Tiểu Yêu Cầu Cầu Cũng Muốn Trèo Tường

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô - Lâm Ngọc Nhi vì cứu > con chó con do cô nhặt về, oa lệ xuyên không. Xuyên một cái trở thành > Như vậy cũng không phải không tốt, quả thật thành > thì không phải lo đói mà còn được làm sủng vật củ …
Xem Thêm

Chương 13: Đả thương Cầu cầu
“ẳng ẳng…gâu gâu” Lâm Ngọc Nhi cố gắng la thật lớn, vùng vẫy nhằm tẩu thoát nhưng vẫn bị tên bịt mặt bắt đi. Tới nơi hắn liền thả cô ra, cho cô tự do đi lại. Quan sát xung quanh, đây dĩ nhiên không phải là hoàng cung mà là một biệt viện trên núi, hoang vu hẻo lánh, chỉ toàn cây với cây. Lại còn có mấy con chim bay qua bay lại kết hợp với khung cảnh tối hoang vu khiến người khác phải ớn lạnh. Nhưng bên trong thì khác biệt hoàn toàn với bên ngoài, biệt viện rất lớn có khi còn hơn hẳn phủ của các đại thần nữa, đồ đạc trang trí xung quanh đều là thứ đáng giá, xuất xứ không tầm thường chút nào. Lâm Ngọc Nhi mải mê thẩm định giá trị đồ đạc mà không hay tên bịt mặt tới gần từ lúc nào. Hắn nhìn Cầu cầu khó hiểu “ngươi nhìn đủ chưa?”

“gâu…” Lâm Ngọc Nhi giật mình xém chút đã hồn lìa khỏi xác. Tên bịt mặt này cứ như ma vậy, cả người toàn đen với đen, lại còn xuất hiện bất thường muốn dọa chết cô nha. Nghe Cầu cầu la tên bịt mặt mới cởi khăn bịt mặt ra, ngau sau lớp khăn đó lại là một khuôn mặt quỷ dạ xoa (ý nhầm >Vlà một soái ca nha, không hề thua kém Lăng Chi Hạ chút nào, lại có chút giống như bản sao của Lăng Chi Hạ lúc già. Lâm Ngọc Nhi tự trách mình, giờ này còn nghĩ tới tên đó, cô đang bị bắt tính mạng bị đe dọa nguy hiểm vậy mà hắn còn nhởn nhơ ở đó mà say giấc, đúng là tên đáng ghét, cả nhà hắn đều đáng ghét! Cô không thèm nghĩ đến cái tên đáng ghét đó nữa, ở đây có ngay một soái ca hẳn hoi thì cần gì đến hắn. Tên bịt mặt nhận thấy con chó này cứ nhìn chằm chằm vào mình với ánh mặt tán thưởng say mê thì vênh mặt lên “thế nào, đẹp trai lắm đúng không? Không hề thua kém chủ ngươi chút nào nha, Cầu cầu”

Cái tên này thật sự rất thần bí mờ ám nha, lại cư nhiên biết rõ cô là Cầu cầu. Chưa nói đến gương mặt giống Lăng Chi Hạ của hắn, ít nhất cũng có thể giả mạo Lăng Chi Hạ làm vua hoặc có thể đi lừa gạt người khác. Vậy mà hắn lại đột nhập hoàng cung bắt một con chó như cô, đúng là kẻ có bệnh. Ít ra thì Lăng Chi Hạ của cô không bệnh như vậy (Lăng Chi Hạ của cô…mờ ám)

Lâm Ngọc Nhi không thèm đếm xỉa tới tên bịt mặt, vô tư nhâm nhi thức ăn trên bàn một cách vui vẻ. Còn tên bịt mặt thì chỉ có thể ở một bên nhìn Lâm Ngọc Nhi, nói không thành lời. Khứu giác được nâng cao nên Lâm Ngọc Nhi đánh hơi rất tốt, hửi hửi được mùi thơm từ đâu đó, lần theo mùi thơm Lâm Ngọc Nhi phát hiện một bình sứ trong hốc có vẻ như được chủ của nó cất giấu rất kĩ. Đi qua đi lại xem xét, Lâm Ngọc Nhi cố gắng tìm điểm dựa đứng thẳng lên để nhìn rõ bên trong cái bình hơn nhưng không may trượt chân đẩy ngã cái bình.

“xoảng…” cái bình ngã xuống tạo thành một đống mảnh sứ vỡ khắp nơi, một thứ nước có mùi thơm màu đỏ tươi tràn ra lênh láng dưới mặt sàn.

Tên bịt mặt thấy cảnh tượng đó, vẻ mặt đau lòng “ngươi…ngươi đã làm bể nó…”

Cứ như không thấy hắn Lâm Ngọc Nhi tò mò, ngang nhiên đi lại nếm thử thứ nước ấy.

“đó là rượu huyết tửu của ta, một bình nhỏ thôi đã một lượng vàng, bao nhiêu tiền ta phải đi mượn cũng là vì nó. Thứ rượu giống như máu này lại rất hiếm, vậy mà ngươi cư nhiên làm bể nó, xem ta thế nào trị tội ngươi”

Hắn càng nói càng ép sát Lâm Ngọc Nhi vào tường, đến khi cô không còn đường lui dựa vào tường mới dừng.

