Chương 14: Về nhà….!!!
“ngươi…thật sự muốn gϊếŧ ta”………..trong lúc ngất đi, câu nói này cứ mãi tồn tại trong đầu Lâm Ngọc Nhi, cứ như một câu hỏi, một câu hỏi không có câu trả lời.
“ây, gϊếŧ ngươi thì còn gì thú vị” giọng nói trẻ con từ đâu xuất hiện khiến Lâm Ngọc Nhi giật mình tỉnh lại.
Nhìn lại hướng phát ra giọng nói, tới khi thấy rõ là ai rồi Lâm Ngọc Nhi càng tức giận hơn, đi lại định đánh hắn vài cái cho đỡ tức “ngươi, cái tên tiểu hài tử – bán tiên chết bầm này. Cứu ta về đây mà lại không có trách nhiệm như vậy”
Tên bán tiên ung dung khoát tay, né ra xa Lâm Ngọc Nhi “ta không phải tên > như ngươi gọi, ta tên Lạc Lạc gọi là Lạc thần, đúng là chỉ có tiểu Cầu Cầu mới hiểu chuyện”
Lâm Ngọc Nhi thờ ơ nhìn hắn “ta mặc kệ ngươi tên gì, mà ngươi tới đây làm gì. Sao lúc ta gặp nguy hiểm ngươi không tới bây giờ lại tới, xem ta chết có vui không à?”
Lạc thần nở nụ cười tỏa ra mùi nguy hiểm “a…thì ta tới giúp ngươi trở về, ngươi không muốn thì thôi”
Lâm Ngọc Nhi lập tức thay đổi thái độ chạy tới vuốt mông ngựa (nịnh ấy)“ngươi có thể giúp ta trở về thật à, mau giúp ta đi. Không lẽ ngươi muốn ta ở đây chết một cách lãng xẹt như vậy à, Lạc thần…” hai từ cuối còn được kéo thật dài.
Thấy biểu hiện của Lâm Ngọc Nhi, Lạc thần không khỏi bật cười, vẫy tay kêu Lâm Ngọc Nhi lại gần “ngươi, thật sự muốn về, không luyến tiếc gì sao?”
Bỗng nhiên Lâm Ngọc Nhi hụt hẫng, phân vân “ta thật sự rất luyến tiếc chức khuyển vương nha, rồi cả nhóc con Diệp Phong, Mạc nhi và ta còn muốn trả thù tên bịt mặt đó với Lăng…à không hết rồi”
“không còn ai sao?” hắn hỏi lại lần nữa như nhắc nhở.
Lâm Ngọc Nhi vô thức nghĩ đến Lăng Chi Hạ, hắn đã gϊếŧ cô thì cô còn ở lại làm gì, ở lại để hắn gϊếŧ cô tiếp sao, cô gật đầu rồi lại lắc đầu. Lạc thần đành chuyển đề tài sang chuyện khác “vậy được thôi, ta giúp ngươi trở về, đừng hối hận”
Dứt câu Lạc thần làm phép tạo ra một lỗ hổng thật lớn ngay dưới chân cô, sâu không thấy đáy giống như nó có thể hút tất cả vào trong “ngươi đi đi, nhảy xuống lỗ hổng không gian đó là được…” hắn vừa dứt câu liền đẩy Lâm Ngọc Nhi xuống, cô theo đó rớt xuống khoảng không dưới lỗ hổng không đáy đó. Lạc thần lúc này mới nói thật lớn đủ cho Lâm Ngọc Nhi nghe thấy “ta quên nói, Lăng Chi Hạ vốn dĩ sẽ không vì Cầu cầu mà gϊếŧ ngươi đâu chẳng qua là do ta ham vui vô tình làm phép hơi quá mới khiến hắn lúc đó tức giận như vậy rồi lỡ tay gϊếŧ ngươi”
Lâm Ngọc Nhi vùng vẫy, quơ tay quơ chân loạn xạ như muốn bơi lên khỏi đây vậy (bơi cũng lên được à) nhưng lỗ hổng này càng lúc càng hút cô xuống dưới nhanh hơn “Lạc thần ngươi, ta không muốn về nữa, ta muốn ở lại gϊếŧ chết ngươi….Á…Lăng Chi Hạ cứu ta…”
—————–oOo——————
“cốc”
Một viên phấn bay thẳng tới đáp ngay đầu Lâm Ngọc Nhi khiến cô đau điếng đành phải mở mắt ra.
“A…đau”
“Ngọc Nhi, làm gì mà la lớn vậy, thầy đang nhìn Nhi chằm chằm kìa”
Lâm Ngọc Nhi ngó nghiêng quan sát xung quanh, cô đang ở trường nha, ngay cả Hiểu Ngọc – bạn đại học của cô cũng ở đây, còn thầy giáo thì quả thật nhìn cô không chớp mắt, trên tay còn cầm vũ khí khi nãy ném cô. Vậy là cô thật sự đã trở về nhưng có vẻ không vui như cô đã nghĩ, lúc còn ở đó cô từng nghĩ ở đó cũng không phải không tốt, dù gì ở đây cô cũng chỉ là một đứa cô nhi.
