng để thay đổi thực tại đó… dù bằng những cách tiêu cực, ta nghĩ có thể thay đổi, dù đó có phải là số mệnh hay không…
Lão đạo nhân vẫn cố xem lại, nhưng càng vận nhiều pháp công, càng thấy mông lung.
- Có một điều mà ngươi quên, đạo nhân … – Hắn lại cười nhạt – Cái này là do ta học được từ chính cuộc đời mình là lòng người luôn khó đoán, tình cảm lại càng phức tạp, vì thế ta từng dùng cách lợi dụng tình cảm của người khác… cái đó có lẽ không gì có thể đoán được. Có một điều mà ta biết chắc…
Lão đạo nhân thôi vận công, quay sang nhìn gương mặt chứa nhiều cảm xúc khó đoán và đôi mắt phảng phất những nỗi niềm của hắn…
- Đó là… nếu như có kiếp trước, thì cả hai kiếp đều có một người yêu nàng mãnh liệt hơn ta… vì vậy, ngươi cứ đợi xem…..
………..
………..
Hắc Long giáo.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua.
Đến lúc này thì Vân Anh đầu óc cảm thấy mơ màng, dần dần tỉnh lại.
Khi nàng mở đôi mắt ra, thấy mình đang nằm trong một căn phòng lớn bằng đá, đối diện là trần nhà có chạm trổ những hình ma hỏa kì dị.
Đây là đâu? Đầu nàng cố ý thức lại mọi việc, gồm cả những việc trước khi ngất đi.
Chợt thấy bên nàng có một người, bàn tay người đó đang nắm lấy tay nàng.
Tử Thu? Y vẫn đang nằm bất động đó sao? Đôi mắt y khép chặt.
- Tử Thu! Tử Thu! – Nàng cố lay y dậy, nhưng chỉ thấy y vẫn nằm im lìm.
Bấy giờ nàng mới cố gỡ từng ngón tay y ra. Y nắm rất chặt, cơ hội để nàng luồn một ngón tay nhỏ vào gỡ cũng không được.
Đôi mắt nàng chợt đượm niềm xót xa. Lúc đó là y muốn bảo vệ nàng, trước sau gì y vẫn bảo vệ nàng như vậy. Dù dường như lúc đó y đã càng bị biến đổi hơn, lại còn nghe nói sắp dung hòa với ma tính gì nữa, nếu như thế, một Huyết Mặc hoàn chỉnh như trước sẽ hoàn toàn quay lại? Một kẻ từng là người, chết đi được ma đạo hồi sinh, truyền ma tính rồi tu luyện thành yêu nghiệt… Thực sự nàng cảm thấy rất mông lung, vẫn không hiểu rốt cuộc bên trong Tử Thu là cái gì, nhân cách mà nàng yêu thực ra tồn tại như thế nào?
Nhưng trong cõi lòng đau khổ của nàng, đã từng muốn buông xuôi lúc đó, bây giờ lại càng xót xa.
- Được rồi, ta sẽ không đi đâu, huynh bỏ tay ta ra một chút… – Nàng nhẹ nhàng nói, không biết y có cảm nhận được không.
Chợt thấy bàn tay y lỏng ra một chút, nàng lại gỡ những ngón tay y ra.
Nghe thấy tiếng người, Huyết Hồ lão nương từ đâu xông đến, thấy nàng tỉnh, mụ chưa gì đã buông lời quở trách, mắng nhiếc nàng:
- Đồ đê tiện kia! Ngươi đã hại giáo chủ và toàn bộ giáo phái này chưa đủ sao? – Mụ vội lại gần, lôi nàng xuống giường.
- Huynh ấy làm sao vậy? – Nàng lo lắng hỏi.
- Ngươi còn không thấy sao? Giáo chủ đã hôn mê cùng ngươi, nhưng đến giờ vẫn không tỉnh lại, giáo chủ vì ngươi mà dùng cấm thuật mất hết nội lực, bây giờ sống chết chưa rõ, loại nhện cái độc ác này, ta nhất định không cho ngươi tiếp tục làm hại người! – Mụ không tiếc lời đay nghiến, còn lôi xềnh xệch nàng đi.
Nàng nghe thấy những lời của mụ thì trong lòng không khỏi đau đớn, lại như cắn rứt tột cùng, đôi mắt trào ra lệ, nàng cố van xin:
- Xin bà hãy cho ta ở lại chăm sóc huynh ấy! Ta sẽ…
- Im đi! Đến lượt ngươi lo được sao? Ta nói cho ngươi biết, giáo chủ mà hồn tiêu phách tán ta nhất định cũng để ngươi sống không được, chết cũng không xong!
Hồn tiêu phách tán? Đôi mắt nàng mở to kinh hãi, tại sao lại có thể nghiêm trọng đến mức như vậy? Tử Thu nằm bất động thế kia, sống chết còn chưa rõ?
- Huyết hồ lão nương…- nàng quỳ xuống cầu xin – xin bà hãy cứu huynh ấy đi!