“g…â…u” bỗng nhiên Cầu cầu ngất đi, tên bịt mặt đang định đến xem thì Cầu cầu đột nhiên biến thành người. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã có người xông vào.

———————oOo——————–

*ầm* Lăng Chi Hạ phá cửa xông vào,trước đó hắn vừa mới tỉnh dậy thì đã không nhìn thấy Cầu cầu. Cùng thuộc hạ đi tìm gần hai canh giờ vẫn không thấy tung tích, lúc đó hắn như không còn tự chủ được mà rối lên. Sực nhớ đến chỉ có một người duy nhất có khả năng đột nhập vào cung và bắt Cầu cầu đi, tìm ra manh mối Lăng Chi Hạ liền chạy thật nhanh đến đây. Vừa đi tới cửa biệt viện hắn đã nghe thấy tiếng la ngắt quãng của Cầu cầu làm hắn càng lo hơn.

Bên trong bây giờ chỉ có mỗi tên bịt mặt đang ngạc nhiên chuyện gì đó bên kia là một cô nương mặc đồ kì quái nhưng lại có cảm giác gì đó rất quen thuộc. Không quan tâm đến hai người đó Lăng Chi Hạ hỏi ngay lập tức “Cầu cầu ở đâu?”

Tên bịt mặt chưa kịp định thần nhưng thấy sắc mặt Lăng Chi Hạ nghiêm túc, hắn cũng không đùa giỡn như mọi ngày nữa mà nghiêm túc chỉ vào Lâm Ngọc Nhi “là cô nương ấy”

Lăng Chi Hạ nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Nhi rồi nhìn tới vũng nước đỏ dưới sàn thì hiểu lầm “ngươi đã làm gì Cầu cầu?”

Lâm Ngọc Nhi nhìn vẻ mặt giận dữ của Lăng Chi Hạ thì thầm vui trong lòng bỗng nghĩ ra ý tưởng đùa giỡn hắn “con chó đó a, chính ta vừa gϊếŧ nó, tiếc là ngươi đã tới trễ. Ta cũng không định gϊếŧ nó nhưng nó quá nhiều chuyện có hại đến kế hoạch của ta nên đành phải gϊếŧ nó thôi”

Lăng Chi Hạ nhìn Lâm Ngọc Nhi với ánh mắt oán hận như muốn ăn tươi nuốt sống cô “ngươi có gan thì lập lại lần nữa”

Lâm Ngọc Nhi lúc này tính khí trẻ con lại xuất hiện, cô còn muốn đùa dai với hắn một chút “chính ta đã gϊếŧ con chó đó thì sao”

Tên bịt mặt muốn nói gì đó nhưng nhanh chóng bị Lâm Ngọc Nhi chặn lại. Lăng Chi Hạ nghiến răng tức giận, trong lúc này hắn đã hiểu Cầu cầu rất quan trọng với hắn, từ lúc nào đó thứ cảm xúc thú vị nhất thời đã chuyển thành thành tình cảm thích giữa người với người đến bây giờ đã là thứ tình cảm khó phai, khó quên lại mang buồn vui, hắn thật sự đã yêu Cầu cầu, một con chó vô tri vô giác, không có khả năng hiểu những gì hắn nói nhưng hắn hận tất cả những ai làm hại Cầu cầu. Trong lúc không thể khống chế tâm trạng Lăng Chi Hạ vô tình tích tụ nổi tức giận lại vận nội công, không biết từ lúc nào mà một chưởng của Lăng Chi Hạ đã tới ngay ngực Lâm Ngọc Nhi.

*phụt* máu tươi từ khóe miệng trào ra lênh láng, Lâm Ngọc Nhi thật sự không nghĩ Lăng Chi Hạ lại tức giận đến nỗi muốn gϊếŧ người vì cô, cô vừa vui vừa ghét hắn. Hắn thật ngốc, chưa gì đã muốn lấy mạng cô, chẳng lẽ hắn yêu hình dạng con chó Cầu cầu của cô tới như vậy.

Tên bịt mặt hoảng hốt chạy tới đỡ lấy Lâm Ngọc Nhi “ngươi không sao chứ”

Lâm Ngọc Nhi cố gắng nói chuyện “thử là ngươi lãnh một chưởng ấy thì xem có sao không”

Lăng Chi Hạ giờ mới nhận thấy mình đã vô tình đả thương một cô nương không chút võ công, chân yếu tay mềm. Nhìn thấy Lâm Ngọc Nhi nằm đó, tim hắn lại đau như cắt, trái tim phút chốc đau nhói như ngừng đập, ánh mắt đau lòng nhìn cô “sao ngươi không tránh”

Lâm Ngọc Nhi nhìn Lăng Chi Hạ, cô thật sự đã đùa quá trớn sao hay cô đã sai khi đùa giỡn với một tên đáng ghét không biết đùa như hắn, cô còn biết bao chuyện vừa nhận ra được muốn nói với hắn, ánh mắt nuối tiếc, đau thương “ngươi…thật sự muốn gϊếŧ ta”

Thêm Bình Luận