Nghe xong một đống lời nói của Đào Mạn Mạn, Tống Doanh Huyên đơ người ra, cô hoang mang nói.
“Hả? Phức tạp nhứ thế à……”
Thấy bộ dáng ngốc bạch ngọt của Tống Doanh Huyên, Đào Mạn Mạn lắc lắc đầu trong lòng ghét bỏ cực kì, chỉ cảm thấy người này ngu đến hết thuốc chữa, như là trẻ con không dạy nổi.
-
Trên thực tế từ trước lúc Liên Đế đến lớp, Đào Mạn Mạn cũng đã biết việc có học sinh chuyển trường.
Chuyện xảy ra ở ngày đầu tiên khai giảng, Đào Mạn Mạn đi vào văn phòng giáo viên nộp bài tập, thấy cô Lý không ở, cô để đồ xuống đã thấy được hồ sơ học sinh đặt ở trên mặt bàn.
Người trong ảnh xinh đẹp đến làm người không chú ý cũng khó, trong lòng Đào Mạn Mạn nhẹ nhúc nhích, nhịn không được cầm lên lật xem một chút.
Có lẽ là do cùng tính tương khắc, Đào Mạn Mạn sinh ra không nổi một tí hảo cảm nào với Liên Đế.
Cho đến khi nhìn thấy nơi sinh trên hồ sơ, thấy đến từ thành thị nhỏ xa xôi rồi cũng không có bất cứ tài nghệ hay sở trường đặc biệt gì, cô mới hơi nhẹ nhàng thở ra.
Vẻ ngoài xinh đẹp thì làm sao? Cũng hỉ là bình hoa phế vật cái gì cũng không có!
So sánh với nhau, Đào Mạn Mạn vừa là lớp trưởng lớp 4 thường, còn vừa là ban hoa.
Thành tích ưu dị diện mạo không bình thường, từ nhỏ đã học vũ đạo, tỉ lệ dáng người rất đẹp, cho dù là không xinh đẹp bằng Liên Đế nhưng xét đến đa tài đa nghệ, Đào Mạn Mạn tự nhận không thua hề cô.
Nghĩ như vậy xong Đào Mạn Mạn thấy thoải mái không ít, cô cao ngạo ưỡn người, đặt tư liệu về xuống như cũ rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Nhưng mà, cho dù Đào Mạn Mạn đã đoán được Liên Đế là học sinh chuyển đến lớp mình cũng không nghĩ rằng cô có thể gây được ảnh hưởng lớn như thế.
Thậm chí còn có người đã nhắc đến đề tài đổi ban hoa, ngay lập tức có bạn học phụ họa tích cực theo, nói gì mỗi ban hoa, giáo hoa cũng không thành vấn đề luôn!
Nhìn bộ dạng phấn khởi của nam đồng học xung quanh cực kỳ giống liếʍ cẩu, Đào Mạn Mạn chán ghét đồng thời không nhịn được xấu tính nghĩ, chờ bọn họ biết rằng Liên Đế cái gì đều không làm được, thành tích cũng là một đống rác rưởi thì còn cao hứng như thế nữa không? Ha hả.
-
Lúc này Liên Đế ngồi ở lên chỗ ngồi xong, lấy sách giáo khoa mới từ trong cặp.
Ở trước lúc giáo viên đến dạy, Liên Đế đã bắt đầu lật lên xem, hơn nữa tốc độ mắt thường có thể thấy được càng lật càng nhanh, gần như là quét vội một cái ánh mắt đã bắt đầu xem sang trang sau.
Cũng không phải cô đang làm ra vẻ, từ lúc vẫn còn ở Vân Thành, Liên Đế đã đọc xong hết sách giáo khoa cao trung rồi.
Từ khi đi vào Kinh thành Liên Đế cũng nhận ra, kiến thức cũng không thay đổi quá nhiều, chẳng qua chỉ là tăng một chút độ khó, với cô mà nói thì không khác là mấy.
Nhưng mà để phòng ngừa trước, Liên Đế tính toán lại đọc một lần sách giáo khoa của mỗi môn, cũng hao phí không nhiều thời gian nhưng cũng có thể tránh việc bị sót chút kiến thức.
Có mục tiêu xong Liên Đế liền bắt đầu hành động, trong lòng không để tâm chuyện khác mà đọc sách.
Đại đa số thời điểm đều nhìn lướt qua, chỉ có ngẫu nhiên sẽ tạm dừng một chút, cũng chỉ trong vài giây.
-
Hàng phía sau của lớp bốn vốn đã không phải chỗ ngồi của người an phận, thỉnh thoảng lại có bạn học hướng ánh mắt về phía Liên Đế.
Thiếu nữ có một cặp con ngươi trong veo sáng ngời với màu hổ phách động lòng người, cô ngồi ngay ở vị trí cạnh cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua phản chiếu lên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, tròng mắt bị chiếu rọi sau lại ẩn ẩn chuyển sang màu ửng, vừa thanh thuần vừa yêu dã, mỹ lệ vô cùng.
Tựa hồ là nhận ra có bạn học nào đó mất tập trung, giáo viên giảng bài trên đài nhìn qua theo tầm mắt, vừa lúc cũng nhìn được Liên Đế, cũng thu hết vào đáy mắt hành động của cô.
Đây là tiết toán, giáo viên là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, họ Vương, chủ yếu dạy học cho lớp thường là 3 và 4.
Trong đó, thành tích toán học của lớp 3 vẫn luôn tốt hơn so với lớp 4, trước mắt thấy học sinh này không chịu nghe giảng trong giờ học, nháy mắt sắc mặt đen đi, anh trực tiếp gọi người lên.
“Bạn học nữ ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ, đi lên đây viết đáp án của bài này!”