"Mùa đông tháng mười một năm Hoàng Hữu, vì thê tử xấu xí trong nhà, Đô Ngu Hầu của Điện Tiền Ti* Trương Tuần tự mình xin ra khỏi kinh thành, rồi chết tha hương tại Ải Côn Lôn. Thê tử của y là Trương tiểu nương tử xấu hổ giận dữ gieo mình xuống sông, ngày hôm xác trôi nổi trên mặt nước, sắc mặt lại như hoa đào, lại có thể mở miệng nói chuyện, thôn dân kinh sợ không dám tiến lên, đều hô là thủy quỷ."
——"Công báo Biện Kinh"
*Điện Tiền Ti: Nhà Tống có hai đội quan bảo vệ hoàng đế là cấm quân và thân vệ. Cấm quân thuộc về Điện tiền ti, Đô Ngu Hầu là chức quan trong Điện Tiền Ti.
Ban đêm, trời mưa không ngừng, dưới ánh đèn dầu lờ mờ trong dược phòng Tôn gia.
Bấc đèn trượt vào dầu, chưởng quầy vẫn chưa phát hiện được. Hắn ta chuyên tâm nghe nghị luận về nữ quỷ Biện hà ở tửu gia cách vách, sau đó chậm rãi gói dược liệu rồi đặt lên quầy.
"Nửa quan tiền."
Một bàn tay nhỏ gầy vươn tới, nắm lấy dây bện.
Xương ngón tay khô gầy, làn da nhiều nếp nhăn, trắng thê thảm. Đó không phải là những nếp gấp mất tính đàn hồi khi người ta già đi, càng giống như là được ngâm trong nước trong ba hoặc năm ngày mới vớt lên ...
Tâm của chưởng quầy nhảy một cái, cuống quít khiêu bấc đèn sáng lên.
Tiểu nương tử trước mặt khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc dài buông xõa, gầy trơ xương, y phục treo trên người thùng thình, trắng toát lạnh lẽo, bàn tay lại lớn.
"Thiếu một vị, bạch truật." Nàng nói.
"Làm sao có thể?" Chưởng quầy bất mãn trừng mắt nhìn nàng.
Tiểu nương tử nheo mí mắt, một nốt ruồi lệ đỏ tươi nhỏ dưới mắt phải, giống như một cái móc, sắt như gai nhọn.
Chưởng quầy nghĩ đến thủy quỷ trên công báo.
"Nửa quan tiền! Mau trả tiền, ta sắp đóng cửa..."
Tiểu nương tử không nhanh không chậm mở gói thuốc ra.
Vừa đúng là thiếu một vị bạch truật.
Chưởng quầy xấu hổ, nhưng tiểu nương tử không để ý, ve một mảnh phục linh nhét vào miệng.
"Vân da bên ngoài quá dày, các vết nứt rõ ràng, độ bám dính yếu. Thứ phẩm! "
"Nói hươu nói vượn! Dược liệu nhà chúng ta là hàng tốt nhất kinh thành. "
Ngón tay cái của chưởng quầy dựng thẳng lên, chỉ vào tấm biển "Diệu thủ hồi xuân" "Nhân đức lưu danh" trên vách tường, tự tin thêm được vài phần.
"Mở mắt ra nhìn cho rõ, đó là do Tả quân tuần sử đại nhân tặng, kia là do Tào phủ tặng..."
Tiểu nương tử không ngẩng đầu lên, ngón tay như hành nhặt một miếng cam thảo, đặt vào ngọn đèn dầu quan sát.
"Lau sậy chưa được gỡ bỏ, rượu ngâm không đủ canh giờ. Phương pháp chưng không đúng. Vẫn là thứ phẩm!"
Môi chưởng quầy run rẩy, hắn ta vỗ bàn chửi bới.
"Tiểu hành khất nào đây? Toàn hồ ngôn loạn ngữ. Phương pháp bào chế dược liệu có phải là thứ mà những người như ngươi có thể hiểu được không? Vào một ngày trời lạnh thế này, không mua liền xéo đi."
Thùng thùng!
Các đốt ngón tay của tiểu nương tử cuộn tròn, không kiên nhẫn gõ gõ trên quầy.
"Nhanh lên, chỉ cần lấy ra dược liệu tốt nhất là được."
