Chương 2: Hồng nhan họa thủy

_Thật là phiền phức !

Bác Văn vừa nghĩ ngợi vừa lái xe ra khỏi khách sạn. Những lần chia tay trước đây đều rất êm thắm. Bọn họ biết hắn là tam thiếu gia nhà họ Lục danh tiếng, nhưng xưa nay hắn chỉ được cái tiếng đẹp mã và chơi bời, ngoài ra thì đích thị là đồ bất tài vô dụng. Muốn ngủ với hắn còn phải trả tiền, vậy nên chẳng ai muốn nhây với hắn quá lâu. Ngay cả cha mẹ Bác Văn cũng bỏ mặc, để hắn tự do muốn làm gì tùy thích. Cho nên phụ nữ, tuy bên ngoài tỏ ý thèm muốn hắn nhưng trong bụng lại âm thầm cười chê. Còn giới trâm anh thế phiệt cùng lứa với hắn thì chẳng tiếc lời miệt thị khinh khi.

Bác Văn có chút trầm tư, xem ra lần này hắn đã đánh giá quá cao sự thông minh của Gia Hân rồi. Hắn liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã gần nửa đêm, vừa định bụng sẽ ghé quán bar quen thuộc để uống vài ly cho thoải mái nhưng đột nhiên có điện thoại gọi đến.

Là ba hắn.

Tâm trạng chán chường của Bác Văn lập tức thay đổi

_Con nghe thưa ba.

_Con mau về đây, ba mẹ muốn nói chuyện với con.

_Dạ, thưa ba, chừng 15 phút nữa con sẽ tới.

Bác Văn giật tai nghe ra, linh cảm mách bảo hắn đây không phải là cuộc gặp gỡ bình thường. Đến ngã tư phía trước, hắn liền đánh lái vòng xe ngược lại.

16 tuổi, Bác Văn đã xin ra ngoài ở riêng. Ba mẹ hắn lập tức đồng ý, mua liền cho hắn một căn nhà riêng, không quy mô như biệt thự chính, nhưng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi. Lại còn sắp xếp điều động cả quản gia và giúp việc sang lo lắng hết thảy mọi việc lớn nhỏ trong nhà, mặc nhiên chẳng để hắn phải động tay chân vào việc gì.

Chị cả và anh hai của hắn, nghe nói hắn dọn ra ở riêng, liền mở thêm cho tài khoản thẻ, thế là tiền ai nấy gửi, năm tháng qua đi, số dư trong thẻ cứ ngày càng nhiều hơn, chẳng lo xài hết.

Lúc ấy, hắn có cảm giác mọi người đều vui mừng với việc dọn ra ngoài của hắn. Chẳng ai nói một lời ngăn cản hay buồn bã, còn hết sức tạo điều kiện để hắn ra ngoài được thoải mái, đầy đủ nhất. Bây giờ nghĩ lại chắc là vì không muốn hắn ở bên ngoài gây họa, đem rắc rối về nhà.

Tuy nhiên, thực tâm Bác Văn cũng không muốn chỉ sống một đời hưởng thụ nhàm chán. Vừa hay hắn có người bạn chí thân từ thời thơ bé rất thích kinh doanh tên là Thành Minh. Vậy là hắn quyết định dùng toàn bộ số tiền nhàn rỗi tích lũy trong nhiều năm cùng bạn mình dồn vào đầu tư kinh doanh trà. Chẳng hiểu sao anh hai hắn biết được kế hoạch này liền hết sức ủng hộ, khuyến khích. Thành Minh vốn có tư chất thông minh, nhạy bén, lại được anh hai của hắn ra sức hậu thuẫn, nên công việc làm ăn cứ thuận đà mà ngày càng phát triển đi lên.

Nhưng Bác Văn lại không có tham vọng bành trướng, hắn và bạn thống nhất làm trà theo kiểu truyền thống, thủ công, chỉ chú trọng vào chất lượng, lại chỉ để cho Thành Minh làm giám đốc đại diện.

