Editor: Tử Diệp
"Mộng Nhi, không được nói lung tung, ngươi không được làm xằng bậy sẽ gây họa sát thân." Hứa Lôi ngoài ý muốn trước sự biến hoá của Hứa Mộng Nhi, có chút cảnh cáo nghiêm khắc. Tuy rằng hắn rất muốn Dục vương cưới Mộng Nhi, nhưng hiện tại người ta nếu không muốn, cũng không miễn cưỡng được. Họa từ miệng mà ra, đạo lý này hắn hiểu, rốt cuộc Thượng Quan Ngải Vi kia cũng là chi nữ Tả Tướng, hơn nữa hiện tại vẫn là Dục vương phi được sủng ái Dục Vương.
"Cha, nữ nhi mặc kệ, cha phải giúp nữ nhi, nữ nhi nhất định không cho Thượng Quan Ngải Vi sống tốt." Hứa Mộng Nhi kéo tay Hứa Lôi tay, kiều mị làm nũng, biểu tình tràn ngập ủy khuất cùng nhu nhược đáng thương, khiến người thật sự khó có thể cự tuyệt...
"Ai, này... Ngươi sao có thể ngốc nghếch a? Không được hồ nháo, ngươi biết không? Ngươi qua không lâu là Tuyên Vương phi." Hứa Lôi phẫn nộ nói, hắn tuy đau lòng nữ nhi, nhưng trong quan trường lăn lộn nhiều năm vẫn có thể phân biệt trắng đen, tất nhiên trong lòng cho khó chịu nhưng không có khả năng để cho nữ nhi làm bậy...
"Ô ô, cha, ngươi không thương nữ nhi, nữ nhi mặc kệ, cha không giúp, nữ nhi liền đi tìm chết." Hứa Mộng Nhi thấy Hứa Lôi không muốn giúp nàng, thế nhưng lấy cái chết ra uy hϊếp, ý đồ muốn đạt mục đích.
"Đủ rồi, không được hồ nháo, ngươi phải hảo hảo chuẩn bị thành Tuyên Vương phi đi, cái khác không nghĩ nhiều." Hứa Lôi hạ quyết tâm giận mắng Hứa Mộng Nhi, thần sắc hiện lên thất vọng cùng bất đắc dĩ, không khuyên bảo, xoay người rời đi, còn lại Hứa Mộng Nhi lưu lại vẻ mặt mờ mịt...
"Vương phi, Hoàng Hậu nương nương sai người tới truyền chỉ, nói mười ba tháng này đi tham gia yến hội do hậu cung tổ chức." Tiểu Tĩnh từ bên ngoài đi vào, lo lắng nói. Mặt ngoài nói yến hội, ai biết bên trong có thể có âm mưu gì bên trong, không cẩn thận sẽ rơi đầu.
"Yến hội? Chỉ có ta đi sao?" Ngải Vi nghe vậy, nhíu mày, sắc mặt khó coi. Nữ nhân hậu cung cũng thật nhàm chán, không có việc gì liền tổ chức yến hội, thật không biết bên trong có tâm tư gì?
Nhưng nếu không đi, phỏng chừng cũng khó nói, xem ra Hồng Môn Yến là vô pháp tránh, chỉ hy vọng đến lúc đó chớ chọc ra phiền toái. Bản thân cũng nên ứng phó, đặc biệt phòng ngừa người khác hạ độc thủ...
"Vi Nhi, làm sao vậy?" Nam Cung Dục từ bên ngoài tiến vào, nhìn đến Ngải Vi ngồi trên ghế khi thì nhíu mày, khi thì bĩu môi, khi thì ảo não, biểu tình thật đúng muôn màu muôn vẻ, buồn cười hỏi.
"Ách, ngươi đã trở lại?" Ngải Vi vyafw lúc hoàn hồn nhìn đến Nam Cung Dục nhìn nàng cười, có chút kinh ngạc hỏi.
"Ân, ngươi suy nghĩ gì mà tới nỗi nhập thần?" Nam Cung Dục đến cạnh Ngải Vi, tự nhiên bế nàng, bảo nàng ngồi ở trên đùi mình, vỗ về mái tóc của nàng, nhẹ nhàng hỏi.
