Editor: Shmily———————
Ngày hôm nay, Lê Trà Trà cứ cảm thấy Tiếu Nam có chút quái quái.
Trước đây anh sẽ không gửi nhiều tin nhắn cùng một ngày cho cô như vậy, có nhắn thì cũng đều là có chuyện hoặc liên quan tới club, hoặc là mấy quyển sách hai người đang cùng thảo luận mà thôi. Thế nhưng hôm nay Tiếu Nam lại không giống.
Từ sáng sớm cô bắt đầu mở mắt cho tới lúc kết thúc tiết học cuối cùng trong ngày, Tiếu Nam đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
………….
[Tiếu Nam: Đang đi học.]
[Tiếu Nam: Ở góc tường có một con gián chết.]
[Tiếu Nam: Đang làm thí nghiệm.]
[Tiếu Nam: Đang ăn cơm trưa.jpg]
[Tiếu Nam: Thấy có người đang ném rác bừa bãi.]
[Tiếu Nam: Thời gian nghỉ trưa thích hợp rèn luyện, tôi đang chạy bộ, cô cũng nên rèn luyện thân thể, như vậy sẽ tốt cho sức khỏe.]
[Tiếu Nam: Sợ đen da thì có thể để tối chạy cũng được.]
[Tiếu Nam: Đang đi học, hai tiết liền nhau.]
[Tiếu Nam: Tôi đang cùng người khác chơi game.]
40 phút sau.
[Tiếu Nam: Ăn gà xong*]
* Thuật ngữ game, không phải ăn thịt gà đâu ạ.
[Tiếu Nam: Đang lên lớp, buổi tối còn có tiết, ở tòa nhà Trí Hoa]
……….
Lê Trà Trà đang cùng Cố Điềm ăn cơm tối ở canteen.
Cố Điềm vẫn đang trầm mê nói chuyện phiếm với người bạn quen qua mạng, ăn một bữa cơm thôi mà cái điện thoại cũng không thể đặt xuống được. Nếu là ngày thường thì Lê Trà Trà sẽ rất ít khi động đến điện thoại lúc ăn cơm, thế nhưng hôm nay thì khác, cô nhìn lại một loạt tin nhắn Tiếu Nam gửi cho mình, nghĩ đến nát óc cũng không ra.
Tiếu Nam gửi tin nhắn cho cô, cô tất nhiên cũng có đáp lại.
Thế nhưng mấy tin anh gửi đều là câu trần thuật, cô cũng không biết nên đáp lại như thế nào, cũng gửi đi hai câu y như vậy để kết thúc đề tài. Nhưng sau đó không bao lâu, Tiếu Nam lại gửi tới một tin nhắn trần thuật nữa. Cứ tuần hoàn như vậy cho tới tận bây giờ.
Tiếu Nam này có chút không giống với Tiếu Nam mà cô quen biết, điều này khiến cho Lê Trà Trà có chút bất an cùng lo lắng.
Cô lén lút đi nhìn vòng bạn bè của Chân Bảo nữ sĩ, cũng vẫn như bình thường. Hằng ngày Chân Bảo nữ sĩ cũng chỉ làm có ba việc, mua mua mua, tú tú tú và chơi mạt chược. Bài đăng gần đây nhất của bà ấy cũng chỉ có như vậy. Cho nên có thể suy luận được rằng, biến hóa của Tiếu Nam không có quan hệ gì với gia đình cả.
Vậy thì, vì cái gì đã khiến cho Tiếu Nam có những hành động kỳ quái như vậy?
Lê Trà Trà lại đi xem vòng bạn bè của bạn bè Tiếu Nam, cơ bản cũng không ai đề cập tới anh. Lê Trà Trà muốn đi hỏi Kỳ Hinh, bởi vì trong club thì chỉ có cô với Kỳ Hinh là con gái cho nên cô khá thân với cô ấy, thế nhưng nghĩ lại thì lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Cô một lần nữa nhìn tin nhắn cuối cùng mà Tiếu Nam gửi.
[Tiếu Nam: Đang lên lớp, buổi tối còn có tiết, ở tòa nhà Trí Hoa.]
