Chương 46

Editor: Shmily

———————–

Lê Trà Trà ăn cơm với Chân Bảo nữ sĩ và Tiếu Nam xong, liền gọi taxi đi đến phòng làm việc của Ôn Minh.

Phòng làm việc tư nhân của Ôn Minh là một khu chung cư ở trong tiểu khu, ông ấy mua hai cái chung cư rộng 70 mét vuông, đập đi vách tường ngăn cách, lại trang hoàng đơn giản ấm áp. Cô gái trước quầy lớn lên ôn nhu khả ái, thanh âm ngọt ngào, khiến cho người vừa vào cửa liền cảm thấy được thả lỏng tâm tình.

Thời điểm Lê Trà Trà đi vào, cô gái trước quầy liền quen thuộc nói: “Trà Trà, em đến rồi sao, bác sĩ Ôn ở trong văn phòng đó.” Nghịch ngợm chớp mắt một cái: “Biết em tới nên chị đã nấu nước quả trà cho em rồi nha, còn có bánh kem nhỏ nữa, lát nữa chị sẽ mang vào.”

Lê Trà Trà gật gật đầu, nói: “Cảm ơn.”

Cô gái trước quầy cười tủm tỉm nói: “Mau vào đi thôi, bác sĩ Ôn đang đợi em đó.”

………

Sau khi Lê Trà Trà vào văn phòng liền nhìn thấy Ôn Minh đang đứng ở bên cạnh bể cá, chăm chú nhìn vào mấy con cá vàng bên trong.

Cô nhẹ giọng gọi một tiếng: “Chú Ôn.”

Ôn Minh hơi hơi nghiêng đầu, cười nhẹ: “Tới rồi sao, ngày mai chú có buổi tọa đàm, sau đó lại phải đến Anh quốc ngay, ba ngày tới sẽ rất bận nên mới gọi cho cháu sửa lại lịch hẹn.” Ông đánh giá cô một chút, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô: “Mấy ngày nay cảm thấy thế nào rồi?”

Lê Trà Trà nói: “Uống thuốc xong, bận học quá nên không còn khó chịu như trước nữa…”

Cô vuốt vuốt ngực mình, ngẩng đầu nhìn Ôn Minh: “Chú Ôn, nơi này của cháu trước kia sẽ không đau, nhưng hiện tại lại đau, hôm nay lại vô cùng đau…”

Ôn Minh hỏi: “Gặp người kia sao?”

Lê Trà Trà gật đầu, nhưng rất nhanh lại nói: “Gần đây cháu rất tiến bộ, không còn nghĩ tới chuyện tự sát nữa, mỗi ngày chỉ nghỉ tới việc viết bài kiếm tiền thôi. Cháu đã tính qua rồi, dựa theo tốc độ kiếm tiền hiện tại thì năm năm sau, hoặc là hai năm cũng có thể kiếm đủ 200 vạn rồi, sau đó sẽ trả hết nợ cho Lê Bách và Văn Hương, như vậy, cháu sẽ không còn nợ họ cái gì nữa.”

Hình như cô nghĩ đến cái gì, lại nói: “Cháu cho chú xem Weibo cháu lập ra nè, một ngày có thể kiếm đến 800 tệ đó, chờ về sau cháu nổi hơn, phí quảng cáo nhất định sẽ càng cao…”

Cô tạm dừng một lát.

Ôn Minh hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lê Trà Trà nói: “Sau khi trả hết nợ, cháu sẽ không viết quảng cáo nữa, cứ cảm thấy tiền quảng cáo quá ít. Xuất thân của cháu không tốt, chỉ có tự mình học tập thật tốt mà thôi, trừ bỏ việc này, cái gì cũng không muốn nghĩ tới. Mỗi lần Văn Hương và Lê Bách hỏi tới người kia, cháu liền cảm thấy tự ti…”

Cô lại dừng một chút mới nói: “Vì cái gì mà bọn họ sẽ nghĩ có thể lợi dụng người khác một cách đương nhiên như vậy? Còn có thể yên tâm thoải mái nữa chứ. Mà cháu, lại trở thành lợi thế của họ. Trước kia cháu đều không dám ngẩng đầu trước mặt người đó, nhưng về sau không liên hệ nữa, ngẩng đầu hay không cũng vậy, dù sao thì cũng không có cơ hội gặp lại. Nhưng mà sau này…”

Cô nhẹ nhàng che ngực.

“Anh ấy nói thích cháu, nhưng mà Lê Bách cùng Văn Hương luôn ước gì cháu có thể leo lên người nhà Tiếu gia, tưởng tượng đến một tầng quan hệ này, cháu liền cảm thấy cháu không xứng. Bọn họ nhất định sẽ không cần mặt mũi đòi lấy tài nguyên từ Tiếu gia, cứ nghĩ đến mấy chuyện về sau, cháu liền cảm thấy cháu không có cách nào nói cho người đó biết, cháu cũng thích anh ấy. Thích một người, không nên mang đến phiền phức cho người đó, thích một người là luôn muốn người đó được hạnh phúc. Cháu không làm được, cháy không xứng nói với anh ấy một câu: em cũng thích anh.”