"Không có gì, hôm nay Hoàng Hậu sai người tới thông báo muốn ta ngày mười ba tháng này đi tham gia yến hội, Dục, ngươi nói xem là yến hội gì?" Ngải Vi có chút nghi hoặc hỏi Nam Cung Dục, thần sắc tràn ngập chán ghét cùng chán ghét...
"Danh nghĩa là yến hội, có khả năng muốn giúp Thái Tử tuyển phi." Nam Cung Dục đang nói tuyển phi, đặc biệt chú ý biểu tình Ngải Vi, hắn không quên lúc trước trong tiệc sinh thần phụ hoàng, hành động của vị Thái Tử kia với Ngải Vi không bình thường...
"Tuyển phi? Thái Tử còn chưa chính thức tuyển Thái Tử Phi?" Ngải Vi có chút tò mò hỏi, rốt cuộc Thái Tử chính là đích trưởng tử, vì sao bọn họ cũng chưa tuyển phi, mà Nam Cung Dục lại thành thân trước?
"Ân, trừ bỏ ta, hoàng tử khác đều chưa thành thân. Lần này có khả năng là khúc nhạc dạo." Nam Cung Dục nhìn biểu tình Ngải Vi tự nhiên, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao lại không hy vọng Ngải Vi và Thái Tử có bất luận liên quan nào. Càng không hi vọng suy đoán trong lòng hắn trở thành sự thật...
"Nhưng nếu thật sự phải vì hắn tuyển phi, vì sao phải mời ta? Không phải rất kỳ quái sao?" Ngải Vi nghiêng đầu thực nghi hoặc nói. Mặt lộ vẻ mê mang chi sắc, không nghĩ ra lý do gì?
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều, mọi thứ đều có ta! Nếu không thích đi, cũng đừng đi, ta thay nàng chống đỡ." Nam Cung Dục nhìn mặt nàng đầy rối rắm, có chút đau lòng mà bảo đảm.
"Tránh mùng một cũng tránh không khỏi mười ba, ta dù không muốn cũng phải đi, bằng không về sau còn không biết có bao nhiêu phiền toái tới cửa." Ngải Vi bất đắc dĩ nói. Nghĩ thầm nếu không đi, không chừng còn sẽ bị người có tâm cơ nói thành không nể mặt Hoàng Hậu, đến lúc đó phiền phức sẽ càng nhiều.
"Ân, nàng đến lúc đó cẩn thận một chút là được, mọi việc có ta chịu trách nhiệm, hiểu không?" Nam Cung Dục sợ Ngải Vi chịu ủy khuất, cố ý nói nàng không cần sợ gì, mọi thứ có hắn. Ý tứ thực rõ ràng bảo nàng nếu gặp chuyện gì thì đừng sợ, cứ việc trả đũa, hậu quả hắn gánh vác.
"Biết, ta sẽ cẩn thận!" Ngải Vi gật đầu, thần sắc sung sướиɠ ôm Nam Cung Dục, cũng tìm vị trí thoải mái dựa vào.
Nam Cung Dục dở khóc dở cười nhìn tính trẻ con của Ngải Vi, nghĩ nghĩ nàng đem hắn thành chiếc giường, tìm vị trí thoải mái trên người hắn. Nhưng trong lòng tuy nghĩ như vậy, cũng không cự tuyệt hành động nàng, biểu tình tràn ngập sủng nịch cùng yêu thương.
"Dục, ta nghĩ nên ra ngoài một lúc." Ngải Vi nằm ở trong lòng ngực Nam Cung Dục, nhẹ nhàng nói.
"Đi ra ngoài làm gì?" Nam Cung Dục vuốt ve mái tóc của nàng, ôn nhu hỏi.
"Qua mấy ngày chính là mười lăm, không biết độc trong người ngươi phát tác sẽ thế nào? Ta muốn ra ngoài mua chút thảo dược." Ngải Vi nhíu mày có chút lo lắng, trong lòng cũng thấp thỏm bất an, không thể kiên định, không biết độc có thể giải hay không?