- Ngươi đừng giả bộ nữa, thật đê tiện. Ngươi không biết rằng đối với tà giáo chúng ta cái chết thật sự, còn hơn cả cái chết thể xác là hồn phách tiêu tán sao? Năm xưa các người gϊếŧ sạch giáo đồ, đã tàn nhẫn như vậy, may mà linh hồn giáo chủ oán hận các ngươi đã tái sinh, bây giờ có thể sắp khôi phục giáo, chỉ vì ngươi mà tất cả lại đổ xuống bể!
- Làm sao có thể cứu huynh ấy… bà làm ơn…
- Im đi! Nhìn thấy ngươi ta lại oán hận, ta nói cho ngươi biết, giờ ta phải lấy ma pháp còn lại ít ỏi của ta truyền cho giáo chủ, hi vọng cứu vãn người! –Mụ ta nhìn nàng căm phẫn cùng cực. – Giờ ngươi cút đi cho khuất mắt ta, hãy tự mừng rằng ta không muốn tốn ma pháp để gϊếŧ hay dày vò ngươi.
Vân Anh trong lòng đau xót, tuy đầy lo lắng, chần chừ không muốn đi nhưng mụ đã sai người lôi nàng xuống ngục thất của giáo. Trong nhiều ngày tới, mụ vừa phải truyền ma pháp vào người giáo chủ để cứu hồn phách, vừa phải đồng thời tu luyện ma pháp để bổ sung lại. Muốn cứu được y không biết sẽ phải tốn bao ma lực.
Lý do mụ không gϊếŧ nàng ngay là còn có ý đợi xem nàng có khi nào mang thai đứa con của giáo chủ không. Nếu sau một tháng không có động tĩnh, kể cả giáo chủ có tỉnh dậy hay không cũng phải gϊếŧ.
Mụ không sợ bị trừng phạt, chỉ muốn diệt trừ hậu họa. Hơn nữa nếu truyền toàn ma lực vào người y, phần nhiều khả năng khi tỉnh dậy, y đã bị dung hòa thành Huyết Mặc thực sự, mà Huyết Mặc ắt căm hận nàng, chắc sẽ không để nàng yên, kể cả khi nàng chỉ còn là oan hồn.
………
Vân Anh bị nhốt dưới tầng hầm của tà giáo. Nơi này vốn là chốn tù ngục, lại trải qua ngàn năm, ẩm mốc kinh khủng. Mấy hôm đầu nàng không thể thở được, mùi ẩm mốc khiến nàng không tài nào chịu được. Nàng lại vì lo lắng, đau khổ, không thể nuốt bất cứ cái gì, dù thức ăn mụ Huyết Hồ đưa đến cũng không đến nỗi quá bạc đãi. Hàng đêm lũ oan hồn dưới này không ngừng kêu gào tru tréo, khiến nàng dù khép mình thế nào cũng không thể tránh được bị quấy nhiễu.
Sau vài hôm, thực sự nàng đã gầy rộc đi, xanh xao như thể người sắp chết khô, da tái xám, thường ho sặc sụa, đôi mắt cũng đờ đẫn. Nàng dần chìm vào vô cảm, chỉ ngồi yên như tượng, ban đêm cũng vậy, không la hét, cũng không còn phát hoảng.
Nhìn nàng thật bi thương, đến mức dần dà lũ oan hồn cũng không đến quấy rầy nàng nữa.
Những oan hồn này hầu như là những giáo đồ bị trừng phạt chết dưới ngục này, chúng không oán nàng như những kẻ chết năm ấy do Vân Yên.
Nàng cảm thấy bản thân cũng không còn sợ hãi các oan hồn, có lẽ chỉ ở giáo phái này mới có nhiều oan hồn đến vậy. Có thể nàng cũng sắp chết, cơ thể đang ngày một yếu đi, rồi cũng trở thành oan hồn.
Những đêm sau, nàng còn nghe chúng nói chuyện.
Thì ra cũng có nhiều chuyện như vậy, thay vì ngồi trầm mặc, nàng đã bắt đầu lắng nghe. Phần lớn những oan hồn cùng nhau oán thán những kẻ bề trên nhẫn tâm, dù chỉ là chút sai lầm cũng trị tội tàn nhẫn bọn họ. Xem ra lão nương Huyết Hồ kia bị oán nhiều nhất.
Dần dần nàng cũng tò mò hơn, khi không còn sợ hãi, thử bắt chuyện với những oan hồn. Dường như những oan hồn đó vẫn còn chút lòng tốt, đã không quấy nhiễu nàng nữa, sau đó dường như thương tình, một vài oan hồn còn chút ít pháp lực tìm cách xua đuổi nấm mốc cho nàng dễ thở hơn.
Không ngờ rằng nàng còn có thể làm bạn với những vật thể không phải con người. Thì ra không phải hồn ma nào cũng đáng sợ.
Họ hầu như trước đây là những kẻ mới nhập giáo, cũng chưa tu đến độ thành yêu ma, làm sai thì bị trừng phạt dưới ngục này, đây cũng là ngục chỉ dành cho giáo đồ cấp thấp nhất. Thể nào họ vẫn còn nhân tính. Nàng mới hỏi chuyện tại sao họ phải vào tà giáo, xem ra cũng có nhiều hoàn cảnh thương tâm.