Lê Trà Trà hít hít mũi, lại nói: “Chú Ôn, hiện tại cháu cảm thấy ngực cháu đau quá, thuốc khống chế tâm tình kia của chú có hữu dụng không? Thời điểm không bận rộn gì, tâm tình vẫn luôn rất khổ sở, cảm thấy như trời như muốn sập xuống vậy.”

Ôn Minh ôn nhu xoa đầu cô: “Đứa nhỏ ngốc, cái này không phải bệnh.”

Lê Trà Trà hỏi: “Là bi thương sao?”

Ôn Minh nói: “Cháu không cần thiết phải đem nó coi là bi thương. Ai cũng đều sẽ có cảm xúc đau khổ, cháu đừng sợ hãi nó, hãy tiếp nhận nó, chậm rãi cảm nhận nó, để nó trở thành động lực để cháu có thể thoát khỏi tâm trạng đau khổ kia. Tình huống gần đây của cháu có chút không ổn, cái phương thức phát tiết ở quán bar kia cũng không dùng được nữa, chỉ có thể dựa vào thuốc thôi. Chúng ta cứ từ từ, đừng nóng nảy.”

Lê Trà Trà ngoan ngoãn gật đầu.

“Dạ, cháu không nóng nảy, cháu từ từ làm, trước cứ bắt đầu dừng uống thuốc đã, cháu phát hiện mỗi lần uống thuốc đó liền không thể tập trung được, hiệu suất học tập rất chậm, còn không thích nói chuyện.” Cô hít sâu một hơi, lại nói: “Chú Ôn, cháu nói chuyện với chú xong cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, nếu tình huống của cháu có chuyển biến, cháu sẽ liên lạc với chú, chú ở bên Anh quốc không cần lo cho cháu.”

Ôn Minh nói: “Thuốc lần trước của cháu hẳn là uống hết rồi đi, chú kê cho cháu một tuần nữa, cháu xem tình huống mà quyết định.” Nói xong, Ôn Minh lại đưa cho Lê Trà Trà một tấm danh thϊếp, “Đây là Hồ Bỉnh, bạn tốt của chú, nếu mấy ngày tới gặp phải tình huống khẩn cấp gì thì cứ liên hệ với ông ấy.”

Lê Trà Trà nói: “Cảm ơn chú Ôn.”

Ôn Minh hỏi: “Ăn cơm chưa? Nếu không thì ở lại ăn cơm tối với chú.”

Lê Trà Trà: “Để sau đi ạ, cháu còn phải về trường, còn rất nhiều chuyện chưa làm xong.”

“Được, vậy để lần sau.”

Ôn Minh nhìn bóng dáng Lê Trà Tà, có chút đau lòng, không khỏi nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Đứa trẻ tốt như vậy, tại sao lại có một cặp cha mẹ như thế chứ?

Thời điểm ông gặp được Lê Trà Trà vừa lúc về quê ở thành phố B ăn tết, 12h đêm, một cô gái nhỏ 12 tuổi mặc một cái váy đỏ liền áo, một mình đi trong ngõ nhỏ. Ông tưởng đó là đứa bé nhà ai bị lạc đường liền đi qua hỏi: “Cha mẹ cháu đâu?”

Cô gái nhỏ rất xinh đẹp, đôi mắt hạnh ngập nước, nhưng lại không có bất kì cảm xúc gì, dùng ngữ khí quá mức bình tĩnh nói: “Cháu không lạc đường, chú đừng xen vào chuyện của cháu, cháu có chuyện khẩn sẽ cầu cứu chú cảnh sát, 500 mét về phía Đông có một đồn công an.”

Lời nói quá mức trưởng thành.

Ôn Minh học tâm lý, từ ánh mắt đầu tiên đã dùng sự chuyên nghiệp của mình mà phát hiện ra, đứa bé này có vấn đề.

Ông làm bộ như rời đi, ngay sau đó liền đi theo cô.

Không lâu sau, ông gặp được một màn khó quên trong cuộc đời.

Cô gái nhỏ đi lên cầu, lẳng lặng nhìn xuống mặt sông đen nhánh phía dưới, sau đó bắt đầu leo lên khung sắt bảo hộ. Là một đứa ngu cũng biết tiếp theo cô muốn làm cái gì, Ôn Minh liền chạy tới ngăn lại, ôm cô gái nhỏ lùi về phía sau.

Cô gái nhỏ rất bình tĩnh, mặt không biểu tình mà nói: “Chú cản được cháu lần đầu sẽ không cản được cháu lần thứ hai.”

Ôn Minh nói: “Cháu còn nhỏ, mặc kệ là vì cái gì đều phải trân quý sinh mệnh của bản thân, bằng không sau khi lớn lên, cháu nhất định sẽ hối hận. Có gì phiền não thì nói với chú. Hôm nay chú cam đoan với cháu, nếu không thể giải quyết phiền não của cháu, chú cùng cháu nhảy sông.”

Cô hỏi: “Chú là người xấu chuyên bắt cóc trẻ em sao? Nếu đúng là vậy thì cháu sẽ đi theo chú.”

