Editor: Tử Diệp
"Hảo, ta bồi nàng đi ra ngoài." Nam Cung Dục như suy tư mà nói.
"Ngươi bồi ta ra ngoài?" Ngải Vi nghe vậy, kinh ngạc nhìn hắn. Nàng chỉ nghĩ thông báo cho hắn một tiếng, miễn cho hắn lo lắng, cũng không có nghĩ hắn sẽ nói bồi nàng ra ngoài.
"Làm sao vậy? Ta bồi nàng ra ngoài rất kỳ quái sao?" Nam Cung Dục dở khóc dở cười nhìn Ngải Vi ngây ra như phỗng, giống như bồi nàng ra ngoài là một chuyện rất khó làm được. Nhẹ nhàng gõ trán nàng, mặt lộ vẻ cười nhạt nói.
"Ách, có kỳ quái, ngươi bình thường không phải không thích ta ra cửa sao?" Ngải Vi nghi hoặc hỏi. Nàng tới Dục Vương phủ lâu như vậy, chỉ cùng hắn ra ngoài một lần, toàn bộ thời điểm khác đều tự nàng đi ra ngoài. Ách, nói đúng ra thì nàng lén ra ngoài. Bởi vậy, đối với chuyện hắn hiện tại nói muốn cùng đi, xác thật cảm thấy rất kỳ quái...
"Ta có nói không thích ra ngoài sao?" Con ngươi Nam Cung Dục hiện lên một tia trêu đùa, mặt cố ý mang nghi hoặc nhìn Ngải Vi nói.
"Ách, không có!" Ngải Vi nghĩ nghĩ, lắc đầu, cũng là vẻ mặt mờ mịt. Chẳng lẽ do nàng hiểu sai ý?
"A, hảo, muốn ra ngoài liền nhanh chút, bằng không trời tối." Nam Cung Dục quyết định không ở lâu, dắt tay nàng liền ra ngoài.
Ngải Vi ngây ra như phỗng khi hắn lôi kéo đi, hoàn hồn, bọn họ đã ra khỏi phòng, nhìn trời sáng sủa, ánh nắng chói chang, tay che ánh mặt trời, vội vàng nói: "Còn không có dùng cơm trưa đâu?"
"Ra ngoài bên ngoài ăn đi?" Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi cau mày che ánh mặt trời, liền buông tay, nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, một tay khác giúp nàng che, nhu tình như nước nói.
"Nga, hảo!" Ngải Vi đối với việc Nam Cung Dục săn sóc có chút ngoài ý muốn, không nghĩ hắn cư nhiên cẩn thận, sẽ phát hiện động tác nhỏ của nàng, biểu tình sung sướиɠ đáp lời.
Trên đường cái náo nhiệt, hai bên bày quán cũng thường thét to, ngẫu nhiên còn có thanh âm tiểu hài tử cười huyên náo. Nam Cung Dục tuấn đật cùng Ngải Vi tiếu lệ đi cùng một chỗ cũng thành một phong cảnh mỹ lệ không thể bỏ qua.
Ngải Vi tuy rằng thường xuyên ra phủ nhưng mỗi lần đều vội vội vàng vàng, căn bản không có thời gian đi dạo. Lần này ra ngoài, nàng tò mò nhìn khắp nơi, tay cũng không ngừng cầm lấy đồ vật ở quầy hàng nhìn xem, giống như tiểu hài tử chơi đến vui vẻ vô cùng.
Nam Cung Dục dở khóc dở cười nhìn động tác Ngải Vi như tiểu hài tử, con ngươi hiện lên một tia sủng nịch ý cười. Hắn cảm giác bộ dáng Ngải Vi hiện tại tựa như chim nhỏ rời l*иg sắt, vui sướиɠ khắp nơi bay múa. Ánh mắt theo sát thân ảnh của nàng, lẳng lặng đi theo phía sau, biểu tình tự nhiên.
"Thích sao?" Đang lúc Ngải Vi tò mò nhìn một cái tượng đất cầm ở trong tay thanh âm, Nam Cung Dục từ tính dễ nghe vang lên.
