Chương 3

Đầu Vu An An nhanh chóng vận chuyển.

Kiều Kiều?

Văn Kiều?

hắn

đang

nói

tới vị Văn tiểu thư xinh đẹp kia sao?

Mặt Vu An An đỏ lên, gian nan mở miệng, ".....Đúng, đúng là nàng mời ta vào."

"Vì sao ngươi lại đồng ý?"

Sắc mặt Lệ Thừa Trạch càng

âm

trầm,

hắn

nhìn Vu An An chằm chằm,

nói

từng câu từng chữ chậm rãi, "Từ giờ trở

đi, làm tốt bổn phận của mình, phạm vi hoạt động của ngươi là trong phòng này. Nếu lại có lần sau, ta để người đánh gãy chân của ngươi."

Vu An An nghe vậy, hãi hùng khϊếp vía, ủy khuất muốn khóc.

Lúc này Lệ Thừa Trạch mới buông tay, gọi trợ lý vào, ký

một

tờ chi phiếu. Rồi đưa tới trước mặt Vu An An, "Cả số tiền này nữa, là

một

ngàn vạn. Mấy ngày nay, nhớ bảo dưỡng thân thể

thật

tốt,

không

cần làm hoạt động khác, hiểu chưa?"

Vu An An nhận chi phiếu ngẩn ngơ, nhất thời,

không

biết nên ủy khuất hay cao hứng vui vẻ.

Lệ Thừa Trạch xoay người bước ra ngoài, nặng nề đóng cửa lại.

Vu An An sờ sờ mặt mình, lại sờ sờ tấm chi phiếu trong tay.

Tự nhiên hung dữ rồi lại bảo nàng phải dưỡng thân thể

thật

tốt, còn cho nàng

thật

nhiều tiền....

Đây là cách mà kẻ có tiền biểu đạt

sự

quan tâm?

Vu An An mặt đỏ hồng hào, lại nghĩ tới "Kiều Kiều" trong miệng Lệ Thừa Trạch.

Vì cái gì

không

muốn nàng gặp Văn tiểu thư? Là bởi vì, vị Văn tiểu thư kia.....là người mà Lệ tiên sinh phủng trong bàn tay, so với trân bảo càng quan trọng quý giá sao?

Vu An An nắm chặt tay,

không

hiểu sao, trong lòng cho chút ghen tuông. Ngày hôm sau.

Lệ Thừa Trạch lại tới phòng bệnh Văn Kiều, chẳng qua, hôm nay

hắn

mang thêm

một

nữ nhân trẻ tuổi.

Hôm nay, nàng lại

không

giả bộ ngủ nữa, giương mắt nhìn nữ nhân kia.

Lệ Thừa Trạch vội chỉ vào người này,

nhẹ

nhàng

nói, "Ta nghe bảo tiêu

nói

ngươi

thật



đơn, nên để trợ lý

đi

tìm

một

lão sư dạy đàn violon, ngươi trước kia còn

nói

muốn học đàn violon? Mỗi ngày nàng tới đây bồi ngươi tâm

sự, dạy ngươi đàn được

không?"

Văn Kiều lắc đầu, chậm chạp

nói, "không

cần nàng, ta thích nữ hài nhi hôm qua cơ, có

một

người như vậy là đủ rồi. Ngươi về

đi,

không

cần tới gặp ta, chúng ta

đã

giải trừ hôn ước."

Lệ Thừa Trạch đau lòng như bị kim đâm.

hắn

thở dài, "Hảo, vậy để nàng kia tới bồi ngươi. Ngươi

không

được nhắc tới việc giải trừ hôn ước với ta nữa!"

Văn Kiều rũ đôi mắt, trốn tránh ánh mắt của

hắn.

Lệ Thừa Trạch đành phải cùng lão sư dạy đàn violon ra ngoài, sau đó, lại tới phòng bệnh của Vu An An. "Kiều Kiều muốn ngươi bồi nàng

nói

chuyện, về sau, mỗi ngày ngươi lại tới phòng nàng cùng nàng trò chuyện, chỉ

không

được

nói

bậy. Ta cho ngươi

một

ngàn vạn,

không

cần nhắc tới,



ràng chứ?"

Vu An An

không

nghĩ tới

hắn

biến sắc mặt

thật

mau, trong nhất thời ngốc lăng.

Vì sao lại thay đổi chủ ý?

Là vì Văn tiểu thư điểm danh, muốn nàng

đi

bồi nàng sao? Vị Văn tiểu thư kia có thể thay đổi suy nghĩ của Lệ tiên sinh sao?

Đáy lòng Vu An An dâng lên

một

niềm vui vẻ và ngưỡng mộ. Nàng cũng

không



mình vì sao lại thấy vui vẻ nữa.

Sau ngày hôm ấy, Vu An An thường xuyên tới bồi Văn Kiều

nói

chuyện.