Ôn Minh dở khóc dở cười: “Được, chú là người xấu, cháu trước đi theo chú, nói cho chú người xấu biết, cháu tên gì?”

Cô gái nhỏ mê mang.

Sau một lúc lâu, mới hé miệng nói: “Lê Trà Trà.”

……….

Không nghĩ tới, chỉ chớp mắt đó mà đã qua 5 năm, cô gái nhỏ năm đó bây giờ đã lớn đến duyên dáng yêu kiều như vậy.

Ôn Minh buông tiếng thở dài.

Lê Trà Trà là bệnh nhân đầu tiên của ông, ban đầu lúc mang cô tới bệnh viện, cô còn sống chết không vui, nói mình không có bệnh. Sau khi chẩn bệnh, liền phát hiện cô bị stress mức độ thấp. Ông liền đối với cô gái nhỏ dùng một số ngôn ngữ dễ hiểu nhất giải thích định nghĩa stress mức độ thấp tức là như thế nào. Không nghĩ tới, cô gái nhỏ nghe xong lại hỏi ông: Có phải nếu bị stress mức độ thấp, cha mẹ sẽ đau lòng cho cô không? Ngay lúc đó, Ôn Minh bất quá cũng chỉ mới 28, nghe xong liền cực kì đau lòng, âm thầm quyết định về sau nhất định sẽ không nói với con mình rằng mình sẽ không cần nó nữa.

Sau đó, ông đi du học về, được bệnh viện số 1 thành phố A mời làm bác sĩ tâm lý, sau hai năm làm việc, mới mở phòng làm việc tư nhân ở thành phố này.

Bệnh án của Lê Trà Trà, sau khi ông nhận được giấy phép làm bác sĩ liền bắt đầu tiếp nhận, cho tới bây giờ đã qua bốn năm rồi.

Bệnh tâm lý phải dựa vào thuốc, cũng phải dựa vào bản thân mình tiếp xúc với hoàn cảnh bên ngoài mới có thể khỏi hẳn.

Mà Lê Trà Trà, tuy rằng bị stress mức độ thấp, thế nhưng là phải chịu kí©h thí©ɧ trong một thời gian dài như vậy, hơn nữa bản thân cũng không phải đặc biệt cường đại cho nên suốt bốn năm vẫn không thể khỏi hẳn. Bất quá so với một Lê Trà Trà lúc ban đầu thì Lê Trà Trà hiện tại đã tiến triển đến không tệ rồi.

Lần đầu ông nhìn thấy cô bé này, mang theo cô quen biết nửa tháng, lâu lâu cô lại muốn tự sát một lần.

Cha mẹ cô cũng không có trách nhiệm gì, qua nửa tháng cũng không thấy tìm cô, hỏi cô thì mới biết được là cha mẹ cô đi quay chương trình Tết.

May mắn thay, sau khi tiếp nhận trị liệu liền phát hiện ra một phương thúc phát tiết khiến cho cảm xúc uể oải tuyệt vọng xua tan đi, đó là đến bar nhảy.

Ôn Minh lén lút phân tích tâm lý cho Lê Trà Trà.

Cô khát vọng sự yêu thương cùng chú ý của cha mẹ, vẫn luôn sinh hoạt dựa theo yêu cầu của hai người, loại khát vọng này kéo dài đã lâu nhưng lại không được thỏa mãn sẽ sinh ra một loại tâm lý phản nghịch, muốn mượn các loại phương thức khác để được cha mẹ chú ý, thế nhưng Lê Trà Trà phản nghịch lại không giống với những đứa trẻ bình thường khác, cô không những bất thường mà còn rất yếu ớt, thậm chí còn không dám quang minh chính đại đứng ra phản kháng, vì thế chỉ đành lui một bước, còn chưa có trưởng thành đã tới quán bar uống rượu nhảy nhót, lặng lẽ thực hành sự phản kháng bé nhỏ không đáng kể ở trong lòng.

Đồng thời, cô lại sợ hãi bị phát hiện, cho nên mới học cách hóa trang.

Sau đó, bệnh nhân của Ôn Minh ngày một nhiều, có người khỏi nhanh, có người khỏi chậm, cũng có người càng ngày càng không xong, ông liền biết, kỳ thật người khó giải quyết nhất lại chính là Lê Trà Trà, mọi stress của cô đều là do thiếu hụt sự quan tâm của cha mẹ, bệnh này của cô không có biện pháp trị tận gốc, trừ phi cô phải tự mình thông suốt mới được. Bốn năm qua đi, Lê Trà Trà vẫn luôn ở trong trạng thái này, thẳng cho tới khi cô gặp người đó, Ôn Minh mới cảm thấy còn một tia hi vọng.

Lê Trà Trà giống như một người ở trong bóng tối quá lâu, không có ánh sáng, không có đèn điện, cô đang nỗ lực dùng đôi chân của mình bước ra khỏi mảnh hắc ám đó.

………

Ôn Minh còn đang cảm khái, cô gái trước quầy đã tiến vào thông báo có một bệnh nhân hẹn trước đã tới, lúc này ông mới hồi phục tinh thần. Hồi phục xong mới phát hiện mình quên kê đơn cho Lê Trà Trà để cô mang đi rồi.