Sau 5 năm theo đuổi công việc kinh doanh, hắn giờ đã 24 tuổi, công ty cũng đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc, còn sở hữu thương hiệu trà “Đặng Gia” nổi tiếng (lấy theo họ của Thành Minh), chuyên cung cấp cho tầng lớp thượng lưu và những người sành trà, muốn thưởng thức nghệ thuật trà đạo.

Trở về thực tại, chiếc xe Porsche màu đen chạy vào cổng khu biệt thự Eden rộng lớn. Đây là nơi hắn đã lớn lên, nhưng từ khi ra riêng thì hắn hiếm khi về lại đây, trừ những lần chị cả của hắn từ Pháp về thăm nhà, hắn mới ghé qua để dùng cơm chung với mọi người. Chú Tần là quản gia của gia đình đã gần 40 năm, ông vừa nhìn thấy xe hắn vào cổng liền chạy ra đón

_Chú Tần, chú vẫn khỏe chứ ?

_Cảm ơn thiếu gia, tôi còn khỏe lắm. Xin mời thiếu gia, lão gia và lão phu nhân đang đợi ạ.

Hắn thong thả đi theo sau ông lên lầu. Chú Tần mở cửa ra, đợi hắn đi vào rồi liền khép cửa lại

_Thưa ba, thưa mẹ gọi con.

Lục Kiến Quốc cau mày nhìn đứa con út, chỉ tay vào chỗ trống trên ghế

_Con ngồi đi.

Bác Văn ngồi xuống đối diện với mẹ mình. Bà nhìn hắn đầy yêu thương. Đứa con này, trước giờ vẫn luôn tỏ ra lễ độ và biết điều như thế. Lúc nó dời đi, bà đau lòng biết bao, nhưng vì nghe lời chồng mà bà đành phải che giấu cảm xúc thật của mình.

Kiến Quốc lúc này mới đi lại ngồi xuống cạnh vợ mình, ông nhìn thẳng mặt Bác Văn, nghiêm nghị

_Tại sao con vẫn còn gặp Gia Hân ?

Bác Văn không trả lời ngay, hắn nhận ra là mình đã bị theo dõi. Kiến Quốc đã đoán được ý nghĩ của con trai nhưng ông cũng không có ý định giải thích

_Con ra ngoài, làm gì trước giờ ta đều không quản. Nhưng lần này vì Gia Hân và Hạo Thiên là con cái của hai nhà Phạm, Lý. Ta muốn con phải biết dừng lại trước khi quá muộn. Nếu chuyện này lộ ra thì danh tiếng cả ba nhà đều bị ảnh hưởng, chưa kể vạ lây đến tập đoàn, con đã biết rõ sao còn không sớm dứt khoát chứ ?

Bác Văn nghe ba mình nói chuyện, lại nhớ lúc trong phòng khách sạn, cũng đã nói những lời này với Gia Hân. Xem ra lần này đúng là hắn đã quá nhây rồi, mới khiến cho ba hắn nổi giận mà gọi người về ngay giữa đêm hôm khuya khoắt

_Thưa ba, hôm nay con gặp Gia Hân chính là để nói lời chấm dứt. Con tuyệt đối sẽ không làm gì gây nguy hại cho gia đình và tập đoàn Mercy, xin ba cứ an tâm.

Kiến Quốc nghe hắn nói xong liền bộc phát nộ khí, chỉ thẳng vào mặt

_Con có biết gương mặt của con chính là đại họa không ?

_Kìa mình, sao mình lại nói Văn nhi như vậy, đó đâu phải là lỗi của con.

