Editor: 1900*****
Văn Kiều vừa về phòng bệnh,
đã
bị
một
bóng người ôm chầm lấy.
“Kiều Kiều, em
đi
đâu vậy?
anh
tìm
không
thấy em đâu cả.”
âm
thanh khàn khàn của Lệ Thừa Trạch vang bên tai nàng, “anh
chỉ sợ bởi vì mình mà em lại bị ai trói
đi
rồi.”
Văn Kiều ôm ngực, đẩy tra nam này ra xa.
Lệ Thừa Trạch lại cho rằng mình đè nặng nàng, vội vàng thối lui, chân tay đều luống cuống.
“Về nhà ăn bữa cơm.” Văn Kiều đến mép giường ngồi xuống.
Lệ Thừa Trạch thế nhưng thở
nhẹ
nhàng ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, thấp giọng
nói, “Hôm nay Kiều Kiều
thật
xinh đẹp.”
“Ân, cảm ơn.” Văn Kiều nghiêng đầu cười cười với
hắn.
Lệ Thừa Trạch thất thần.
Trước kia, trong lòng
hắn, Văn Kiều là thanh mai trúc mã, là ân nhân từ
nhỏ
của
hắn, là bé
gái
cần
hắn
che chở trong lòng bàn tay.
Nhưng,
không
biết bắt đầu từ khi nào,
hắn
từ từ phát
hiện, Văn Kiều, lại đẹp như vậy, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập dụ hoặc như tiểu
yêu
tinh, đặc biệt là đối với nam nhân.
Cái loại ham muốn mãnh liệt bảo hộ
yêu
thương nàng, dần biến thành hận
không
thể đem nàng xoa nắn, tiến vào trong cơ thể mình…
Hô hấp Lệ Thừa Trạch thô nặng…
“Kiều Kiều…”
Văn Kiều lại ôm ngực, đầu ngã xuống giường bệnh, thấp giọng, “Em
không
được thoải mái, em muốn ngủ
một
lát.”
“Hảo, em ngủ
đi.” Lệ Thừa Trạch cầm ghế dựa đặt lại gần giường, hiển nhiên ý tứ muốn nhìn nàng ngủ.
“anh
ở đây em
không
ngủ được a.”
Lệ Thừa Trạch bất đắc dĩ cười cười, “Hảo, vậy em nghỉ
đi,
anh
đi
ngoài nhé.”
hắn
còn ngồi ở đây, sợ là tiểu
yêu
tinh tim đập càng nhanh, nghỉ ngơi
không
được
đi?
Văn Kiều gật gật đầu, nhắm mắt lại.
Lệ Thừa Trạch nhìn nàng thâm tình, khó khăn rời mắt, xoay người bước ra ngoài.
Đột nhiên,
hắn
cảm thấy cực kỳ, cực kỳ, bức thiết vô cùng, cưới nàng qua cửa.
Lệ Thừa Trạch áp xuống nóng vội trong lòng, cầm di động gọi điện, “Khi nào có thể an bài giải phẫu?”
“Văn tiểu thư vừa chịu kinh hách,
không
thích hợp làm phẫu thuật ngay… Chờ, ít nhất cũng năm ngày nữa.”
“Được, vậy an bài năm ngày sau
đi. Nhớ kỹ,
không
thể để nàng biết.”
“Lệ tổng ngài yên tâm.”
…………
Văn Kiều an tâm vui vẻ vượt qua hai ngày ăn nhậu chơi bời.
Sau đó, hệ thống liền nhắc nhở, “Hai kẻ tiện kia lại lăn giường!”
“Ồ?” Văn Kiều kinh ngạc mở to mắt đẹp.
“Lệ Thừa Trạch đều biểu
hiện
thâm tình thích ta như vậy cơ mà? Vẫn có thể lăn giường với Vu An An kia?”
“hắn
tham gia tiệc rượu, bị thả dược, sau lại
hắn
hắn
đi
tìm Vu An An kia.”
“Xem ra, uy lực của cốt truyện
không
thể khinh thường a.”
Mấy ngày tiếp theo, tra nữ đều
không
tới phòng bệnh thăm Văn Kiều nữa.