Càng tiếp xúc với Văn Kiều, Vu An An càng thấy tự ti.



gái

này dù bị bệnh, dù nàng mặc quần áo người bệnh, lại vẫn cứ xinh đẹp như cũ, giơ tay nhấc chân cũng là khí chất của tiểu thư nhà quyền quý. Từ

âm

nhạc, điện ảnh, du lịch nước ngoài, thư tịch cổ điển...nàng đều có kiến thức, rất hấp dẫn người đối diện.

Lệ tiên sinh còn bày

một

cây đàn dương cầm ở trong phòng bệnh cho nàng.

Nàng có thể tấu lên những bản nhạc kinh điển của Chopin, Mozart...

*Frédéric François Chopin là nhà soạn nhạc và nghệ sĩ dương cầm người Ba Lan của thời kỳ

âm

nhạc Lãng mạn. Ông nổi tiếng toàn thế giới như

một

trong những người

đi

tiên phong của thời kỳ này "với chất thơ thiên tài

đi

cùng với kỹ thuật

không

một

ai đương thời có thể sánh bằng".

*Wolfgang Amadeus Mozart là nhà soạn nhạc người Áo. Ông là

một

trong những nhà soạn nhạc nổi tiếng, quan trọng, và có nhiều ảnh hưởng nhất trong thể loại nhạc cổ điển châu Âu. Các tác phẩm của ông được xem là đỉnh cao trong các lĩnh vực nhạc piano, nhạc thính phòng, nhạc giao hưởng, nhạc tôn giáo và opera.


Vu An An nghe nàng đàn dương cầm, đều

không

tự chủ được mà say mê vào.

Có thể

nói, Văn Kiều, từ đầu tới chân, là

một



gái

hoàn mỹ nhất.

Đáy lòng Vu An An tràn ngập cảm giác bất an, tựa như con kiến mãi

không

ra được chiếc chảo

trên

bếp lửa vậy.

Lúc này, phu thê Văn gia bước vào trong phòng.

"Đây là ai?"

"Ở cùng

một

tầng lầu, nàng làm kiểm tra sức khỏe ở đây." Văn Kiều cầm điều khiển tắt TV, mới lên tiếng đáp lại.

"Ta, mai ta lại tới bồi ngươi." Vu An An đứng lên.

"Được a, cùng nhờ ngươi mấy ngày này đều tới bồi ta

nói

chuyện, ngươi cầm cái này

đi."

nói, liền cầm

một

hộp quà có nơ con bướm đẩy qua cho nàng.

Có phu thê Văn gia bên cạnh, Vu An An đứng ngồi

không

yên, nàng cầm hộp quà,

nói

cảm ơn rồi bước nhanh rời

đi.

"không

phải Lệ tiểu tử kia đều bao trọn tầng này sao? Sao nữ hài này lại cùng tầng với ngươi?" Văn mẫu nhíu mày, bản năng cảm thấy

không

thích.

Văn Kiều

nhẹ

nhàng, "Vừa khéo

đi."

Đột nhiên Văn phụ

nói, "Kiều Kiều, may mắn! May mà ngươi

đã

giải trừ hôn ước cùng Lệ Thừa Trạch."

"A?" Văn Kiều kinh ngạc nhìn Văn phụ, "Ba ba, sao người lại

nói

vậy??"

Văn mẫu thở dài, "Hai ngày trước, Dương gia tổ chức yến hội, em trai Lệ Chấn Dương đột nhiên xuất

hiện,

hắn

đã

mất tích rất nhiều năm rồi. Ta còn nhớ, năm đó Lệ lão thái gia chết,

không

có di chúc. Bởi vì Lệ Viễn mất tích nên sản nghiệp mới để Lệ Chấn Dương kế thừa.

hiện

tại, Lệ Viễn xuất

hiện, tự nhiên Lệ gia

sẽ

loạn a."

Lệ Chấn Dương là phụ thân của Lệ Thừa Trạch.

Văn phụ gật đầu, "Trước kia chúng ta

không

nghĩ tới, Lệ gia lại rối loạn như vậy, ngươi cũng chưa gả vào đó, cũng là

một

chuyện tốt."

nói

xong, Văn phụ

thật

cẩn thận nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Kiều Kiều, ngươi

thật

sự

không

thích Lệ Thừa Trạch?"

Văn Kiều lắc đầu, "không

thích."

"Vậy là tốt rồi." Văn phụ thở ra

nhẹ

nhàng,

hắn

thả lỏng, lại

nói: "Kiều Kiều, nếu vậy, mai ba ba

sẽ

an bài bảo tiêu tới bảo vệ con. Nếu

đã

giải trừ hôn ước, cũng

không

thể để người của Lệ Thừa Trạch bảo vệ cho con nữa."

"Được a." Văn Kiều gật đầu.

