Chương 9: Anh yêu em !

_Phạm Gia Hân, cô đúng là muốn tìm đường chết !

Gương mặt Hạo Thiên bây giờ đằng đằng sát khí, toàn thân tỏa ra uy lực như ác quỷ từ địa ngục đi lên. Gia Hân run rẩy sợ hãi, giây phút này cô cũng quên luôn đau đớn, chỉ biết ôm chân anh khóc lóc, cầu xin

_Thiên, không phải như anh nghĩ đâu, là Bác Văn, hắn ta cưỡng ép em. Thiên, anh phải tin em !

Gia Hân mếu máo chỉ vào người trong xe, nhưng Bác Văn đã không còn ở đó nữa, lại nghe tiếng người lạ chế giễu đằng sau

_Trời ơi, chủ tịch Lý à, vợ chưa cưới của anh đúng là có khiếu diễn xuất đó nha.

Gia Hân quắc mắt về nơi phát ra tiếng nói thì nhận ra chính là con nhỏ lẳиɠ ɭơ lần trước gặp trong quán, nhưng cô lại không thể nhớ tên ả là gì. Cô và ả đúng là oan gia, giờ còn ở đây thêm dầu vô lửa, rõ ràng muốn ép người vào chỗ chết. Gia Hân chỉ vào mặt Thư Di, điên cuồng phẫn uất

_Cô im miệng cho tôi, đồ gái điếm !

_Đủ rồi, Gia Hân !

Hạo Thiên cắt ngang lời cô, tay cũng thu khẩu súng về nhưng ánh mắt thì vẫn tràn đầy giận dữ

_Thiên, chính là cô ta ! Cô ta cùng với Bác Văn bẫy em.

Gia Hân vẫn cố chấp cãi chày cãi cối, hi vọng có thể thoát được lần này. Hạo Thiên chẳng thèm nhìn đến cô nữa, quay sang nói với thuộc hạ

_Đưa Phạm tiểu thư ra xe.

Dứt lời, hai tên vệ sĩ tiến tới giữ tay rồi lôi Gia Hân đi, mặc cho cô vùng vẫy, ra sức biện minh

_Thiên, anh không được tin lời của ả. Là em bị oan, em bị oan thật mà !



Lúc sau, trong hầm xe chỉ còn lại hai người, Hạo Thiên bắt đầu chuyển mục tiêu qua Thư Di. Khoảng cách khá gần khiến cô hơi chột dạ, mà ánh mắt anh lúc này cũng thật sự quá ôn nhu rồi, làm cô có cảm giác không ổn cho lắm, phải lập tức chuồn ngay thôi

_Mọi chuyện cũng đã xong rồi, vậy tôi đi trước đây, chủ tịch Lý.

Thư Di vừa định quay gót dời đi thì bàn tay đã bị ai kia nắm kéo lại. Bị mất thăng bằng, cả người cô liền nằm gọn trong lòng anh. Thư Di đỏ mặt, vội vàng đẩy Hạo Thiên ra

_Chủ tịch Lý, xin anh tự trọng cho.

Nói xong cô liền co giò chạy mất, bỏ lại mình anh ở đó. Hạo Thiên bất giác mỉm cười nhìn theo. Mùi hương của Thư Di dường như vẫn còn phảng phất trong không khí khiến tâm tình của anh có chút nhiễu động, không hiểu sao cứ có cảm giác đã từng quen với mùi thơm này ở đâu rồi.

****

Thư Di và Việt Bân đưa Bác Văn về nơi cô đang ở, thuộc khu Phố Tây, bên kia bến cảng. Đó là một căn nhà phong cách truyền thống kiểu Nhật, bao xung quanh là vườn bon sai và hồ cá, nhìn tổng quan rất yên bình.

Trong phòng ngủ, Thư Di ngồi cạnh bên, say mê nhìn ngắm thỏa thích gương mặt mê người của Bác Văn. Bây giờ mới hơn 2h sáng, anh vẫn đang ngủ say nồng, hơi thở đều đều, khuôn ngực rắn rỏi phập phồng lên xuống. Chỉ mới hơn một tháng không gặp, mà cô nhớ anh biết bao nhiêu. Nhìn mãi vẫn là cầm lòng chẳng đặng, Thư Di bắt đầu đưa ngón tay e dè đυ.ng chạm lên mặt anh.

Hồi sau, hai mắt đã cảm giác riu ríu nặng nề, cô bèn nằm xuống cạnh bên, từ từ chìm vào giấc ngủ muộn màng.



