Chương 36

Editor: Shmily

———————-

Còn chưa tới 10 giờ, Cố Điềm đã ôm di động lên giường, đeo tai nghe, cùng người bạn quen qua mạng kia trò chuyện náo nhiệt, lâu lâu sẽ truyền đến tiếng cười khẽ. Trong phòng ngủ đã tắt đèn, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính của Lê Trà Trà cùng một cái đèn nhỏ.

Lê Trà Trà vẫn cứ ngồi ở trước máy tính.

Cô đã rửa mứt, bôi mỹ phẩm dưỡng da xong, giờ phút này lại ngồi đối diện cái gương nhìn đến nhập thần.

Trong gương, Lê Trà Trà xõa tóc, tóc mai đều bị vén ra sau tai, lộ ra lỗ tai nhỏ nhắn tinh xảo. Trên lỗ tai là đôi hoa tai hình Pikachu, được làm bằng kim loại và gỗ, ở dưới ánh sáng của đèn led, hơi hơi lóe sáng.

Cô nhìn cực kì chuyên chú, chờ tới lúc hồi phục tinh thần lại thì mới phát hiện khóe môi mình đã giương lên một độ cong nhất định.

Cô nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào đôi hoa tai lạnh lẽo, chỉ cảm thấy hai má nóng lên.

Cảnh tượng một tiếng trước lại mạnh mẽ hiện lên ở trong đầu.

……..

Tiếu Nam gửi tin nhắn WeChat cho cô, lúc ấy đã gần 10 giờ, cô vừa tắm, cũng rửa mặt xong xuôi, đang mặc áo ngủ nằm ở trên giường đọc sách.

[Tiếu Nam: Xuống dưới.]

[Trà Trà: Dạ?]

[Tiếu Nam: Tôi ở dưới KTX đợi cô.]

[Trà Trà: Chờ em năm phút.]

Cô nhanh chóng bò xuống giường, duỗi tay cầm lấy quần áo ngày mai chuẩn bị mặc, nhanh chóng vẽ lại lông mày, to son dưỡng môi. Thấy cô hấp tấp như vậy, Cố Điềm nhìn đến sợ ngây người.

“Cậu cậu cậu cậu muốn đi đâu?”

Lê Trà Trà: “Xuống lầu đổ rác.”

Cố Điềm nhất thời ngầm hiểu: “Được! Đổ chậm một chút! He he he! Cứ từ từ mà đổ! Nếu đổ lâu quá mà không trở lại, tớ cũng có thể hiểu được mà! Có gì thông báo qua điện thoại cho tớ biết một tiếng là được rồi!”

Lê Trà Trà chạy như bay xuống lầu.

KTX của các cô nằm ngay bên trên sườn núi, lúc này đã gần tới giờ giới nghiêm, từ trên xuống dưới đều là mấy đôi tình nhân đang lưu luyến không muốn rời xa nhau, Lê Trà Trà vừa ra khỏi KTX liền nhìn thấy Tiếu Nam như hạc đứng trong một đám tình nhân.

Anh cũng lập tức nhìn thấy cô, chân dài bước vài bước đi tới, dừng ở trước mặt Lê Trà Trà.

“Đưa tay.”

Cô ngoan ngoãn giơ tay ra.

Một cái túi hơi nhăn đậm chất thiếu nữ to bằng lòng bàn tay đặt ở trong tay cô.

Lê Trà Trà nao nao, hỏi: “Đây là…”

Tiếu Nam: “Hoa tai.”

Lê Trà Trà nghĩ tới đây, trong ngực là một trận ngọt ngào, năm ngón tay nắm thật chặt cái túi, hỏi: “Bánh quy ăn có ngon không?”

Tiếu Nam: “Ngon.”

Lê Trà Trà: “Vậy lần sau em lại mua cho anh nhé?”

Tiếu Nam: “Ừm.”

……….

Hồi tưởng kết thúc.

Lê Trà Trà lại nhớ lại mấy lần, mỗi một câu, mỗi một ánh mắt, một động tác của Tiếu Nam và bản thân mình thay phiên xuất hiện ở trong đầu, rõ ràng là một chuyện rất bình thường, cũng là ánh mắt rất bình thường, động tác cũng thực bình thường, thế nhưng cô lại cứ cảm thấy ngọt ngào không thôi.

