Sương trắng kéo dài bao phủ cả núi Lân Đài, phảng phất như một tấm bình phong thiên nhiên, ngăn cách Đông Lăng Quốc và bên ngoài.
Mỗi ba năm Lân Đài Liệp cốc sẽ mở ra một lần, là một sự kiện quan trọng ở Đông Lăng Quốc, tất cả thế hệ trẻ tuổi người tu tiên trong Đông Lăng Quốc, mặc kệ tu vi cao bao nhiêu, đều sẽ tập trung tại nơi đây, tiến vào Lân Đài Liệp cốc lịch luyện.
Nửa tháng trước khi Lân Đài Liệp cốc sắp mở ra, người tu tiên ở các nơi Đông Lăng Quốc đã lục đυ.c ngo ngoe đi đến dưới chân núi Lân Đài, toàn bộ chân núi Lân Đài, đã biến thành nơi dừng chân của người tu tiên, hình thành một cỗ khí thế thuộc về người tu tiên, khiến yêu thú trên núi kinh sợ, không dám tùy tiện xuống núi.
Ngày hôm đó, người tu tiên đang đóng tại chân núi đột nhiên cảm giác được mặt đất chấn động, từ đằng xa xa mà tới.
"Nhìn kìa, là người của hoàng tộc Ninh thị và hoàng thành tứ đại gia tộc tới." Có người kêu lên.
Mấy ngàn con thú tật phong mênh mông cuồn cuộn lao đến, chỉ chốc lát sau liền đến chân núi Lân Đài.
Màn xe mở ra, Văn Kiều nhìn thấy sương mù dày đặc trắng cả bầu trời.
Sương trắng bao phủ toàn bộ núi Lân Đài, từ chân núi lên dãy núi đều hoàn toàn mơ hồ, không nhìn thấy đỉnh cuối cùng, không biết ẩn giấu nguy hiểm gì, không có người tu tiên nào dám mạo hiểm lên núi tại lúc này. Dưới chân núi là rải rác vô số người tu tiên, những người này đều là đệ tử trẻ tuổi do thế lực gia tộc ở các thành trong Đông Lăng Quốc phái tới lịch luyện.
Sau khi đến nơi, hoàng tộc Ninh thị và tứ đại gia tộc bắt đầu đóng quân nghiêm chỉnh huấn luyện, chờ đợi Lân Đài Liệp cốc mở ra.
"Muốn vào lều vải nghỉ ngơi hay không?" Ninh Ngộ Châu hỏi, lo lắng mà nhìn nàng.
Lần này đột nhiên phát bệnh, để Ninh Ngộ Châu có chút lo lắng, đối đãi nàng giống như búp bê lưu ly yếu ớt vậy đó.
Văn Kiều cười với hắn, nói: "Không cần lo lắng, hiện tại ta không có việc gì." So với nằm vùi trong lều vải vắng lặng nghỉ ngơi, nàng tình nguyện chờ ở bên ngoài, nhìn xem thêm hoàn cảnh chung quanh.
Đã lớn như vậy, lần đầu tiên nàng đi xa nhà, mà còn là Lân Đài Liệp cốc, khiến nàng có chút kích động.
Ninh Ngộ Châu sao không nhìn ra tâm tình của nàng bây giờ, cũng không thúc giục, lấy ra một viên linh đan đút vào trong miệng cho nàng.
Văn Kiều vô ý thức há mồm nuốt vào.
Mấy ngày nay nàng mê man, đều là Ninh Ngộ Châu do chăm sóc, đút thuốc đút nước, để nàng quen với sự chăm sóc của hắn. Chưa nói đến việc Ninh Ngộ Châu luôn không nói lời nào liền thích đút linh đan cho nàng, cơ hồ khiến nàng hoài nghi, có phải hắn mang cả dược sư luyện linh đan của Ninh thị tới luôn hay không, mới có thể cứ tự nhiên đút đan như đút kẹo đường đậu cho nàng vậy.
Đoán chừng không có người tu tiên nào có thể giống như nàng, xa xỉ đến nỗi ăn linh đan như ăn đường đậu.
Văn Kiều đứng tại bên ngoài lều nhìn hồi lâu, thẳng đến màn đêm buông xuống, mới trở về lều vải nghỉ ngơi.
Buổi trưa ngày mai, Lân Đài Liệp cốc sẽ mở ra.