Sau đó trả lời lại ~ [Buổi tối em không có tiết.]
Tiếp theo đó thì Tiếu Nam lại không có trả lời lại.
……….
Lê Trà Trà lướt lướt lên phía bên trên.
Tiếu Nam ĐANG học ở tòa nhà Nhạc Dục, diện tích của đại học A rất lớn, tòa nhà Nhạc Dục và Trí Hoa là hai khu dạy học một Nam một Bắc, bình thường cô đi qua đi lại cũng phải mất tới 15 phút, nếu đi bằng xe đạp thì cũng phải mất 5 đến 6 phút để tới nơi.
Bình thường cô chưa từng thấy Tiếu Nam đi xe đạp, vậy thì chắc là trước giờ anh đều đi bộ.
Khoảng cách nghỉ ngơi giữa hai tiết chỉ có 40 phút, tính thời gian đi qua đi lại thì cũng chỉ còn chưa đầy 30 phút.
Anh cũng không gửi ảnh cơm tối, phỏng chừng là vẫn chưa ăn?
……..
Lê Trà Trà nghĩ nghĩ, lại gửi một tin nhắn qua ~ [Tối nay anh có mấy tiết?]
Tiếu Nam ~ [Ba tiết.]
………..
“Ha ha ha ha ha ha Trà Trà, cậu giỏi quá! Số phiếu của cậu đã vượt qua 10 nghìn 500 rồi nè! Không biết là có bao nhiêu kẻ âm thầm bỏ phiếu cho cậu nữa! Cậu có biết cậu hơn Vương xinh đẹp kia bao nhiêu phiếu không? Ha ha ha ha ha, là 8759 phiếu đó! Tớ dùng tất cả nick phụ bầu chọn cho cậu, Vương xinh đẹp hẳn là không còn sức lực làm ra mấy chuyện xấu kia nữa rồi. Hừ, tớ đã nói mà, công đạo vẫn luôn ở đây! Vương xinh đẹp bôi đen cậu ở sau lưng, cô ta không xứng đáng làm hoa hậu giảng đường một chút nào. Ai nha, cứ tưởng tượng tới việc Trà Trà nhà ta ngồi trên vị trí hoa hậu giảng đường, Vương xinh đẹp lại chỉ có thể gào khóc trên Weibo, tớ liền cảm thấy sảng khoái không thôi! Đây chính là phần thắng đã thuộc về phe chính nghĩa nha!”
Rốt cuộc thì Cố Điềm cũng ngước lên khỏi cái màn hình điện thoại, thấy Lê Trà Trà đang nhìn quầy bán đồ ăn, lại hỏi: “Cậu còn muốn ăn cái gì sao? Vậy thì đi mua đi, tớ trông đồ cho, tớ ăn chậm lắm, cậu có thể ăn thêm một chút.”
Lê Trà Trà lại hỏi: “Bình thường cậu đi học thì ăn cái gì?”
“Kẹo, bánh chocolate, những thứ ngọt ngọt ấy!”
Lê Trà Trà như có điều suy nghĩ: “Xe đap của cậu ở bên ngoài đúng không? Tớ mượn dùng một lát, cho tớ chìa khóa đi.”
“A? Được! Cái màu tím ở trước cửa canteen ấy.”
“Cảm ơn.”
…………
Chương trình học hôm nay của Tiếu Nam đặc biệt dài, trừ bỏ buổi sáng có duy nhất một tiết ra thì còn lại đều rất lâu la. Bất quá cường độ như vậy anh cũng đã sớm thích ứng. Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, anh liền cấp tốc chạy tới canteen gần nhất, không tới 10 phút liền giải quyết xong cơm tối, lúc chạy tới phòng học thì vẫn còn thừa tới 5 phút.
Chương trình học của năm ba khá bận rộn, hơn nữa anh lại chọn học chuyên nghiệp, cùng với việc phải phụ trách việc của club khiến anh càng vội đến mức chân không chạm đất.
Đến lớp học xong, Tiếu Nam tùy tiện chọn một chỗ không có ai ngồi ngồi xuống.
