Editor: Tử Diệp
"Tốt, không biết ý Dục Vương Phi như thế nào?" Hoàng Hậu quay đầu lại, ôn nhu nhìn Ngải Vi.
"A, thần thϊếp chỉ là múa rìu qua mắt chợ, thật sự không dám bêu xấu a, vẫn nên để các cô nương bắt đầu đi." Ngải Vi khách khí từ chối, nghĩ thầm Hứa Linh rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn nhìn nàng bị chê cười?
"Dục Vương Phi, ngươi cũng đừng che giấu, ai cũng biết lần trước ở sinh thần Hoàng Thượng, người thể hiện phong thái, chẳng lẽ lần này khinh thường các vị?" Thanh âm Hứa Mộng Nhi không có ý tốt vang lên, trên khuôn mặt nhu mỹ xẹt qua một tia ngoan độc, đố kỵ...
"Nha, được rồi? Bêu xấu." Ngải Vi bất đắc dĩ đáp lời, ngẫm lại hoàng cung thật đúng là nơi ăn thịt người không hộc máu, động đậy liền bị chú ý, âm mưu, thật sự có chút phiền chán.
Nàng tận lực tránh mũi nhọn, vì sao có những người luôn bám nàng không buông...
Ngải Vi thầm kêu không xong, nàng căn bản không biết làm thơ, hiện giờ chỉ có thể mượn câu thơ người khác. Nhưng, muốn tìm câu thơ tương đối hay, đầu óc không ngừng tìm tòi ở trong sách xem qua.
Đôi mắt đảo qua một vòng, bỗng nhiên, nhìn thấy cách đó không xa có cây liễu, tinh thần tỉnh táo, có rồi, nhẹ nhàng ngâm nói:
" Bích ngọc trang thành nhất thụ cao,
Vạn điều thuỳ hạ lục ty thao.
Bất tri tế diệp thuỳ tài xuất,
Nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao."
( Vịnh Liễu của Hà Tri Chương)
Vừa dứt lời, bốn phía ồ lên, mọi người mang vẻ mặt khϊếp sợ. Dương lão phu nhân cũng mang vẻ tán thưởng, nghĩ thầm nếu tôn tử Quý Nhi cũng có thể gặp cô nương giống Ngải Vi, thật tốt biết bao a!
Trên mặt mỹ lệ của Hứa Mộng Nhi xẹt qua một tia hung ác nham hiểm, tay khẽ nắm chặt, trong lòng nói không nên lời, thật không cam lòng và ghen ghét, Thượng Quan Ngải Vi sao có thể may mắn như vậy, mỗi lần đều cho nàng dễ dàng bước qua. Hừ, đợi lát nữa xem ngươi có còn kiêu ngạo...
"Ân, không tồi, Dục Vương Phi quả nhiên không giống người bình thường," Hoàng Hậu vừa lòng gật đầu tán thưởng, quay đầu lại ôn hòa mà nói với mọi người nói: "Phía dưới có vị nào cô nương muốn thử?"
"A, nương nương, kim thoa sao lại không thấy?" Mọi người ở đây sôi nổi chuẩn bị thể hiện phong thái, ngoài ý muốn nghe thanh âm chói tai. Mọi người sôi nổi không rõ nguyên do, hơi bực nhìn nơi thanh âm nơi phát ra, đặc biệt là các tiểu thư chưa lập gia đình.
"Nha đầu chết tiệt kia, hô to gọi nhỏ cái gì?" Hứa Linh không vui lớn tiếng quở mắng.
"Nô tỳ đáng chết, chỉ là nô tỳ phát hiện trên đầu nương nương không thấy kim thoa, nhất thời nóng vội." Tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất, rùng mình.
"Cái gì? K thoa không thấy? Đó là vật Hoàng Thượng thưởng, mất thì không tốt, nhanh tìm xem."Hứa Linh vừa nghe kim thoa không thấy, tay hướng trên đầu sờ, thế nhưng thật sự không có, ngữ khí tựa hồ cũng trở nên bối rối.
"Cô cô, có thể ngươi buổi sáng không mang, quên mất." Mặt Hứa Mộng Nhi mang vẻ tươi cười nói, biểu tình lại tràn ngập cổ quái.
Trong lòng Ngải Vi có chút kinh ngạc, Hứa Quý Phi là cô cô Hứa Mộng Nhi? Vậy nàng ta vừa rồi tiếp cận nàng, trùng hợp hay cố ý?
"Sẽ không, nương nương, buổi sáng do nô tỳ trang điểm, có mang." Tiểu cung nữ vội vàng nói tiếp, bộ dáng tựa hồ lại muốn nói lại thôi.
"Nói như vậy, sao lại không thấy, chẳng lẽ đánh rơi ở nơi nào sao? Nhưng bổn cung nhớ rõ không đi đâu a, chạy nhanh tìm xem." Hứa Linh ra vẻ tự nhiên, vẻ mặt nôn nóng.
"Hoàng Hậu, ngươi xem này... Trước đình thì sao? Đợi khi tìm được sau lại để các tiểu thư tiếp tục ngâm thơ." Vẻ mặt Hứa Linh khó xử, tựa hồ lại mang theo chút đáng thương, nhu nhược nói.
"Ân, trước tìm xem." Hoàng Hậu ôn hòa cười nói, con ngươi lại hiện lên một tia khiến người không rõ ý vị...
Chỉ lát sau, tiểu cung nữ lại từ nơi xa chạy tới, ánh mắt cũng hướng về phía Ngải Vi, sau đó lại mang một bộ dáng khó xử rồi rối rắm, tựa hồ có chút lo lắng mà nói: "Nương nương tha mạng, đều tìm không thấy, có thể hay không bị người thuận tay cầm đi."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều liếc ngang liếc dọc, tiểu cung nữ nói có ý gì? Vì sao làm rơi kim thoa, hiện tại lại nói bị người ta cầm đi? Chẳng lẽ trong đám bọn họ có ai cầm đi?
"Này, sao có thể? Bất quá, kim thoa bình thường còn chưa tính, nhưng đây là Hoàng Thượng thưởng, nên cố gắng tìm xem." Hứa Linh mang bộ dáng khoan dung rộng lượng chốc lại khó xử, đáng thương.
"Một khi đã như vậy, vậy cẩn thận tìm đi." Biểu tình Hoàng Hậu ngưng trọng, nàng tuy rằng không biết là ai lấy đi, nhưng trong lòng mười phần xác định Hứa Linh giở trò quỷ, hậu cung nữ nhân diễn xiếc, nàng đương nhiên hiểu? Chỉ là không biết nàng ta muốn đối phó ai? Xem ánh mắt tiểu cung nữ, chẳng lẽ là Dục Vương Phi?
"Tạ Hoàng Hậu nương nương thông cảm." Hứa Linh mang bộ dáng nhu nhược, động lòng người, mà nhẹ giọng nói lời cảm tạ, ngay sau đó lại nói với tiểu cung nữ: "Bổn cung sáng nay không đi nơi nào? Ngươi giúp bổn cung nghĩ kĩ lại, có phải đã bỏ qua nơi nào không tìm?"
"Nương nương, những nơi buổi sáng đi qua đều cẩn thận tìm, không tìm được." Tiểu cung nữ cẩn thận trả lời. Bỗng nhiên, ánh mắt hướng về phía Ngải Vi, có chút hơi sợ lại đứt quãng: "Chỉ là... Ngay cả đình mà buổi sáng ngài cùng Dục Vương Phi hóng gió cũng chưa tìm được, không biết có phải hay không..."