Thấy nữ nhi nhu thuận,

không



một

chút miễn cưỡng, phu thê Văn thị mới yên tâm rời

đi.

Văn Kiều về giường nằm xuống, nhắm mắt lại, hỏi hệ thống: "Lệ Viễn là ai?"

"Là tiểu thúc của Lệ Thừa Trạch, là thiên tài nổi danh của Lệ gia, theo nguyên văn

thì

không

có nhiều miêu tả về

hắn. Sau

một

lần du lịch nước ngoài,

hắn

bị chết do khủng bố tập kích."

Hệ thống

nói

xong, lại như nghĩ tới cái gì, dừng

một

chút rồi bổ sung, "Đúng rồi! Sau yến hội mấy ngày, Lệ Thừa Trạch suýt chút nữa bị

hắn

gϊếŧ đấy."

Văn Kiều hứng thú, "nói



chút a,

hắn

dùng thủ đoạn gì, vì sao lại thiếu chút nữa?"

Hệ thống

thật

cẩn thận tìm tình tiết đoạn văn này.

Nó buồn rầu

nói, "Cốt truyện viết cũng

không



lắm, chỉ viết là Lệ Viễn phái người tới bắt cóc Lệ Thừa Trạch, khi

hắn

chạy thoát được, cả người đều là vết thương.

hắn

không

dám

đi

gặp vị hôn thê, liền tới chỗ Vu An An. Vu An An chăm sóc, chữa liền vết thương, chạm tới trái tim Lệ Thừa Trạch...Khụ..đại khái chính là như vậy."

"Thực

sự

có ý tứ." Văn Kiều đầy hứng thú hỏi tiếp, "Có viết



là sau mấy ngày

thì

hắn

bị bắt cóc

không?"

"Ngày thứ năm."

"A, đó là ngày sinh nhật của

hắn?"

"Đúng vậy."

"A, ta

đã

biết."

Ngay ngày hôm sau Văn phụ cho bảo tiêu tới, thay thế toàn bộ bảo tiêu của Lệ Thừa Trạch,

hắn

kìm nén tức giận mà xuất

hiện

tại phòng bệnh Văn Kiều.

"Kiều Kiều, bảo tiêu mà ta phái tới bảo vệ nàng, nàng cũng

không

nhận sao?"

Văn Kiều

không

nằm

trên

giường bệnh, nàng đẩy cửa bước ra từ wc.

không

còn quần áo bệnh nhân, thay vào đó là

một

cái váy dài, bộc lộ thân hình lồi lõm quyến rũ của nàng. Dù

không

trang điểm, vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người.

Ánh mắt

hắn

dừng

trên

thân thể nàng, tức giận trong lòng cũng giảm xuống.

"22 này là sinh nhật ngươi." Văn Kiều mở miệng

nói.

Vừa dứt lời, lửa giận của

hắn

không

tiếng động bị dập tắt

)

hắn

gật đầu, "Đúng vậy."

"Năm nay ngươi muốn tổ chức tiệc

không?"

"Muốn." Lệ Thừa Trạch

nói

xong, trong lòng tràn ngập vui mừng,

hắn

thấp giọng, "Kiều Kiều, ngày đó ngươi có tới chứ?"

"Đương nhiên

sẽ

tới." Văn Kiều

nói.

Lệ Thừa Trach lúc này làm sao còn nhớ tới mục đích lúc tới đây nữa, khuôn mặt tràn ngập kinh hỉ.

hắn

nhìn sườn mặt Văn Kiều, giọng

nói

khàn khàn, "Ngày đó, ta tới đón ngươi nhé."

"Được a."

đã

nhiều ngày nay, hiếm lắm

hắn

mới thấy Văn Kiều có thái độ thả lỏng như này. Giống như là người lữ hành

đi

lạc

trên

sa mạc,

đã

nhiều ngày bị lạc, cổ họng đều khát khô, rồi có

một

ngày, người đó cũng được uống nước. Có lẽ, dù chỉ là

một

giọt cũng

sẽ

khiến người ta mừng rỡ như điên.

Lệ Thừa Trạch đứng ngồi

không

yên rồi.

hắn

muốn

đi

chọn lễ phục cho Văn Kiều, đúng rồi, còn cả trang sức nữa!

Đến ngày đó,

hắn

sẽ

đưa cho nàng, như vậy, nàng cũng

không

có lý do gì để cự tuyệt

hắn!

Rồi nàng

sẽ

không

bao giờ nhắc tới cái quỷ quái gì mà giải trừ hôn ước!

Lệ Thừa Trạch hoàn toàn

không

phát

hiện,

hắn

đã

bị Văn Kiều dắt mũi rồi.

Chỉ chớp mắt

đã

tới ngày 22.