Sắc mặt chưởng quầy thay đổi: “Người nào thì uống thuốc nấy. Dược liệu thượng đẳng dành cho người thượng đẳng, ngươi cũng xứng sao? Quỷ đói nghèo nàn bủn xỉn! Bệnh trị không hết được đâu, tìm chỗ chờ chết đi. "
"Làm sao ngươi biết ta là quỷ?"
"Hắc ta là nói ngươi không thấy quan tài không đổ lệ phải không? Phải ép ta động thủ đuổi người—"
Chưởng quầy xắn tay áo tiến lên túm lấy nàng.
Không ngờ, tiểu nương tử duỗi cánh tay gầy gò của mình ra, dùng tay như ưng trảo kéo lấy vạt áo của hắn ta, đẩy người mạnh trở lại quầy.
Đôi mắt đen láy lạnh lùng sâu kín nhìn hắn ta.
"Đây mới gọi là không thấy quan tài không đổ lệ."
Trong dược phòng vù vù yên tĩnh, tiếng mưa rơi tí tách.
Chưởng quầy tận mắt nhìn nàng lấy ra những gói dược liệu thượng đẳng giấu trong ngăn bí mật dưới quầy, hai chân mềm nhũn, liền buông mình ngồi trên mặt đất.
"Tha, tha cho ta..."
Chưởng quầy này đã làm việc trong dược phòng của Tôn gia ít nhất được mười năm, đông gia rất tin tưởng hắn ta, nhưng chưa bao giờ tăng tiền lương hàng tháng. Lâu dài, lòng dạ hắn ta không đứng đắn, bí mật mua dược liệu bào chế đơn giản kém chất lượng, sau đó đầu cơ trục lợi đem bán lại với giá dược liệu thượng đẳng của Tôn gia. Công việc kinh doanh của đông gia rất lớn, cũng không thường xuyên đến dược phòng, khi nào gặp người hiểu biết hoặc quan to quý nhân, hắn ta sẽ dùng dược liệu đẳng cấp ra tiếp đón, những người bình thường tới bốc thuốc, liền dùng hàng thứ phẩm lừa gạt. Đã làm nhiều năm như vậy, đã ăn đầy một cái bụng béo, chưa bao giờ bị người phát hiện.
Hôm nay thuyền lật trong mương, là vận số của hắn ta đã hết sao?
"Quỷ nương tử, không, quỷ tổ tông, van cầu ngươi đừng tố giác ta... Ta trên có lão mẫu tám mươi tuổi, dưới có trẻ nhỏ mới ba tuổi, cả nhà hơn mười nhân khẩu, phải dựa vào một mình ta để nuôi sống..."
Tiểu nương tử nâng đuôi mắt lên, khẽ mỉm cười.
"Lão mẫu của ngươi đã chết hơn mười năm, trong nhà có năm nhân khẩu. Nương tử ngươi sinh một khuê nữ, cũng không phiền đến ngươi tự mình ra sức. "
Đồng tử của chưởng quầy phóng lớn ra.
Bóng dáng kia dưới ngọn đèn dầu gầy gò yết ớt, nhưng lại khiến hắn ta sợ hãi không thể giải thích được.
"Làm sao ngươi biết chuyện nhà của ta?"
Tiểu nương tử mỉm cười, hơi lạnh mờ mịt: “Ngươi nói đi?"
"Quỷ a!" Cổ họng chưởng quầy phình to, hét lên một tiếng rồi kéo chân chạy.
Còn chưa kịp ra khỏi cửa, hắn ta đã bị một bàn tay nhỏ bé túm trở lại.
Rét lạnh và sợ hãi cùng ngấm vào tận xương tủy, chưởng quầy run rẩy cả người: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? "
Tiểu nương tử nhìn hắn ta khẽ giãy giụa, dường như thưởng thức nhìn hắn ta giãy giụa: "Nói cho đông gia biết, trong cửa hàng thiếu tiểu nhị, ta có thể đảm nhiệm được."
Chưởng quầy trợn mắt há hốc mồm.
Nữ quỷ thiếu hương khói phải tự chính mình ra ngoài kiếm tiền sao?
Tiểu nương tử dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn ta, không vội cười cười.
"Ai, làm quỷ cũng không dễ dàng, phải lăn lộn!"