Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Yêu Tinh Đại Lão Nuôi Vừa Kiều Vừa Mềm

Chương 4: Ông Liên nhờ vả

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù ông Liên cũng không cho rằng cháu gái bảo bối của mình có thể chọc phiền toái gì.

Nhưng mà lòng người khó dò, rất nhiều lúc không phải chỉ cần mình không gây chuyện thì sẽ không có phiền toái.

Phải hiểu là rất nhiều phiền toái thường đều là nó tự tìm đến cửa, người bị dính thoát không được.

-

Nhà của Liên Đế và ông Liên là một tòa biệt thự hai tầng.

So với lâu đài cổ bảy tầng mà Liên Đế từng ở thì thật sự kém khá xa, cho dù nói là nghèo cũng không quá.

Đây cũng là lí do vì sao Liên Đế cảm thấy gia cảnh nhà mình không giàu có.

Ban đầu Liên Đế chỗ nào cũng không thấy thích ứng nhưng mà theo thời gian trôi qua Liên Đế cũng dần dần thói quen, thậm chí là thích nơi này.

Tuy rằng nơi này không phồn hoa như lâu đài cổ nhưng nó hơn ở sự ấm áp.

Đáng tiếc là điều duy nhất có thể cho Liên Đế ấm áp đã không còn nữa, ngay cả biệt thự này cũng trở nên không có độ ấm.

Giây phút suy tư Liên Đế đã gấp quần áo của mình gọn vào trong một cái hành lý.

Lúc Liên Đế còn làm công chúa quỷ hút máu, quần áo mặc trên người đều dùng nguyên liệu tốt nhất và được khâu và bằng tay nghề tinh vi nhất, mà một bộ chỉ mặc một lần.

Nhưng mà chỗ quần áo lại khác, mỗi một bộ đều là ông Liên tự lựa chọn cho cô, đây cũng là một trong số đồ vật không nhiều lắm mà Liên Đế có thể mang đi.

Mỗi một chỗ ở nơi này đều có hồi ức tốt đẹp, có lẽ là nhìn cảnh ra tình, Liên Đế nhẹ nhàng rũ lông mi trường kiều xuống, tâm tình suy sút xuống mà chính cô cũng không nhận thấy.

Làm quỷ hút máu một ngàn năm rồi làm con người bảy năm.

Có lẽ thói quen có thể thay đổi trong hoàn cảnh khác biệt nhưng một thứ gì đó lại khắc vào trong xương cốt, đó là sự cao quý ưu nhã đến từ quỷ hút máu và sự hờ hững không gợn sóng đối với tình cảm.

Nói đơn giản một chút thì Liên Đế là một người có cảm xúc nhạt nhẽo.

Mặc dù có thay đổi nhưng chính bản thân cô cũng rất nhận ra điều đó.

Hiện giờ ông Liên dùng thời gian bảy năm mới dạy cô được cảm nhận tình thân.

Làm con người, con đường Liên Đế cần phải đi còn rất dài.

-

Trong lúc xuất thần âm thanh chuông cửa biệt thự chợt vang lên.

Liên Đế ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường.

Lộ Diễn cho Liên Đế rất nhiều thời gian để thu thập hành lý.

Từ bây giờ đến lúc anh đến đón cô còn lâu mới tới.

Vậy thì…… ai đang gõ cửa?

Nghĩ như vậy Liên Đế đi xuống cầu thang mở cửa biệt thự ra.

Đứng trước cửa là một nam một nữ quần áo đều là hàng hiệu, tuổi tác khoảng ba bốn mươi tuổi, nhìn họ cử chỉ thân mật thì hẳn là vợ chồng, làn da hai người bảo dưỡng khá tốt chỉ có vài đường nếp nhăn chỗ khóe mắt, trông cực kì trẻ trung.

Nhưng mà…… Liên Đế rất xác định mình không quen biết hai người kia.

Cùng lúc đó hai vợ chồng kia cũng đang đánh giá Liên Đế, thiếu nữ có làn da trắng nõn, dung mạo tinh xảo xinh đẹp, dáng người rất tốt, nội tâm không nhịn được nói thầm bộ dáng xác thật là đỉnh, chẳng trách lão gia tử lại thích, nhưng cho dù thế thì cũng chỉ là người ngoài, không biết người già nghĩ như thế nào cư nhiên lại để lại toàn bộ tài sản cho con nít ranh này!

Trong lòng là nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại là một dáng vẻ khác.

Vợ chồng hai người thân thiết ôn hòa giới thiệu mình, có lẽ thấy Liên Đế là một cô gái nhỏ còn sợ nàng sợ hãi nên để người vợ mở miệng nói trước.

“Liên Đế, ta là thím của con, Hứa Lam Nhã.”

“Ta là chú của con, Liên Văn Kiệt.”

“Chúng ta là họ hàng của ông con, ông của con là anh em ruột với ba của Văn Kiệt, con chắc là chưa gặp qua chú thím nhưng mà không sao, về sau sẽ quen thôi, chúng ta là người một nhà mà.”

Âm thanh của nữ nhân rất ôn nhu rất dễ dàng làm người buông tâm cảnh giác.

Nghe vậy Liên Đế chớp con mắt ngập nước mờ mịt, cô thực sự bị vòng quan hệ của nhân loại làm cho mơ màng.
« Chương TrướcChương Tiếp »