Lê Trà Trà nhẹ nhàng chạm vào hoa tai Pikachu, cuối cùng vẫn là không nhịn được hé môi cười ra tiếng.

Khi mới tới thành phố A, tâm trạng của cô vẫn còn trầm trọng, nặng nề, bất luận làm cách nào cũng không thể vui vẻ, cao hứng cho được, thế nhưng hiện tại, tâm tình của cô giống như ánh mắt trời chiếu xuống hồ nước bên trong trường học, gợn lên từng tầng nhộn nhạo, bất chợt lóe sáng.

……..

Bỗng nhiên điện thoại vang lên.

Lê Trà Trà nhìn chữ hiển thị trên màn hình, vẻ tươi cười nhất thời thu lại, cô mím môi, cầm di động đi ra ban công.

Một lát sau, cô hít sâu một hơi mới ấn nghe.

Đầu bên kia điện thoại vang lên một thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“… Trà Trà, mẹ với ba ba con đã tới thành phố A, lâu rồi không gặp con, ngày mai con ra ngoài ăn một bữa cơm với chúng ta, đợi lát nữa mẹ sẽ gửi địa chỉ cho con, 12h trưa mai, đừng tới trễ.”

Lê Trà Trà hơi hơi nhíu mày.

Ngữ khí như vậy của Văn Hương, cô đã sớm quen thuộc.

Lê Trà Trà trực tiếp hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

Văn Hương cất cao thanh âm: “Chuyện gì là chuyện gì? Cha mẹ nhớ con, muốn tìm con ăn một bữa cơm cũng phải có lý do mới được sao? Đứa nhỏ này, vừa mới lên đại học cái là không hiểu mấy cái lễ phép cơ bản nữa hả? Cha mẹ lâu rồi không gặp con, nhớ con, muốn cùng con ăn một bữa cơm thì có thể có chuyện gì? Nhớ đấy, ngày mai đúng giờ phải tới.”

Lê Trà Trà đang muốn nói gì đó, Văn Hương bên kia liền chen vào một câu: “Mà đúng rồi, mai con có tiết không?”

Lê Trà Trà hơi kinh ngạc.

… Mẹ cô, thế mà lại có thể hỏi xem mai cô có tiết hay không.

“Buổi chiều có một môn thôi ạ.”

Văn Hương lại hỏi: “Mấy giờ học?”

Lê Trà Trà: “Bốn giờ.”

Văn Hương nói: “Vậy thì được, sau khi ăn trưa còn dư dả rất nhiều thời gian, ăn xong mẹ còn có việc, ba ba con rảnh, để ông ấy đưa con về trường. Ngày mai ăn mặc đẹp một chút, đừng mặc mấy bộ quần áo mấy trăm tệ kia, mặc…” Bà dừng một lát, mới nói: “Nghỉ hè năm ngoái mẹ có mua cho con cái váy Gucci với đôi giày trắng đấy.”

Lê Trà Trà vừa nghe tới cái này liền hỏi: “Ăn cơm cùng ai?”

Văn Hương: “Còn ai nữa? Mẹ, ba ba con, và con.”

Lê Trà Trà hỏi: “Không có người thứ tư?”

Văn Hương: “Không có, không nói nữa, con nghỉ ngơi cho tốt, trước khi ngủ nhớ đắp mặt nạ, mẹ còn có việc, cúp đây.” Rất nhanh lại dặn dò thêm: “Ngày mai trước khi tới đây nhớ gội đầu đi, ở bên ngoài, con thân là nữ nhi quốc dân thì phải chú ý hình tượng một chút.”

Lê Trà Trà bĩu môi: “Vâng.”

Văn Hương cúp điện thoại.

……….

Ngày hôm sau, Lê Trà Trà dậy rất sớm.

Cô ngồi trước máy tính, đọc nốt quyển sách hôm qua còn dở dang, qua nửa tiếng, vẫn dừng ở một trang đó.

