Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Xao Động

Chương 52

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Shmily

———————-

Tiếu Nam ngồi ở trong một tiệm cơm Tây trong trung tâm thương mại.

Bây giờ chỉ còn cách Tết Âm Lịch có mấy ngày, trung tâm thương mại cũng dần dần quạnh quẽ, phần lớn người đã về nhà ăn tết. Dòng người đi trong trung tâm lưa thưa lác đác, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy người đang sắm tết, nhân viên cửa hàng còn nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài.

Người phục vụ đưa thực đơn cho Tiếu Nam.

Sau khi Tiếu Nam nhận lấy thực đơn liền cẩn thận xem từng tờ một.

Nếu như là lúc trước khi quen biết Lê Trà Trà, anh sẽ rất lười việc phải xem thực đơn, trực tiếp bảo phục vụ mang toàn bộ đồ của trang đầu thực đơn lên là được rồi, dù sao thì trang đầu phần lớn cũng đều là món chính của nhà hàng. Nhưng sau mấy lần ăn cơm với Lê Trà Trà xong, anh mới phát hiện tiểu cô nương này rất kén ăn, thích ăn ngọt, không thích ăn cay, đối với trình độ nấu nướng cũng có yêu cầu nhất định, bò bít tết thông thường thì phải chín năm phần, rưới nước tương đen, phối hợp với bò bít tết là hai cái bánh mì phô mai, đến nước sốt cũng yêu cầu khắt khe, tốt nhất nên là vị cà chua, nhưng tuyệt đối không thể có vị thịt, cô không thích ăn nước sốt có vị thịt heo. Mỗi một bữa cơm cô đều sẽ ăn rau, rau có màu xanh, nếu là bông cải xanh thì càng tốt, hoặc là rau muống cũng được, nhưng tuyệt đối sẽ không ăn rau xà lách.

Tiếu Nam xem qua toàn bộ thực đơn, liền mở miệng gọi món ăn: “Bò bít tết năm phần chín rưới thêm tương đen, nước sốt vị cà chua, bánh mì pho mát, thêm một đĩa bông cải xanh, món điểm tâm ngọt thì cho một bánh kem dâu tây bơ, đồ uống cho kem tươi vị xoài, ít đá một chút,…”

Tiếu Nam khép thực đơn lại, nói: “Thêm một phần cơm thịt bò xào khoai tây.”

Người phục vụ hỏi: “Ngài còn uống gì nữa không ạ?”

Tiếu Nam nói: “Không cần, mang hai cốc nước tới là được.” Cô nhóc Lê Trà Trà này gọi nhiều đồ cũng không ăn hết, vừa lúc anh có thể giúp cô ăn, thêm một phần cơm chắc cũng đủ no. Mấy cái bánh mà đám con gái thích, ăn vào rất trướng bụng.

Sau khi anh gọi xong liền gửi tin nhắn cho Lê Trà Trà, hỏi xem khi nào thì cô tới.

Lê Trà Trà trả lời lại là phải 10 phút nữa.

Tiếu Nam rời khỏi giao diện WeChat, mở ra giao diện xem lịch, nhìn chằm chằm vào ngày mùng một năm mới, như có điều suy nghĩ, quay ra gọi điện thoại cho Chân Bảo nữ sĩ. Điện thoại vừa được tiếp thông, Chân Bảo nữ sĩ liền nói: “Còn biết gọi về cho mẹ hả? Mấy ngày nữa là ngày gì con có biết không? Ngày thường con tùy tính mẹ và ba ba cũng mặc kệ con, thế nhưng quy củ ăn tết của Tiếu gia ta là không được quên, mặc kệ ông nội con có nhằm vào con như thế nào thì ông ấy cũng là trưởng bối, người của thế hệ trước đều rất thích ăn một cái tết đoàn viên, chúng ta phải…”

Tiếu Nam nói: ” Mùng ba đầu năm có gia yến, con không quên.”

Chân Bảo nữ sĩ nói: “Thế còn mùng một thì sao hả?”

Tiếu Nam nói: “Mẹ, đêm 30 con sẽ về.”

Lúc này Chân Bảo nữ sĩ mới vừa lòng.

Tiếu Nam lại mặt không đổi sắc nói với người bên cạnh: “Phục vụ, thêm một bộ bát đũa nữa, tôi còn hẹn bạn.”

Chân Bảo nữ sĩ hỏi: “Ăn với ai đấy?”

Lúc này Tiếu Nam mới nói: “Lê Trà Trà, cô ấy không về nhà ăn tết, vẫn ở lại trường học. Vừa lúc con gặp được nên cùng ăn một bữa cơm.”

Chân Bảo nữ sĩ vừa nghe liền nói: “Không về ăn tết? Ở trường học ăn tết? Này là cái thể loại gì? Mờ con bé tới nhà chúng ta ăn tết đi. Nhiều năm như vậy, trong nhà chúng ta cũng không có cô gái nhỏ nào tới đây ăn tết cả, con với cha con y hệt nhau, toàn là đầu gỗ, cô bé Trà Trà khi ngọt ngào ngoan ngoãn như vậy, có con bé ở đây, trong nhà sẽ náo nhiệt hơn.”