Văn Kiều ngồi trên tấm thảm mềm mại, ánh mắt nhìn về phía gối dựa, Ninh Ngộ Châu tựa như một người phú quý nhàn hạ ung dung đang ngồi đọc sách, so sánh với những người tu tiên vô cùng nghiêm túc đang chờ xuất phát chung quanh, hắn thoải mái đến nỗi giống như tới đây chỉ để du ngoạn, cũng khiến người ta đặc biệt nhìn không quen.
May mắn hắn cũng biết cử chỉ này của mình sẽ gây ra phiền toái, nên không xuât hiện ở trước mặt người khác.
Do dự một lát, Văn Kiều vẫn là hỏi: "Ngày mai, ta thật có thể theo các ngươi cùng nhau tiến vào Lân Đài Liệp cốc sao?"
Ninh Ngộ Châu ngẩng đầu, cặp mắt ôn nhuận nhu hòa nhìn nàng, ấm giọng nói: "Đây là tất nhiên, đã tới rồi, nếu không đi vào, chẳng phải rất đáng tiếc?"
"Thế nhưng..." Văn Kiều trầm giọng nói, "Tu vi của ta rất thấp, còn chưa từng chiến đấu qua." Chỉ chưa nói thẳng mình thực sự là một kẻ cặn bã yếu ớt, đi vào chỉ có gây cản trở.
Ninh Ngộ Châu không khỏi cười, "Có tiềm lân vệ ở đây, nàng không cần làm gì cả, bọn hắn sẽ tự động bảo vệ cho nàng."
Văn Kiều nghe được có chút kỳ lạ, vì cái gì không phải bảo vệ bọn họ, mà chỉ là bảo hộ nàng?
Từ lúc ở hoàng thành xuất phát, rốt cục Văn Kiều cũng nhìn thấy được tiềm lân vệ trong truyền thuyết, họ đều mặc áo giáp màu đen, đứng ở nơi đó, khí thế hiên ngang, tu vi của bọn họ đều trên cảnh giới nguyên minh, mà thủ lĩnh dẫn đầu tiềm lân vệ ——Tiềm Thú, tu vi càng sâu xa khó lường.
Nghe nói tiềm lân vệ là hoàng tộc hộ vệ được Ninh thị hoàng tộc tỉ mỉ bồi dưỡng, chỉ nghe lời quốc quân Đông Lăng Quốc. Lần này tiềm lân vệ có thể đi theo đến, tất nhiên cũng là Thành Hạo Đế an bài, vì bảo hộ tiểu nhi tử không sức chiến đấu.
Có lẽ là Ninh Ngộ Châu quá ung dung, để Văn Kiều không tự chủ được cũng tin tưởng hắn hơn.
Kỳ thật trong nội tâm nàng có chút xoắn xuýt, biết rõ mình là cái vướng víu, nhưng vì thái độ của Ninh Ngộ Châu quá mức tự nhiên chắc chắn, nên đã tin tưởng hắn, đi theo đến đây.
Nàng cũng không phải lo lắng cho tánh mạng của mình, mà là không muốn trở thành vướng víu, liên lụy đến người khác.
Ninh Ngộ Châu khép lại quyển sách đang cầm, đột nhiên nắm chặt tay nàng, cảm nhận được ngón tay mềm mại không xương lạnh ngắt, hắn để vào lòng bàn tay mình chà xát, tựa như muốn xoa ấm đôi tay lạnh lẽo của nàng.
Lúc ngẩng đầu, phát hiện gương mặt tái nhợt của cô nương bị hắn xoa tay ửng lên ánh đỏ nhàn nhạt.
Cho dù như thế, nàng vẫn là ngoan ngoãn ngồi đó, không có phản kháng, đáng yêu đến khiến trong lòng người khác muốn nhũn ra.
Âm thanh của Ninh Ngộ Châu càng ôn nhu, trấn an nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải giữ vững tinh thần."
Văn Kiều gật đầu, "Ta biết, không biết trong Lân Đài Liệp cốc có nguy hiểm gì, xác thực cần nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có tinh thần."
Ninh Ngộ Châu run lên, muốn nói mình không phải có ý này, nhưng nhìn nàng ngoan ngoãn nằm xuống, đành nuốt xuống lời giải thích đã đến bên miệng, khóe môi mang ý cười, vui vẻ nằm xuống bên cạnh nàng, cùng nàng nghỉ ngơi.
***
So với cặp phu thê ngủ đúng giờ này, những nơi khác dưới chân núi Lân Đài lại hoàn toàn náo nhiệt.