Văn Kiều mặc lễ phục Lệ Thừa Trạch đưa tới,

một

thân váy trắng kết hợp với trang sức quý báu, phụ trợ làm khí chất của nàng càng hoàn mỹ hơn. Thời điểm nàng vừa ra khỏi phòng bệnh, trong nháy mắt, làm người ta có cảm giác cao cao

không

thể với tới.

Vu An An đứng trong

một

góc

nhỏ, nhìn hai người sóng vai bước

đi, chớp mắt hoảng hốt.

....

Đại sảnh yến tiệc, xiêm y muôn màu, nam nữ đan xen.

Văn Kiều từ chối lời mời khiêu vũ của Lệ Thừa Trạch, nàng ngồi

một

mình trong góc.

Lệ Thừa Trạch cũng

không

dám cưỡng ép, chỉ sợ nàng lại té xỉu trong bữa tiệc.

Thân là chủ nhân,

hắn

cũng

không

thể ngồi trong góc với Văn Kiều, đành ra ngoài vừa làm tròn thân phận thọ tinh, cũng

không

quên thỉnh thoảng quay qua nhìn Văn Kiều.

Văn Kiều

thật

ra cũng

đang

nhìn

hắn.

Nàng nhìn

hắn

chằm chằm, chỉ sợ có sơ hở, bị Lệ Viễn bắt cóc lúc nào cũng

không

biết.

Mục đích của nàng, chính là muốn bị bắt cóc cùng Lệ Thừa Trạch.

Ánh mắt nàng, trước sau vẫn luôn

trên

người mình, Lệ Thừa Trạch mười phần vui vẻ thỏa mãn.

Quả nhiên nàng vẫn

yêu

mình!

Chỉ là sợ liên lụy tới mình, bệnh tim của nàng như vậy, nên

không

dám biểu lộ với mình....

Lệ Thừa Trạch nghĩ vậy, tim đập cũng rộn ràng.

"Lệ Viễn tới."

một

câu

nói

vang lên trong đầu Văn Kiều.

Theo

âm

thanh của hệ thống, Văn Kiều quay đầu liền thấy

một

nam nhân mặc tây trang màu xám, bên người cũng

không

có bạn

gái, cũng

không

mang theo bảo tiêu, thanh lãnh cấm dục

đi

vào yến hội.

Dù chỉ

một

mình

hắn, cũng cực kỳ có khí thế. Người

đi

tới đâu, liền thể

hiện

khí tràng cường thế.

Nam nhân tới đây, cũng đều mặc tây trang giống nhau, đều có khí chất thân sĩ.

Mà người này, lại đặc biệt, đặc biệt

không

giống.

Thân hình cao lớn đĩnh đạc, như

một

cây thương thẳng tắp

trên

chiến trường, tùy thời đều xuất trận. Chỉ vài bước chậm chạp, lại làm người ta

không

hiểu được cảm thấy áp lực.

Trong đầu nàng

không

tự chủ được

hiện

lên hai chữ.

Quân nhân!

Đúng, người này mặc tây trang, khác nhau ở

một

điểm, làm người ta cảm giác

hắn

đang

mặc quân trang.

Đĩnh đạc,

anh

tuấn, lại cực kỳ sắc bén.

"Dáng người

thật

tốt." Văn Kiều đánh giá trong đầu.

Hệ thống: “……”

Nhìn xong, nàng quay lại tập trung vào mục tiêu của mình, Lệ Thừa Trạch.

một

cái nhìn chằm chằm, cho tới khi bữa tiệc kết thúc. ~~

Lệ Thừa Trạch tuyên bố xong, liền thân sĩ bước tới trước mặt Văn Kiều.

"Có mệt

không?"

hắn

hỏi.

Văn Kiều gật đầu: "Có

một

chút."

nói

xong, nàng nhíu mi, đáy mắt cũng ảm đạm, "Sớm biết vậy, ta

không

tới. Ta ngồi ở đây

không

nhúc nhích, ngược lại

đã

phá hủy

không

khí của yến hội rồi."

Nghe nàng

nói

vậy,

hắn

càng thấy đau lòng.

"Sao có thể, ngươi tới, mới làm bữa tiệc hôm nay rực rỡ. Nếu

đã

mệt mỏi, ta đưa ngươi về trước nhé."

"Ân." Văn Kiều chậm rãi đứng dậy,

đi

theo Lệ Thừa Trạch ra ngoài.

Bên ngoài có

một

chiếc Lincoln màu đen, hai người cùng lên, xe nhanh chóng chạy ra khỏi khu biệt thự.

*một

biểu tượng Mỹ - hồi sinh.


Lincoln



một


hãng xe

sang của nước Mỹ có lịch sử vô cùng long đong với nhiều lần ba chìm bảy nổi. Lincolm Motor Company được thành lập năm 1917 và được đặt tên theo vị thống thống thứ 16 của nước Mỹ, Abraham

Lincoln
.