Lê Trà Trà rũ mắt, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Một lát sau, cô mới nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, nhận mệnh mà đi vào phòng tắm gội đầu, sau khi đi ra thì tìm cái váy mà Văn Hương bảo, mặc vào, rồi đi thêm đôi giày trắng. Lúc sau, cô trang điểm nhẹ một chút rồi mới ra cửa.

Lúc cô chuẩn bị gọi xe đi qua đó, thế nhưng vừa ra khỏi KTX liền nhớ tới gì đó, vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ, đem kính râm cùng khẩu trang và mũ lưỡi trai đều lấy ra.

………

Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng Pháp, cách khá xa đại học A, đi xe qua cũng phải mất 40 phút.

Sau khi Lê Trà Trà tới nhà hàng liền gửi tin nhắn cho Văn Hương ~ [Con tới rồi.]

Văn Hương lập tức trả lời lại ~ [Cha mẹ ở bàn số 23 cạnh cửa sổ.]

Lê Trà Trà có chút giật mình.

Mẹ của cô, Văn Hương nữ sĩ, từ trước tới nay ăn cơm đều muốn ngồi ghế lô, phi thường có cảm giác của thần tượng. Ở trong ấn tượng của Lê Trà Trà, mỗi lần ăn cơm với Văn Hương và Lê Bách thì hiếm có khi nào ăn ở đại sảnh, hoặc là một nhà ăn có tính tư mật cao, hoặc chính là một cái ghế lô kín mít không có kẽ hở. Mà hôm nay, ở nhà hàng Pháp xa hoa này, tuy hợp với thẩm mỹ cùng yêu cầu về cấp bậc của Văn Hương và Lê Bách, nhưng về tính riêng tư thì chưa chắc.

Phục vụ dẫn cô vào cửa.

Rất nhanh, cô liếc mắt một cái liền phát hiện ra Lê Bách và Văn Hương, cha mẹ cô đang ngồi bên cửa sổ, cũng không biết cha nói gì mà mẹ cô lại hơi hơi mỉm cười.

Lê Trà Trà xem đến bất động thanh sắc.

Người phục vụ hỏi: “Tiểu thư, ngài sao vậy?”

Lê Trà Trà tỉ mỉ quan sát bốn phía, thế nhưng cũng không phát hiện có gì đó không ổn, càng không gặp được bàn nào có thể khiến cho cha mẹ cô thấy hứng thú. Lúc này, Văn Hương nhìn thấy cô liền hướng về phía cô ưu nhã vẫy tay, Lê Bách cũng nhìn qua đây, tựa như một người cha nghiêm khắc, khẽ gật đầu.

Lê Trà Trà ngồi xuống.

Văn Hương cười nói: “Mẹ gọi món rồi, là một phần ăn gia đình.” Nói xong, Văn Hương liền nhìn Lê Trà Trà từ trên xuống, nói: “Ăn cơm rồi, đem khẩu trang với kính râm bỏ xuống đi.”

Lê Trà Trà đáp một tiếng.

Văn Hương lại nói: “Mẹ mới đi đống phim từ Pháp về, mua cho con một thỏi son mới, màu sắc đều là loại đứng đầu, con thử xem.”

Vừa nói, Văn Hương vừa lấy một thỏi son vẫn chưa bóc vỏ từ trong túi ra, bên dưới lớp vỏ trắng là một màu hồng nhạt.

Lê Trà Trà bôi một tầng.

Văn Hương nói: “Quả nhiên là hợp với con, rất đẹp, bôi thêm chút nữa đi.”

Lê Trà Trà làm theo.

Văn Hương lại nói: “Tuổi như con thật tốt, bôi cái gì, bôi như thế nào đều đẹp, nhìn Collagen trên mặt là khiến cho người khác hâm mộ, Trà Trà của chúng ta lớn lên xinh đẹp, lại giống mẹ, cũng giống anh…”

Bà nhìn về phía Lê Bách, cười cười hỏi: “Có đúng không?”

Trong mắt Lê Bách cũng chứa ý cười: “Giống em nhiều hơn.”

Không lâu sau, đồ ăn được mang lên.