Lúc mới bắt đầu thì còn có vài người thích sán lại gần anh ngồi, thế nhưng hiện tại đã học được hai tháng, bạn cùng lớp đều rất tự giác, tận lực không quấy rầy vị đại thần này. Vì thế nên chỗ ngồi xung quanh Tiếu Nam đều không có ai cả.
Tuy nói rằng bây giờ còn chưa đến một ngày, thế nhưng Tiếu Nam lại có chút thói quen muốn chia sẻ hoạt động hằng ngày với Lê Trà Trà.
Anh lấy điện thoại ra chụp ảnh phòng học.
[Tiếu Nam: Năm phút nữa sẽ vào học.]
[Lê Trà Trà: Anh học ở phòng nào?]
[Tiếu Nam: 505.]
…………
Tiếu Nam nhìn tin nhắn của Lê Trà Trà, mấy chữ vô cùng đơn giản này thôi cũng khiến anh không nhịn được mà vui vẻ một trận.
Hiện giờ thì Tiếu Nam hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm trạng của cha mình mỗi khi chia sẻ hoạt động với mẹ rồi, khóe miệng không nhịn được liền giương lên.
Không bao lâu sau, chuông học vang lên.
Tiếu Nam buông di động, nghiêm túc nghe giảng bài.
Một lát sau, bỗng nhiên có người nhẹ nhàng chọc chọc lưng anh.
“Tiếu… Bạn học Tiếu…”
Tiếu Nam quay đầu, phát hiện là một bạn học nữ cùng lớp, đang nơm nớp lo sợ nhìn mình: “Bánh… Bánh quy… có người đưa cho cậu.”
Tiếu Nam trực tiếp từ chối: “Tôi không ăn bánh quy.”
Bạn học nữ: “Kia… cái kia…”
Còn chưa có nói xong, Tiếu Nam đã lãnh đạm quay đầu lại tiếp tục nghe giảng.
Lúc này, có một bóng người lén lút lẻn từ cửa sau phòng học vào, lại lén lút ngồi xuống bên người Tiếu Nam, hỏi: “Nam ca, giáo sư có điểm danh không?”
Tiếu Nam: “Cái mạng chó của mày hôm nay xem như giữ được.”
Đàm Minh nhẹ nhàng thở phào một cái, sờ sờ ngực, nói: “Tốt quá tốt quá, em sợ bị điểm danh lắm, aizz, còn không phải là nói chuyện với đứa con quen qua mạng kia đến quên trời quên đất sao? Em còn quên cả ăn cơm, nói chuyện phiếm với cô ấy thật sự rất vui vẻ!”
“Bạn… Bạn học Tiếu, tớ để bánh quy ở đây nhé.”
Bạn học nữ không dám nói thêm cái gì, nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ.
Đàm Minh liếc mắt, nói: “Bánh quy nha, Nam ca, bạn nữ đó cho anh sao, anh không ăn em ăn nhé?”
Tiếu Nam: “Tùy tiện.”
Đàm Minh duỗi tay đem bánh quy kéo lại gần mình, lại nói: “Đói chết em rồi.”
Hắn lại nói: “Bạn học nữ kia có phải biết anh ăn được nhiều hay không mà mua nhiều thế, một túi lớn như vậy, ăn bao giờ mới hết.”
Vừa nói vừa xé giấy gói đi.
……..
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Tiếu Nam lại rung lên, mấy tin nhắn WeChat được gửi tới.
[Trà Trà: Em đoán anh vẫn chưa ăn cơm tối cho nên em mua bánh cho anh ăn, em nhờ bạn cùng lớp anh đưa rồi đó.]
[Trà Trà: {hình ảnh.jpg}]
[Trà Trà: Không biết anh có thích bánh quy vị này hay không?]
Đàm Minh vừa mới xé được cái bao bì ra, chuẩn bị đem cái bánh quy nhét vào mồm thì bất chợt nhận được một cái ánh mắt lạnh như băng lia tới.
Hắn quay đầu, hỏi: “Ối? Nam ca, anh cũng muốn ăn?”
Tiếu Nam mở miệng: “Nhét trở về.”
