Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiếu Y Khuynh Thành

» Tác Giả: Dạ Nhược Ly
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Thể loại: 1x2
Nhân vật: Bạch Nhã Nhi tự Y Y. Long Ngạo Thiên. Hiên Viên Tuyệt

Dược Môn, có thể nói là một môn phái y thuật danh chấn giang hồ. Nghe nói là do là do Môn chủ Trịnh Huy Nam sáng lập 10 năm trước. Bệnh tật hoặc người sắp chết chỉ cần môn chủ ra tay đều hảo. Chỉ cần ngươi đủ điều kiện để Dược Môn ra tay.

Sao? Ngươi nói chữa bệnh cũng cần điều kiện à? Không phải là chỉ cần đến Dược Môn cầu Y thôi sao? Đương nhien sẽ không đơn giản như vậy, quy định của Dược Môn.

Một: người giàu có giá của người giàu, có người bệnh đó chỉ cần tốn một lượng tiền thuốc nhưng lại có người phải trả cả vạn lượng. Vì sao? Nghèo giàu khác nhau.

Hai: ba loại người không trị. Đê tiện, xảo trá, thâm độc. Vì sao ư? Đơn giản bởi vì ta ghét.

Ba: ta thích ta sẽ trị, ta không muốn có đem tượng bằng vàng đến ta cũng không trị. Đúng vậy tuỳ tâm trạng ta. Các ngươi muốn hỏi ta là ai? Trịnh Huy Nam Môn chủ sao? Đương nhiên không phải, bởi vì ta là sư phụ hắn.

Ngươi hỏi ta bao nhiêu tuổi sao? Nếu tính tuổi thân thể này ta vừa tròn 16. Vì sao nói là thân thể này ư? Bởi vì ta chỉ là tá thi hoàn hồn thôi. Ta vốn là một thánh nhân của giới tu chân ta dùng đan nhập đạo chỉ mất thời gian 300 năm.

Trong 300 năm ta tu luyện lập nên một Dược Cung là một trong 3 thế lực lớn nhất tu chân giới với tính cách của ta đắc tội vô số người, nhưng ai dám làm gì ta? Ta là đan vũ song tu dưới thánh cấp ta là vô địch. Nhưng ta chỉ dùng 300 năm thời gian nhập thánh làm mọi người ghen tị.

Nhất là các thánh nhân khác họ dùng vạn năm có người còn đến mười vạn năm mới nhập thánh đương nhiên nhìn ta không vừa mắt. Nhưng vậy thì sao? Liên quan gì đến ta, ai biểu họ vô dụng không cố gắng còn oán trách người khác ta khinh. Và ta khinh thật, có một lần có 3 vị thánh nhân chướng mắt ta đến gây chuyện sau đó ta nổi giận một phát đập cho bọn họ thành đầu heo bò lê ra Dược Cung.

Chuyện đó chấn động giới tu chân, ta một thánh nhân vừa nhập thánh một vs ba mà còn đánh bọn họ thành đầu heo. Thế là các thánh nhân khác kéo tới oánh hội đồng. Đê tiện, ta ghét nhất cho nên đến giờ ta ghét nhất loại đe tiện này.

Ta sẽ xuống giọng van xin sao? Chết cười đi. Ta đương nhiên gặp một đánh một gặp hai thì đánh luôn một đôi. Thế rồi cả một đám đánh không lại ta, một đám thánh nhân xảo trá âm hiểm thâm độc kia hợp lại ra một sát lệnh nói ta là công địch của toàn giới tu chân.

Hừ! Một đám đáng ghét muốn gϊếŧ ta sao? Đâu dễ dàng như vậy! Ta là ai chứ. Một trận đồ sát diễn ra, người hứng chịu nhiều nhất chính là hàng vạn đệ tử Dược Cung. Có người đầu hàng có người bỏ trốn vì sợ hãi. Nhưng đến phúc cuối cùng hai vij đệ tử thân truyền vì bảo vệ ta mà đều bỏ mình, ta cả đời chỉ chìm trong đạo mà không hề quan tâm bọn hắn, có lẽ ta đã nợ họ.

Ta dùng tinh thần lực bảo trụ linh hồn bọn họ mở ra thời không chi môn đưa họ đến một thế giới khác. Ta thêu đốt năng lượng đồ sát tất cả người tu chân giới ta nhìn thấy, đến lúc cuối cùng ta bạo thể để gϊếŧ chết bọn đê tiện kia. Rồi dùng linh hồn còn sót lại vượt qua thời không chi môn đến nơi có linh hồn của họ. Lúc mở mắt ra thì đã vào thân xát một bé gái khất cái vì đói mà mới qua đời.

