Chương 2: Bỏ trốn
Sau khi suy nghĩ Lâm Ngọc Nhi quyết định bỏ trốn. Cô đi đến gian phòng của vị khách mà tú bà nói. Chần chừ một lúc Lâm Ngọc Nhi đẩy cửa bước vào. Người bên trong thấy Lâm Ngọc Nhi tới thì lập tức nhào tới đè, không kịp phản ứng cô té xuống sàn nhà. Người đó thấy vậy thì nhân cơ hội làm tới, trong lúc nguy cấp Lâm Ngọc Nhi với lấy một cái ghế gần đó đập vào đầu tên đó.
“A….ta không phải cố ý….mong ngươi bỏ qua cho ta”
Tên đó bị đập trúng cư nhiên không xỉu, chuyện này ngoài dự đoán của cô. Sau khi bị Lâm Ngọc Nhi làm vậy hắn cư nhiên tức giận bổ nhào tới xé áo Lâm Ngọc Nhi, lúc này cô không thể động đậy mà phản kháng lại.
Oa…thế là hết cô còn chưa được tận hưởng việc xuyên không, chưa gặp được tiểu cầu cầu, còn chưa được ngắm soái ca, ăn đậu hũ nha. Cô còn biết bao nhiêu việc chưa hoàn thành được.
Ngay lúc này cái tên đó cư nhiên bất tỉnh, hay là do cô đập đầu hắn. Cô không muốn ở tù.
Hình như có chút không đúng, giống như cô trở nên nhỏ hơn vậy. Có chút giật mình cô lại gần tấm gương đồng nhìn vào. Bên trong gương chỉ có một con chó con >, cô đâu mất rồi. Chẳng lẽ bị con chó này ăn, không đúng cô nhìn thấy nó nha. Đùng….đùng….!!! như sấm chớp nổ bên tai, hình như con chó này chính là cô thì phải.
Lâm Ngọc Nhi có chút hoảng sợ nhưng không quên kế hoạch gây náo loạn của mình, Lâm Ngọc Nhi bỗng nhiên lấy hết sức đạp đổ tất cả đồ trong phòng.
Tiếng đồ đổ vỡ do Lâm Ngọc Nhi tạo ra cư nhiên thành công gây náo loạn cả thanh lâu.
Bên ngoài tú bà cùng mọi người ào ào chạy vào phòng. Cả những người không liên quan cũng chạy tới xem náo nhiệt. Lâm Ngọc Nhi giờ đã là chó dĩ nhiên không ai để ý tới một con chó, Lâm Ngọc Nhi cư nhiên ung dung rời khỏi thanh lâu. Ai nấy đều lo tìm người cư nhiên không chú ý có một con chó nhỏ ung dung đi ra từ cửa chính.