"Cô nương, mua một cái đi? Lão phu có thể giúp nặn hai người ở bên nhau." Một vị lão gia gia cười ha hả nhìn Ngải Vi nói, ánh mắt cũng quét về nam tử phía sau.
"Thật vậy chăng? Thật tốt quá, lão gia gia, ngài giúp ta nặn một nam một nữ cùng nhau." Ngải Vi liếc mắt Nam Cung Dục, hưng phấn nói.
"A, hảo, các ngươi đợi một lúc, nhanh thôi." Lão gia gia cười ha hả lấy đất, biểu tình chuyên chú, mặt hạnh phúc cười nhạt.
"Xong rồi!" Chốc lát, lão gia gia đem tượng đất nặn xong, cười nhạt đưa cho Ngải Vi.
"Oa, giống! Lão gia gia, ngài giỏi quá." Ngải Vi tiếp nhận tượng đất, hưng phấn nói. Tượng đất nói cái gì cũng có bảy tám phần giống, tay nghề người cổ đại cũng thật tuyệt, so với bức họa hiện tại còn rất thật.
"A, tiểu nha đầu, thích liền tốt." Lão gia gia cũng cười ha hả, biểu tình tràn ngập hạnh phúc.
"Phong, trả tiền!" Nam Cung Dục nhìn đầy mặt nàng hứng thú dạt dào, tâm tình cũng thực sung sướиɠ, kéo tay nàng hướng tửu lầu đi đến, cũng nhàn nhạt phân phó Phong đưa tiền.
Trong phòng ghế lô, Ngải Vi lúc này cũng hứng thú mà nghiên cứu tượng đất, một hồi nhìn tượng đất, một hồi nhìn Nam Cung Dục, khi thì ngạc nhiên, khi thì ngây ngô cười, trong miệng cũng không biết nói thầm cái gì, dường như đã quên bản thân ở nơi nào.
"Vi Nhi, ăn cơm." Nam Cung Dục dở khóc dở cười nhẹ nhàng gõ cái trán của nàng, ôn nhu sủng nịch nói. Nha đầu này cư nhiên có thể nghiên cứu cái này lâu như vậy, từ khi vào đến bây giờ, vứt hắn sang ở một bên, một câu cũng chưa nói chỉ xem cái này.
"Ách, đồ ăn nhiều như vậy!" Ngải Vi bất tri bất giác nhìn trước mắt xuất hiện một bàn lớn đồ ăn. Hai người ăn hết sao? Không cần lãng phí nha?
"Từ từ ăn, không vội." Nam Cung Dục cười khẽ ra tiếng, hoàn toàn không cảm thấy nhiều. Có lẽ bọn họ có quyền thế cảm thấy thực bình thường, cũng không để ý đến bá tánh cực khổ. Bữa này nếu dư còn có thể cho những người nghèo khổ ăn.
"Về sau đừng gọi nhiều đồ ăn, đủ ăn là được, ở trong phủ cũng nên như vậy. Lãng phí thực đáng xấu hổ." Ngải Vi nhìn trước mắt một đống lớn món ăn, không chiếc đũa, nhíu mày nhìn Nam Cung Dục đề nghị.
"Được, đều nghe Vi Nhi, nhanh ăn đi." Nam Cung Dục nghe nàng nói, hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới nàng tiết kiệm. Hoàn hồn, cầm đũa gắp đồ ăn cho nàng, ngữ khí tràn ngập sủng nịch cùng thương tiếc.
"Ân, ngươi cũng ăn." Ngải Vi gật gật đầu, trong miệng phình phình, nói mơ hồ không rõ, biểu tình tràn ngập sung sướиɠ cùng hạnh phúc...
Trong sương phòng xuất hiện không khí ấm áp, thật lâu sau...
"Ta đi nhà xí." Ngải Vi đứng lên sờ bụng căng, ngượng ngùng nói, không đợi Nam Cung Dục đáp lại, mang theo khuôn mặt nhỏ ửng đỏ nhanh chóng chạy ra bên ngoài.