Đàm Minh: “Ơ?”
Tiếu Nam chỉ vào cái bánh trên tay hắn: “Nhét trở về.”
Đàm Minh: “Cái… cái gì?”
Tiếu Nam: “Trong mười phút, tao muốn nhìn thấy một cái bánh quy ở trong vỏ như lúc ban đầu, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Đàm Minh sợ nhất là bộ dáng như vậy của Tiếu Nam, cũng chẳng biết lí do là gì, hắn lập tức gật đầu lia lịa. Rốt cuộc thì 'tự gánh lấy hậu quả' mà Nam ca nói thật sự chính là đi tìm chết! Hắn liền hỏi mượn các bạn học ở xung quanh băng dính trong suốt, đem góc túi bánh vừa bị xé mở ra một lần nữa dán trở về.
Tuy nói hắn là trạch nam nhưng mấy việc này hắn lại làm không ít, có đôi khi hậu đậu làm rách cái gì, hắn đều tự mình dán trở lại, một thời gian dài như vậy liền luyện ra một loại kỹ năng thủ công.
“Anh… anh xem được chưa?”
Lúc này Tiếu Nam mới nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng, sau đó đem bánh quy lấy trở về.
Đàm Minh nhìn cái tư thế này, linh quang chợt lóe, hỏi: “Trà Trà sư muội mua?”
Tiếu Nam không mặn không nhạt nói: “Ờ.”
Ngữ điệu tuy rằng là hờ hững nhưng khóe môi đã nhịn không được sắp nhếch lên tận trời cao!
Đàm Minh nhớ rõ cái hộp bánh ban nãy, ở siêu thị trong trường học bán có 13.88 tệ, còn không đến 14 tệ, Nam ca đã bị dỗ thành cái dáng vẻ này.
Hắn buông tiếng thở dài, lắc đầu.
~ Dễ dỗ quá.
……….
Tối đến.
Chân Bảo nữ sĩ hậu tri hậu giác mà gọi cho con trai nhà mình.
“Sao tự dưng sáng nay lại hỏi việc cha con theo đuổi mẹ thế?”
Tiếu Nam: “Thuận miệng.”
Chân Bảo nữ sĩ: “Thôi đi, con là do ta sinh rồi nuôi tới từng này tuổi, có bản tính như thế nào ta còn lạ sao? Thế nào, thích cô gái nào rồi hả?”
Tiếu Nam không trả lời.
Chân bảo nữ sĩ: “Khi nào mang về nhà cho mẹ nhìn một cái xem?” Như nghĩ tới cái gì, bà lại nói: “Trà…” Thế nhưng mà vừa nói được chữ này, dừng một chút, sửa lại lời nói: “Được rồi, con thích ai thì thích, mẹ cũng không phản đối, cha con bên này cũng dễ nói, về phần ông nội con, trước mắt thì yêu đương cũng không phải chuyện gì lớn, chờ tới khi con muốn kết hôn, nếu ông nội phản đối, cha và mẹ đều sẽ đứng về phía con.”
Chân Bảo nữ sĩ lại hỏi: “Cô bé kia có xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp.”
“Còn đang theo đuổi sao? Ngàn vạn lần đừng dùng cái phương thức kia của cha con…”
Tiếu Nam nói: “Con biết rồi, vợ con con tự mình theo đuổi.”
Chân Bảo nữ sĩ nói: “Con thì biết cái gì? Nếu không phải mẹ cũng thích cha con từ lâu rồi thì cái với cái loại phương thức theo đuổi con gái nhà người ta kia của cha con còn lâu mới theo đuổi được. A Nam, mẹ nói con nghe, theo đuổi con gái đều phải dùng tâm, còn phải dùng tiền, dùng thời gian, thứ gì nên tốn vẫn phải tốn.”
“Biết rồi.”
“Con phải kiên nhẫn, muốn theo đuổi con gái thật sự không thể dùng cái phương pháp kia của cha con đâu.”
Tiếu Nam nhìn con Pikachu bên cạnh cùng hộp bánh quy, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cô ấy tặng quà cho con…”