Bác Văn mở mắt ra, một không gian lạ lẫm ập ngay vào mắt. Đây là đâu ? Anh nhớ hôm qua đã bị Gia Hân hạ thuốc ở quán bar, không lẽ là…

Bác Văn bật dậy nhìn xung quanh, tim bỗng đập nhanh khi bắt gặp một thân ảnh quen thuộc đang cuộn tròn kế bên, ngủ ngon lành

_Thư Di ?!

Bác Văn không tin nổi đây là sự thật. Hơn một tháng qua, anh bỏ công tìm kiếm ròng rã vẫn không có kết quả, vậy mà bây giờ cô lại đột ngột xuất hiện, còn lơ là nằm ngủ cạnh anh. Tiểu yêu này chẳng lẽ có tài thoắt ẩn, thoắt hiện dẫn dụ người ta hay sao ?!

Bác Văn thật chỉ muốn ôm lấy cơ thể ngọt ngào này mà trừng phạt cho đáng, nhưng lại sợ cô thức giấc, đành kiềm chế mà chỉ kéo nhẹ, để đầu cô gối lên tay mình rồi thật cẩn thận, ôm cô vào lòng. Mùi thơm trên người cô cứ thoang thoảng, khi có khi không, làm anh không cưỡng được, vội đặt nhanh một nụ hôn lên môi rồi từ từ chìm vào giấc ngủ một lần nữa.



7h, bên ngoài trời đã sáng hẳn, ánh sáng phản chiếu vào phòng, phơi bày mọi thứ.

Thư Di đang ngủ ngon, lại cảm giác người nhột nhột, cô ưỡn người lăn qua né tránh, cổ họng phát ra tiếng ư ư nghe rất gợϊ ȶìиᏂ, mắt vẫn nhắm chặt.

Bác Văn nhìn biểu hiện đáng yêu này, thật không thể nhịn được nữa. Ai bảo cô mất cảnh giác như vậy, ở cạnh đàn ông mà còn vô tư ngủ. Anh cứ thỏa thích ngắm nhìn từ trên xuống dưới, hai lần gặp trước đều là đêm khuya, hôm nay mới được tận mắt thấy rõ gương mặt xinh xắn, trắng hồng tự nhiên của Thư Di dưới ánh sáng ban ngày. Đúng là yêu không chịu được.

Bác Văn bị thôi thúc bởi tình cảm trong lòng lẫn ham muốn đang kêu gào bên dưới. Anh bắt đầu quấn lấy thân thể mềm mại kia, bàn tay lần mò luồn vào trong chiếc áo thun form rộng của cô, trực tiếp cảm nhận làn da mượt mà như lụa. Bác Văn tìm đến bầu ngực của Thư Di mà nhào nặn, quả thật rất vừa tay anh, cảm giác thỏa mãn này khiến Bác Văn càng ham muốn nhiều hơn. Anh kéo áo cô lên, mυ"ŧ lấy một bên đầu ngực màu hồng, làm cho nó cứng lên rồi say mê cắи ʍút̼ hai đỉnh ngực của cô, còn cố tình để lại những dấu hicky đỏ chót quanh bầu ngực trắng muốt

_Ưm…Văn…đau em !

Thư Di biết là anh nhưng cô lười biếng không muốn mở mắt. Dùng sức đẩy anh ra, lại bị Bác Văn giữ chặt tay trên đầu, sức nặng cơ thể của anh đè lên người khiến Thư Di muốn ngộp thở

_Bảo bối, ngoan nào, đây là phạt em không giữ lời hứa.

Bác Văn ngọt ngào dụ dỗ, nhanh chóng lột bỏ áo thun trên người Thư Di, một chân anh len vào giữa hai đùi của cô, những ngón tay trượt xuống bụng, tỏ rõ ý muốn thăm dò nơi tư mật.

Thư Di ưỡn người rêи ɾỉ khi anh rúc vào cổ cô, hôn hít gặm nhấm. Giờ phút này, mùi vị của cô đang áp chế hoàn toàn tâm trí của anh. Thật sự là vừa ngọt vừa thơm quá. Bác Văn biết không thể dừng lại được nữa rồi, mà chính bản thân anh cũng không muốn dừng. Lần này, anh nhất quyết không bỏ qua cho cô

_Bảo bối, em làm anh phát điên mất !

Sự căng cứng của Bác Văn liên tục cạ vào bụng Thư Di đòi hỏi, như muốn đâm chết cô. Thư Di khó chịu, những ngón tay của anh cứ thuần thục như vậy làm bên dưới đã ướŧ áŧ lắm rồi, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt nhuốm đầy màu du͙© vọиɠ, miệng nhỏ cất tiếng nài nỉ

_Văn, hôn em đi !