Lay lất vài năm sau đó nhận người đệ tử đầu tiên ở thế giới này chính là Trịnh Huy Nam. Nhưng thân thể này cần thời gian để điều dưỡng và tu luyện. Hiện tại thời gian vừa khớp, với võ công hiện tại của nàng đi lại gian hồ chỉ là chuyện giỡn chơi thôi. Vậy đi thôi, đi tìm hai đồ đệ yêu quý của nàng.

Câu chuyện chính thức bắt đầu, nhân vật chính của chúng ta quẩy tưng giang hồ, xáo trộn hậu cung, trừ gian diệt ác với dung mạo thiên tiên võ công xuất chúng đem đến biết bao nhiêu phiền toái, liệu nàng có tìm được người nàng muốn tìm hay không? Và thân phận hai vị đệ tử này sẽ là gì? Mời các bạn tìm câu trả lời trong bộ truyện nhé!
Chương 1
Trịnh Huy Nam nhìn bức thư trong tay mà ngẩn người, sư phụ hắn muốn hành tẩu giang hồ liền để lại một bức thư không là một câu mới đúng. Đã đi, đừng tìm! . Tiểu sư phụ của hắn vừa dễ thương lại xinh đẹp như vậy lỡ gặp phải sắc lang thì biết làm sao? Dù sao người đáng yêu như vậy mà.

Trịnh môn chủ lo lắng đứng ngồi không yên nhưng không dám cho người đi tìm nên càng ngày càng phiền muộn mà ngồi trong thư phòng tự kỷ. Nhưng Trịnh môn chủ quên mất sư phụ của y là người đáng sợ thế nào, y không chỉnh người thì thôi làm sao sẽ bị người khác làm hại chứ.

Người mà Trịnh môn chủ đang lo lắng đến phát sốt hiện đang ung dung mà nhàn nhã đi bộ trên quan đạo. Đã rời Dược Môn được nửa tháng nàng vẫn không vội vã cũng không có mục tiêu muốn đến nên cứ chậm rãi mà từ từ lên đường thôi.

Một tiểu cô nương dung mạo xinh xắn một mình đi nên cũng gặp một chút phiền toái nhỏ không đáng kể, đối với nàng thì đúng là nhỏ đến không đáng kể. Ví dụ như mấy ngày trước . Đang đi trên đường thì gặp phải sơn tặc, đầu lĩnh sơn tặc gặp một cô nương xinh đẹp như vậy tất nhiên không bỏ qua.

Bắt nàng về sơn trại muốn nàng làm áp trại phu nhân, nàng rất là ngoan ngoản đi theo về sơn trại, cũng rất là ngoan ngoản nghe lời thuận tiện bỏ chút thuốc sổ cực mạnh làm cả sơn trại một trăm mấy chục người tranh nhau 4 cái nhà xí mà phải đánh một trận người sống ta chết.

Rốt cuộc 3 ngày sau ngay cả một ngón tay chúng cũng không nhấc nỗi, đành phải tự chuộc thân giao ra hết tất cả của cải tài sản cướp đuợc cho nàng. Nhưng mà bi thảm nhất là sau đó một đám quan binh ập đến bắt trọn ổ bọn sơn tặc.

Nàng lại nhàn nhã ở một bên kiểm kê, còn nhẹ nhàng nói "một bên giao tiền một bên giao người" quan tri phủ tưởng rằng khi hốt được sẽ phát tài một trận ai dè cả một cọng lông cũng không thấy chứ đừng nói kho tàng, đành ngậm ngùi móc tiền túi trả tiền thưởng cho nàng.

Nàng tiền đen trắng hai bên đều ăn, nói nàng không phúc hậu, không vấn đề chẳng phải nói giàu nhất chính là quốc khố sao? Nàng chỉ là nhận tiền thưởng bắt người đâu có bao nhiêu chứ, là công sức của nàng bỏ ra ah.

Bọn sơn tặc khóc không ra nước mắt hỏi nàng, Còn tiền bất lương thì sao ? Thì nàng thay trời hành đạo. Nhưng thật ra bọn ta toàn cướp của người giàu cùng người nghèo có quan hệ gì nhau chứ? Dù sao các ngươi bị bắt tiền xung công quỷ hoặc vào túi bọn tham ô mà thôi, ta lấy là tích phúc cho các ngươi nếu các ngươi chết ta sẽ đốt giấy tiền xuống cho các ngươi lúc đó chẳng phải các ngươi lại giàu to rồi sao?