Mắt nhìn đồng hồ, ông nói: “Trà Trà chắc chưa đi xa, hiện tại có khả năng là vẫn chưa tới trạm tàu điện ngầm, cháu gọi cho con bé một chút, đem thuốc đưa qua.”

Cô gái trước quầy lập tức đáp lại, cầm thuốc nhanh chóng chạy xuống lầu.

Bên cạnh phòng làm việc 10 phút đi bộ sẽ có một trạm tàu điện ngầm, mới nãy cô đã liên hệ với Lê Trà Trà, hiện tại Lê Trà Trà vẫn còn đang ở trạm đợi mình. Cô một đường chạy như bay qua, đi rất nhanh, lúc gần đến trạm thì đυ.ng phải một người.

Hộp thuốc cũng rơi trên mặt đất.

Cô khom người muốn nhặt lên, người kia lại nhanh tay hơn cô, bàn tay rộng lớn nhặt hộp thuốc lên.

Nàng đang muốn khom người nhặt lên, người kia so nàng nhanh một bước, to rộng bàn tay nhặt lên dược hộp.

Chàng trai hơi nhíu mày, tiếng nói trầm thấp: “Thuốc chống stress?” Lại nhìn tấm thẻ trước ngực cô, hỏi: “Phòng làm việc của Ôn Minh?”

Chàng trai này rất đẹp trai, cô gái trước quầy nhịn không được đỏ mặt, gật gật đầu: “Có người để quên thuốc, tôi đang đi đưa.” Lúc này, di động của cô vang lên, màn hình hiển thị ba chữ ~ Lê Trà Trà.

Cô nhận điện thoại, nói: “Đừng! Trà Trà, đừng! Em không cần tới đâu, trời lạnh như vậy, em trờ ở trạm tàu điện đi, chị tới ngay đây, hai phút thôi.”

Nói xong cô liền cúp điện thoại, lại nghe thấy chàng trai anh tuấn nói: “Không phải đi đưa thuốc sao? Đi đi.”

Cô gái còn muốn hỏi xem có thể thêm phương thức liên lạc hay không, thế nhưng chàng trai đã quay đầu rời khỏi đó. Cô chỉ cảm thấy đáng tiếc, cầm thuốc chạy nhanh về phía tàu điện ngầm. Lê Trà Trà đang đứng chờ ở đó, cầm thuốc xong liền nói lời cảm ơn với cô.

Cô vội vàng đáp: “Không sao không sao.”

Nói xong lại cảm thấy nao nao, cô thế mà vừa mới được một chàng trai anh tuấn nhặt thuốc hộ nha, cô có thể thập phần xác định, anh còn hướng chỗ các cô nhìn một cái, thế nhưng trong nháy mắt lại biết mất ở trong dòng người.

………

Sau khi về đêm, quán bar Tinh Trì dần dần náo nhiệt lên.

Chân trước Tiếu Nam vừa đến, chân sau liền có giám đốc thân thiện đi qua tiếp đó: “Nam ca, ngài tới rồi…” Nói xong liền bất động thanh sắc quan sát xung quanh anh, hiển nhiên là đi một người, bên người không có cô gái nào.

Ngày đó Tiếu Nam đặt bao hết, hắn vừa lúc không có mặt.

Nhóm nhân viên ở đây đều kể lại sinh động như thật.

Nghe nói sau khi Nam ca mang theo bạn gái tới quán bar, toàn bộ hành trình đều sủng nịnh không thôi, cô gái đó muốn ánh trăng liền có ánh trăng, muốn ngôi sao liền có ngôi sao, Nam ca oai phong lẫm liệt đối với bạn gái nhỏ còn kém chút gắn đuôi sau mông mà vẫy nữa thôi.

Không được nhìn thấy tận mắt, giám đốc tỏ vẻ thập phần tiếc nuối, ngóng trông một ngày nào đó có thể tự mình nhìn thấy. Vừa dịp hôm nay Nam ca cũng tới, thế nhưng thật đáng tiếc lại không thấy bạn gái nhỏ của anh đi cùng.

Giám đốc lại nói: “Nam ca đi một người sao? Muốn ngồi ghế dài hay ghế lô? Ông chủ của chúng tôi nói, Nam ca tới là phải chiêu đãi thật tốt, Tinh Trì này vĩnh viễn sẽ để lại cho ngày một vị trí thật tốt.”

Tiếu Nam: “Quầy bar.”

Có thể lên làm giám đốc quán bar, hiển nhiên cũng phải biết một kỹ năng nhìn mặt đoán ý, nghe thấy ngữ khí này của Tiếu Nam, cộng thêm bộ dáng của anh, liền lập tức nói: “Được rồi, để tôi an bài cho ngài.” Hòa giải xong liền mang Tiếu Nam đi vào, sau khi an bài tốt liền bất động thanh sắc rời đi, để Tiếu Nam an tĩnh ở lại một mình.

Bên này của quầy bar có một nửa là khu hút thuốc.