Tra nam
thì
mỗi ngày đều lăn đều đều với tra nữ, ôi cuộc sống, aizzzzzz.
Hệ thống nghĩ nghĩ, hỏi, “Ngươi
nói, tên tra nam kia nghĩ cái gì?”
Văn Kiều suy tư
một
lát, mới mở miệng, “hắn
thật
sự
yêu, rất muốn lăn giường cùng ta a, nhưng ta có bệnh tim,
không
thể vận động kịch liệt. Dĩ nhiên
hắn
phải tìm
một
kẻ thay thế để tiết dục a. Vu An An kia cũng chỉ là đồ chơi, trong lòng
hắn
vẫn
yêu
ta a.”
“Ngươi đoán
thật
chuẩn.”
Văn Kiều cười đắc ý, “Gần đây ta hay xem tiểu thuyết Tổng tài
trên
mạng, nam chủ đều có suy nghĩ
không
khác mấy.”
Vừa
nói
xong, liền có tiếng vang điện thoại.
Nàng nhấp nghe, liền có tiếng Lệ Viễn truyền tới.
“Tiến sĩ Wilson vừa gọi điện tới, hỏi em
đã
chuẩn bị tốt để phẫu thuật chưa?”
“Ân, ngày mai
đi.”
“Được.”
Đầu kia đáp xong, lại chậm chạp
không
có cúp máy.
Văn Kiều lịch
sự, “Còn có việc gì sao Lệ tiên sinh?”
“Ta chờ em mời ta
một
bữa cơm.”
âm
thanh trầm thấp mê người dịu dàng
nói.
Lệ Viễn cúp máy, trán cao nhăn lại, “Lệ Thừa Trạch bị điên rồi sao?
hắn
tính lừa tình cảm của
một
nữ hài để đổi tim cho Văn Kiều? Đây
không
phải làm nàng mang
một
cái mạng người
trên
lưng sao?” Sắc mặt càng ngày càng khó coi, “hắn
còn cùng nữ hài này lên giường?
hắn
không
sợ nàng thương tâm khổ sở sao? Quả nhiên
một
mặt hàng như cha
hắn! Vừa ngu vừa hư hỏng!”
Thanh niên bên này dùng sức gật đầu, “thật
không
phải thứ tốt! Đại ca mau đào chân tường
đi!”
Ánh mắt Lệ Viễn lóe lên, trong đầu toát ra
một
ý niệm.
hắn
đổi tim hợp pháp giúp nàng, nhưng
sẽ
làm Lệ Thừa Trạch kia nghĩ lầm, tim bị đổi là của Vu An An kia,
hắn
lại đem mọi chuyện
nói
cho Văn Kiều biết, có chứng cứ
rõ
ràng như vậy, nàng
không
tin cũng phải tin!
Đến lúc đó, Văn Kiều có còn thích tên kia nữa
không?
Mặc kệ thế nào, ít nhiều,
hắn
đều có cơ hội!
Gương mặt lãnh đạm nhiều thêm
một
tia ý cười.
“Lão nhị, ngươi
đi
chuẩn bị
đi… Đảm bảo việc giải phẫu của Văn tiểu thư
không
bị lộ ra ngoài.”
*****
Ngày giải phẫu….
Văn Kiều nhắm mắt lại, mọi cảm quan đều có hệ thống đóng lại giúp.
Toàn bộ quá trình giải phẫu, phảng phất là
một
giấc ngủ
thật
dài….
Nhưng Vu An An
thì
khác.
Dù đơn thuần tới đâu
đi
nữa, nàng ta cũng
không
xuẩn tới mức bị đẩy lên bàn phẫu thuật mà
không
biết, đợi phát
hiện
điểm
không
thích hợp,
không
kịp nữa rồi.
Dù kịch liệt giãy giụa, cũng
không
thoát được.
Thư ký của Lệ Thừa Trạch
đi
tới trước mặt nàng, lạnh mặt hỏi, “Vu tiểu thư, ngươi cho rằng, bản thân ngươi đáng giá
một
ngàn vạn sao?”
Vu An An run rẩy, “Ngươi có ý gì?”