Nàng một bộ dạng ta là người tốt làm bọn sơn tặc chịu không nổi trợn trắng mắt, nàng đây là trắng trợn cướp của mà. Mắt hắn bị mù rồi tổ tông 3 đời nhà hắn thất đức mới gặp được nàng ah. Nếu sau này còn sống tuyệt đối không bao giờ trêu chọc tiểu cô nương. Quá đáng sợ mà.

Cho nên mới nói đối với nàng là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến. Chẳng phải chỉ tiện tay dọn dẹp một ổ sơn tặc thôi sao? Với lại thuận tay kiếm chút tiền thưởng làm lộ phí thôi mà. Nên nàng không hề để ý đến chỉ thoải mái tiếp tục cuộc hành trình thôi.

Y Y nhìn nhìn sắc trời thấy sắp tối xem ra tối nay phải ở ngoài trời rồi. Nhưng cũng không vội, dù sao đối với nàng ở đâu cũng như nhau thôi. Nàng không để ý lắm. Đi thêm một chút đến bên dòng suối nhỏ mới dừng lại nghỉ ngơi qua đêm.

Tìm một ít củi đốt lửa sau đó lấy một tấm thảm lông trải kế bên, rồi lại lấy một ít trái cây ra ăn thay bữa tối. Mới ăn được một chút thì có tiếng bước chân truyền đến, với võ công của nàng đã phát hiện từ nãy nhưng vẫn bất động xem như không biết. Đến lúc bọn họ xuất hiện nàng vẫn bình tĩnh như thường mà quét mắt nhìn người mới đến.

Hiên Viên Tuyệt cũng âm thầm quan sát tiểu cô nương bình tĩnh đối diện, chỉ thấy vẻ trấn định tự nhiên không hợp tuổi tác, không hề kinh ngạc khi thấy bọn họ đến, chỉ nhàn nhạt nhìn rồi tiếp tục ăn trái cây.

Y Y chỉ liếc nhìn người mới đến rồi dời mắt không để ý đến. Bọn họ có 4 người y phục không tầm thường tuy đều tối màu nhưng chất liệu là thượng đẳng, khí chất cũng đặc biệt lúc nãy họ là dùng khinh công mà đến võ công cũng không tệ, nhưng không liên quan đến nàng.

"Thứ cho bọn tại hạ mạo phạm đã quấy rầy cô nương, chỉ là có việc gấp đi lỡ đường nhìn thấy có lửa mới tiến đến, xin lượng thứ" Hiên Viên Tuyệt lễ độ cuối người hành một lễ với cô nương trước mắt, tuổi còn nhỏ lại có khí chất gặp nguy bất loạn hẳn là không phải người tầm thường.

"không sao" Y Y nhàn nhạt trả lời.

"Vậy có thể cho bọn tại hạ xin náo lại, sáng sớm mai sẽ ly khai"

"Tự nhiên" Y Y không sao cả trả lời rồi nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng không sợ họ sẽ làm gì nàng, nàng không làm gì bọn họ thì đã may mắn rồi. Tốt nhất đừng có mang phiền phức đến cho nàng, nếu nàng không lầm trên người bọn họ có mùi máu.

Hiên Viên Tuyệt quan sát tiểu cô nương kia, không giống những cô nương hắn từng gặp trước đây, không lén lút nhìn hắn hay thẹn thùn muốn nhìn nhưng không dám nhìn, hoặc là kiểu người mạnh mẽ mà theo đuổi hắn, chỉ lạnh nhạt, hoàn toàn không để vào mắt, đúng vậy là không để hắn vào mắt. Không biết vì sao làm rõ điều này lại làm trong lòng hắn thấy khó chịu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán chưa đến một canh giờ sau thì có người lại đuổi đến. Y Y khó chịu cau mày, Nhưng vẫn không mở mắt. Để xem thử bọn họ sẽ làm sao, đén lúc đó ra tay cũng không muộn.

"Bọn họ đến rồi!" Lẫm Minh đứng dậy

"Tránh cũng không thoát, đã tới thì tiếp vậy" Viễn Kiệt cũng đứng dậy

Hiên Viên Tuyệt nhìn thoáng qua tiểu cô nương phía sau lần này đã làm liên luỵ nàng rồi, hắn sẽ bảo vệ nàng an toàn

🎲 Có Thể Bạn Thích?