Tiếu Nam im lặng hút thuốc.

Có lẽ là trên mặt viết rõ ràng mấy chữ “Chớ chọc tới lão tử” nên anh ngồi đã nửa tiếng rồi cũng không có ai dám tới gần. Qua thật lâu sau, Tiếu Nam như nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía anh trai pha rượu.

Anh trai pha rượu lập tức hiểu ý: “Nam ca, ngài muốn uống gì?”

Tiếu Nam nói: “Cô gái nhỏ lần trước đi cùng tôi, có biết không?”

Anh trai pha rượu nói: “Biết.”

Tiếu Nam: “Bình thường cô ấy uống gì thì pha cho tôi cái đó.”

“Dạ!”

Một lát sau, một ly rượu Cocktail được đẩy tới trước mặt Tiếu Nam.

Rượu được phối đặc biệt đẹp mắt, màu đỏ thay đổi độ đậm nhạt theo tầng, giống như là thời tiết khi chiều tà, y như một khối bảo thạch màu hồng, lại mơ hồ mang theo vài phần mộng ảo.

Tiếu Nam uống một ngụm, bỗng nhiên nhíu mày.

“Không có cồn?”

Anh trai pha rượu nói: “Đúng vậy, mỗi lần cô ấy tới đây đều uống Cocktail không có cồn.”

…………

[Thứ cho tao nói thẳng, đang ngồi đều là rác rưởi (5)]

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: @Tiếu Nam, lão đại! Em có tin muốn báo, cuối tuần sau có triển lãm về sự phát triển của sinh vật biển, club của chúng ta có tổ chức đi xem không?

Kỳ ca: Có cá mập lớn không?

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: “Có!”

Kỳ ca: Được, @Tiếu Nam, lão đại, chúng ta đi xem đi!

Diệt bá ba ba: Nói cho chúng mày một tin tức cực kỳ không tốt, tao đã hai ngày rồi không liên lạc được với Nam ca, điện thoại cũng không gọi được, bất quá anh ấy có xin nghỉ, tao lặng lẽ hỏi người phụ trách, người đó nói trong nhà anh ấy có việc, tao lại đi xem tin tức, gần đây trừ việc ngũ ca của Nam ca nháo ra tai tiếng với Lục Vi thì Tiếu gia cũng không có tin tức gì mới.

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: @Tiếu Nam, lão đại, anh có khỏe không?

Kỳ ca: Chẳng lẽ trong nhà có biến lớn? Hiện tại đang phong tỏa tin tức?

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: @Toàn thể thành viên, mấy đứa liên hệ với hội trưởng gần nhất là khi nào? Anh là thứ tư tuần trước.

Kỳ ca: Tao cũng thế.

Diệt bá ba ba: Tiết chuyên ngành hôm thứ sáu.

Trà Trà: Trưa chủ nhật.

Diệt bá ba ba: Mạo muội hỏi một câu, hai người làm gì vậy?

Trà Trà: Vừa vặn gặp phải, cùng ăn cơm trưa.

…….

Qua thật lâu, Lê Trà Trà lại gửi một tin khiến mọi người trong club như bừng tỉnh đại ngộ ~ [Các anh chị đừng lo lắng, em hỏi mẹ của hội trưởng rồi, dì nói anh ấy có việc đi xa, hai ngày sau sẽ về.]

Lại qua một lúc sau, Lê Trà Trà gửi tới một tin thứ hai khiến mọi người cả kinh đến rớt cằm ~ [Dì nói cảm ơn mọi người đã lo lắng, còn nói nếu rảnh thì có thể tới nhà hội trưởng ăn cơm.]

Tiếp theo, lại tới một câu khiến tập thể đại gia hoàn toàn hóa đá ~ [Dì hỏi có được không?]

……

[Tình cha con chủ nghĩa khoa học và xã hội (3)]

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: Trà Trà sư muội làm lành với lão đại rồi à?

Diệt bá ba ba: Không có mà, tiểu khả ái nhà tao nói không có!

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: Được rồi, đừng có show ân ái ở đây.

Kỳ ca: Sư muội với mẹ hội trưởng thế mà lại quen biết? Sư muội còn gọi hội trưởng là ba ba? Mối quan hệ này có chút hỗn loạn a…

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: Não tao vừa bổ ra một vở kịch thanh mai trúc mã ngược luyến tình thâm.

Diệt bá ba ba: Mẹ nó, tao quen Nam ca lâu như thế rồi mà chưa từng tới nhà của anh ấy đây!

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: Chúng ta có đi không?

Diệt bá ba ba: Không biết.

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ: Tao nghe Kỳ ca.

Kỳ ca: Đi! Đương nhiên phải đi! Chúng mày không tò mò xem biệt thự của kẻ có tiền trông như thế nào hả?

…………

Lê Trà Trà nhìn thấy mọi người đáp lại xong, liền lâm vào trầm mặc.

Lúc này, cô liền gửi tin nhắn lại cho Chân Bảo nữ sĩ, bà đáp lại rất nhanh ~

[Có ai kiêng ăn cái gì không? Để dì bào giúp việc làm món các con thích.]