Chỗ lều trại của Văn gia, Văn Mị ngồi trước mặt phụ thân nàng, lắng nghe phụ thân dạy bảo.
"Nghe nói lần này tiến vào Lân Đài Liệp cốc, bên Ninh thị là từ Tam hoàng tử dẫn đầu." Văn Trọng Thanh nhìn nữ nhi như hoa như ngọc trước mặt, dặn dò, "Đến lúc đó nếu như gặp phải nguy hiểm không thể dự đoán, thì hãy đi tìm đệ tử Ninh thị cùng nhau hành động, không cần thiết phải cậy mạnh, người chỉ có còn sống mới có thể truy cầu thứ mình muốn."
Văn Mị khẽ gật đầu, "Con đã biết, xin phụ thân yên tâm."
Văn Trọng Thanh yên tâm đôi chút, sau đó lại thở dài, "Nghe nói lần này Ninh thị Thất hoàng tử cùng A Xúc cũng tiến vào Lân Đài Liệp cốc, hoàng đế đã phái một đội tiềm lân vệ đi theo hộ tống, cũng không biết sẽ như thế nào, đến lúc đó nếu gặp được, tại hoàn cảnh không thương tổn đến mình, có thể giúp một tay thì hãy giúp."
Mỗi lần Lân Đài Liệp cốc mở ra, hoàn cảnh bên trong sẽ có biến hóa, đôi khi gió êm sóng lặng, không nguy hiểm gì, đôi khi nguy cơ trùng trùng, mười người tu tiên thì chỉ có một người còn sống. Lần này Lân Đài Liệp cốc mở ra, bọn họ cũng không có cách nào dự đoán tính nguy hiểm của nó, chỉ có thể sớm căn dặn đệ tử nhà mình, cẩn thận là hơn.
Đương nhiên, nếu như thực sự nguy hiểm, không cần vì hai người không biết lượng sức mà đưa bản thân vào nguy hiểm.
Văn Mị hơi nhíu mày, vẫn gật đầu đáp ứng.
Một bên khác, Văn Thúc Thanh cũng đang căn dặn nữ nhi.
"Đến lúc đó con hãy theo sát Tứ cô nương, tuyệt đối đừng để mất dấu, nếu Tứ cô nương có hành động gì khác thường, con cứ việc ra tay, tuyệt không thể để nhị phòng được nổi bật."
Hai mắt Văn Nhàn lóe sáng, nghiêm túc nói: "Cha, người yên tâm đi, con đã biết."
Lều trại Ninh thị.
Ninh Dao Châu vén lều vải đi vào, nhìn thấy huynh trưởng đang ngồi thiền, hỏi: "Ngũ ca, vẫn chưa thấy tam ca đến, chẳng lẽ hắn đuổi không kịp?"
Ninh Bình Châu mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Đoán chừng là bị gì đó khiến cho chậm trễ."
"Nếu là hắn không đến kịp mới tốt." Ninh Dao Châu có chút hả hê nói, nghĩ đến cái gì, hỏi: "Ngũ ca, ca nói xem lần này bên trong Lân Đài Liệp cốc lại biến thành dạng gì? Sẽ nguy hiểm sao?"
"Đi vào liền biết."
Ninh Dao Châu chậc một tiếng, cảm thấy huynh trưởng thật không thú vị, không chịu đoán cùng nàng.
Ở những nơi khác, sư trưởng của mỗi thế lực cũng đều căn dặn đệ tử về việc ngày mai tiến vào Lân Đài Liệp cốc, một mảnh bận rộn.
***
Khi tia nắng ban mai xé mở màn đêm, người tu tiên dưới chân núi Lân Đài nhao nhao thức dậy.
Lúc Văn Kiều tỉnh lại, phát hiện thời gian đã không còn sớm.
Ninh Ngộ Châu vẫn ngồi bên cạnh, phảng phất như đang đợi nàng thức dậy.
Nàng có chút xấu hổ, tranh thủ thời gian ngồi dậy, rửa mặt, sau đó đơn giản ăn một chút thức ăn được đặt trong hộp cơm do đầu bếp phủ Thất hoàng tử đã chuẩn bị từ sớm.
Trên hộp cơm khắc dấu hiệu trận pháp giữ ấm đơn giản, rất thuận tiện dùng để đựng đồ ăn, có thể bảo quản mười ngày nửa tháng mà không bị hư, lúc xuất phát, thị nữ trong phủ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn thức uống cho bọn họ, sợ rằng trên đường không tiện nấu cơm, khiến hai người họ đói bụng.