Lê Trà Trà cầm một cái bánh mì ăn, Lê Bách lại hỏi cô: “Cha nghe nói ở trường con có cuộc bình chọn hoa hậu giảng đường đúng không? Con có tham gia không? Vừa mới vào đại học, chương trình học có nhiều không? Gần đây cha có việc phải làm ở gần thành phố A, con đem thời khóa biểu đưa cho ta, nếu gặp sẽ cùng nhau ăn cơm.”

Lê Trà Trà nhìn Văn Hương, lại nhìn Lê Bách, nửa ngày cũng nói không ra lời, lại nhìn nhìn xung quanh nhà hàng, cũng không phát hiện ra cái gì kỳ quái.

Lê Bách lại hỏi: “Được không?”

Lê Trà Trà chậm rãi trả lời vấn đề của Lê Bách, trong lòng cảm thấy quái dị cực kỳ, Lê Bách cùng Văn Hương ở trước mặt cô y như cặp cha mẹ tới từ thế giới song song, một thế giới lý tưởng của cô vậy, hiểu được cô, quan tâm cô, để ý cô.

Cô chờ mong cha mẹ mình sẽ như vậy, nhưng một lần lại một lần mà thất vọng, nhưng lại không nhịn được sẽ tiếp tục chờ mong.

Cô không có cách nào khống chế nỗi chờ mong của mình, cũng không có cách nào khống chế nỗi thất vọng của mình. Sau đo, cô liền tự nhủ chính mình đừng nên chờ mong nữa. Con người mà, chỉ cần không chờ mong liền sẽ không thất vọng, đem nỗi chờ mong đó đẩy xuống hàng âm liền sẽ cảm thấy nhân sinh này rất vui vẻ.

Hiện tại, giống như là đang có cameras vô hình bày ở xung quanh vậy.

Lê Bách và Văn Hương đều bày ra vẻ mặt dối trá nhất của mình, dốc hết sức lực mà xây dựng nên một nhà ba người hài hòa ấm áp.

Lê Trà Trà nghĩ tới kết quả có khả năng nhất, ép buộc chính mình tiếp thu nó, sau đó liền không hề có bất luận tâm tình mong chờ nào nữa. Hiện tại cô thậm chí còn có thể tiếp nhận chuyện người phục vụ sẽ đột nhiên xuất hiện giữa chừng, khiêng cái cameras, nói với bọn họ rằng: Bọn họ đang quay chương trình.

Lại hoặc như kiểu, Lê Bách và Văn Hương không biết đã nhìn trúng đứa con trai nào của hào môn chẳng hạn.

Chẳng qua cô đã nhìn khách khứa ở đây một vòng, nhìn nhìn cũng không phát hiện ra có ai chạc tuổi như cô.

Nghĩ như vậy, nội tâm cô lại càng thêm bình tĩnh, bình tĩnh bồi Văn Hương và Lê Bách nói chuyện phiếm, ăn xong bữa cơm Pháp sang trọng này.

Thời điểm tính tiền, xung quanh cũng không xuất hiện nhân viên công tác khiêng cameras, chỉ có Lê Bách đang thanh toán, giống hệt như lời tối hôm qua Văn Hương nói, đợi lát nữa sẽ đưa cô trở về trường. Lê Bách tiến Văn Hương lên xe xong mới đi đến bãi đỗ xe lái xe qua đây, tiếp theo lại một đường đưa Lê Trà Trà về đại học A.

Lê Trà Trà có chút ngạc nhiên.

…. Màn biểu diễn một nhà ba người ấm áp này vẫn còn đang tiếp diễn?

Lúc tới đại học A, bầu trời liền nổi lên đợi mưa nhỏ, đầu mùa thu đã hơi lại, Lê Trà Trà liền không nhịn được hắt xì một cái.

Lê Bách cởϊ áσ khoác tây trang ra, khoác lên người cô, lại đưa cô cho cô, nói: “Trà Trà, đừng để bị cảm, về phòng đi, cuối tuần rảnh, ba ba sẽ cùng con đi ăn cơm, con muốn ăn cái gì thì nhắn qua WeChat cho ta.”

Lê Trà Trà cầm lấy cán dù, thanh âm nho nhỏ “Dạ” một tiếng.