[Rất lâu rồi không có bạn bè nào của A Nam tới chơi.]

[A Nam ở nhà hay không cũng không sao, dì thay nó tiếp đãi các con. Quyết định vậy nhé, 7h tối nay, sau khi ăn xong dì sẽ bảo tài xế đưa mấy đứa về trường.]

Lúc đầu đọc được tin nhắn, Lê Trà Trà còn có chút hoảng, nhưng suy nghĩ thật lâu mới nhịn không được đi dò hỏi Chân Bảo nữ sĩ, không nghĩ tới bà ấy còn nhiệt tình như vậy, còn dùng ngữ khí không có phép từ chối mà mời bọn họ.

Lê Trà Trà nghĩ thầm: Tiếu Nam không ở nhà, chắc là không sao đâu.

………

Bởi vì chỉ có Lê Trà Trà biết địa chỉ cụ thể cho nên bốn người bọn họ nhất trí tập hợp ở cổng trường, sau đó để Lê Trà Trà dẫn đường. Đây là lần đầu tiên Đàm Minh đến nhà bạn bè chơi, hơn nữa lại còn là kiểu bạn mình không có ở nhà nữa chứ, vậy nên có hơi khẩn trương một chút.

Kỳ Hinh với Trương Đông cũng vậy.

Lê Trà Trà lại có hơi thất thần, toàn bộ hành trình đều trầm mặc. Mọi người cũng không dám hỏi xem đến tột cùng là cô với lão đại đã hòa hảo hay chưa, hơn nữa tất cả cũng đang khẩn trương cho nên trên đường tới biệt thự của Tiếu gia, bốn người ngươi nhìn ta ta nhìn người, không mở miệng nói gì.

Cuối cùng, vẫn là Trương Đông nhịn không được, lúc gần tới liền hỏi một câu: “Sư muội, em với lão đại đã làm lành chưa?”

Lê Trà Trà nói: “Bọn em không cãi nhau.”

…… Ừ, chỉ là chiến tranh lạnh thôi!

Trương Đông không hiểu nổi suy nghĩ của người trẻ tuổi hiện giờ.

Đàm Minh vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Nói ít thôi, chuyện tình cảm của người ta, người ngoài đừng nhúng ta vào.”

Trương Đông nói: “Lão đại với sư muội không phải tình ca con chủ nghĩa khoa học và xã hội sao?”

Kỳ Hinh cũng rất mông lung: “Đúng vậy.”

Đàm Minh nhìn hai cẩu độc thân chưa trải qua ái tình kia, lấy ngữ khí của một người từng trải có thâm niên, nói: “Tình cha con chủ nghĩa khoa học và xã hội cũng đừng nhúng tay!”

…..

Sau khi tới biệt thự Tiếu gia, Đàm Minh, Kỳ Hinh và Trương Đông đều có chút câu nệ.

Kỳ Hinh nhỏ giọng nói: “Chúng ta tới nhà hội trưởng làm khách, lại chẳng mang theo quà cáp gì cả, có phải rất không có lễ phép không?”

Trương Đông cũng phụ họa: “Nhưng mua trái cây đem theo cũng rất kỳ, nhà lão đại có thể cũng không ăn trái cây bình thường mà chúng ta hay ăn thì sao? Tuy rằng bình thường lão đại không kén ăn, thế nhưng tao nhìn mỗi bữa cơm của ngũ ca lão đại lên tới 4 con số, vậy thì chắc chắn trái cây họ ăn cũng phải là hàng nhập khẩu…”

Đàm Minh nhìn về phía Lê Trà Trà, hỏi: “Có phải mang quà không?”

Lê Trà Trà nói: “Dì không coi trọng cái này đâu, người tới là tốt rồi…” Nói xong, cô liền ấn chuông cửa, rất nhanh, trên màn hình xuất hiện một gương mặt đầy nếp nhăn. Lê Trà Trà chào hỏi: “Chú Trương, con là Trà Trà, dì hẹn bọn con tới ăn cơm.”

“Được rồi.”

Cánh cổng lớn của biệt thự chậm rãi mở ra.

Lê Trà Trà quen cửa quen nẻo dẫn mọi người đi vào, vừa đi vừa nói chuyện: “Chú Trương ban nãy là tài xế của Tiếu gia…”

Mấy người Trương Đông nhìn nhau vài lần, cuối cùng liền đẩy Đàm Minh ra làm đại diện: “Sư muội, em thường xuyên tới nhà Nam ca sao?”

Lê Trà Trà dừng một chút, lại nói: “Lúc trước vì một số lí do cá nhân nên em ở lại Tiếu gia một thời gian, cho nên biết khá rõ.”

…. Khó trách!

Đám người rất nhanh suy nghĩ cẩn thận.

Nhưng không lâu sau, bọn họ liền không hiểu được, tiếp nhận chiêu đãi của Chân Bảo nữ sĩ xong, bọn họ đều cảm nhận được sự chiếu cố cùng thân mật rất rõ ràng của bà dành cho Lê Trà Trà. Tiếu Nam không có ở đây, bà cũng không cảm thấy buồn, phảng phất như Lê Trà Trà mới là con gái của Chân Bảo nữ sĩ vậy.