“Tim của Văn tiểu thư
không
tốt, trong lễ đính hôn cùng Lệ tổng bị té xỉu, nàng cần giải phẫu đổi tim mới có thể khỏi hẳn.”
“Đổi...tim?” Vu An An ngơ ngác, đè lại trái tim
đang
đập thùm thụp, “Cho nên, ý ngươi là,
một
ngàn vạn đó là trái tim của ta?”
“Đúng vậy,
một
ngàn vạn kia, ngươi đưa ba mẹ ngươi 800 vạn để chữa bệnh và mua phòng, bọn họ
đã
tiêu sạch
sẽ? Tiền dư lại, ngươi dùng 150 vạn cho bạn tốt ngươi.
hiện
tại, Vu tiểu thư, thời điểm phát huy giá trị của ngươi tới rồi. Còn thỉnh ngươi phối hợp.”
Thân thể Vu An An run rẩy kịch liệt.
Nàng nhớ tới Văn tiểu thư kia, vừa xinh đẹp lại luôn cao cao tại thượng.
Nàng nhớ tới, mấy ngày này, thời khắc thân mật cùng A Trạch.
Nàng nhớ tới, số tiền kia…
“Ta có thể trả các ngươi! Ta có thể…”
Lời còn chưa dứt,
đã
bị ngươi hung hăng ấn mạnh xuống giường giải phẫu.
Nước mắt trào ra từ hốc mắt.
Nàng hận.
Nàng hận Lệ Thừa Trạch, sao
hắn
có thể nhẫn tâm như vậy!
Nàng hận Văn Kiều, dựa vào cái gì nàng ta bị bệnh tim, liền cướp trái tim của mình?
Văn Kiều có được gia thế tốt đẹp, có được diện mạo hoàn mỹ, có vị hôn phu
yêu
nàng tới tận cùng… Nàng có được hết thảy!
Dựa vào cái gì còn tới cướp
đi
trái tim của mình?
Thư Ký lui ra ngoài, phòng giải phẫu đóng lại.
Vu An An bị
một
kim gây tê, sau đó liền hôn mê. Dĩ nhiên, nàng ta
không
biết mọi điều xảy ra sau đó. Vừa hôn mê, liền có hộ sĩ đẩy ra ngoài từ
một
thông đạo khác.
Trừ bỏ
một
mũi thuốc tê kia, tội gì nàng ta cũng
không
phải chịu.
Văn Kiều có hệ thống, sau phẫu thuật
không
lâu sau liền tỉnh lại.
Phòng bệnh vẫn vậy, chỉ là giường bệnh nhiều hơn
một
người.
“Tỉnh?”
“Ân.”
Người đàn ông đột nhiên cười,
không
còn bộ dáng lãnh đạm cấm dục mọi ngày, “Ta còn chờ bữa cơm của em đâu.”
“Hảo a.” Văn Kiều cười cười.
Đầu gian nan chuyển quanh bốn phía.
“Ta là người đầu tiên biết phẫu thuật thành công, bọn họ còn chưa tới.” Lệ Viễn
nói.
Tim là
hắn
tìm được, bác sĩ là
hắn
an bài.
hắn
là người biết đầu tiên, cũng
không
kỳ quái.
Phẫu thuật kết thúc,
đã
là buổi tối. Trong phòng
một
mảnh ấm áp, nhìn Lệ Viễn nhiều hơn hương vị ôn nhu.
“Muốn uống nước sao?”
không
đợi Văn Kiều trả lời. Liền có tiếng gõ cửa, “Lão đại, Lệ Thừa Trạch tới.”
Văn Kiều chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Lệ Viễn, “Lệ tiên sinh tránh
một
lát?”
Biểu tình
trên
mặt Lệ Viễn
không
đổi, đáy mắt lại xẹt qua tia sáng nguy hiểm.
Dường như tiểu tam
không
lên được mặt bàn vậy!
“Lệ tiên sinh?” Văn Kiều lên tiếng thúc giục.
Lệ Viễn lấy lại tinh thần, rũ đôi mắt ra điều tủi thân, “Ân, được rồi.”
Đồng ý, liền xoay người tiến hướng nhà vệ sinh, kéo cửa ra, đóng lại.
Wc đối diện, chếch góc 45 độ so với giường bệnh.