Hiểu Ngọc thấy bạn mình ngây ra thì thuận tiện lấy cây bút trên bàn gõ đầu Lâm Ngọc Nhi “này, nghĩ gì vậy, khi nãy Nhi lại còn la thật lớn cái gì > khiến cả lớp giật mình luôn”
Bị Hiểu Ngọc gõ đầu Lâm Ngọc Nhi mới giật mình, đã về rồi thì phải trở lại như cũ thôi, lấy lại tinh thần cô cười thật vui, thuận tiện nói đùa “hi, có gì đâu, thất tình nghĩ vu vơ thôi”
“reng…reng” tiếng chuông reo ra về cắt ngang cuộc nói chuyện, Lâm Ngọc Nhi cũng không muốn nói tiếp có lẽ cô còn chưa thích ứng kịp mọi chuyện.
Lâm Ngọc Nhi định về cùng Hiểu Ngọc nhưng Hiểu Ngọc lại có việc bận nên cô đành về nhà một mình. Gió cứ thổi, mây cứ bay và lá lại cứ rơi. Những thứ đó đều là chuyện dĩ nhiên, cô vốn dĩ thuộc về nơi đây, nơi kia có lẽ chỉ là một giấc mơ thú vị như chuyện cổ tích cô thường được nghe mẹ kể lúc nhỏ, nhưng khi hết chuyện cổ tích mẹ cũng bỏ cô mà đi và khi hết mơ cô cũng phải trở về đây, cô không nhớ được mặt mẹ như thế nào và có lẽ bọn họ ở đó cũng không nhớ cô.
Trời về tối gió thổi se se lạnh, Lâm Ngọc Nhi ghé vào mua một cái bánh bao để gặm nhắm cho tới lúc về nhà, bỗng nhiên bây giờ cô lại rất thích chúng, bánh bao có hình con chó rất đáng yêu, mua rồi lại nhìn mà không nở ăn (bánh bao thì nhớ lại chuyện gì ta, có ai còn nhớ không nhỉ)
Bà lão bán bánh bao nhìn Lâm Ngọc Nhi đang thích thú ngắm cái bánh thì mỉm cười “cháu gái, bánh bao không ăn thì sẽ nguội không ngon, bà tặng cháu một cái nữa nè, cho chúng có đôi có cặp với nhau”
Lâm Ngọc Nhi cảm ơn bà lão, vừa đi vừa thích thú vui vẻ nhìn ngắm cặp bánh bao hình chó trong tay, từ đâu một con chó con chạy tới lắc lắc đuôi, đôi mắt ươn ướt nhìn cô “ẳng…ẳng”
Lâm Ngọc Nhi ngồi xuống nhìn con chó “chó con, mày đói à?” cô lấy cái bánh bao đáng yêu mình chưa kịp ăn đem cho nó “nè, ăn đi rồi về nhà”
Con chó con thấy bánh bao thì hửi hửi như thẩm định thức ăn thế nào, xong rồi mới ăn.
“gâu…gâu” một con chó lớn từ đâu đi ra lại gần chó con, đứng ra trước như bảo vệ cho con mình vậy, lúc đầu cô cứ nghĩ nó đến giành ăn nhưng có vẻ như nó là mẹ của con chó con đó. Lâm Ngọc Nhi lấy cái bánh bao còn lại cho nó, bỗng nhớ lại lời bà lão nói “cho chúng có đôi có cặp với nhau” lúc đứng lên không may giậm chúng đuôi của chó mẹ, nó nhìn cô rồi gầm gừ, theo phản xạ cô chạy đi còn nó lại đuổi theo cô. Lâm Ngọc Nhi không kịp suy nghĩ gì đã phải chạy bán sống bán chết. Lúc nãy cô còn tốt bụng đưa bánh bao cho nó giờ chỉ giậm trúng đuôi một chút đã đuổi theo cắn cô nha.
Vừa chạy vừa nhìn lại phía sau cầu cứu mọi người xung quanh “ngươi đúng là vong ơn bội nghĩa…á….help me..chó dí..”
“gâu gâu…gâu” con chó đuổi theo gần bắt kịp Lâm Ngọc Nhi. Cô nhanh chóng chạy vào đám đông, đánh lạc hướng con chó.
Có lẽ do chạy vội Lâm Ngọc Nhi đυ.ng trúng ai đó rồi mất thăng bằng ngã xuống, người nào đó không kịp kéo Ngọc Nhi lại nên đầu cô cũng theo đó tiếp xúc với mặt đất, ngất đi. Trước khi ngất đi cô như nhìn thấy thân ảnh người nào đó…rất quen…rất quen “Lăng Chi Hạ”