Sau khi ăn sơm xong, Chân Bảo nữ sĩ liền chiêu đãi bọn họ ăn bánh ngọt.

Cái khay ba tầng dùng trong bữa trà chiều bày đầy những chiếc bánh kem tinh xảo. Chân Bảo nữ sĩ cười với bọn họ: “Dì nghe Trà Trà nói các con không kiêng gì, liền dựa theo sở thích của dì để nhà bếp làm bánh kem, nếu như không thích ăn đồ ngọt, còn có bánh mặn.”

Chân Bảo nữ sĩ lại cảm khái nói: “Thật sự là đã lâu không có nhiều người trẻ tuổi tới nhà chơi như vậy rồi. Tính tình của A Nam giống cha nó, trước kia dì cứ lo lắng nó không có bạn chơi, đứa bé nhà khác đi nhà trẻ đều biết mang bạn bè về nhà, nó thì khác, bảo nó kết bạn nhiều hơn nó cũng không nghe. May mà sinh ra cao lớn khỏe mạnh nên mới không có ai bắt nạt được nó. Chỉ có duy nhất một lần nó mang bạn bè về nhà chính là lúc học cấp hai, bạn nó là một cậu bé gầy gầy thanh thanh, nhuộm một quả đầu xanh lè, nhìn thế nào cũng thấy đó là một đứa bé hư, nhưng đứa bé đó lại rất lễ phép, vừa nhìn thấy dì liền thẹn thùng, câu nệ,…”

Chân Bảo nữ sĩ lâm vào hồi ức, lại nói: “Thân là mẹ nó, dì nghĩ con trai mình vui là tốt rồi, chỉ cần không gây chuyện, có thể khỏe mạnh mà lớn lên đã là rất hạnh phúc. Nhưng cha nó lại rất nghiêm khắc, đối với con mình luôn áp đặt theo một khuôn khổ, dì nhìn còn cảm thấy không chịu nổi. A Nam bởi vì chuyện này mà rất nhiều lần đã cãi nhau với cha nó, mỗi lần như vậy đều là dì ở bên khuyên giải. Sau đó, cậu bé kia cũng tới vài lần, đáng tiếc sau khi A Nam tốt nghiệp cao trung được một năm liền tự sát. A Nam chịu ảnh hưởng không nhỏ, cả người đều thay đổi, từ đó cũng không mang bất kỳ bạn bè nào về nhà nữa. Cũng vì nguyên nhân này mà nó mới chọn học chuyên ngành về tâm lý, cha nó vốn là không đồng ý đâu, thế nhưng đứa trẻ lớn rồi, cũng không có cách nào quản được…”

Lúc đầu Lê Trà Trà cũng không rõ, vì cái gì mà Tiếu Nam học chuyên về AI lại chuyển sang học tâm lý vào năm hai, hiện giờ nghe Chân Bảo nữ sĩ nói liền có thể hiểu được.

Chân Bảo nữ sĩ lại nói: “Mấy ngày nay là ngày giỗ của đứa bé kia, A Nam đi về quê thằng bé thắp hương, quê hắn ở một nơi rất hẻo lánh, đi qua đi vào cũng phải mất hai ngày, cảm ơn mấy đứa đã lo lắng cho A Nam, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì thứ năm này nó sẽ về. A Nam nó ấy à, các con đừng nhìn thấy nó tùy tiện như thế liền hiểu nhầm, kỳ thật nó là một đứa rất trọng tình cảm, đứa bé kia mất ba năm, năm nào nó cũng đi, dì bảo nó chụp ảnh cho dì xem, nơi đó hoàn cảnh còn kém hơn sơ với nông thôn, nó cũng không ngại, sau khi thắp hương xong liền giúp cha mẹ đứa bé kia làm việc. Chỗ đó tín hiệu không tốt, không liên lạc được cũng bình thường.”

……….

Sau khi ăn xong điểm tâm ngọt, Chân Bảo nữ sĩ liền bảo tài xế đưa bọn họ trở về trường học.

Bốn người chia tay ở cổng trường.

Lê Trà Trà nghe xong chuyện Chân Bảo nữ sĩ kể, trong lòng khó có thể bình tĩnh lại, không trực tiếp trở về KTX ngay.

Cô đi dạo một mình trên con đường mòn ở trong trường học, đi rất chậm, trong đầu luôn nghĩ tới những lời Chân Bảo nữ sĩ nói. Nghe được câu nói “Đứa bé kia tự sát sau khi A Nam tốt nghiệp cao trung được một năm” của bà, cô đột nhiên rất muốn ôm Tiếu Nam.

Nhân sinh sớm như vậy đã phải trải qua một thời gian đau khổ đến thế.

….. Muốn tồn tại thật tốt, muốn nỗ lực sống, muốn trở nên càng ưu tú.

Như vậy mới có thể quang minh chinh đại đứng bên cạnh anh, ở thời điểm anh đau khổ cho anh một cái ôm ấm áp?

