Editor: Tử Diệp
Trong chốc lát, Phong từ Dương phủ trở về, thần sắc tựa hồ có điểm lo lắng, nói: “Vương gia, Dương lão phu nhân nói, Dương tướng quân một hai ngày trước đi ra ngoài làm việc, không trở về.”
“Cái gì? Không trở về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Ngươi lập tức đem phong thư này giao cho Hùng, sai người tiếp tục tìm Quý.” Con ngươi Nam Cung Dục hiện lên một tia khó hiểu cùng kiên quyết, bình tĩnh giao phó.
"Ân, thuộc hạ lập tức làm ngay.” Phong đáp ứng, nhận phong thư, vội vàng xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, không khí trong lành, ánh nắng tươi rói, Dục Vương phủ xuất hiện vị khách không mời mà đến, khiến người ta thật sự khó hiểu, hơn nữa nghe nóimuốn tới cầu hôn, làm người không hiểu được?
“Không biết Triệu lão gia tới phủ có chuyện gì?” Nam Cung Dục ngồi ở chủ vị đại sảnh, bưng lên một ly trà, nhàn nhạt uống, khách khí hỏi.
“A, lão phu đích xác có một chuyện muốn nhờ, không biết Vương gia có thể đáp ứng không?” Triệu Thâm ý vị thâm trường nói. Trong lòng kỳ thật cũng thực chờ mong, không biết vị tiểu cô nương kua là người phương nào? Hắn lần giấu cháu trai tới cầu thân, muốn cho hắn kinh hỉ…
“Hửm? Triệu lão gia không ngại nói, nếu bổn vương đáp ứng được, tự nhiên sẽ đáp ứng.” Nam Cung Dục có chút ngoài ý muốn. Hắn không rõ cùng Triệu gia có giao tình gì, vì sao hôm nay tới nơi này nói có việc muốn nhờ? Con ngươi hiện lên một tia khó hiểu…
“Là việc này, không biết vương phủ có vị kêu Ngải Uy cô nương, lão phu thực thích, muốn cô nương ấy thành cháu dâu, không biết Vương gia có chấp nhận?” Triệu Thâm cười ha hả, dùng tên nam nhân, hiển nhiên không biết tên thật là gì? Nhưng thần sắc lại tràn ngập chờ đợi và cao hứng. Nghĩ thầm, nếu có thể thành công, có cháu dâu, thực mau càng có thể ôm chắt trai…
Nam Cung Dục nghe vậy, sắc mặt đại biến, mặt âm trầm lạnh lùng, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh như băng. Tên Ngải Uy, hắn liền nghĩ đến khả năng chính là Vương phi Ngải Vi, hai cái tên cùng âm. Híp mắt nhìn Triệu Thâm, Triệu Thâm là gia gia Triệu Duyên, chẳng lẽ vì Triệu Duyên mà đến?
Nghĩ ngợi, tay cũng bất giác nắm chặt ly trà, đột nhiên “Phanh” một tiếng, cái ly nứt ra, nước trà đổ đầy đất…
Triệu Thâm hoảng sợ, không rõ nhìn Nam Cung Dục đột nhiên biến sắc, đang muốn nói chuyện, lại nghe thanh âm Nam Cung Dục trầm thấp từ tính vang lên: “Người đâu, tìm Vương phi lại đây.”
Triệu Thâm không rõ nguyên do, chẳng lẽ người này cùng Vương phi có quan hệ? Vì sao Dục vương đột nhiên kêu Vương phi ra? Trong lòng đáng ngờ không ngừng tăng lên, khiến ông chẳng thể nghĩ tới chính là, " Ngải Uy" trong miệng thế nhưng là Dục Vương phi Thượng Quan Ngải Vi.
Chỉ chốc lát sau, Ngải Vi trong một bộ váy màu lam nhạt, thần thái sáng láng từ bên ngoài đi vào, người chưa tới, thanh âm đã có, vui vẻ nói: “Dục, tìm ta có việc sao?”