Giọng nói Tiếu Nam rất không tình nguyện: “Mẹ để một thằng con trai đi mời một đứa con gái tới nhà ăn tết, hợp lý sao?”

Chân Bảo nữ sĩ: “Cũng đúng, kỳ lắm, thôi bỏ đi, để mẹ mời cho.”

………

Lúc này, Lê Trà Trà cũng tới.

Tiếu Nam cúp điện thoại.

Lê Trà Trà hỏi: “Anh gọi điện cho ai thế?”

Hai mắt Tiếu Nam cũng không chớp, nhàn nhạt nói: “Đàm Minh gọi lảm nhảm vài câu.”

Lê Trà Trà nói: “Anh Đàm Minh thật sự là rất hoạt bát…” Mới ngồi xuống, Lê Trà Trà liền nhận được điện thoại, cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, kinh ngạc quay sang Tiếu Nam nói: “Mẹ anh gọi…”

Tiếu Nam nói: “Vậy à?”

Lê Trà Trà tiếp.

“… Con chào dì.”

“… Dạ, phải.”

“… Phải ạ.”

“… Dạ?”

“… Này, không tốt lắm… A, cái đó… Dạ được, cảm ơn dì.”

……….

Lê Trà Trà cúp điện thoại.

Tiếu Nam đem kem vị xoài phục vị mang lên đẩy đến trước mặt cô, hỏi: “Nói gì vậy?”

Lê Trà Trà hỏi: “Anh nói với dì chuyện em ăn tết ở trường sao?”

Tiếu Nam nói: “Mẹ tôi từ trước đến giờ thần thông quảng đại, bà ấy vẫn luôn chú ý tới em, không biết là lấy tin tức từ đâu nữa…” Những lời này, anh nói mà mặt không đổi sắc, mặt không đỏ tim không đập, rất bình tĩnh đẩy đồ ăn phục vụ mang lên đến trước mặt cô, nói: “Gọi cho em đĩa bông cải xanh trước, một lát nữa sẽ có bò bít tết chín năm phần tới, thêm tương đen…” Dừng một chút lại lơ đãng hỏi: “Mẹ tôi mời em về nhà ăn tết sao?”

Lê Trà Trà lấy nĩa chọc một bông cải xanh, gật đầu.

Tiếu Nam nói: “Cũng đúng, mẹ tôi mỗi năm đều không vui vì trong nhà quạnh quẽ, em có thể tới bồi bà ấy mấy câu, nếu bà ấy cho em lì xì thì cũng đừng từ chối, đó là quy củ ăn tết của nhà tôi, chính là tâm ý của trưởng bối, phàm là tiểu bối tới chúc tết, mặc kệ có quan hệ huyết thống hay không, gặp được ai cũng sẽ có phần.”

Lê Trà Trà chớp chớp mắt, hỏi: “Thật sự không phiền chứ?”

Tiếu Nam: “Không phần, nếu em đợi được thì còn có thể nặn người tuyết ở sân sau.”

…………

Đêm 30 tết, Lê Trà Trà cùng Tiếu Nam quay trở về Tiếu gia. Người hầu cùng tài xế trong biệt thự đều nghỉ để về quê ăn tết. Biệt thự to như vậy cũng chỉ còn lại hai người Chân Bảo nữ sĩ cùng chồng của bà.

Lê Trà Trà vừa vào cửa, Chân Bảo nữ sĩ liền tiến tới đón cô kéo về sofa.

Bà lôi kéo tay Trà Trà, hỏi han ân cần: “Con đó, đứa nhỏ này, phải nói cho dì biết sớm chứ, nếu biết trước con không về ăn tết thì dì đã gọi con tới đây từ nửa tháng trước rồi. A Nam cũng thế, đến gần tết mới nói cho…”

Tiếu Nam ho một tiếng, hỏi: “Cha đâu ạ?”

Chân Bảo nữ sĩ: “Ở trong bếp ấy, dì giúp việc về quê ăn tết hết rồi, cha con nói muốn trổ tài nấu ăn, con cũng đừng đi vào. Hôm nay mẹ nói cho hai cha con biết, mấy ngày tết này an an phận phận cho mẹ, cấm được cãi nhau, có biết chưa?”

Tiếu Nam không để bụng nói: “Đã biết.”

Ánh mắt Chân Bảo nữ sĩ lại dừng trên người Lê Trà Trà, bà vuốt tay nhỏ của cô, thập phần trìu mến nói: “Gameshow con tham gia dì đã xem rồi, thật sự khác quá, thiếu nữ 18 có sự khác biệt thật lớn, cô bé năm đó đã thật sự trưởng thành a…”

Bà lấy điện thoại ra.