Trần Lộ Khiết kinh hãi kéo tay chồng mình, bà lại nhìn qua con trai, thấy hắn vẫn bình thản mà lòng vô cùng xót xa. Nhưng chồng bà thì vẫn chưa hạ hỏa nổi, ông chỉ muốn đấm vào mặt thằng nhóc này một cái cho nó tỉnh hẳn ra, nhưng ngặt nổi, cứ nhìn thấy thì lại không nỡ, gương mặt này quả đúng là yêu nghiệt mà

_Ta đã cảnh cáo con từ lúc đầu, trước giờ con cũng đâu bao giờ mắc sai lầm như vậy. Con có biết phụ nữ khi yêu mù quáng có thể làm ra những chuyện khủng khϊếp gì không hả ? Con nghĩ chỉ cần nói chấm dứt là chấm dứt sao ? Con tưởng bản thân mình là thần thánh có thể gánh vác mọi hậu quả sao ?

_…!

Không khí trong phòng càng lúc càng căng thẳng. Sự im lặng nặng nề bao trùm cả ba người. Bác Văn vẫn một mặt bình thản, không hề cãi lại. Kiến Quốc nhìn biểu hiện của hắn thì càng thêm tức tối. Không lẽ ông thật sự bất lực với đứa con này sao. Lộ Khiết không thể ngăn được cơn nóng giận của chồng, bà đành dùng lời lẽ mềm mỏng để thuyết phục ông

_Mình bớt giận lại đi, Văn nhi cũng đã biết lỗi rồi. Hơn nữa, nó cũng đã nói chia tay với Gia Hân, nghĩa là sẽ không bao giờ qua lại nữa. Mà con bé ấy dù gì cũng là tiểu thư Phạm gia, cũng đã trưởng thành, sẽ không ngu ngốc đến mức dám hủy hoại thanh danh của mình và gia đình đâu. Mình xem, Văn nhi của chúng ta đem so với Hạo Thiên chỉ có kém chứ không thể hơn, Gia Hân sẽ tự biết cân nhắc mà mình.

Không còn cách nào khác, bà đành phải hạ thấp con trai mình, không biết nó có buồn người làm mẹ này không. Bà nhìn chồng, rồi lại nhìn con, thật sự đau đầu. Bác Văn lúc này mới lên tiếng để tự giải vây

_Ba, mẹ, con đã biết lỗi rồi, nhưng xin hai người đừng quá lo lắng, con tự có cách thu xếp ổn thỏa. Đã trễ quá rồi, con xin phép về để ba mẹ nghỉ ngơi.

Nói xong, hắn cúi đầu chào rồi mở cửa đi luôn ra ngoài. Lộ Khiết không kiềm lòng được, bà thoáng nhìn chồng rồi vội vàng đuổi theo xuống lầu

_Văn nhi !

_Mẹ, sao người lại ra đây ?

_Mẹ xin lỗi con, Văn nhi. Con đừng buồn ba mẹ. Ba con cũng vì lo cho con nên mới nặng lời như vậy, ông ấy không cố ý đâu con.

_…!

Bà vừa nói vừa khóc. Bác Văn trước giờ vốn rất khó chịu khi nhìn thấy nước mắt của phụ nữ, nhất là mẹ hắn. Bà khóc khiến hắn vừa buồn bực, vừa áy náy. Bác Văn liền ôm mẹ vỗ về, cử chỉ cũng hết sức nhẹ nhàng

_Con xin lỗi đã làm hai người phiền lòng.

_…

Lộ Khiết nghe con nói thì vô cùng xúc động. Trong ba đứa con, Tố Cẩm thì quá tự lập, Hàn Phong lại lạnh lùng, xa cách, chỉ có Bác Văn là sống tình cảm nhất. Tuy tánh tình từ nhỏ trầm tư ít nói, không thích thể hiện, nhưng đứa trẻ này lại rất được lòng mọi người trong nhà. Bất kể ai nhìn thấy cũng đều muốn yêu chiều, lại còn rất hiểu chuyện, phép tắc chừng mực, hệt như được sinh ra để lấy lòng thiên hạ.