Cánh cửa wc là pha lên, bên ngoài nhìn
không
thấy, nhưng bên trong lại
rõ
ràng.
Văn Kiều có loại ảo giác, Lệ Viễn bên trong,
đang
lặng lẽ quan sát mình.
Ngay lúc này, cửa bị người đẩy ra.
Lệ Thừa Trạch bước nhanh tới.
“Kiều Kiều, em
đã
tĩnh?”
“Ân.”
“Có cảm giác khó chịu ở đâu
không?” Lệ Thừa Trạch ngồi xuống bên người nàng. Vị trí này, đúng là vị trí Lệ Viễn vừa đứng dậy.
Văn Kiều
không
nhịn được cười cười, “không
có nơi nào khó chịu.”
“Vậy là tốt rồi.” Thần sắc vẫn luôn căng chặt như được giải thoát mà thả lỏng.
Văn Kiều lại nổi lên
một
cái ý xấu, cười
nói, “Gần đây đều
không
thấy nữ hài kia, mấy ngày em tĩnh dưỡng, có thể để nàng tới đây bồi em sao?”
Thần sắc Lệ Thừa Trạch quái dị, chần chờ, “Nàng giống như
đã
xuất viện rồi.”
“Vậy à,
thật
tiếc….” Nét mặt thoáng thất vọng…
Làm sao Lệ Thừa Trạch có thể để nàng thất vọng?
hắn
nghĩ nghĩ, cẩn thận mở miệng, “Kiều Kiều, chờ em xuất viện, dưỡng tốt thân thể, chúng ta liền kết hôn
đi.”
Thanh
âm
vừa dứt, ‘phanh’
một
tiếng, trong wc truyền tới tiếng vang.
“Sao vậy?” Lệ Thừa Trạch nhíu mày, xoay người dường như muốn qua wc xem.
Văn Kiều kịp thời
nói, “Có thể gió thổi làm đồ vật rớt xuống.”
Lúc này Lệ Thừa Trạch mới quay đầu lại, trở về đề tài kết hôn.
“Kiều Kiều, em cảm thấy thế nào?”
Văn Kiều tránh tầm mắt
hắn, “Chúng ta
đã
giải trừ hôn ước.”
“không
sao cả,
anh
lại
một
lần nữa cầu hôn em!”
“nói
sau
đi, em mệt rồi.” Văn Kiều nhắm mắt, dường như
không
muốn
nói
chuyện.
Cũng
không
gấp gáp được. Lệ Thừa Trạch
nhẹ
nhàng, “Được, em ngủ
đi. Lát nữa thúc thúc và a di bọn họ cũng muốn tới, ta
đi
đón bọn họ.”
Văn Kiều nhắm mắt
không
đáp.
Lệ Thừa Trạch chỉ coi như thuốc mê vẫn còn tác dụng, nàng quả thực mệt muốn chết
đi. Yên lặng trong chốc lát liền đứng dậy ra ngoài.
Chân trước vừa
đi, Lệ Viễn
đã
ra tới.
“Văn tiểu thư thực thích cháu trai kia của ta a, biết ta và
hắn
có mâu thuẫn liền bảo ta tránh
đi.” Lệ Viễn mở miệng, như bình tĩnh, nhưng hương vị sao đều cổ quái khó chịu.
Văn Kiều hơi mỉm cười, cũng
không
đáp.
Trong đầu chao đảo, Lệ Viễn thấp giọng hỏi, “Văn tiểu thư
đã
giải trừ hôn ước với
hắn?”
“Um.”
“Vì cái gì?” Lệ Viễn biết chắc chắn, Văn Kiều nàng
không
biết những chuyện sau lưng kẻ kia làm. Vậy vì sao, nàng lại muốn giải trừ hôn ước?
Chẳng lẽ… Bởi vì, nàng
không
muốn liên lụy tới Lệ Thừa Trạch, cho nên tỏ vẻ hào phóng giải trừ hôn ước?
Vừa phỏng đoán vậy, Lệ Viễn liền cảm giác tim
thật
đau.
Tính,
một
trăm kẻ tên Lệ Thừa Trạch kia, làm sao xứng với nàng!