Hắc Long giáo, rốt cuộc là nàng cũng không hiểu gì nhiều.
….
Những hôm sau nữa, sức khỏe nàng có chút tiến triển, dường như lại thấy khỏe lên kì lạ. Nàng cho rằng tinh thần mình đã tốt hơn, chỉ là trong tâm vẫn nhung nhớ và lo lắng, ngày nào nàng cũng cầu mong Tử Thu được bình an…
………
Đêm nay nàng lại ngồi trò chuyện với những oan hồn.
Mấy hôm trước nàng chỉ thấy họ là những bóng trắng, hôm nay đã thấy cả hình người, có lẽ là hình dáng cũ của họ.
Khi thấy nàng tự dưng thể trạng khá hơn, còn có thể nhìn thấy hình dáng của linh hồn, tự dưng chúng cũng tò mò, nhưng không đoán ra được.
Thậm chí bây giờ nàng cảm thấy những oan hồn như những người bạn bên cạnh vậy. Vì đã phân biệt được chúng qua hình dáng, nàng cũng hỏi tên từng oan hồn.
- May mà nàng khá hơn nhiều, nàng không chết mụ Huyết Hồ ắt ức lắm! – Một oan hồn nữ tên là A Mỹ lên tiếng.
- Sao mọi người có vẻ hận mụ ta quá vậy? – Nàng tò mò.
- Vì ta làm rớt cái chén của mụ nên mới bị dùng lửa thiêu đến chết! – Một oan hồn khác tiếp lời.
Một đám nhao nhao kể xấu bề trên, có đủ tứ đại trưởng lão. Chợt nàng tò mò không ai nhắc đến Huyết Mặc.
- Còn Huyết Mặc giáo chủ thì sao? – Tự nhiên nàng tò mò.
Đám oan hồn quay sang nhìn nhau. Họ đang sợ hãi sao?
- Chúng tôi chưa bao giờ được tiếp xúc nhiều với giáo chủ đó, vì chúng tôi là hạ cấp, chỉ đâu thì đánh đó…
- Vậy Vân Yên thì sao? – Nàng lại hỏi.
- Nghe nói là phu nhân, là con người được cưới về. Lúc đó thì hầu như chúng tôi chết hết rồi… mới cả những người còn sống lúc đó trong số chúng tôi chắc cũng không có tiếp xúc nhiều…
- Các người không biết tí gì về Huyết Mặc? Và chuyện giáo phái này bị diệt vong?
- Ôi dào, diệt vong thì diệt vong, chúng tôi không giống mấy vị đã tu lên thượng cấp nhiều tham vọng… – Một nam oan hồn đáp – Toàn kẻ đã bán linh hồn cho quỷ, chúng tôi chết cũng là hồn ma con người, giáo phái này bị diệt vong cũng là tất yếu…
- Đừng nói thế! – Một oan hồn khác tiếp vào – Năm ấy cô nương Vân Yên dẫn người đến tàn sát, kể ra cũng có sát hại một số người vô tội chưa thành ma, binh lính con người cũng chết nhiều, dù sao cũng là thảm cảnh…
- Thì mới bảo là oan trái, không phải cái gì cũng toàn vẹn…
- Kể ra cũng tội giáo chủ bị cắm sừng…
Chúng lại nhao nhao bàn chuyện, nàng hết sức chăm chú lắng nghe.
- Nhắc đến giáo chủ kì bí của chúng ta, tuy hạ cấp chúng ta chẳng mấy khi được tiếp xúc, y lại không trực tiếp quản giáo môn hộ mà lại giao cho mụ Huyết Hồ, rõ ràng mụ đó ngày tu vi cao hơn y mấy trăm năm lận… mà sao mụ không làm giáo chủ nhỉ?
- Nghe nói giáo chủ cũ nhặt về một xác bé trai không có quả tim, có lẽ do quá nhiều thù hận với con người, lại được lão giáo chủ truyền lại ma lực nên mới tu thành yêu nghiệt nhanh và mạnh như thế, đối với những kẻ muốn tu thành ma như mụ Huyết Hồ thì đó là cảnh giới đáng ngưỡng mộ mà mụ không thể chạm đến. Bản chất Huyết Mặc không có trái tim con người, không có nhân tính nên chắc mới càng dễ hóa ma, sau này nhiều kẻ trong giáo học theo cách đó, tự moi tim ra mà tu, hiệu quả hơn nhưng vẫn không đến được cảnh giới đó, dường như mụ Huyết Hồ lúc đầu không thích nhưng ngày càng thán phục giáo chủ thì phải, mà mụ cũng được y cho làm đại trưởng lão còn gì…
Lúc này ánh mắt nàng chứa đầy cảm xúc hỗn loạn.
Tử Thu, so với Huyết Mặc không phải vẫn còn trái tim đang đập sao? Lẽ nào khi Huyết Mặc tái sinh thành người, nên mới còn nhân tính…