Bác Văn được mẹ đưa ra tận xe. Nhìn chiếc xe rời đi mà lòng bà vô cùng luyến tiếc. Lúc Lộ Khiết trở lên nhà thì Kiến Quốc đã về phòng ngủ. Nhìn thấy ông ngồi trên giường ôm gối, mặt mày buồn xo, bà liền nói lẫy

_Sao lúc nãy mình hung hăng lắm mà, bây giờ lại ủ dột như vậy ?

Lục Kiến Quốc vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ buông tiếng thở dài. Lộ Khiết không đành lòng liền đến ngồi gần bên, cầm lấy tay ông xoa nhẹ an ủi

_Lão gia, có phải mình đã làm quá lên không ?

Kiến Quốc đặt tay lên tay vợ, vỗ vỗ

_Phu nhân, tôi chỉ lo sợ Bác Văn nó bị hãm hại.

_Con trai chúng ta nó không yếu đuối như mình nghĩ đâu.

_Nhưng bề ngoài của nó, chính là “hồng nhan họa thủy”.

_Lão gia à, nó là đàn ông kia mà, mình đúng là đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

_Đàn ông thì sao chứ, chỉ sợ là họa sát thân thôi.

_…!

Cả hai người lại rơi vào trầm ngâm. Chuyện này đúng là khó nói. Chuyện Bác Văn anh tuấn hơn người từ trong trứng nước là thật. Cho nên khi hắn muốn ra riêng, Lục Kiến Quốc liền đồng thuận. Ông không muốn đám con gái bu xung quanh hắn có cớ đến nhà làm loạn, còn ra thể thống gì nữa.

Lại nói, người làm trong nhà Bác Văn cũng đều do ông đích thân lựa chọn. Họ ở đó để giúp hắn quán xuyến mọi việc trong nhà, cũng là sẵn tiện giúp ông theo dõi sinh hoạt hằng ngày của con trai. Ông còn cử vệ sĩ bí mật theo canh chừng bảo vệ Bác Văn. Lúc biết hắn cùng Thành Minh lập công ty, ông đã có ý ngăn cản. Người như hắn, cứ thà ăn chơi lông bông, làm phá gia chi tử còn an tâm hơn, chứ mà có thêm địa vị thì không biết sẽ loạn đến cỡ nào.

Nhưng vì có Hàn Phong đứng ra bảo đảm, lại thấy hắn chỉ âm thầm làm việc phía sau, tất cả mọi việc ngoại giao đều để Thành Minh lo liệu. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy mỗi giám đốc Thành Minh, còn hắn vẫn mang tiếng là tam thiếu vô dụng của Lục gia.

Nhưng Kiến Quốc có ngừa kiểu gì cũng không thể ngờ Bác Văn lại dây vào Gia Hân. Lúc biết chuyện, ông đã gọi con về nhẹ nhàng cảnh báo. Không ngờ là chúng vẫn qua lại với nhau. Càng khó tin là Gia Hân có thể thay lòng mà yêu Bác Văn. Chẳng lẽ phụ nữ khi yêu đều trở nên ngu ngốc như vậy hay sao ?!

Cho đến tuần trước, khi cả hai nhà Lý, Phạm công bố về cuộc liên hôn trên truyền thông, ông cứ đinh ninh rằng Bác Văn đã tự biết lo liệu cho êm thắm. Không ngờ hôm nay hai đứa nó vẫn tiếp tục gặp nhau. Chẳng lẽ Bác Văn đã thật sự rung động với Gia Hân ?!

Giờ đây, Kiến Quốc chỉ lo ngại mối bận tâm canh cánh trong lòng mình mà trở thành sự thật sẽ nguy khốn đến nhường nào. Mỗi lần suy nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ đó, trong lòng ông lại vô cùng mệt mỏi, bất an. Rồi đây, tương lai của ba nhà Lục, Lý, Phạm liệu có thể tránh khỏi biến cố ?!