Lê Trà Trà nghĩ đến nhập thần, không chú ý liền đâm phải người khác. “Huỵch” một tiếng vang dội, cái trán có thể dùng mắt thường nhìn thấy đã đỏ lên.

Cô đau đến kêu lên một tiếng, lui lại về sau mấy bước, liền rơi vào trong một ánh mắt thâm thúy.

Cô không khỏi ngơ ngẩn, nhất thời cũng quên đi cái trán bị đau.

Thẳng đến khi người trước mặt dùng thanh âm trầm thấp nói một câu: “Lê Trà Trà, em đi đường mà không nhìn sao?”

Lúc này Lê Trà Trà mới phản ứng lại, ngơ ngác nói: “Sao anh lại ở trường?” Chẳng lẽ không phải giờ này anh nên ở một nơi hẻo lánh có tín hiệu không tốt sao? Nghĩ như vậy, Lê Trà Trà lại đánh giá Tiếu Nam trước mặt.

Bộ dáng anh phong trần mệt mỏi, tóc cũng có chút dài, râu ria thoạt nhìn đã hai ngày không cạo, cũng may là có ngũ quan chiếm ưu thế nên nhìn có lôi thôi đến mấy cũng cảm thấy đẹp trai.

Anh nói: “Từ nơi khác trở về, liền trực tiếp quay lại trường.”

Anh nhìn chằm chằm cái trán sưng đỏ của cô, hỏi: “Thuốc mỡ lần trước em cho tôi có mang không?”

Lê Trà Trà nói: “Ở phòng ngủ.”

Anh nhìn bốn phía xung quanh, lại nói: “Chờ tôi một chút.”

Tiếp theo, Lê Trà Trà liền nhìn thấy Tiếu Nam chạy vội vào bên trong tiệm thuốc nhỏ ở trong trường, chưa đến một phút đã đi ra, đưa thuốc mỡ cho cô, nói: “Bôi đi, tôi là con trai, để lại sẹo cũng không sao, con gái như em không thể lưu lại sẹo trên mặt được.”

Lê Trà Trà không quá hiểu thái độ thay đổi đột ngột này của Tiếu Nam, nhưng cô cũng nhận lấy thuốc mỡ, cẩn thận bôi một chút, vừa nhấc đầu liền thấy Tiếu Nam đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt còn mang theo vài phần cảm xúc cô nhìn không hiểu.

Anh hỏi: “Có đi ăn khuya không? Tôi đói.”

“Được.”

Canteen trong trường vẫn còn mở, cửa sổ bán lẩu cay Tử Xuyên xếp một hàng dài, Tiếu Nam mua hai phần lẩu Tứ Xuyên, đưa một phần tới trước mặt Lê Trà Trà, nói: “Cái này chưa thả hạt tiêu, ăn đi.”

Lê Trà Trà ngốc ngốc ăn lẩu.

Hôm nay cô đến Tiếu gia ăn không ít cơm, hơn nữa còn vừa mới ăn đồ ngọt, lúc này bụng rất đầy, ăn một miếng rốt cuộc cũng không ăn được nữa.

Tiếu Nam lại nói: “Không ăn được thì để đấy, tôi ăn.”

Lê Trà Trà “A” một tiếng.

Tiếu Nam hình như rất đói bụng, anh ăn rất nhanh. Sau khi ăn xong phần mình, anh liền đem phần của Lê Trà Trà kéo đến trước mặt.

Lê Trà Trà nói: “Anh không ăn tối à?”

Tiếu Nam nói: “Ừ, sau khi máy bay tới thành phố C liền đổi xe về thành phố A, đi vội, không kịp ăn.”

Lê Trà Trà lại nói: “Em với mấy anh chị Đàm Minh vừa mới ăn tối ở nhà anh.”

“Tôi biết, tin nhắn trong nhóm tôi có thấy.” Hình như nhớ tới cái gì, anh lại hỏi: “Có khát không? Muốn uống cái gì? Nước trái cây?”

Lê Trà Trà nói: “Em không uống, anh…”

Cô muốn hỏi Tiếu Nam như vậy là có ý gì, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không nói nên lời, không biết có phải do ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy Tiếu Nam đêm nay rất ôn nhu, ôn nhu đến có chút cẩn thận.

Tiếu Nam hỏi: “Em muốn nói cái gì?”

Cánh môi Lê Trà Trà hơi run.

Anh lại trịnh trọng nói: “Lê Trà Trà, tôi suy nghĩ kỹ rồi, trong vòng năm năm tới tôi cũng sẽ không tính toán tới chuyện yêu đương. Giữa chúng ta cũng không có bất kỳ mâu thuẫn nào cả, em thích gọi tôi là ba ba thì gọi là ba ba, thích gọi là ca ca thì gọi là ca ca, thích gọi hội trưởng thì gọi là hội trưởng, chúng ta trước đây như thế nào thì vẫn cứ tiếp tục như thế, có được không? Nếu không được, chúng ta lại tiếp tục thương lượng.”

—————-

Shmily: Bà tác giả ghê thật, mấy chương trước chỉ có 1000, 2000 cùng lắm là 3000 từ, thế mà chương này tới tận 6000 từ, gõ muốn ná thở!!