Nhưng Bác Văn không chiều theo ý cô, anh muốn hành hạ cô thêm chút nữa. Cô khiến anh khổ sở cả tháng nay, bây giờ không thể dễ dàng cho qua như vậy được

_Bảo bối, ôm anh nào.

Thư Di liền quấn lấy anh, hai chân co lên, mở rộng đợi chờ. Bác Văn vô cùng thích thú với biểu hiện này, càng muốn kéo dài bước dạo đầu

_Tiểu yêu tinh, em thật là dâʍ đãиɠ !

Bác Văn lột bỏ qυầи ɭóŧ của cô, đưa một ngón tay vào, từ từ thăm dò. Lập tức bên trong cô co thắt dữ dội, siết chặt lấy vật lạ

_Bác Văn …

Thư Di căng cứng người vì kɧoáı ©ảʍ, cô sắp không chịu nổi sự hành hạ đầy nhục cảm này nữa rồi. Bác Văn rõ ràng là đang muốn ức hϊếp cô mà.

Bác Văn nhìn Thư Di động tình nãy giờ mà trong lòng vô cùng thỏa mãn. Những ngón tay của anh vẫn không buông tha cho cô, anh muốn cô phải mở miệng cầu xin.

Thư Di nức nở tạo ra những thanh âm nho nhỏ, lọt vào tai Bác Văn, lại trở thành tiếng tiêu câu hồn, đánh thức từng giác quan đến tận cùng của cảm xúc

_Thư Di …

Tiếng gọi trầm ấm mê người của anh khiến Thư Di bừng tỉnh khỏi cơn mê tình. Cô bất ngờ vươn tay đến chỗ tiểu đệ của người ở trên mà vuốt ve, mơn trớn lên xuống. Hành động này của cô chính thức đẩy tâm trí Bác Văn đến giới hạn cuối cùng, bên dưới ngày càng căng trướng sắp nổ tung

_Chết tiệt, Thư Di !

Anh cắn nuốt môi cô, gầm gừ, đẩy lưỡi vào trong dụ dỗ, mυ"ŧ lấy cái lưỡi ngọt ngào của cô, dồn sức chèn ép cho đến khi người dưới thân hít thở không thông mới chịu rời. Thư Di thút thít vặn người vì khó chịu

_Văn, xin anh mà, làm ơn !

_ Em muốn sao hả bảo bối ?

_Làm ơn cho em đi…

_Chiều theo ý em !

Bác Văn cởϊ qυầи cho mình, quỳ giữa hai chân của Thư Di. Anh thật sự không thể nhịn thêm nữa, tiểu đệ của anh được giải thoát, đứng dựng to lớn, dịch nhờn cứ rỉ ra, từ từ đâm vào

_Ư…đau quá !

Thư Di gồng mình chịu đựng sự xâm nhập bên dưới. Cơn đau đớn xé toạc lớp màng ngăn cách, khiến cô nhăn mặt, hai tay bấu chặt vào hông anh.

Bác Văn xuýt xoa thành tiếng, bên trong cô khít chặt quá, cứ co thắt, ôm siết lấy anh, cảm giác đê mê lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể. Anh nhìn cô gái dưới thân đang đau đớn, trong lòng vô cùng xót xa, vội ôm lấy cô vỗ về, an ủi

_Bảo bối, thả lỏng đi em. Tí nữa sẽ hết đau thôi.

_Văn…anh làm em đau !

Thư Di cứ rấm rứt trong lòng anh trong khi bên dưới đang phải chịu đựng sự xâm nhập, dồn ép, cảm giác lúc này thật sự khó mà diễn tả thành lời cho chính xác. Trái tim Bác Văn giờ phút này như muốn tan chảy, anh hôn lên khắp mặt cô, dụ dỗ yêu chiều

_Anh yêu em, Thư Di !

Dứt lời, bên dưới liền bắt đầu chuyển động. Từng đợt ra vào như sóng thần nhấn chìm cả hai vào cơn mê hoan lạc. Tiếng rêи ɾỉ câu hồn của Thư Di càng khiến Bác Văn điên cuồng, anh ghì chặt lấy cô, đẩy vào tận cùng rồi phóng thích tất cả.



Ngoài sân, nắng đã lên cao. Một ngày mới chính thức bắt đầu, và một tình yêu mới cũng vừa chớm nở.