Hồi lâu không thấy hắn trả lời, ngược lại nhìn sắc mặt Nam Cung Dục âm trầm, sắc mặt lạnh nhạt, có chút không thể hiểu được, mặt mang nghi hoặc muốn chạy gần hắn, ánh mắt lại nhìn tới người bên cạnh thì liền thấy, kinh ngạc lên tiếng: “Triệu gia gia, ngài cũng ở đây?”
Triệu Thâm sửng sốt, vị Vương phi này sao quen mắt, còn biết thân phận của ông, chẳng lẽ nàng chính là người trong lòng Duyên Nhi? Trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng dù sao cũng là người từng trải, liền khách khí nói:
“Gặp qua Vương phi, không biết Vương phi sao biết thân phận lão phu?”
Ngải Vi nghe vậy, trong lòng “Ầm” một chút, thầm kêu “Không xong!” ánh mắt cũng ngay sau đó nhìn về phía Nam Cung Dục, chỉ thấy hắn cũng đang mang vẻ mặt âm trầm, giận dữ nhìn chằm chằm nàng.
“Cái kia… Triệu gia gia, ta quen biết Triệu Duyên đại ca, cho nên tự nhiên biết ngài, không biết Triệu gia gia tới nơi này có chuyện gì?” Ngải Vi căng da đầu hỏi, tròng mắt xoay chuyển, không dám lại nhìn Nam Cung Dục.
“Hả? Không biết Vương phi như thế nào nhận thức Duyên Nhi? Lão phu tới thay Duyên Nhi cầu hôn, không biết Ngải Uy cô nương ở nơi nào?” Triệu Thâm tuy có nghi hoặc, vẫn lên tiếng hỏi.
Lời này vừa nói ra, chỉ nghe thanh âm “Phanh” vang lên, Nam Cung Dục một lần nữa cầm lấy cái ly bóp nát, nước tràn trên mặt đất, ánh mắt thâm thúy u ám, mặt lộ vẻ sắc lạnh, âm trầm nhìn chằm chằm Ngải Vi, cả người tản ra hàn khí và hơi thở lạnh như băng.
Ngải Vi ngốc, nàng không nghĩ tới mục đích Triệu Thâm tới đây lại là cái này? Hoàn hồn có điểm khó tin được mà lặp lại lời“Triệu gia gia, ngài nói ngài muốn cầu hôn?”
Triệu Thâm nhìn thái độ Nam Cung Dục, còn có Ngải Vi kinh sợ, cũng đại khái đã biết nguyên do. Chỉ là ông híp mắt, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, vẫn cứ nhàn nhạt nói “Đúng vậy, không biết Vương phi có biết cô nương kia?”
“Ách, cái kia… Cái kia Triệu gia gia, ngài phải thất vọng, Ngải Uy kỳ thật là ta nữ giả nam trang.” Ngải Vi bất đắc dĩ, chỉ nói toàn bộ, buồn bực đến cực điểm, nàng sao lại không nghĩ tới sẽ nháo ra một vở diễn a!
“Gì? Người là nói nữ oa kia chính là người? Duyên Nhi biết thân phận của người sao?” Triệu Thâm tuy rằng đã đoán được, nhưng nghe nàng chính miệng thừa nhận vẫn có chút kinh ngạc. Ngữ khí hơi mang kích động nói. Trong lòng cũng có chút đáng tiếc, nữ oa tốt như vậy lại là Dục Vương Phi.
“Ách, chuyện đó, khả năng không biết. Ta cũng chưa nói qua, thực xin lỗi Triệu gia gia, ta không nên dấu diếm thân phận.” Ngải Vi áy náy, nàng từ trước cho tới nay cũng chưa nói cho bọn họ thân phận thật sự, mới xảy ra trò khôi hài hôm nay.