Sau khi ăn cơm xong, Thất hoàng tử lấy một cái túi ra treo bên hông nàng.
Trên mặt Văn Kiều lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng cảm giác được linh khí phát ra từ cái túi này, là một cái túi trữ vật, là túi không gian trữ vật mà người tu tiên dùng để cất vật dụng hay đeo theo bên người, không gian tuy không lớn, lại là thứ đồ mà những người tu tiên ở Thánh Vũ đại lục thường dùng nhất.
Ninh Ngộ Châu nói: "Bên trong có một ít đồng tinh và linh đan, linh khí."
Văn Kiều yên lặng liếc nhìn hắn, tâm tình phức tạp, nói một tiếng cám ơn.
"Không cần cám ơn, nếu như không thoải mái, liền ăn một viên linh đan, không cần tiết kiệm, ăn hết thì nói với ta."
Văn Kiều không biết phải nói gì, từ xưa tới giờ chưa từng có ai đối tốt với nàng như vậy, để nàng trong lúc nhất thời có chút luống cuống, không biết phải phản ứng ra sao.
May mắn Ninh Ngộ Châu là một người tốt, biết nàng không quen, không nói gì nữa, chỉ sờ sờ đầu của nàng, nắm tay nàng cùng đi ra lều vải.
Bên ngoài lều, ngoại trừ những người ở lại canh giữ, tất cả những người khác đều đã tập trung đến lối vào Lân Đài Liệp cốc, chờ đợi Lân Đài Liệp cốc mở ra.
Lúc Ninh Ngộ Châu dẫn theo Văn Kiều tới, cũng không gây nên chú ý.
Ngược lại là Thành Hạo Đế đang đợi ở đó chú ý tới bọn họ, hướng bọn họ ngoắc tay.
Ninh Ngộ Châu dẫn theo Văn Kiều đi đến bên cạnh Thành Hạo Đế, lúc này rốt cục mới khiến những người tu tiên ở đây chú ý, các loại ánh mắt rơi xuống trên thân hai người, Thành Hạo Đế và Ninh Ngộ Châu đều lạnh nhạt, không hề bị ảnh hưởng.
Văn Kiều chỉ nghiêm mặt, cũng không vì vậy mà thay đổi.
Vì e ngại uy thế của Thành Hạo Đế, người tu tiên ở đây nhìn thấy phu thê Ninh Ngộ Châu, đều không dám nói lời châm chọc, về phần họ nghĩ như thế nào, thì không biết được.
Sắp đến giữa trưa, cuối cùng Tam hoàng tử Ninh Triết Châu cũng đến núi Lân Đài.
Ninh Triết Châu hoàn toàn là một thanh niên anh tuấn, khuôn mặt có hơi nghiêm ghị, trên người không lộ khí thế, giống với Thành Hạo Đế đến bảy phần.
"Phụ hoàng, con đã đến trễ." Ninh Triết Châu tiến lên thỉnh tội.
Thành Hạo Đế lại cười nói: "Không trễ, Triết Châu đến rất đúng lúc." Sau khi thăm dò qua tu vi của Ninh Triết Châu, Thành Hạo Đế càng cao hứng, "Không tệ, đã là cảnh giới nguyên vũ."
Hai mươi lăm tuổi đạt được cảnh giới nguyên vũ, ở Đông Lăng Quốc quả đúng là một nhân vật thiên tài, tất cả người tu tiên ở đây nghe được đều xôn xao bàn luận.
Ninh Triết Châu cũng không tỏ ra ngạo mạn, vẫn là bộ dáng không kiêu không gấp.
Người của các thế lực khác hâm mộ lại ghen ghét, thầm than đệ tử trong hoàng tộc Ninh thị quả nhiên thiên phú thật tốt, đời đời đều có thiên tài, chẳng trách có thể trở thành hoàng tộc Đông Lăng Quốc.
Văn Mị và Văn Nhàn cũng nhìn Ninh Triết Châu.
Trong mắt Văn Mị có sự mừng rỡ nhiều hơn sự ngượng ngùng của thiếu nữ.
Trong lòng Văn Nhàn cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu như Ninh Triết Châu là vị hôn phu của nàng, nàng nhất định sẽ cực kì cao hứng, nhưng hết lần này tới lần khác không phải...