“Con nhìn xem, dì lấy hình con làm màn hình khóa này, người khác hỏi dì đây là ai, dì đều nói đó là Trà Trà nhà dì nha.”

Tiếu Nam ngồi ở một bên sofa đơn, nghe được lời này liền 'xùy' một tiếng: “Mẹ tôi từ lâu cứ muốn em là con gái của bà ấy, lúc tôi còn nhỏ, mỗi ngày đều chỉ vào ảnh chụp của em nói nếu tôi giống em thì tốt biết bao, giống một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu chứ không phải một thằng con trai bướng bỉnh thích gây sự.”

Chân Bảo nữ sĩ che miệng cười: “Không phải à? Nếu thân thể dì cho phép, dì cũng muốn sinh một đứa con gái. Đứa nhỏ A Nam này, từ nhỏ đã rất độc lập, học cái gì cũng nhanh. Dì sinh con mà còn chưa cảm nhận được niềm vui nuôi trẻ đây này, mua quần áo cho nó nó cũng không cần. Lúc ấy còn nghĩ, nếu đã không có con gái thì đem con trai mình trang điểm thành tiểu vương tử cũng được, thế mà nó cứ thích phản lại dì, quần áo sạch sẽ mua về, nó mặc một ngày liền đi ra ngoài lăn lộn trong vũng bùn, trở về liền chỉ có thể vứt đi.”

Hình như nghĩ tới cái gì, Chân Bảo nữ sĩ lấy ra một quyển album dưới gầm bàn, bên trong là đủ các loại ảnh chụp khi còn nhỏ của Tiếu Nam.

Lê Trà Trà xem rất nghiêm túc, còn khen một câu: “Nam ca ca lúc nhỏ đẹp thật đấy, quần áo bẩn như thế nhưng với gương mặt đó, nhìn vẫn rất có tinh thần.”

Chân Bảo nữ sĩ nghe vậy, đối với cái xưng hô “Nam ca ca” có chút giật mình, một lát sau lại thấy ánh mắt Lê Trà Trà hết sức chuyên chú nhìn tấm ảnh Tiếu Nam mặt mày hớn hở ngồi dưới đất ôm súng đồ chơi.

Bỗng nhiên, Lê Trà Trà ho khan vài tiếng.

Chân Bảo nữ sĩ hỏi: “Sinh bệnh sao? Mấy ngày nay thời tiết lạnh, dễ cảm lắm…”

Lê Trà Trà nói: “Không phải ạ, là tự sặc…”

Chân Bảo nữ sĩ đang muốn sai con trai mình đem nước lại đây thì đã thấy Tiếu Nam duỗi tay qua, đưa tới trước mặt Lê Trà Trà một ly nước ấm, xụ mặt nói: “Mấy tuổi rồi mà còn tự sặc được, uống nước.”

Lê Trà Trà nhận lấy ly nước, cái miệng nhỏ nhấp từng ngụm một.

Lúc này, Chân Bảo nữ sĩ lại nhìn thấy con trai nhà mình đứng lên nhìn xung quanh, cuối cùng, ánh mắt liền dừng ở cái rổ trên bàn cơm. Trước đó không lâu có khách tới nhà chơi, mang theo một rổ trái cây. Chân bảo nữ sĩ thấy đẹp nên cũng không cất đi mà bày ở trên bàn cơm.

Tiếu Nam hỏi: “Quà khách tặng ạ?”

Chân Bảo nữ sĩ đáp một tiếng.

Tiếu Nam trực tiếp đi qua bóc lớp vỏ bọc bên ngoài cái rổ, cầm mấy quả cam ra, sau đó quay về chỗ cũ ngồi xuống, duỗi tay lột vỏ.

Chân bảo nữ sĩ kinh ngạc.

Con trai nhà bà ăn uống đều rất tùy tiện, ăn cái gì cũng không chú ý tới tiểu tiết như vậy, bình thường anh ăn một quả cam cũng lười lột vỏ, trực tiếp gặm tất rồi nhổ rõ ra. Thế mà bây giờ lại đang cẩn thật lột cam, lột xong cũng thôi đi lại còn tỉ mỉ móc mấy cái gân trắng trên đó, bẻ cam ra thành nhiều múi nhỏ, chỉnh chỉnh tề tề đặt ở trên đĩa trái cây.

Sau đó đẩy qua phía Lê Trà Trà: “Ăn cam.” Lại hỏi: “Có muốn ăn dâu tây không?”

Lê Trà Trà nói: “Có.”

Tiếu Nam hỏi: “Mẹ, trong nhà có dâu tây không?”

Chân Bảo nữ sĩ nói: “Không có.”

Tiếu Nam: “Con đi siêu thị gần đây mua.” Nói xong liền lưu loát đứng dậy, cầm điện thoại với chìa khóa rời đi.

Chân Bảo nữ sĩ xem hết một màn này, bất thình lình như nghĩ tới cái gì đó, liền lộ ra tươi cười sung sướиɠ của một người mẹ già.
« Chương TrướcChương Tiếp »